Họa Phố

Chương 14: Ảnh (14)




Khi năm người họ trở lại đại sảnh lầu một thì thời gian vừa lúc đến giữa trưa, bên bàn cũng đã bày sẵn cơm trưa.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, thấy hoa văn vẫn là màu chàm, đều âm thầm thở phào một hơi.
Theo tiếng NPC kêu gọi mời ra dùng cơm, bốn người ở lại làm việc trong phòng cũng lục tục đi ra, lại giống như cùng nhau hẹn trước, đều đồng loạt giơ hai tay của mình cùng vạch túi tiền trên quần áo ra, để chứng minh mình đã rửa tay rất sạch, hơn nữa cũng không có ý đồ muốn ô nhiễm màu của ai.
Đám người ngồi vây quanh một cái bàn lớn, Tần Tứ nói trước “Chắc do trong lòng áp lực nên hôm nay hiệu suất làm việc của tôi vượt hẳn ngày thường, từ sáng đến giờ đã xong được hai bình rưỡi rồi.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu khen ngợi, Vệ Đông cũng nói “Tui cũng xong được hai bình hơn rồi! Trong lòng cứ nghĩ mau mau làm cho xong việc để buổi chiều có thời gian đi tìm chữ ký với mọi người.”
Thạch Chấn Đông có phần hổ thẹn “Tôi chậm tay quá, chỉ mới xong được gần hai bình.”
“Vậy là nhanh lắm rồi.” Mọi người bảo.
Quách Lệ Hà lắc lư cổ tay “Hôm nay cổ tay có hơi không thoải mái, nên chỉ mới xong có một bình hơn.”
Mễ Vi liếc nhìn sang Quách Lệ Hà “Mọi người tốt nhất tranh thủ thời gian làm cho xong công việc, dù sao cũng không biết chiều nay có xảy ra việc gì hay không…”
Quách Lệ Hà khó chịu “Không phải tôi nhiều chuyện chứ tổ của cô còn nhiều người nhất, sáng hôm qua bắt Tiểu Miêu ở lại làm việc, tới sáng hôm nay lại là Tần bác sĩ ở lại. Theo lý mà nói Tần bác sĩ vừa có kinh nghiệm lại là đàn ông, sức lực cũng mạnh hơn, lẽ ra nên để cậu ấy ra ngoài tìm chứ ký mới đúng! Tồn trữ mấy cái quả kia cũng chẳng phải việc cực nhọc gì, còn dễ hơn làm tương cà chua nữa, con gái mấy cô bây giờ yếu ớt quá sức! Toàn tìm cớ để lười biếng thôi!”
Mễ Vi đột nhiên bị mỉa mai một lèo như vậy, tức đến run người “Chị Quách, chị… đã không phải việc cực nhọc gì, vậy sao chị lại là người làm ít nhất chậm nhất!”
“Cái con bé quỷ sứ đáng ghét này!” Quách Lệ Hà tức giận “Cổ tay của tôi đang bị thương, tổ trưởng lúc sáng ngã xuống giẫm lên cổ tay tôi! Cô đã lười biếng không chịu làm việc thì thôi, còn đi bới móc người khác nữa!”
Mễ Vi tức đến phát khóc, cảm thấy oan ức vô cùng.
Đám đàn ông còn lại vội vàng khuyên giải, Kha Tầm trước hết quay sang nhìn xem cổ tay của Quách Lệ Hà “Sao chị không chịu nói sớm, bây giờ còn thấy đau không?”
Quách Lệ Hà xua tay “Không đau mấy, nhưng dùng sức có chút hơi khó chịu, thấy không thoải mái, nhưng hiện tại tôi thấy lại thấy lòng đau hơn, ăn tức đầy bụng rồi, làm việc còn bị nói xỏ nói xiên nữa!”
“Thôi, chị ở ngoài đây nghỉ ngơi một lát đi, việc còn lại cứ để Kha Nhi nó lo!” Vệ Đông cũng ở bên cạnh an ủi Quách Lệ Hà, còn tính giúp bà chị này xoa bóp cổ tay.
Mục Dịch Nhiên bỗng giữ chặt tay Vệ Đông, vẻ mặt thản nhiên kéo hắn sang một bên “Để Kha Tầm làm đi, việc này do cậu ta gây ra.”
