Họa Phố

Chương 14: Nhân học (14)




“Nhân viên nghiên cứu” không chút ngại phiền, cứ cách mỗi năm giây lại ấn nút mở điện một lần.
Tuy rằng mỗi lần truyền điện thời gian chỉ có năm giây, nhưng cái cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng kia lại không có chút nào thuyên giảm, nó quẩn quanh trong thân thể, thậm chí ở thời gian ngắt điện ngắn ngủi cũng hoàn toàn không được chút thả lỏng nào.
Ấy là nỗi đau đớn bắt buộc người ta phải tỉnh táo mà chịu đựng, không ngừng xoay quanh trên chóp đỉnh cực hạn của thân thể người.
Lặp lại cùng xoay tròn cứ thế không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi trên người Mục Dịch Nhiên cũng bị mồ hôi rịn ra do đau đớn ướt sũng, mồ hôi trên trán tuôn ra lăn dài, bỗng có vài giọt đọng lại trên lông mi, tầm mắt nhất thời trở nên mờ ảo.
Mục Dịch Nhiên nhắm bên mắt ấy lại, nhưng cũng vô dụng, chúng nó dính sát vào bên trên, giống như là cố ý gây sự, cố ý ngăn trở tầm mắt của hắn nhìn màn hình di động.
Mục Dịch Nhiên nhắm một con mắt, dùng con mắt còn lại nhìn màn hình, nhưng bất hạnh lại không khéo là, lại một lát sau, con mắt còn lại của hắn cũng bị mồ hôi làm cho nhòe nhoẹt.
Không thể thấy được cái gì, dù cho hắn có nháy có chớp cỡ nào, chúng nó cũng chặt chẽ dính vào bên trên.
Chỉ cần chênh lệch một giây, hắn cùng Kha Tầm chắc chắn sẽ chết một người.
Kha Tầm… Kha Tầm đã rất cố gắng muốn cùng hắn sống sót.
Mục Dịch Nhiên hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại.
1, 2, 3, 4, 5.
Buông tay.
Tạm dừng.
Điện vẫn sẽ truyền chứ?
Nhất định, nhất định phải truyền.
Ngay trong cái chớp mắt dòng điện bắn xuyên vào thân thể, tựa hồ như cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui mừng vì sự tồn tại của nó.
Mục Dịch Nhiên cứ thế nhắm nghiền hai mắt, tựa như đang khiêu vũ trên mũi đao, dùng phương pháp nhẩm đếm trong lòng để cùng Kha Tầm nắm tay chống đỡ sinh mệnh tràn ngập hiểm nguy của hai người.
Mồ hôi dính trên lông mi bắt đầu dính nhớt, khiến người ta cảm giác cực kỳ khó chịu, Mục Dịch Nhiên mở mắt, muốn hoạt động mí mắt một chút, hình ảnh di động trước mắt bất ngờ rõ ràng trở lại, nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn thấy dòng cảnh báo lượng pin thấp nhấp nháy trên màn ảnh.
Lượng pin, chỉ còn lại 4%.
Mà hiện tại cách trời sáng vẫn còn rất lâu, rất lâu.
Nếu di động hết pin tự động tắt máy, Kha Tầm sẽ phải làm thế nào?
Kha Tầm sẽ không thể nào ngờ hắn kỳ thật vẫn luôn dùng biện pháp nhẩm đếm ngược, cho nên cậu ta cũng sẽ không thể nào cùng áp dụng phương pháp giống như hắn để có thể đúng lúc buông tay kịp thời, cho dù Kha Tầm nghĩ đến, cũng chưa hẳn đã xác định hắn liệu ở tình huống vẫn chưa xác định được cậu ta có phải cũng dùng phương pháp này hay không, mà dừng lại việc nhẩm đếm ngược.
Lượng pin còn lại 3%.
Bọn họ không thể phát ra thanh âm, không có cách nào truyền ám hiệu, khi màn hình di động tối sầm đi, kết cục có lẽ chỉ có một.
Phải làm sao bây giờ? Thật sự phải dừng ở đây sao?
Lượng pin còn 2%
Vào sinh ra tử nhiều bức tranh như vậy, suốt quãng đường đi vẫn luôn có người không ngừng đến rồi đi.
Mục Dịch Nhiên cứ ngỡ mình đã sớm quen với biệt ly, cũng đã xem nhẹ tử vong, nhưng tới tận giờ này khắc này hắn mới phát hiện, hắn vẫn là không muốn chấp nhận.
Lượng pin còn 1%.
Kha Tầm sẽ làm thế nào?
Người nọ đã nói với hắn… tạm biệt.
Người nọ… đã sớm liệu đến bước này.
