*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chị Sầm, nếu như tối qua tiếng mèo kêu kia là Thần Miêu Hổ trong Bát Lạp Thần hiện thân, vậy tại sao kho lúa vẫn là trống không?” Kha Tầm nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân của việc này.
Nhạc Sầm bị hỏi, nhất thời cũng trầm tư “Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác, ngôi Miếu Bát Lạp trống không này giống như đang… chờ chúng ta mời tám vị thần tiên kia trở về… Còn về thần Miêu Hổ tối qua, sau khi hiện thân trên đài kịch kia, cuối cùng đã đi đâu?”
Thần tiên đa số đều là đến không thấy bóng mà đi cũng chẳng thấy hình, nhưng để miếu trống rỗng như vậy cũng thật sự vô lý, chí ít cũng phải có một tượng thần đặt ở trong miếu để phụng cúng chứ, tượng vàng hay là tượng đất gì đều được, dù sao cũng phải có một cái tượng để người dân bách tính nhìn thấy biết được mình đang thờ cái gì chứ.
“Giả như chúng ta mời thần trở về rồi, có phải cũng phải tiến hành bái tế mới hiển linh không?” Kha Tầm thập thò người ló vào trong miếu dòm một cái “Mấy cái nhang, với cả ống mồi lửa (*) này kia chính là dùng để cúng thần bái thần đúng không?”
“Nhang? Ống mồi lửa?” Mới nãy Nhạc Sầm cũng ở trong miếu, nhưng hoàn toàn không để ý đến mấy thứ này.
“Ngay bên dưới bệ thờ dùng để cúng ấy, có đặt mấy món kia.” Kha Tầm khẳng định nói “Trong góc còn thấy đặt cả mâm bồng nữa.”
Nhạc Sầm quả thật rất bội phục sức quan sát của Kha Tầm, mới đầu cứ ngỡ là thanh niên này chỉ là thể lực hơn người, lại thích giúp đỡ người khác, hoàn toàn không ngờ tâm tư cậu ta lại tỉ mỉ cẩn thận tới như vậy.
“Tiểu Kha, cậu vừa nói có cả mâm bồng nữa à?”
“Đúng vậy, nhiều lắm, chất thành cả chồng luôn.” Kha Tầm nói xong liền bước vào trong miếu ngó nhìn một cái, sau đó đi ra nói “Tôi vừa mới đếm, tổng cộng có bốn mươi cái mâm bồng, con số bốn mươi này có ý nghĩa gì không?”
“Tám vị thần tiên, bốn mươi cái mâm bồng, cũng tức là cần phải đặt đồ cúng vào mỗi năm cái mâm bồng để cúng bái một vị thần tiên,” Nhạc Sầm tính nhẩm một chút “Xem ra, chúng ta cần phải tìm được năm loại đồ cúng.”
Nhắc tới hai chữ đồ cúng, làm Kha Tầm không thể không nhớ tới mấy món đồ cũng khó đỡ trong 《 Tín Ngưỡng 》 lần đó, mà hiện tại có vẻ như đám đồ cúng này cũng là bị phân chia ba bảy loại “À ờm… chị Sầm, mấy cái… đồ cúng kia bao gồm cái gì ấy? Bò dê gì đó à?”
“Tôi nghĩ không phải.” Nhạc Sầm tỏ vẻ phủ định “Có nhiều ý kiến khác nhau về thời gian cúng bái Bát Lạp, có cái bảo là cúng vào tháng mười âm lịch, cũng có bảo là vào tháng chạp, mà trong sử sách cũng không có văn bản nào ghi rõ ràng cụ thể về đồ cúng dâng lên Bát Lạp. Nhưng mà, vào thời nhà Ân gọi cúng Bát Lạp là ‘Cúng Thanh’, hơn nữa Thần Nông Viêm Đế vốn là thần cai quản việc nông nghiệp đồng áng, cho nên tôi đoán đồ cúng chủ yếu hẳn là các sản vật nông nghiệp.”
Cách nói này rất hợp lý, Kha Tầm đưa mắt nhìn đồng ruộng xanh mướt ở xa xa “Nếu như là năm loại sản vật nông nghiệp, có khi nào chính là ‘ngũ cốc’ không?”
Nhạc Sầm lại một lần nữa âm thầm kính nể Kha Tầm “Từ thời xưa đã có nhắc đến ‘Thần Nông truyền ngũ cốc’, nên tôi cũng nghĩ khả năng đồ cúng là ‘ngũ cốc’ khá cao.”
