Họa Phố

Chương 10: Tín ngưỡng (10)




Tối qua cũng là lần đầu tiên kể từ sau khi Vệ Đông vào tranh, tận mắt chứng kiến một người đang sống sờ sờ bị cái loại sức mạnh đáng sợ đến không thể chống lại kia tàn sát.
Khi ấy, cả người hắn đều bị cảm giác sợ hãi, cảm giác vô lực cực đại bao trùm, khiến cho cốt tủy của hắn đều lạnh lẽo như kết băng.
Vệ Đông biết mình rất giống một con đà điểu, giỏi nhất là tự lừa mình dối người, chỉ biết vùi đầu vào đống cát, trốn tránh để khỏi phải nghĩ đến những chuyện bản thân mình kháng cự.
Nếu như lúc ban ngày, hắn còn có thể dựa vào nói cười tếu táo ra vẻ thoải mái để lẩn tránh áp lực cùng sợ hãi, vậy đến lúc ban đêm, cái cảm giác sợ hãi ấy dù hắn có muốn cũng không cách nào đè xuống được.
Vệ Đông cảm giác được sợi dây thần kinh lý trí cuối cùng bị nỗi sợ hãi cắt đoạn, trong lòng bỗng trào dâng một cỗ cảm xúc táo bạo cùng lửa giận mạnh mẽ phá tan phòng tuyến trong lòng, hắn giương mắt nhìn Mục Dịch Nhiên vĩnh viễn bình tĩnh tự kềm chế, lại nhìn người bạn chí cốt từ nhỏ tới lớn vẫn luôn giúp đỡ bao che mình Kha Tầm, nhìn vẻ kiên cường bất khuất không sợ hãi của bọn họ khiến hắn càng cảm giác được mình hèn mọn lại yếu đuối, hắn chịu hết nổi sự tra tấn lẫn nỗi sợ hãi này, cũng chịu không nổi khi thấy bản thân mình đối lập với bọn họ là như thế đáng thương lại bất lực…
“Tao chỉ là một người bình thường sợ chết mà thôi, tao có chỗ nào sai chứ!?” Vệ Đông dùng tay chà mặt, hai gò má hắn bắt đầu ửng đỏ do cảm xúc không thể khống chế “Phải rồi, tao vừa không có đầu óc, sức mạnh cũng không có, cho nên tao đáng chết đúng không!?”
“Đông Tử, mày bình tĩnh lại một chút.” Kha Tầm phát hiện Vệ Đông cảm xúc thay đổi thất thường, liền đưa tay vịnh lấy vai hắn, lại bị hắn hất ra.
“Không cần thương hại tao,” Vệ Đông hổn hển thở dốc, biết rõ bản thân mình đang mất khống chế, nhưng hắn ngăn cản không được chính mình “Mày không muốn chết, tao lại càng không muốn chết đây này! Nhà tao còn có ba có mẹ, đm tao còn có công tác nữa, tao không giống như mày một thân một mình ra sao cũng được, từ khi ba mày mẹ mày… Nói dễ nghe là mày nhìn thấu sự đời, toàn thân lại không vướng không bận nên mọi thứ ra sao cũng được, nói khó nghe thì căn bản mày không thiết tha sống nữa, sống vì sống mà thôi. Còn tao! Tao sợ chết, tao tiếc cái mạng này, tao muốn được tiếp tục sống, sống một cuộc sống tầm thường mà bình thản giống như trước đây vây, con mẹ nó tao…”
Vệ Đông giọng nói bắt đầu run run âm mũi, hắn bụm hai mặt vùi đầu vào giữa đầu gối.
Kha Tầm không nói gì, lẳng lặng bất động ngồi đó, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tấm thảm rách nát dưới chân.
Mục Dịch Nhiên cũng không lên tiếng, trong lều chỉ có tiếng thở dốc trầm trọng áp lực của Vệ Đông quan quẩn.
Tiếng thở nặng nề ấy vang lên thật lâu… dần dần bắt đầu trở nên thong thả lại kéo dài, thanh âm tựa hồ cũng trở nên trống trải, uốn lượn bốn phía xung quanh thân thể họ, thậm chí vươn lên khoảng không trên đỉnh đầu.
Kha Tầm đưa tay đỡ lấy gáy tóc Vệ Đông, thanh âm cực khẽ truyền vào lỗ tai hắn “Đông Tử, cấm thanh.”
Vệ Đông chợt khựng lại, cả người cứng đờ trong tay Kha Tầm, không dám nhúc nhích cử động.