Màn hình di động nháy lên hình ảnh tắt máy, chỉ trong nháy mắt không đến ba giây, toàn bộ phòng thí nghiệm khu C chìm vào bóng tối.
Mục Dịch Nhiên không có nhẩm đếm số trong lòng ngã, hắn dùng sức xiết chặt đầu dây điện cầm trong tay.
Cơn đau đớn cực hạn làm cho người ta như đang cận kề cái chết như núi lửa sóng gầm vồ vập kéo đến, mỗi một phút mỗi một giây đều làm cho người ta cảm giác như đang ở vô gian địa ngục, hãi đến nứt cả mật gan, đau đến vỡ nát thần kinh.
Muốn giải thoát rất đơn giản, chỉ cần buông tay ra, chỉ cần nhẹ nhàng thả lỏng những ngón tay, là có thể giải thoát, có thể sống sót.
Mồ hôi toàn thân tựa như cái vòi nước bị tháo van ào ào tuôn chảy, Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn vào hư không tối om, mồ hôi liên tục tuôn rơi vào mắt, châm chích tới phát đau, nhưng nỗi đau ấy so với cơn đau xác thịt giờ phút này quả thật là không đáng nhắc tới.
Tại những lúc như thế, thời gian tựa như một kẻ quái đản ác liệt chậm rãi mà đi, mỗi một giây đều bị kéo dài đến vô hạn, nó dính nhầy thong thả, từng chút từng chút trườn tới phía trước.
Trong quá trình ấy, Mục Dịch Nhiên không chỉ một lần hi vọng Kha Tầm có thể buông tay, thậm chí là mong mỏi, là khát vọng.
Chu dù chết, cũng đỡ hơn đau đớn đến nhường này.
Nhưng mà, cái tên ngu ngốc cứng đầu kia lại cứ thế đối chọi với hắn, không ừ không hử, nói rằng, chết cũng không buông tay.
—— Dù cho không bị bịt miệng, thanh âm bị ngăn chặn hoàn toàn, cái tên ngốc kia chắc chắn sẽ như thế, không rên một tiếng, cực kỳ đáng đánh đòn mà cương với hắn tới cùng.
Bỗng nhiên, bị bắt giết lẫn nhau trở thành chủ động đọ sức, xem ai chống chọi hết nổi đầu hàng trước, xem ai mởi là kẻ càng mạnh giữa hai người.
Mục Dịch Nhiên bỗng cảm giác, tên nhóc này chắc là đã muốn “bẻ” hắn từ lâu lắm rồi.
Ấy mà, “bẻ” được hắn rồi, lại chết trên tay hắn.
Thời gian vẫn chậm chạp trôi qua, đau đớn vẫn kịch liệt kéo dàn như cũ, hơn nữa còn không ngừng tích tụ.
Trong bóng tối tĩnh mịch, hai người họ nhìn không thấy cũng không cảm thụ được đối phương, dựa vào dòng điện tử vong liên kết sinh mệnh của lẫn nhau như là một phương thức nắm tay hết sức quái đản, cùng nhau vượt qua núi đao biển lửa.
Dài lâu tựa như đã qua vô số lần sinh tử luân hồi, ngay lúc hơi thở hổn hể kiệt lực rã rời dần dần suy yếu trôi đi, dòng điện tử vong kia đột nhiên không truyền vào nữa.
Tiếng bước chân rầm rầm rời đi, dây thắt trói buộc toàn thân nháy mắt buông ra, trong yên tĩnh cũng bất chợt nghe được tiếng hít thở mong manh suy yếu của chính mình.
Tiếng khóc nức nở của Lý Nhã Tĩnh bỗng vang lên, gào thét, khàn cả giọng, mơ hồ không rõ hô to “Tôi không cố ý… Tôi không muốn giết người… Tại sao, tại sao chứ, tại sao lại bắt tôi chịu đựng những thứ này…”
Không ai có thể trả lời.
Mục Dịch Nhiên chưa bao giờ suy yếu giống như lúc này đây, ngay cả động tác cho tay vào túi quần lấy di động ra hắn cũng phải cố hết sức mới làm được. Cả bàn tay đều run lên lẩy bẩy, thậm chí lúc lấy được di động ra rồi còn suýt chút nữa cầm không vững mà rơi xuống đất.
Mở sáng màn hình, Mục Dịch Nhiên đổi hướng chiếu, lia về phía ghế của Kha Tầm bên kia cái máy.
Người nọ như đang muốn ngáp một cái, lại giống như vì quá mức mệt mỏi quá mức suy yếu, chỉ há miệng được một nửa liền dừng lại, khóe mắt rịn ra nước mắt vì nghẹn cái ngáp, cố sức quay đầu nhìn về phía hắn.
