Họa Phố

Chương 12: Nhân học (12)




Dùng xong cơm chiều, trời cũng đã tối.
Tài liệu chất thành núi vẫn chưa kiểm tra xong, nhưng mọi người đều tạm buông việc này. Điện di động phải tiết kiệm mà dùng, cho nên chỉ có thể đợi đến sáng ngày mai rồi mới tiếp tục.
Được cái Kha Tầm cùng Vệ Đông đi kho hàng lục được mấy cây đèn pin kiểu cũ chia cho mọi người, có lẽ là pin bị bỏ xó quá lâu rồi, nên ánh sáng đèn pin cũng tù mù chẳng thua gì di động.
Mọi người lại đi vào khu thực nghiệm dưới hầm, thừa lúc vẫn chưa đến mười một giờ, tranh thủ dùng đèn pin tra tìm lại toàn bộ ngõ ngách tầng hầm.
“Biết đâu chừng ở nơi này có một khối gạch có thể hoạt động, ví dụ như kết nối với cơ quan nào đó vân vân.” Lý Nhã Tình nhìn bức tường bị bong tróc từng mảng từng mảng, để lộ vách gạch ở phía sau.
“Đúng đó, rất có thể là như vậy, trong tiểu thuyết với phim truyền hình không phải thường thấy có mấy vụ này sao?” Tương Hàm Duệ vội vã gật đầu, cùng Lý Nhã Tình dùng ánh mắt mong chờ nhìn Kha Tầm, hi vọng người này cũng đồng ý với mình.
“Vậy chúng ta chia nhau ra kiểm tra mấy cái khối gạch kia xem.” Kha Tầm không phụ sự mong đợi gật đầu, dẫn theo hai người họ bắt đầu kiểm tra dọc theo cạnh đầu tường.
“Trên cao phải làm sao?” Trương Hàm Duệ ngửa đầu chỉ tường gạch phía trên.
Kha Tầm ngồi xổm ở cạnh tường, đưa tay vỗ vỗ vai mình “Lại đây, đạp lên, nhớ vịn chặt tường, đợi tôi từ từ đứng dậy rồi em dùng tay với lên trên kiểm tra thử.”
“Được không đó?” Trương Hàm Duệ chần chờ nhìn Kha Tầm.
“…Gái nha, em đúng là không biết ăn nói gì hết,” Kha Tầm mặt lạnh “Tuyệt đối đừng bao giờ dùng câu ‘Được không’ để nghi ngờ đàn ông, mau mau đi lên.”
“Ồ ồ.” Trương Hàm Duệ vội vàng bước tới, cẩn thận đạp lên đầu vai Kha Tầm, hoàn toàn không dám nói rằng mình vẫn coi đối phương là ‘thụ’.
Tương Hàm Duệ vốn cũng thon thả nhẹ nhàng nên Kha Tầm nâng cô trên vai cũng không mất nhiều sức lắm, ba người cứ thế nhích từng chút từng chút kiểm tra từng khối gạch trên tường.
***
Mục Dịch Nhiên ở bên phòng thí nghiệm khu D, dùng đèn pin tiếp tục xem tài liệu.
Tần Tứ nhìn tài liệu trong tay hắn, thoạt nhìn như là hồ sơ lý lịch, liền hỏi “Cậu có nghĩ ra được ý tưởng nào chưa?”
Mục Dịch Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vừa xem vừa nói “Nếu viện nghiên cứu này đặt khu thực nghiệm dưới lòng đất, chứng tỏ những thực nghiệm này không được các ngành có tương quan cấp phép, hoặc là bọn họ dùng các nghiên cứu hợp pháp làm bình phong, sau lưng tiến hành các thực nghiệm phi pháp vô nhân đạo này. Nếu là như thế, vậy những thực nghiệm này nhất định đòi hỏi tính bí mật, cho nên không phải bất cứ nhân viên nghiên cứu nào cũng được tiếp xúc với cơ mật trung tâm, từ việc này có thể suy ra một vấn đề.”
Nói xong lời này, hắn ngước mắt nhìn Tần Tứ “Tác giả của bức tranh này bằng cách nào biết được các hạng mục nghiên cứu của viện nghiên cứu này?”
Tần Tứ ánh mắt sáng lên “Đúng thế! Trừ phi có người tiết lộ bí mật, công bố chuyện ở nơi đây ra ngoài!”
