Họa Phố

Chương 11: Sơn hải (11)




Khi ánh bình mình dần dần sáng ngời, màn sương mù dày đặc cũng dần phai nhạt, Vệ Đông tinh mắt phát hiện ở chỗ vốn dĩ là đài nham thạch buổi tối xuất hiện hai cái bóng người —— “Kha Nhi! Đại lão!”
“Anh hai! Chị hai! —— a lộn —— Anh rể!” La Bộ cũng kích động rú lên, sau đó chạy theo đám người hướng về phía bên kia.
“Hai người thế nào?”
“Hai người không sao chứ?”
“Đã xảy ra chuyện gì!?”
“Hai đứa bây hù chết tụi tao luôn!”
“Ông trời! May quá may quá! Hai người không bị làm sao hết! Tốt quá rồi!”
Mọi người mạnh ai nấy tranh nhau lên tiếng hỏi han đủ điều, lại thấy vẻ mặt của Kha Tầm giống như có phần chần chừ mà nghiêm túc, như đang vô cùng cẩn thận quan sát bọn họ.
“Có chuyện gì sao?” Nhạc Sầm bởi vì ngồi xe lăn nên đến chậm một chút, cực kỳ mẫn cảm phát hiện hai bọn họ có gì đó không đúng lắm.
“Khỏi cần nghi, tụi tao đều là hàng chính chủ, không phải ảo giác!” Vệ Đông vội vàng vỗ ngực bùm bụp tự chứng minh.
“Có phải ở trên đài nham thạch đã xảy ra chuyện gì không?” Tần Tứ cẩn thận hỏi.
Mọi người lập tức trở nên căng thẳng, im lặng không dám lên tiếng nhìn về phía hai người bọn họ.
“…Không có xảy ra chuyện gì cả.” Vẻ mặt của Kha Tầm vẫn như cũ phân vân do dự, cậu quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên, sau đó lại nhìn về mọi người, cuối cùng liếm nhẹ khóe môi khô khốc của mình “Nói sao ta… Chúng tôi vừa mới trèo lên trên đỉnh đài nham thạch, liền thấy mọi người nhào tới đó.”
“Ha?” Có vài người không hiểu ra sao hô lên.
“Hai chúng tôi vừa mới trèo lên trên đỉnh đài nham thạch kia, đang tính cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh một chút, bỗng phát giác bản thân đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, sau đó liền thấy mọi người từ bên kia hô la nhào tới…” Kha Tầm vẻ mặt không dám tin ngó nghiêng xung quanh mình “—— đây là —— trời sắp sáng rồi à?!”
“Đúng rồi… Sắp sửa sáng lên rồi, đã một đêm trôi qua rồi.” Hai ba người vẻ mặt ngơ ngác gật đầu.
“—— cái đù!” Kha Tầm quay ngoắt sang nhìn Mục Dịch Nhiên.
“…Cái đù.” Những người còn lại cũng kinh sợ quay sang nhìn nhau.
“Tức là, đối với chúng tôi thời gian đã trôi qua một đêm, nhưng đối với hai người chỉ mới là một cái chớp mắt thôi?” Chu Hạo Văn bình tĩnh hỏi lại.
“Có hai khả năng,” Mục Dịch Nhiên còn bình tĩnh hơn cả hắn, vững vàng lên tiếng đáp “Khả năng thứ nhất, đỉnh bên trên đài nham thạch là một không gian bóp méo, sau khi chúng tôi lên đó liền trực tiếp xuyên qua thời gian, từ thời gian đêm hôm qua đi đến hiện tại.”
“Khả năng thứ hai, chúng tôi không hề xuyên qua thời gian, mà là—— bị một sức mạnh nào đó rút hết toàn bộ trí nhớ về đêm hôm qua, hơn nữa hoàn toàn không để lại dấu vết nào.”
Lời này vừa nói ra quả thật làm đám người đều giật mình run rẩy.