“Vậy chúng ta đi tìm ngũ cốc trước đi?” Kha Tầm lại suy tư “Nhưng nếu vậy, mấy cái rêu kia rốt cuộc là ám chỉ cái gì mới được?”
“Thôi vầy đi, chúng ta bây giờ đi sang bên kia ruộng, ngoại trừ tìm kiếm ngũ cốc ra thì để ý một chút xem có rêu xanh không, vừa đi vừa tìm, thế nào?” Nhạc Sầm cũng không còn cách nào tốt hơn.
Đây chắc là biện pháp tốt nhất trước mắt rồi.
Kha Tầm bèn đẩy Nhạc Sầm tiến về phía ruộng đồng ở bên kia, ở giữa miếu cổ cùng ruộng đồng có một khoảnh rừng cây nhỏ, hai người đi vào rừng cây mới phát hiện cây cối nơi đây dày đặc che khuất ánh mặt trời, âm u đến rét xương.
Trong rừng có tiếng chim hót cùng sâu kêu, một trận gió bất chợt thổi qua, lá cây xào xạc vang lên từng hồi.
Ở trong đây đâu đâu cũng thấy được rêu xanh.
Trên tảng đá dưới gốc cây bám đầu rêu xanh, mặt đất ẩm ướt dưới chân cũng có rêu xanh biếc, mà ngay cả trên thân cây cũng tích dày một lớp rêu xanh thẫm
Có lẽ vì trên chân Nhạc Sầm cũng có một mảng rêu xanh như thế, thế nên hiện tại nhìn thấy trong rừng cây chi chít rêu xanh, chẳng hiểu sao trong lòng có chút cảm xúc rất khó tả.
“Nơi này rêu xanh quá nhiều, nếu như rêu thật là manh mối, vậy trong rừng cây này đâu đâu cũng là manh mối.” Kha Tầm chầm chậm đẩy Nhạc Sầm đi về phía trước, rêu ẩm dưới chân rất trơn, nếu bất cẩn rất có thể sẽ bị trượt té.
Nhạc Sầm âm thầm vươn tay sờ bắp chân đã mất đi cảm giác của mình, cố nén cảm giác khó chịu, dùng tay cào một ít rêu xanh trên cổ chân ra.
“Tiểu Kha, tôi cảm thấy rêu xanh của tôi với rêu xanh trên thân cây khá giống nhau, ít nhất là màu sắc tương đồng như nhau.” Nhạc Sầm nói.
Nhắc tới chân của Nhạc Sầm, Kha Tầm cũng thấy khó chịu, nhưng không biết phải an ủi đối phương thế nào, cơ mà hiện tại xem ra người ta chẳng cần kẻ khác an ủi, người phụ nữ này có thể tự mình tiêu hóa mọi việc cũng xử lý tốt cảm xúc của chính mình.
“Chị Sầm, ý của chị là rêu xanh chúng ta muốn tìm là xuất phát từ thân cây? Manh mối chính là trên thân cây?”
“Tôi đoán là như vậy,” Nhạc Sầm ngước đầu nhìn đám cây cối trước mắt “Phía trên cây có ánh sáng chiếu tới, cho nên hẳn là không có rêu xanh, chúng ta cần tìm là nửa phần dưới bị bóng râm che khuất.”
Kha Tầm đưa mắt đánh giá khu rừng cây xung quanh “Cũng may khu rừng này không lớn lắm, tuy là cây cối rậm rạp nhưng nhiều nhất cũng chỉ chừng trăm gốc cây, chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian dò tìm từng gốc. Hơn nữa rêu xanh chỉ nằm ở nửa phần dưới, cũng không cần phải bò lên trên, chúng ta đứng dưới quan sát mấy cây kia có chỗ nào không giống bình thường là được.”
“Cậu đẩy tôi như vậy rất phí thời gian,” Nhạc Sầm quan sát rừng cây, nơi này thuộc loại dải rừng vắt ngang, khoảng cách bề rộng cũng không lớn lắm “Thế này đi, chỗ giáp ranh giữa rừng cây với bờ ruộng cũng cách đây không xa, tôi có thể tự mình đi tới. Cậu ở lại đây tiếp tục tìm, tôi ở bên bờ ruộng cũng tìm thử, bên kia thấy giống như có lều tranh, hẳn là sẽ có giếng nước, nói không chừng có liên quan gì đó đến thần Bưu Biểu Chuyết cũng nên.”