“Vấn đề liên quan đến viện nghiên cứu này vừa lớn lại rất mẫn cảm,” Mục Dịch Nhiên nói “Tại thời điểm bối cảnh lúc ấy, dù có tiết lộ cũng sẽ bị các ngành có liên quan ém nhẹm xuống, ngăn ngừa tin tức khuếch tán rộng rãi gây chấn động trong dư luận. Thế nên dù cho có thật sự tiết lộ, cũng sẽ không để cho công chúng biết được quá mức chi tiết, nhưng xét theo nội dung bức tranh này, chi tiết thực nghiệm được tác giả mô tả quá mức kỹ càng, việc này chứng tỏ một điều, tác giả của bức tranh rất có thể là một trong số các nhân viên của viện nghiên cứu này.”
“Đúng thế—— hơn nữa khả năng là nhân viên trung tâm rất cao” Tần Tứ gật đầu “Hắn biết rõ nội dung chi tiết của bốn hạng mục thực nghiệm, hẳn không chỉ là nhân viên trung tâm, mà có thể là lãnh đạo cấp cao nào đó ở bên trong tổ chức.”
“Trước khi vào tranh tôi nhớ có nhìn thấy tên tác giả, Khang Lai.” Chu Hạo Văn đột nhiên tiếp lời “Người này có tiếng trong giới mỹ thuật không?”
Mục Dịch Nhiên lật lý lịch hồ sơ trong tay “Bảo tàng Phương Hạp Tử mới được xây dựng cách đây chừng hai năm, tác phẩm đặc trưng cũng chỉ có hai bức danh họa nổi tiếng, còn lại đa phần đều là dùng giá thấp mua từ họa sĩ mới hoặc là họa sĩ vô danh, thế nên vị Khang Lai này, cũng là một người không có tiếng tăm gì trong giới, ít nhất cá nhân tôi chưa từng nghe nói tới. Nếu hắn ta thật sự từng là nhân viên của viện nghiên cứu này, vậy có thể hắn đơn thuần chỉ là có sở thích mỹ thuật nghiệp dư thôi.”
“Người này hẳn là rất mâu thuẫn,” Chu Hạo Văn nói “Một mặt là nhân viên trung tâm tham dự nghiên cứu hoặc là quản lý nghiên cứu, một mặt lại đem toàn bộ mấy thứ này vẽ vào tranh để phê phán.”
Tần Tứ trong lòng khẽ giật “Hành vi như vậy thoạt nhìn giống như phân liệt, chẳng lẽ hắn là người hai mặt?”
“Cũng có thể là đến lúc tuổi xế chiều bỗng dưng sinh lòng áy náy hối hận về những việc mình từng làm,” Chu Hạo Văn lãnh đạm nói “Nên mới thú nhận hết thảy những gì mình từng tham gia, coi như lời sám hối.”
“Cũng có khả năng như vậy,” Tần Tứ bước tới phụ Mục Dịch Nhiên lật các hồ sơ cùng tài liệu “Bất kể là thế nào chúng ta tìm ra tài liệu công tác của người này trước đi, nói không chừng có thể đạt được manh mối.”
Lật tìm cứ thế mà tiến hành cho đếm mười giờ hơn.
“Hôm nay tạm thời tới đây đi,” Tần Tứ khẽ nói, nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục, cậu có đề nghị gì về phòng thí nghiệm D không?”
Mục Dịch Nhiên rũ mắt suy nghĩ một lát “Tối hôm qua Thái Hiểu Yến giữa chừng hôn mê, không biết có phải nhờ thế giúp cô ấy may mắn thoát khỏi kiếp số hay không, nếu anh đồng ý nếm thử biện pháp này, tôi có thể giúp anh hôn mê.”
Không phải ai cũng dám ở trong tình huống ấy ngất xỉu, bởi vì như thế cũng chắc khác gì bản thân bị tước đi phòng bị cùng với tự bảo vệ mình, phơi ra bản thân yếu ớt lại hoàn toàn bất lực trước nguy hiểm.
Tần Tứ do dự thật lâu, cuối cùng gật đầu trong gian nan “Hiểm họa khó tránh, có hôn mê hay không, nếu nó muốn rơi vào đầu tôi thì kiểu gì cũng sẽ rơi vào, thôi cứ thử xem sao.”