“Đài nham thạch kia quả thực rất quỷ dị,” Chu Hạo Văn trầm ngâm nói “Không thể dùng máy ảnh để chụp hay là ghi lại hình ảnh trên đó, mà hai người lên trên đó đã xuyên qua thời gian, hoặc là bị xóa đi trí nhớ —— như vậy xem ra, có lẽ không phải máy ảnh không chụp được gì, mà là những thứ nó chụp được đều ‘bị xuyên qua’ hoặc là bị sức mạnh nào đó xóa đi.”
“Chẳng lẽ, mục đích cuối cùng của Tranh Mưu không phải muốn chúng ta đi lên đài nham thạch kia?” Ngô Du hoài nghi “Nếu không tại sao phải làm như vậy? Nếu như là khả năng đầu tiên, như vậy sau khi chúng ta lên tới đó chẳng phải sẽ trong nháy mắt trở lại tại chỗ? Còn nếu như là khả năng thứ hai, thì một đoạn trí nhớ bị xóa đi có tác dụng gì trong việc thúc đẩy sự kiện này?”
“Cũng có thể là cần cả mười ba người chúng ta cùng nhau đi lên, lúc ấy đài nham thạch kia mới hiện ra chân diện mục.” Nhạc Sầm nói “Còn về tình huống Tiểu Mục cùng Tiểu Kha gặp phải, có thể là một cơ chế giữ bí mật của đài nham thạch, không cho phép tình huống bên trên bị tiết lộ trước, mà yêu cầu cả mười ba người chúng ta phải cùng nhau đối mặt.”
“Tôi đồng ý với cách nói của chị Sầm.” Kha Tầm gật đầu “Xem ra mục đích cuối cùng của sức mạnh đứng phía sau kia, chính là muốn chúng ta cùng nhau đi lên đài nham thạch.”
Mọi người đều im lặng, chỉ có La Bộ nhỏ giọng hỏi một câu “Cũng tức là, khi mười ba người chúng ta cùng nhau lên đó, thời điểm tử vong của chúng ta cũng tiến đến, đúng không?”
Không ai trả lời hắn, đều lặng thinh thật lâu, mới nghe Vệ Đông dùng giọng điệu giả vờ thoải mái đán vỡ bầu không khí trầm mặc “Tranh Mưu kia đúng là chẳng tốt lành gì, cái đài kia cao tới như vậy, chẳng lẽ bắt chúng ta trước đó còn phải học trèo vách rồi mới đi lên sao?”
“Nói cũng đúng, nếu như học hoài không xong vậy tức là lên không được rồi?” Lý Tiểu Xuân cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay băn khoăn.
“Vấn đề này để sau rồi tính,” Thiệu Lăng nói “Bây giờ trước hết nên sửa sang lại các đồ phù tìm được tối hôm qua đi đã.”
***
Mọi người trở lại lều trại, vẫn như cũ chia nhau ra làm việc.
Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông, Thiệu Lăng, Hoa Tế Thu cùng Nhạc Sầm phụ trách xử lý đồ phù. Kha Tầm, Chu Hạo Văn, Tần Tứ cùng La Bộ kiểm tra hình ảnh mà các camera giám sát lắp ở bốn phía xung quanh đài nham thạch thu dược, Lý Tiểu Xuân dẫn theo ba cô gái đi làm bữa sáng.
Toàn bộ camera giám sát tối qua đều không có cái nào ghi lại được cảnh tượng đài nham thạch xuất hiện cùng biến mất như thế nào, trong hai khoảng thời gian lúc đài nham thạch biến mất cùng xuất hiện, hình ảnh camera ghi lại hoặc là cát bụi mịt mù, hoặc là một mảnh sương dày đặc.
Việc sửa sang lại các đồ phù tiêu tốn rất nhiều thời gian, tuy tối qua mọi người cạo rửa gần hết toàn bộ vách tường nham thạch, nhưng vẫn không phải là toàn bộ, những vị trí ở tít trên cao bởi vì không thể với tới cho nên vẫn chưa xử lý được.