“Oke, vậy chúng ta chia nhau ra hành động, chị tùy sức mà làm ha, có gì không tiện chờ tôi tới rồi tính.” Kha Tầm nói.
“Yên tâm.” Giọng của Nhạc Sầm vững vàng bình tĩnh “Cậu cũng thế, tùy sức mà làm.”
Tuy rằng đối phương là một người mới lần đầu tiên vào tranh, mà Kha Tầm quen biết đối phương chẳng qua cũng mới một hai tiếng hơn gì, nhưng cứ cảm giác như bọn họ là đồng bọn cũ hợp tác ăn ý đã nhiều năm, rất nhiều chuyện trong lòng đều tự rõ ràng chẳng cần phải nói ra.
***
Thế là, cả hai người bọn họ chia nhau ra hành động, Nhạc Sầm lăn bánh xe đi đến ruộng đồng bên kia, còn Kha Tầm ở lại trong rừng quan sát từng gốc cây phủ kín rêu xanh nơi đây.
Trong lúc xuyên qua những gốc cây tìm kiếm manh mối, Kha Tầm bất chợt nhớ đến bức tranh《 Restart 》 trước đó, cậu cũng từng ở trong rừng tìm cây bông gòn đến kiệt sức cạn lực…
Cuối cùng, Kha Tầm tìm ra được một gốc cây thoạt nhìn khá bình thường, dưới gốc của nó cũng bị rêu màu xanh đậm che kín, nhưng bên trong đám rêu xanh ấy có một cái hốc cây to lớn, mà bên trong hốc cây lại như có đặt thứ gì đó, bề ngoài của thứ ấy cũng bị phủ đầy rêu.
Nhìn thoáng qua, cứ ngỡ là bên trong lòng gốc cây cao chọc trời kia cất giấu một gốc cây non nho nhỏ.
Kha Tầm vươn tay, thử chạm nhẹ vào gốc “cây non” ở bên trong, cảm xúc vô cùng quen thuộc, giống hệt như bắp chân của Nhạc Sầm, đều là đá.
Dùng tay cạo nhẹ một mảng rêu xanh trên khối đá ấy, để lộ ra bộ dạng điêu khắc ở bên trong, đó là một đôi cánh bằng đá dài cỡ nửa người, không phải là cánh của các loài chim muông, mà là một đôi cánh ve giống như của loài côn trùng.
Kha Tầm không dám tự tiện hành động, thầm nghĩ nên báo cho Nhạc Sầm biết về phát hiện này.
Vị trí của gốc cây kia khá là dễ nhớ, nhưng để đảm bảo, Kha Tầm vẫn lưu lại một ít ký hiệu, sau đó mới nhanh chóng chạy về phía bờ ruộng bên kia.
Nhạc Sầm ngồi xe lăn, lúc này đã đi vào mấy luống đất bên trong cánh đồng, thấy Kha Tầm chạy tới còn ra sức vẫy vẫy tay.
Kha Tầm không nghĩ là Nhạc Sầm dựa vào xe lăn có thể ‘đi’ xa tới như vậy, bản thân cậu lúc chạy qua lều tranh cùng giếng nước bên kia còn cố ý đưa mắt quan sát một chút, nhưng cũng không phát hiện có cái gì đặc biệt.
“Tiểu Kha, tôi phát hiện có một hiện tượng lạ,” Nhạc Sầm trước hết nói ra điều mình quan sát được “Các lều tranh cùng giếng nước cạnh đồng ruộng đều được xếp hàng theo quy luật, đúng hơn mà nói là được dựng lên dựa theo khoảng cách cố định.”
“Kiểu phân bố theo thứ tự như vậy có ý nghĩa gì không?” Kha Tầm quả thật không phát hiện ra việc này.
“Trước đó, chúng ta có nhắc đến quan đốc Bưu Biểu Chuyết, bọn họ chẳng những giám sát việc đồng áng, cũng phụ trách đo đạc phân chia đất ruộng, tôi nghĩ, mấy lều tranh cùng giếng nước này chắc là được xem như mốc đánh dấu để phân chia đất ruộng.”
Kha Tầm có chút kích động “Liệu chúng ta có thể tìm ra được Thần Bưu Biểu Chuyết ở trong lều tranh hay giếng nước nào đó bên kia không?”