Mục Dịch Nhiên cũng không nhiều lời, thấy Kha Tầm dẫn theo Trương Hàm Duệ vì đêm khuya đáng sợ đến mà dọa đến khóc ngất đi vào, liền nhân tiện hỏi Trương Hàm Duệ có muốn mình giúp đỡ gây mê thủ công không, Trương Hàm Duệ mặt mũi khổ sở khóc nấc “Tôi không biết nữa… Mà chắc là vô dụng thôi… Thể chất của tôi đặc thù, có dùng kim chích gây mê cũng rất khó mất đi tri giác, buổi tối hôm qua như vậy… tôi cũng không ngất đi được, tôi không biết… Hu hu hu… Tại sao lại cho tôi thể chất như vậy chứ, tôi thà là ngất xỉu chết đi trong vô tri vô giác, cũng còn hơn là bị tra tấn thống khổ tới chết…”
Nhóm người cũ đều ăn ý giữ trầm mặc, cũng không nói toạc ra, dù cho có thể ngất thì đã sao, vẫn có thể bị “thứ” kia làm cho tỉnh lại tiếp tục chịu tra tấn mà chết đi.
Bất kể ra sao, Trương Hàm Duệ cuối cùng vẫn quyết định thử một lần, lỡ như may mắn thì sao.
Lúc Kha Tầm chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm D, Trương Hàm Duệ không kềm được đuổi theo níu cậu lại “Tiểu Kha ca ca… Nếu như em chết, anh… Anh mang theo di động của em về cho ba mẹ của em được không, em có lưu lại mấy thứ ở trong ấy, anh đưa cho bọn họ xem, đó là di… di ngôn của em, mật mã mở khóa là XXXXXX, em xin anh.”
“Ừm, yên tâm, anh nhớ rồi.” Kha Tầm vỗ vỗ vai cô, xoay người đi ra ngoài, ra tới cửa lại vòng trở lại, nói với cô một câu “Hàm Duệ, đừng sợ.”
Trương Hàm Duệ rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào gật đầu.
Mục Dịch Nhiên dùng tay “gây mê” Trương Hàm Duệ cùng Tần Tứ, sau đó dời họ đến góc phòng thí nghiệm, đóng cửa ra ngoài, cùng Kha Tầm đi về phòng thí nghiệm B.
Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn cũng không ngại bị “gây mê” thủ công, thế là Mục Dịch Nhiên lại giúp họ.
Cuối cùng hai người lại sang phòng thí nghiệm A, hỏi Từ Trinh, Kỳ Cường cùng Hoàng Bì có muốn nếm thử biện pháp này không.
Hoàng Bì không lên tiếng, người đàn ông này rất kiệm lời, từ lúc vào tranh tới giờ gần như là không nói được mấy câu, Kỳ Cường cũng vô cùng đề phòng từ chối thẳng thừng, chỉ có Từ Trinh do dự hỏi lại “Nhưng hôn mê rồi có khi nào lại bị tạp âm chói tai mà các cậu đã nói gây ồn đến mức tỉnh lại không?”
“Nói thật lòng nha,” Kha Tầm nói “Tôi cho rằng rất có thể là sẽ vậy, nhưng mà dù có hôn mê chị cũng sẽ không gặp được nguy hiểm nào khác khủng khiếp hơn tạp âm kia, ít nhất theo tối qua mà nói thì không có gì đụng đến chúng tôi, chỉ có mỗi tạp âm tấn công lỗ tai thôi.”
Từ Trinh ngẫm nghĩ “Vậy đi, tôi có chuẩn bị một ít thứ nhét lỗ tai, chờ tôi nhét kín rồi nhờ các cậu gây mê cho tôi, sau đó dời tôi qua góc phòng, rồi dùng khăn trải giường đặt trên giường em bé phủ lên đầu của tôi.”
Kha Tầm vẻ mặt khó tả nhìn đối phương “Chị xác định là mình muốn dùng những thứ trên giường kia?”
“Tôi đã dùng rồi.” Từ Trinh lạnh nhạt nói, cầm một đám sợi bông trong tay đưa cho Kha Tầm xem “Mấy thứ này là tháo đệm chăn lấy ra.”