Ánh tuyết chiếu sáng ngoài lều chuyển dần sang màu trắng bệch, trên bầu trời tối đen thoạt nhìn giống như bị hạ thấp rất nhiều so với ban ngày, một đống gì đó sềnh sệch đen đặc chầm chậm từ trên cao chảy xuống mặt đất, dần dần sinh ra tám cái cánh tay thô to cùng thân thể và đầu, hai cái chân cường tráng cong gập đáp xuống mặt đất, từ tốn bước đi.
Nằm xuống! Mục Dịch Nhiên ra dấu cho Kha Tầm, tiện tay nhét đám hoa phấn vào lồng ngực.
Lều trại thật sự rất nhỏ hẹp, ba người nằm song song đều phải nghiêng nửa người, nhưng vẫn rất chật chội.
Kha Tầm ấn Vệ Đông nằm xuống sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, quay mặt hướng về Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên đang tính ổn định thân thể, thấy vậy liền khựng lại một lát, lập tức xoay người lại, tặng cho Kha Tầm nguyên cái ót.
Nào ngờ còn chưa nằm xong, người nào đó liền thò cả tay lẫn chân khoác lên người hắn, sau đó từ sau lưng ôm chặt lấy hắn, Mục Dịch Nhiên cả người cứng đờ, đưa tay nắm lấy cái tay Kha Tầm đang khoác trên lưng mình, ra sức nắm một cái, Kha Tầm nhất thời đau đến đổ mồ hôi lạnh.
“Đất chật người đông, ráng chịu tí đi.” Kha Tầm kề sát tai hắn thì thào “Đông Tử sắp bị ủn ra ngoài rồi kìa.”
Thật lâu sau, Mục Dịch Nhiên mới miễn cưỡng buông lỏng cổ tay cậu ra.
Ánh mắt đột nhiên thoảng qua mấy đóa hoa phấn nằm trong lồng ngực, gân xanh trên trán lập tức giật thình thịch.
Kẻ này quả thật là một tên quỷ sứ hiếm thấy trên đời, giỏi nhất là được nước làm tới, cho cậu ta cái thang bảo đảm có thể leo lên nóc nhà bóc sạch sanh mái ngói!
Bóng đen thong thả bước đến cạnh lều trại của Sa Liễu cùng Lý Tử Linh, cùng hai người họ kết tổ chính là Tần Tứ.
Bóng đen đứng cạnh lều trại của họ, hơi hơi cúi người giống như đang xem xét, tám cái cánh tay mất đi khống chế tùy ý vặn vẹo vung vẩy.
Nhìn hồi lâu, bóng đen dời bước đi về phía lều trại của gia đình ba người kia.
Lại một hồi quan sát, rốt cuộc bước đến cạnh lều trại của Kha Tầm.
Bóng đen cực đại ồ ồ chặn ngang trên đỉnh đầu, tiếng thở hổn hển nặng nề kéo dài giống như đang mấp máy sát bên tai, Kha Tầm loáng thoáng nghe thấy thanh âm giống như tay chân ma xát vào nhau, ngay sau đó, tiếng móng tay cào cấu lên vải lều đột ngột vang lên.
——Nó chọn lều của bọn họ sao?
Kha Tầm cảm giác được thân thể Vệ Đông đang run rẩy sau lưng mình, nhưng cậu không giúp được hắn, cũng không giúp được chính mình.
Có lẽ do đây là bức tranh thứ hai cậu tiến vào, trải qua tử vong càng nhiều, cảm thụ cũng càng nhiều, thế cho nên sức thừa nhận cùng thói quen đối với tử vong cũng tăng lên… Lại có lẽ là vì những lời buột miệng nhỡ lời trong lúc giận quá mất khôn của Vệ Đông lúc nãy chạm vào nỗi đau mà Kha Tầm từ trước đến nay vẫn luôn không muốn suy nghĩ cũng không muốn nhớ đến, hiện tại sắp chết đến nơi, đột nhiên có thể đối diện với nội tâm chân thật nhất của mình.
Thế cho nên Kha Tầm ngạc nhiên phát hiện, hóa ra bản thân mình cũng chẳng phải sợ chết cho lắm.
Nhưng mà lời nói lúc nãy của Vệ Đông vẫn là không đúng, cậu ra sao cũng được không phải là vì mất đi dục vọng sống sót, chẳng qua là vì trong lòng không còn vướng bận lẫn chấp niệm, nên mới để bản thân sống tùy ý tự do hơn mà thôi.
Cậu không sợ chết, càng muốn cố gắng để sống sót.
Tín ngưỡng của cậu không phải tiền, hoặc đúng hơn, có lẽ cậu căn bản chẳng có tín ngưỡng gì cả, hoặc có lẽ, tùy tâm tùy tính mới là tín ngưỡng thật sự của cậu.