Đến về sau, toàn bộ mọi người đều gia nhập vào công tác sửa sang các loại đồ phù, Vệ Đông thậm chí còn tranh thủ hướng dẫn một chút các thao tác xử lý hình ảnh đơn giản cho những người thạo sử dụng máy tính.
Đến giờ cơm trưa, đoàn người tạm thời buông việc trên tay, vừa ăn vừa nghỉ ngơi.
“Những đồ phù nằm ở phía trên vách nham thạch phải làm sao thu thập đây?” Cố Thanh Thanh hỏi.
“Tôi có một biện pháp,” Kha Tầm nói “Tối nay tôi với Dịch Nhiên vẫn sẽ leo lên vách nham, nhưng sẽ không trèo lên đỉnh phía trên, khi nào gần đến gần mép đỉnh, sẽ cầm dây thừng với một đầu buộc vào vật nặng ném qua vách nham bên kia, như vậy có thể mắc dây thừng lên đài nham thạch, hai đầu dây rũ xuống, chúng ta cột một đầu dây thừng vào lưng, bên kia sẽ có một người phụ trách ghì xuống, kéo người người còn lại lên cao, như vậy chúng ta có thể tiến hành cạo rửa vách nham phía trên.”
“Việc này thao tác rất khó, cần người có thể lực tốt,” Mục Dịch Nhiên nói “Có vị nào sẵn lòng thử một chút không?”
“Để tôi thử cho,” Lý Tiểu Xuân nói “Sức tôi khá ổn, hơn nữa lực tay cũng mạnh, nhưng mà… Dây thừng kia liệu có chịu nổi sức nặng của tôi không? Đừng để đang đu giữa chừng mà đột nhiên đứt cái phựt thì…”
“Là dây thừng chuyên dùng leo núi.” Mục Dịch Nhiên xóa tan nỗi lo ngại của hắn.
“Vậy tui cũng thử cho.” La Bộ xung phong nhận việc “Thể trọng tui nhẹ nè, hơn nữa cũng từng chơi trò leo vách núi trong nhà, chỉ là chưa bao giờ thành công bò lên tới đỉnh…”
“Có dây thừng ghì lại rồi, không cần cậu leo vách, chỉ cần can đảm dám thử là được.” Kha Tầm nói.
“Vậy thêm tao luôn.” Vệ Đông giơ tay.
“Không cần mày,” Kha Tầm thẳng thừng từ chối “Nhiệm vụ của mày tối nay là tiếp tục xử lý mớ đồ phù kia, không cần mày bước ra khỏi lều trại luôn. Mày sửa sang mọi thứ càng sớm chừng nào, chúng ta đến gần đáp án cũng sẽ sớm chừng nấy.”
“Vậy để tôi.” Phương Phỉ lên tiếng.
“Tốt quá rồi, Phỉ ca dễ xài hơn Đông Tử.” Kha Tầm hớn hở bật ngón tay cái.
Vệ Đông “…Mày xem hai tao là bè lũ tay chân đấy à?”
Kha Tầm “Thì anh em như tay chân còn gì, Phỉ ca là tay, còn mày là chưn bé bé.”
Vệ Đông “Tao đạp cái chưn bé lên mặt mày bây giờ.”
Kha Tầm “Có ai đăng ký nữa không?”
Chu Hạo Văn “Tôi.”
Kha Tầm “Cậu được không đó?”
Chu Hạo Văn “Cậu xác định đang hỏi tôi câu này à?”
Kha Tầm “Xin lỗi, tôi sai rồi. Bên kia bên kia, Thiệu tổng, đừng tưởng núp lùm ở một xó không lên tiếng thì người ta sẽ nghĩ là mình không có mặt nha, có muốn thử một lần cảm giác đu đưa hành sự không?”
Thiệu Lăng “…” Tới nước này rồi mà vẫn không xì-tốp được lòng dạ ác ôn suốt ngày thích hiếp bức người ta…
Ngô Du “Đừng ăn hiếp Thiệu tổng nữa, mặt mũi Thiệu tổng trắng bệch rồi kìa.”