“Okela ~” Kha Tầm cầm lấy cổ tay Quách Lệ Hà xoa xoa bóp bóp “Cũng may tôi là dân vận động, chuyên nghiệp nhất mấy vụ mát-xa trị thương này.”
Biểu tình của Quách Lệ Hà lúc này cũng dần dần dịu lại.
Mà Mễ Vi bên kia được mọi người khuyên bảo, cũng ngừng khóc.
***
Sau bữa cơm trưa, Kha Tầm liền thuật lại với mọi người những điều mình phát hiện sáng nay.
“Mấy tòa nhà khác trong lâu đài hôm qua chúng ta đi xem đều đóng cửa khóa kín, liệu có thể thông qua đường hầm từ mê cung đi vào những nơi đó không?” Tần Tứ hỏi.
“Tôi có điều thấy khó hiểu, kẻ tạo ra đường hầm dưới đất kia hẳn cũng là người trong tranh, chẳng lẽ trong tay bọn họ cũng không có chìa khóa lâu đài?” Mễ Vi nói.
“Nhất định là hung thủ đã vận chuyển cái bình thuốc màu đỏ kia bị từ lâu đài ra mê cung, cũng chính là hắn đã ép người ra màu đỏ!” Quách Lệ Hà hiếm thấy cũng tham gia đóng góp ý kiến.
Mễ Vi cau mày “Hung thủ chính là boss của tranh, làm sao có thể không có chìa khóa lâu đài được?”
Quách Lệ Hà cười lạnh một tiếng “Hung thủ chắc gì là chủ lâu đài, lỡ đâu là thứ gì đó từ ngoài vào thì sao.”
Mọi người nghe hai người này càng nói càng giống như khắc khẩu muốn gây nhau, Vệ Đông vội cắt ngang “Mọi người ai nói cũng có lý, chúng ta nhân lúc trời còn sáng thử đi theo lối ngầm kia vào xem, biết đâu thật sự có thể vào được mấy nơi khác trong lâu đài.”
Quách Lệ Hà cười ha ha “Mấy việc như chui đường hầm này chắc cũng không hợp với đồng chí nữ đâu nhỉ.”
Vệ Đông vội xua tay “Tui chui cho! Tui với Kha Nhi! Mọi người cứ ở ngoài chờ là được.”
“Bởi mới nói,” Giọng Quách Lệ Hà dần to lên “Đồng chí nữ cứ ở lại trong phòng mà làm việc đi, không hoàn thành xong nhiệm vụ cũng coi như trái quy tắc đấy.”
Vẻ mặt của Mễ Vi cực kỳ khó coi “Tôi nói thẳng chứ, như chị cường điệu phân chia nam nữ như vậy có khác gì tự kỳ thị nữ giới đâu! Chỉ số thông minh của phụ nữ tuyệt đối không thua kém gì đàn ông! Tôi vẫn luôn đóng góp ý nghĩ của mình vào mọi việc, có đến hiện trường cũng có thể giúp đỡ bày mưu tính kế!”
Miêu Tử Phái cảm thấy không giúp bạn học của mình có vẻ như không ổn lắm, liền nhẹ giọng góp lời “Đúng đó, Mễ Vi ý nghĩ linh hoạt hơn tôi nhiều…”
Quách Lệ Hà giống như không thèm nghe lời Miêu Tử Phái nói, ánh mắt đăm đăm nhìn Mễ Vi “Được thì cứ thử xem! Không phải cô bảo đừng phân biệt nam nữ gì đó sao? Vậy tự mình đi mà chui hầm cho tôi xem!”
Kha Tầm đang tính lên tiếng khuyên bảo vài câu, nào ngờ Quách Lệ Hà còn mạnh hơn cả cậu, vung tay một cái liền hất cậu ra.
Mục Dịch Nhiên tầm mắt vẫn luôn quan sát Quách lệ Hà, tuy tràn đầy hoài nghi, nhưng quan sát suốt cả buổi cơm trưa cũng không tìm ra được dấu vết khả nghi gì trên người Quách Lệ Hà.
“Trên người chị ta không thấy vật nguy hiểm,” giọng của Chu Hạo Văn nhẹ nhàng truyền đến “Nhưng trạng thái tinh thần của chị ta rất khác thường.”
Trong bức tranh này, cái gọi là “vật nguy hiểm” tất nhiên là chỉ những thứ gây ô nhiễm màu sắc.