“Tôi nghĩ, cánh đồng này chắc sẽ có một nơi trung tâm, chúng ta có thể lần theo các mốc đánh dấu đo đạc để tìm ra chỗ trung tâm ấy.” Nhạc Sần đưa ra ý tưởng của mình.
Trung tâm, dựa theo mốc đo đạc tìm ra trung tâm của cánh đồng này, hẳn là sẽ tìm ra được gì đó.
“Vừa lúc, chúng ta có thể vừa đi tìm ngũ cốc vừa tìm trung tâm kia.” Kha Tầm nói xong liền nhìn thấy hạt lúa mạch nằm trên tay Nhạc Sầm, hiện tại cánh đồng mà hai người đang đứng là một cánh đồng trồng lúa mạch, lúc mạch lúc này vừa mới nhú ra những hạt lúa màu xanh biếc.
Nhạc Sầm nói “Mạch cũng thuộc về ngũ cốc, chúng ta đây xem như tìm được một loại rồi,” Nói xong liền nhìn Kha Tầm “Tiểu Kha, cậu vội vàng chạy ra đây là có phát hiện được gì sao?”
“Phải rồi…” Kha Tầm nãy giờ lo nói chuyện Bưu Biểu Chuyết, lúc này lập tức kể lại phát hiện của mình trong hốc cây.
“Một đôi cánh côn trùng à?” Nhạc Sầm hỏi.
“Phải đó, cánh kiểu như cánh con ve ấy, hay đó là Thần Côn Trùng? Kha Tầm gãi gãi đầu, nói ra suy đoán của mình “Nói chung là cánh có cái loại hoa văn giống mấy con côn trùng ấy, tiếc là nó bằng đá, không nhìn ra được màu sắc, tôi cảm giác có lẽ là thuộc bộ cánh vẩy hay sao ấy.”
“Côn trùng đại biểu cho bộ cánh vẩy là bướm cùng ngài,” Nhạc Sầm hai tay bắt đầu di chuyển bánh xe lăn, tính trở lại bên kia xem rốt cuộc là như thế nào “Còn nếu như là cánh kiểu ve, hẳn là thuộc về bộ cánh nửa.”
Kha Tầm hoàn toàn không ngờ côn trùng thôi mà cũng chia ra hai ba loại như vậy, “Chị Sầm, hỏi thật chứ chị học cái gì ấy? Sao chị hiểu biết nhiều ghê vậy? Mấy thứ này đều là kiến thức sinh vật học đúng không?”
Nhạc Sầm “Cái này… là kiến thức sinh học cấp hai mà…”
Kha Tầm “Ồ, ra vậy ha ha…”
Hai người cùng nhau trở lại rừng cây, Nhạc Sầm lại hỏi “Tôi thì nghĩ là đôi cánh đá mà cậu gặp lúc này có lẽ thuộc về loài côn trùng bộ cánh thẳng.”
“Hóa ra Thần Côn Trùng cũng có hình tượng chuyên môn à? Loài gì đó thuộc bộ cánh thẳng?”
“Đúng thế, Thần Côn Trùng chính là Thần Hoàng.”
“Thần Hoàng? Là châu chấu ấy à?” Kha Tầm tự mình cũng rất là kinh ngạc, chỉ nghe hai chữ ‘Thần Hoàng’ thôi mà đã lập tức đoán ra được đó là châu chấu.
“Không sai, chính là châu chấu.” Biểu tình của Nhạc Sầm bỗng trở nên nghiêm túc “Đối với người nông dân mà nói, thì nạn châu chấu chẳng thua kém chút nào so với hạn hán cùng lũ lụt, nó gây ra thiệt hại vô cùng nặng nề nghiêm trọng đối với hoa màu, cho nên mới có câu nói ‘Châu chấu đầy trời phủ kín đất, lão nông rớm máu lệ tuôn rơi’. Cả quan phủ lẫn dân chúng đều bó tay trước nạn châu chấu, thế nên mới tôn nó làm ‘Trùng Vương’, cũng xếp nó vào Bát Lạp Thần, kính cẩn bái tế chúng, để nguyện cầu thái bình.”
Kha Tầm nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy khó chịu “Cắn xé hoa màu là thiên tính của châu chấu, cầu xin nó có khác gì van muỗi đừng hút máu của mình đâu, làm sao có thể linh được!”