Thiệu Lăng “…” Mặt tôi vốn trắng nha!!!
Kha Tầm “Được rồi, vậy Thiệu tổng với lão Tần ở phía dưới phụ trách ghì dây thừng, ba Hoa cùng Đông Tử với chị Sầm tiếp tục ở trong lều xử lý mới đồ phù kia, Thanh Thanh với Ngô Du phụ trách trông coi mấy người bên đây, mọi người đu trên cao không tiện trao đổi với nhau, hai người giúp đỡ truyền lời này kia ha.”
Mọi người lần lượt lên tiếng đồng ý, sau khi ăn cơm xong đều tư nghỉ ngơi vài tiếng, sau đó thức dậy vùi đầu làm việc.
Nháy mắt lại đến đêm.
Phương pháp của Kha Tầm quả nhiên dùng được, mấy sợi dây thừng được ném từ vách nham bên trái sang bên phải, mọi người hợp sức cùng nhau ghì dây thừng xuống kéo một người lên cao, sau đó buộc đầu dây bên này vào trên xe, sau đó làm tương tự như vậy với những người còn lại.
Cũng may dây thừng Mục Dịch Nhiên cung cấp là loại có nút thắt chuyên dùng để leo núi, chỉ cần xỏ dây vào giữa hai chân, sau đó quấn một vòng quanh lưng, ngoại trừ các vị phái mạnh cảm giác có hơi nhói ‘bi’ ra, thì nhìn chung coi như thoải mái, hơn nữa cũng cảm thấy rất an toàn.
Bọn họ cạo rửa vách nham cũng dần có kinh nghiệm, tốc độ nhanh hơn so với hai đêm trước rất nhiều, nhưng mặc dù thế cũng phải tốn đến hai buổi tối, đồ phù trên vách nham mới rốt cuộc lộ ra toàn bộ.
***
Mười ba người đứng ở bên dưới chân bãi đá, ngửa đầu nhìn lên, ai nấy đều bị tình cảnh trước mắt rung động đến mức không nói thành lời.
Đài đá nham thạch từ dưới đất mọc lên này tựa như một cái cột vuông khổng lồ sừng sững mà đứng, ở bốn mặt vách của nó được khắc đầy những đồ phù với hình dáng cổ xưa cùng tư thái quỷ dị. Mà, ở bốn phía xung quanh, vô số xác chết như một vòng tròn bức xạ lan tràn cho đến cùng trời cuối đất, đồng loạt phủ phục hướng đầu về phía tâm điểm là nó.
Khung cảnh ấy phảng phất như, vong linh trên cõi đời này đều đang bái lạy vị thần thuộc về riêng chúng nó.
Sau khi trời hừng sáng, mọi người cũng bất kể chuyện nghỉ ngơi, mau chóng đưa những hình ảnh đã chụp được chuyển sang máy tính bắt đàu xử lý gia công, vài vị bị cưỡng bức gia nhập vào vị trí “đì-zai-nờ thực tập” cùng Vệ Đông thay phiên công tác, đổi lượt ăn cơm ngủ bù.
Sau khi đã thạo việc quen tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ tốn thời gian gần một ngày mà toàn bộ hình ảnh đều đã xử lý xong xuôi, hiện tại chỉ còn chờ được ghép lại với nhau.
Mọi người lúc này mới dừng việc trên tay, tạm thời không vội xem xét, đều đi ăn cơm chiều trước.
“Thiệt méo có ngờ đến tận nơi đây rồi mà vẫn phải vùi đầu làm cái việc này…” Vệ Đông dụi dụi ánh mắt ê ẩm nhức mỏi của mình, ngã cái đụi vào tấm thảm dày cộm trải dưới đất.
“Này cũng chứng minh nghề đì-zai-nờ của mày là do trời định rồi.” Kha Tầm đưa cho đối phương một ly sữa dê nóng hỏi.