Nói xong liền dùng hạt gạo trong cháo trộn lại, vò mớ bông thành một cục sau đó nhét vào lỗ tai, lại trét một lớp cháo nhão bên ngoài tai, sau đó dùng mảnh vải bố gấp thành xấp quấn thật kín hai cái lỗ tai của mình lại, cuối cùng quần một tầng chăn bông quanh đầu mình, lúc này mới nhìn Mục Dịch Nhiên giơ tay làm cái dấu OK.
Mục Dịch Nhiên giúp chị ta hôn mê, đặt ở góc phòng thí nghiệm, đang tính theo lời dặn cầm lấy khăn trải giường đắp cho bà ta, lại bị Kỳ Cường giật lấy trùm lên đầu hắn.
Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm không nói lời nào, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm A.
Dù bọn họ dùng bạo lực đoạt lấy khăn giường trong tay Kỳ Cường đắp cho Từ Trinh, đợi đến lúc hai người bọn họ rời khỏi hắn vẫn có thể cướp về, hơn nữa nói không chừng vì thế làm hắn giận cá chém thớt Từ Trinh, thừa dịp hôn mê gây tổn thương đến chị ta.
Trở lại phòng thí nghiệm khu C, thấy Lý Nhã Tình cùng Thái Hiểu Yến ôm nhau run rẩy khóc lóc, thấy hai người đi vào, Lý Nhã Tình cổ họng khào khào hỏi “Tiểu Kha ca ca, chúng ta làm sao bây giờ? Em không muốn chết! Em không muốn chết mà! Hu hu hu…”
Kha Tầm dựa vào ánh đèn pin chiếu trên mặt đất, thấy thi thể của Đặng Quang cùng Triệu Hữu Di chết đi tối qua vẫn còn đặt nơi góc phòng, kia là ban sáng mọi người dời qua, trên mặt được đắp lên quần áo của chính họ nên nhìn không thấy mặt, chỉ mường tượng ra một cổ thi thể cứng ngắc lạnh như băng.
Kha Tầm hỏi Lý Nhã Tình “Tối qua lúc em cảm nhận được dòng điện truyền qua lòng bàn tay rồi, sau đó em chịu được bao lâu thì buông tay?”
Lý Nhã Tình nghe vậy to giọng khóc rống “Em không biết… em không biết… Rất đau, thật đó, thật sự rất đau, em cảm thấy như mình sắp chết rồi, thật sự nắm không nổi đầu dây điện được nữa… Thật sự cố hết sức rồi, cố gắng chịu đựng… Nhưng mà chịu không nổi, em thật sự chịu không nổi cho nên mới buông tay ra… Em không muốn… Thật sự không muốn hại Hữu Di chết…”
“Đừng khóc mà, đừng khóc, không ai trách em cả, đừng tự trách mình,” Kha Tầm vội trấn an “Tôi nghĩ nếu đổi lại là người khác kết quả cũng sẽ như vậy thôi, thống khổ mà ‘tranh’ gây ra cho chúng ta không phải dễ dàng chịu đựng như vậy, đây không phải lỗi của em, là ác ý của nó.”
Lý Nhã Tình nức nở nhìn ba người, nghẹn ngào nói “Vậy đêm nay phải làm sao đây… Em sợ mình lại hại mọi người… Hơn nữa, em cũng không muốn chết…”
Đối với việc này, Kha Tầm cũng hết cách.
Bởi vì đặc tính của phòng thí nghiệm C chính là bắt buộc khiến cho hai người gián tiếp giết hại lẫn nhau, ý chí cùng nhân tính của mỗi người ở nơi này phải trải qua khảo nghiệm tàn khốc nhất, ngay cả chính bản thân Kha Tầm cũng không biết mình có thể sống qua đêm nay không.
Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói “Chi bằng chúng ta đến một phát, được ăn cả ngã về không, thế nào?”
Thấy cả ba người đều nhìn mình, Kha Tầm lấy di động mở ra chức năng bấm giờ của đồng hồ bày ra trước mặt ba người “Tôi chỉnh di động mở thành hình thức luôn sáng, sau đó đặt ở dưới cái máy, khi dây điện của chúng ta có điện lưu thông qua, mọi người nhìn thật kỹ giây bấm trên đồng hồ, cứ cách năm giây mọi người cùng nhau buông tay ra—— đoán xem, đến chừng đó liệu sẽ xảy ra việc gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.