Ngay cả sức để cười cũng không còn, chỉ có thể nhẹ cong ánh mắt, khóe môi khẽ giật, sau đó nhắm mắt lại, cả người xụi lơ trên ghế.
Nguyên một đêm, ai có thể tưởng tượng ra được bọn họ đã phải trải qua thống khổ đau đớn đến dường lnào, rồi lại bằng ý chí kiên cường ra sao mới có thể thành công chịu được.
Mục Dịch Nhiên đặt di động xuống, cũng nhắm mắt lại.
Bóng đêm vẫn là tối tăm như thế, phòng thí nghiệm vẫn như cũ là phòng thí nghiệm, tranh… vẫn là trong tranh.
Nhưng dường như có cái gì đó, hoặc là ai đó, đã không còn giống như trước nữa.
***
Mục Dịch Nhiên bị tiếng tông cửa kinh thiên động địa đánh thức, ngoài cửa vang lên tiếng gào thét kinh hoảng lo lắng thậm chí có chút thê thảm sầu muộn của Vệ Đông “Kha Nhi! Kha Nhi! Mày đừng làm tao sợ mà! Mở cửa ra! Mở cửa ra mau Kha Nhi! Mày không có việc gì hết, tao biết mày không sao hết mà, mau mở cửa ra đi Kha Nhi!”
Mục Dịch Nhiên lại mở sáng di động chiếu sang bên cạnh, thấy Kha Tầm vẫn còn đang ngủ, như tan thành một bãi bùn nằm trên ghế, ngủ đến chẳng còn chút hình tượng nào như một con Husky ngốc đần.
Mục Dịch Nhiên cố hết sức đứng dậy, cơn đau tối qua là thực sự, hơn nữa còn lưu lại dư vị kéo dài trong thân thể.
Hắn có chút loạng choạng bước đi vài bước, chậm rãi tiến đến gần cửa, hơn nữa phải mất rất nhiều sức mới mở được cửa ra.
Ngoài cửa là Vệ Đông, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn, vừa thấy được Mục Dịch Nhiên bọn họ lập tức thả lỏng sắc mặt, nhưng ngay lập tức lại bị dáng vẻ của hắn làm cho hoảng sợ, Tần Tứ vội hỏi “Cậu làm sao thế? Những người khác đâu?”
Vệ Đông đã bất chấp tất cả lao thẳng vào trong phòng, ngay khi thấy Kha Tầm nằm bẹp tren ghế, hắn gào thét lên một tiếng bổ nhào tới, hai chân nhũn ra quỳ gối bên cạnh Kha Tầm, la hét gào khóc “Kha Nhi—— Kha Nhi mày tỉnh lại đi —— mày đừng làm tao sợ mà—— tao biết mà không chết, mày nhất định không có chết —— Kha Nhi —— Kha Nhi mày mau nói cho tao biết là mày đang ngủ đi —— Mày nhất định là đang ngủ ——Kha Nhi mày tỉnh lại đi ——”
“Cái dume nó… tao đang ngủ… Mày tránh ra cho tao coi, đè chết tao giờ…” Thanh âm suy nhược của Kha Tầm vang lên trên đầu Vệ Đông.
“…” Vệ Đông kinh ngạc hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn Kha Tầm, sau đó đưa tay túm lấy mặt cậu ta lắc qua lắc lại “Mày không chết!? Mày thật sự không chết!? Cái đù con mụ nội nó! Tốt quá rồi ——Tốt quá rồi ——— hu hu hu cai dudime nó ——”
Tần Tứ + Chu Hạo Văn đi theo vào “…”
“Con… mẹ mày… đừng khóc nữa… Dính nước mũi vào người tao rồi…” Kha Tầm vùng vẫy ngồi thẳng người dậy, một tay run run đẩy ra Vệ Đông vẫn còn bấu lấy người mình.
“Trên người mày thúi thấy bà còn dám chê nước mũi của tao…” Vệ Đông chà chà mặt đứng dậy, dùng đèn pin rọi lên người Kha Tầm “Sao ướt nhẹp vậy? Sợ té đái hả?”
“…Mày thử đái sao cho người mày ướt đều đều vậy tao xem!” Kha Tầm ẹo người dựa ghế không muốn đứng dậy, một tay chống đầu, khẽ ngước mặt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên đang đứng dựa khung cửa.
Kềm không được bật lên cười rộ, phải yếu cùng nhau yếu, nếu mệt cùng nhau mệt, cũng tốt.
Muốn sống, đương nhiên phải cùng nhau sống rồi.
Lý Nhã Tình đã khóc đến ngất lịm, bên cạnh cô là Thái Hiểu Yến đã chết đi, liên tục trải qua hai đêm đau đớn như vậy, lần lượt bị sợ hãi cùng cảm giác đạo đức gây ra cơn shock, có lẽ tinh thần của cô gái này đã hoàn toàn suy sụp.