“Cái đuỵt, mày có cần nguyền rủa tao ác độc tới vậy không, đờ mờ có tró mới muốn làm đì-zai trời định nhá,” Vệ Đông ngồi dậy uống sữa “Nếu không phải vì kiếm cơm, ông mày mới đếch thèm cái nghề quỷ sứ này.”
“Vậy chứ mày muốn làm gì?” Kha Tầm thuận miệng hỏi.
“Làm… thợ lặn?” Vệ Đông đúng lúc thấy Phương Phỉ ở bên ngoài đi vào.
“Hiện tại đổi nghề cũng không muộn.” Phương Phỉ nói.
“Nghề thợ lặn bên cô tiền lương khá hem? Đủ để tui nuôi sống ba tui má tui vợ tui với chính tui hem?” Vệ Đông hỏi han.
“Lúc này rồi mà còn nghĩ tới mấy chuyện đấy nữa.”
“Lúc này mới nên nghĩ tới nhà mình đó chứ.” Vệ Đông thở dài.
Phương Phỉ hơi giật mình, lẳng lặng nhìn đối phương.
Kha Tầm hai mắt chớp chớp nhìn hai người này trò chuyện, sau đó hơi nghiêng người kề sát bên tai Mục Dịch Nhiên nhỏ giọng nói vài câu, sau đó cả hai cùng nhau quay đầu liếc nhìn cả Vệ Đông lẫn Phương Phỉ một cái.
“Trực giác của em vẫn luôn chuẩn, chuẩn hơn cả chính chủ.” Kha Tầm đệm thêm một câu, sau đó cười tủm tỉm dời mông ngồi xuống trước máy tính.
Nhưng vừa nhìn đến mấy cái đồ phù quái quỷ trên màn ảnh, cảm xúc thoải mái vừa mới thoáng qua lập tức biến mất không còn chút bóng dáng nào.
Kha Tầm nhìn chằm chằm màn hình máy tính một hồi, lại hỏi Vệ Đông “Mấy cái đồ phù này hiện tại là đang xếp theo thứ tự à?”
“Phải rồi, tên hình bắt đầu bằng ABCD, cũng chính là đại biểu bốn mặt vách tường, con số nằm ở phía sau chữ cái chính là thứ tự của tụi nó.” Vệ Đông nói.
“Mày khoan hãy uống đã,” Kha Tầm vươn tay giật lấy cái cốc sữa sắp đến bên miệng vệ Đông để qua một bên “Qua đây đem toàn bộ hình ảnh bên vách đá A ghép lại thành một tấm hình hoàn chỉnh, phỏng chiếu theo hình ảnh trên vách ấy.”
“Đù mé, không để tao uống cho xong nữa.” Vệ Đông chùi miệng một cái, ngồi xuống trước máy tính bắt đầu ghép ảnh lại, bởi vì đơn giản chỉ là dựa theo số thứ tự kéo hết toàn bộ hình ảnh chung vào một tấm hình, cho nên cũng không mất thời gian lắm “Màn hình máy tính hơi nhỏ, hình ảnh lại nhiều, nếu bỏ hết toàn bộ vào một bức như vậy, nếu mày muốn toàn bộ hình ảnh đều hiển thị trên màn hình thì sẽ không thể xem được nội dung cụ thể các hình nhỏ đâu.”
“Không sao, tao chỉ nhìn cái đại khái thôi.” Kha Tầm nhét cốc sữa lại vào tay hắn, chuyển màn hình máy tính về phía mặt mình, hết sức chăm chú tỉ mỉ nhìn hình ảnh bên trên, thi thoảng phóng to ảnh lên, rồi sau đó thu nhỏ lại, rồi lại có lúc nhấc cả máy tính lên săm soi theo các góc độ khác nhau.
Cứ thế nhìn một lát thật lâu, đột nhiên cậu quay sang nói với Mục Dịch Nhiên “Hình như em phát hiện được vài điều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.