Quách Lệ Hà vẫn đứng đó kêu gào “Cô không phải có bản lĩnh sao? Không phải cô gái mạnh mẽ sao? Vậy đi chui hầm đi! Đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy cô giải được câu đó gì! Chẳng phải chỉ vì muốn tìm cớ để bản thân mình nhàn hạ sao? Người như cô tôi thấy khối người rồi!”
Mễ Vi tức giận đến cả người đều run rẩy “Tôi không cần phải đi chui hầm chứng để tỏ giá trị của mình! Tôi có kiến thức mỹ thuật chuyên ngành cùng tư duy logic chặt chẽ! Tôi có thể giúp đỡ mọi người! Không như mấy kẻ chỉ đáng làm những chuyện tay chân!”
“Cô cứ ở đấy mà dùng mưu mô để lười biếng đi, lúc trước ở xưởng tôi gặp khối kẻ như cô rồi, chỉ vì bớt công việc mà bán đứng mình đi ngủ với xưởng trưởng!” Quách Lệ Hà phun cả bọt nước miếng lên mặt Mễ Vi.
“Bà tám! Bà tám vô văn hóa! Bà tám bị chồng bỏ!” Thanh âm của Mễ Vi gào thét lên đến biến cả âm, vươn tay cầm lấy một trái táo trên bàn chọi về phía Quách Lệ Hà.
Quách Lệ Hà đương nhiên không chịu yếu thế, cả người như con cọp mẹ nhào tới Mễ Vi, một tay túm lấy tóc giật mạnh khiến Mễ Vi trợn trắng cả mắt.
Đám nam nhân lập tức vây quanh khuyên can, mỗi bên hai người kềm lấy hai vị nữ tính đã lâm vào điên cuồng.
“Chúng ta ở nơi này muốn sống sót, quan trọng nhất chính là đoàn kết.” Đến cả Thạch Chấn Đông cũng mở miệng “Hiện tại chỉ còn lại hai người là phái nữ, hai người càng nên cảm thông cho nhau mới đúng.”
Mễ Vi cúi đầu, uất ức khóc nấc.
Quách Lệ Hà buông tay ra, vứt một túm tóc dài trong tay xuống đất, không nói tiếng nào.
Đợi mọi người đều thở nhẹ một hơi, Tần Tứ mới nói “Chúng ta trước hoàn thành xong công việc, sau đó đi mê cung thử chui vào đường hầm.”
Miêu Tử Phái vội nói “Tổ tôi để tôi lưu lại được rồi, còn có nửa bình thôi, để tôi làm!”
Mễ Vi dụi nước mắt, không hé răng tiếng nào.
Kha Tầm cũng nói “Chị Quách bị thương cổ tay, việc còn lại để tôi lo! Chị Quách ngồi ở đây nghỉ một lát đi.”
Vệ Đông nói “Tui làm quen tay rồi, để tui làm nốt cho xong! Mục đại lão đi tìm chữ ký di!”
Chu Hạo Văn bảo “Bên đây để tôi ở lại, làm cho xong việc.”
Sau khi phân chia nhiệm vụ, mọi người đều tự trở về phòng mình, chuẩn bị dồn sức làm cho xong công việc.
Mễ Vi xoa xoa đỉnh đầu đau rát, vẻ mặt hậm hực tính cùng những người khác tiếp tục ra ngoài tìm kiếm chữ ký, lại chẳng ngờ lúc đi ngang Quách Lệ Hà, người phụ nữ trung niên kia đột nhiên nổi điên, đưa tay túm lấy vạt áo của Mễ Vi hất mạnh ném cả người cô ra phía trước, biểu tình trên mặt thoạt nhìn không khác gì kẻ điên “Mày nói ai là bà tám bị chồng bỏ! Ai bị chồng bỏ! Mày đi chết đi!!!”
Hành động này thực sự quá mức đột ngột, rất nhiều người đã trở về phòng làm việc đều không kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì.
Mễ Vi bị thô bạo ném đi rất xa rất xa, cả người tông thẳng về phía cánh cửa xanh dương, té vào bên trong phòng.
Trong đại sảnh chỉ còn quẩn quanh tiếng thì thào như đang mê sảng của Quách Lệ Hà “Mày đi chết đi, đi chết đi, những kẻ đâm chọt vết sẹo của người khác đều đáng chết!”
Mễ Vi té ngửa lên sàn nhà phòng làm việc xanh dương, cả buổi trời mới gượng dậy được, trên mặt cô tràn đầy kinh sợ cùng khó tin.