“Trương Hàm Duệ đâu?” Kha Tầm hỏi Tần Tứ, tối qua hai người bọn họ cùng ở phòng thực nghiệm khu D.
Tần Tứ trầm mặc một lát, mới mở miệng nói “Trước rời khỏi đây đi đã, lên trên rồi sẽ biết.”
Thấy Kha Tầm run rẩy chống ghế đứng dậy, Chu Hạo Văn giành trước Vệ Đông một bước đi tới đỡ cậu ta, Tần Tứ đỡ lấy Mục Dịch Nhiên, còn Vệ Đông thì cõng Lý Nhã Tình vẫn đang hôn mê, mọi người rời khỏi khu thực nghiệm tầng ngầm, đi ra cửa sắt, về lại căn-tin lầu một.
Lại thấy Kỳ Cường, Hoàng Bì cùng Từ Trinh tối qua ở phòng thí nghiệm A đều đã có mặt, chẳng qua trên đầu Kỳ Cường bị thương đổ máu đính dầy mặt, lúc này hắn đang dùng nước rửa miệng vết thương, còn Từ Trinh cả cùi chỏ đầu gối cùng trên đùi đều tràn ngập vết bầm xanh tím.
“Vụ gì đây?” Vệ Đông kinh ngạc “Mấy người bị ai đánh hay gì? Không thể nào, phòng thực nghiệm A chẳng phải chỉ có tạp âm thôi sao?”
Vẻ mặt của Từ Trinh hết sức khó coi “Đúng là chỉ có tạp âm, nhưng tạp âm kia thật sự khiến người ta chịu không nổi muốn chết…” Nói xong liếc nhìn Kỳ Cường “Vết thương trên đầu anh ta là tự anh ta đập vào tường, bởi vì chịu không nổi tạp âm.”
Từ Trinh cũng không nói vết thương trên người mình từ đâu mà tới, cơ mà không cần đoán cũng biết là giống Kỳ Cường rồi.
“Tui với Hạo Văn Nhi nhìn vậy mà may mắn phết,” Vệ Đông vẻ mặt  gặp may “May mà biện pháp của Kha Nhi dùng được, hôn mê xong chả biết trời trăng gì luôn. Kha Nhi còn bên mày? Tối qua sao mà chịu nổi tới sáng vậy?”
Kha Tầm không còn sức nói chuyện, úp cả người trên bàn giả bộ như đang ngủ, bên tại lại lắng nghe Mục Dịch Nhiên ngồi bên cạnh dùng mấy câu ngắn gọn thuật lại chuyện tối hôm qua, mọi người nghe mà vừa khiếp sợ lại trầm mặc.
“Cái cô cùng phòng với anh đâu?” Từ Trinh hỏi Tần Tứ.
Tần Tứ âm thanh có chút nặng nề, chỉ đáp một câu “Cô ấy bị giải phẫu cắt bỏ thùy trước.”
Mọi người lần này lại trầm mặc sâu hơn.
Có vẻ như Trương Hàm Duệ không gặp may mắn, bất hạnh tỉnh lại từ cơn hôn mê.
“Còn sống không?” Kha Tầm bỗng ngẩng đầu hỏi.
“Còn sống,” Tần Tứ khựng tiếng ” Nhưng… Mất đi chức năng ngôn ngữ cùng phần lớn các chức năng khác trên người, cũng mất đi khả năng tư duy.”
Tức là, chẳng khác gì người thực vật.
“Đông Tử, mày đi xuống dưới cõng cô ấy lên.” Kha Tầm bảo Vệ Đông “Cô ấy còn sống.”
Tần Tứ nói “Để tôi đi, mới nãy tôi để cô ấy nằm tạm trên giường phòng thí nghiệm, cô ấy… không thể khống chế được đại tiểu tiện.”
Lúc Tần Tứ cõng Trương Hàm Duệ trên lưng, quần áo nửa người dưới của cô đã đính dầy thối bẩn, nhưng trong đám người còn sống chỉ có mỗi Lý Nhã Tình cùng Từ Trinh là nữ, Lý Nhã Tình vẫn đang hôn mê, mấy vị đàn ông cũng không dám giúp cô tẩy rửa, đành nhìn Từ Trinh.
“Bản thân mình lo còn chưa xong, lo cho một đứa nửa sống nửa chết làm gì!?” Từ Trinh vẻ mặt lạnh lùng từ chối.
“Bây giờ, quyết định thứ tự rút số đêm nay đi.” Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, chính là kẻ gần như chưa bao giờ mở miệng, Hoàng Bì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.