Nhạc Sầm “Bởi vậy nên đến thời nhà Thanh, có nhiều nơi đổi Miếu Thần Hoàng thành ‘Miếu tướng quân Lưu Mãnh’, bởi vì vị tướng quân Lưu Mãnh này chính là một anh hùng diệt châu châu vào cuối nhà Nguyên đầu nhà Minh.”
Kha Tầm lắng nghe hết sức chuyên chú “Nếu nói như vậy, một trong Bát Lạp Thần phải là tướng quân Lưu Mãnh mới đúng.”
Nhạc Sầm “Đó là chuyện xảy ra thời nhà Thanh, thứ chúng ta cần tìm hẳn là Bát Lạp Thần phiên bản lúc ban đầu nhất, 《 Giao miếu ca từ 》 trên tấm bia đá kia là thời nhà Đường, khi ấy còn chưa xuất hiện tướng quân Lưu Mãnh.”
Hai người nói đến đây, cũng vừa lúc đi đến gốc cây cổ thụ cao ngất có một cái hốc lớn kia.
Toà tượng đá che kín rêu xanh vẫn như cũ đứng sừng sững trong hốc cây, đôi cánh côn trùng to lớn lúc nãy đã bị Kha Tầm cạo sạch rêu bám, hoa văn khắc đá cổ xưa đứng giữa hốc cổ thụ âm u, ấy thế mà lại tản mát ra oai nghiêm hết sức tráng lệ.
Nhạc Sầm mắt nhìn pho tượng đá đang xoay lưng về phía hai người, nhất thời không lên tiếng.
Kha Tầm bước một chân vào trong hốc cây, ra sức xoay mặt chính diện của tượng đá kia lại, thấy vẫn là loang lổ rêu xanh.
Nhạc Sầm vịn xe lăn đứng dậy, dùng tấm khăn vải bố của mình lau sạch sẽ gương mặt của tượng đá, ngũ quan dần dần lộ ra của nó ấy thế mà cực kỳ đường hoàng chính trực, như không nộ mà uy.
Đó là một pho tượng đá cao cỡ một người, điêu khắc một người đàn ông trên người mặc áo giáp, sau lưng mọc ra một đôi cánh châu chấu cực lớn, nhìn từ phía trước cảm giác như đang khoác một cái áo choàng oai phong lẫm lẫm.
Nhạc Sầm “Đây chính là tượng của Thần Hoàng, chúng ta phải nghĩ cách đưa tượng thần trở về miếu cổ Bát Lạp bên kia, để cho vị Thần Côn Trùng này quy vị.”
Kha Tầm mắt nhìn Thần Hoàng, im lặng không nói.
Nhạc Sầm ngẫm nghĩ, nói với Kha Tầm “Người dân cung phụng là châu chấu hay cái gì cũng không quan trọng, bản thân chuyện cung phụng cũng chỉ là để tượng trưng cho những hi vọng cùng ngóng trông của họ, điều mà người dân khẩn cầu đơn giản chỉ là không gặp nạn sâu hại, nạn thiên tai, được một mùa thu hoạch ấm no, cả nhà bình an khỏe mạnh, thế thôi.”
Kha Tầm quay đầu lại, vươn tay chỉ vào một mảnh ruộng “Bên kia là trồng ma, mới nãy tôi đi ngang qua thấy được, tôi cũng không phân biệt được nó là trữ ma (cây gai) hay là á ma (cây đay) nữa, bên cạnh bờ ruộng thấy có mấy bó dây thừng dùng ma xoắn thành, để tôi chạy sang bên kia lấy về, chúng ta có thể dùng dây thừng mang tượng thần trở về bên kia.”
Nhạc Sầm nhìn Kha Tầm, hiện tại mới chính thức hiểu được, người thanh niên này vì sao có thể vượt qua nhiều cửa ải nguy hiểm đến thế, để ngày hôm nay có thể bình tĩnh đứng ở chỗ này.
_________________________
Chú thích
(*) Ống mồi lửa (火折子): Là một cái ống được làm từ giấy thô cuộn lại thật chặt nhét vào bên trên, sau đó châm lửa lập tức thổi tắt, tuy lửa tắt nhưng bên trong vẫn còn đang âm ỉ cháy, có thể duy trì rất lâu. Bên trong thân chứa lân (phốt-pho) cùng một ít chất dễ oxy-hóa, trong tình trạng nhiệt độ cao, chỉ cần dùng miệng thổi hoặc giũ mạnh, nó sẽ cùng chất oxy hóa phản ứng mà bốc cháy, dùng để lấy lửa.