Khó tin vì mình trong nháy mắt đã biến thành “kẻ bị ô nhiễm màu sắc”.
Kha Tầm vội vàng bước tới dìu Mễ Vi đứng dậy.
Tất cả mọi người không biết phải làm sao an ủi Mễ Vi, lại cảm thấy hối hận áy náy vì vừa rồi quá mức khinh suất, bởi vì sự việc xảy ra quá mức đột ngột, bọn họ thậm chí còn không có thừa tâm tình đi trách móc Quách Lệ Hà.
Mễ Vi lúc này tựa như một con thú bị thương, nhìn mọi người gào to “Tôi bị ô nhiễm màu sắc rồi! Đêm nay tôi sẽ chết!” Vẻ mặt đột ngột trở nên có phần độc ác hung tợn, hai mắt trừng trừng Quách Lệ Hà “Tôi chết bà cũng đừng hòng sống! Các người cũng đừng hòng sống!”
“Mau ngăn cô ấy lại!” Mọi người đứng bên ngoài phòng ai cũng sốt ruột.
Kha Tầm chỉ có thể vươn tay kềm chế Mễ Vi, nhưng vẫn cảm giác được cơ thể đối phương kịch liệt giãy dụa “Phải chết cùng nhau chết! Chỉ cần tôi còn sống, mấy người ai nấy cũng đừng hòng thoát khỏi ô nhiễm!”
Mễ Vi cứ thế bị Kha Tầm đẩy ra khỏi phòng xanh dương, Mục Dịch Nhiên dùng dây thừng trong tay trói chặt cô gái lại “Xin lỗi.”
Mễ Vi điên cuồng khóc rống, ánh mắt dữ tợn nhìn Quách Lệ Hà “Quân giết người! Là bà hại chết tôi! Tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu!”
Quách Lệ Hà lúc này mới như chợt bừng tỉnh, vẻ mặt có phần sợ hãi, không dám nhìn vào mắt Mễ Vi.
Không có ai ngờ tới hôm nay lại xảy ra chuyện khó giải quyết như vậy, kế hoạch ban đầu lúc này cũng vì thế mà rối loạn.
Tần Tứ gượng nói “Thôi cứ dựa kế hoạch trước đó mà làm, hoàn thành xong việc đã rồi tính.”
Thạch Chấn Đông khẽ lắc đầu “Ít nhất phải có một người ở lại đây trông chừng Mễ Vi, nhưng như vậy thì chỉ còn lại ba người chui đường hầm kia, rất nguy hiểm, mọi người trước ở lại làm cho xong việc đi.”
Mễ Vi lúc này đột nhiên cất giọng cầu xin “Tôi xin các người, làm ơn dùng màu khác tạt lên người tôi đi, như vậy ít nhất tôi cũng không cần bị ép màu…. Ít nhất cũng có thể giống như Diệp Ninh Thần Nhất cùng Hạ Vũ vậy… chết đi một cách thoải mái.”
Mọi người trong lòng vốn đã khó chịu rồi, nghe lời này của Mễ Vi lại càng thêm khổ sở, Kha Tầm cố bắt mình chống chọi tinh thần nói “Đừng quá tiêu cực như vậy, nói không chừng hôm nay chúng ta có thể tìm ra chữ ký, như vậy sẽ không xảy ra sự kiện tử vong!”
Mễ Vi cười lắc đầu “Làm sao tìm ra chứ? Dù cho có thể chui hầm đi vào các nơi khác của lâu đài cũng không cách nào dùng thời gian nửa buổi chiều ngắn ngủi tìm hết cả trăm căn phòng được… Mau lên đi, tôi van các người, để tôi an lòng mà chết đi.”
Bỗng nhiên có một mảnh chất lỏng màu xanh lá tưới đầy người Mễ Vi —— Chu Hạo Văn đứng ở bên cạnh, trên tay là một quả trái cây đã bị bóp nát.
Mễ Vi cười thảm một tiếng “Cảm ơn anh.”
Đồng hồ trên vách tường lúc này đã biến thành màu xanh lá thuần khiết, kia là màu sắc kết hợp từ vàng cùng xanh dương, nhưng tất cả mọi người không ai muốn ngẩng đầu nhìn xem.
“Tôi đại khái có một chút ý tưởng, về cái bóng lôi kéo Tân Bội Bội tối hôm qua.” Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.