Âm thanh cào cấu lên vải lều đột nhiên biến mất.
Bóng đen trên đỉnh đầu chậm rãi rời đi, bước về phía lều trại của tổ ba người Chu Bân, Triệu Đan cùng Mã Chấn Hoa.
Tiếng kêu ré thê lương thảm thiết đột nhiên nổ tung giữa thinh không, bóng đen đứng thẳng người dậy, đầu đội bầu trời chân đạp mặt đất, mấy cánh tay béo múp vặn vẹo xoắn vào nhau, đồng thời hướng về phía người đang giãy dụa trong tay.
“Làm ơn——xin ngài——làm ơn tha cho tôi!! Tôi không muốn chết——!” thanh âm  xé gan cào phổi của Mã Chấn Hoa giống như vọng ra từ lồng ngực hắn, ngay chớp mắt sau đó, bóng đen níu lấy da đầu của hắn, nhẹ nhàng kéo ra.
Kha Tầm nhắm mắt lại, tiếng kêu thê thảm như dã thú gầm rú lại như lệ quỷ gào thét của Mã Chấn Hoa cơ hồ đâm thủng màng nhĩ.
Tiếng kêu dai dẳng liên tục một lúc lâu, mới dần dần suy yếu, dần dần biến mất.
Đêm nay, không có người thứ hai tử vong.
***
Có thể do tối qua cả đêm không ngủ, cũng có thể do cái chết của Mã Chấn Hoa khiến thần kinh căng thẳng đến mức cực độ sau đó sinh ra mỏi mệt, sau nửa đêm Kha Tầm lim dim thiếp đi, đến lúc mở mắt ra, sắc trời đã tờ mờ sáng, trong lều trại không thấy bóng dáng Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông ở bên cạnh ngủ say như heo.
Kha Tầm đứng dậy chui ra khỏi lều, thấy Mục Dịch Nhiên lẳng lặng đứng im dưới ánh sớm mai, mắt nhìn về phía lều trại của Chu bân.
Kha Tầm bước đến cạnh đối phương, lần theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thấy cách lều trại không xa có một đám máu thịt mơ hồ co quắp thành hình người.
Đó là Mã Chấn Hoa, bị tươi sống lột da…
“Tại sao lại như vậy!? Chẳng phải có tế vật che chở sao? Tại sao vẫn có người chết!?” Chu Bân chui ra khỏi lều trại, vẻ mặt hốt hoảng ôm đầu ngồi bệt trên mặt đất.
Tần Tứ cản lại tầm mắt của hai nữ sinh, bảo hai cô đừng nhìn sang bên kia, ba người nhà Cảnh gia ru rú ở yên trong lều trại của mình.
“Lần này lại thay đổi cách thức tử vong,” Kha Tầm thu hồi tầm mắt, nhìn Mục Dịch Nhiên “Coi bộ đám tế phẩm kia không có tác dụng, hơn nữa nó chọn ai giống như không có can hệ gì với số lượng người trong lều.”
“Số người trong lều, chính là điều kiện gây ra tử vong thứ nhất,” Mục Dịch vừa suy nghĩ vừ nói “Một khi không thể thỏa mãn điều kiện này, mới có thể chuyển sang bước tiếp theo, dùng điều kiện tử vong thứ hai tiến hành lựa chọn.”
“Vậy điều kiện thứ hai anh cảm thấy là cái gì, có khi nào có liên quan đến chủng loại tế phẩm không?” Kha Tầm cũng vừa trầm tư vừa nói.
“Có lẽ đi.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Không biết có phải do tôi cảm giác sai không,” Kha Tầm nói “Tôi cảm thấy bóng đen đêm qua giống như to hơn đêm hôm trước hay sao ấy.”
“Cậu chắc chứ?” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu.
Kha Tầm cố gắng hồi tưởng một chút, gật gật đầu “Chắc chắn, hơn nữa tôi dám chắc tuyệt đối không phải do khoảng cách ánh sáng khiến cho kích cỡ sai biệt, nó quả thật là cao hơn to hơn tối hôm qua.”
Mục Dịch Nhiên cụp mắt suy tư, Kha Tầm không quấy rầy đối phương, quay về lều trại dựng Vệ Đông dậy, đợi đến lúc hai người họ trở ra, thi thể máu me đầm đìa của Mã Chấn Hoa đã bị Tần Tứ dùng một tấm thảm rách phủ lên.
“Da được lột rất chỉnh tề đầy đủ.” Tần Tứ đang đứng trước lều lớn nhỏ giọng nói chuyện với Mục Dịch Nhiên “Không sót lại chút nào, nguyên bộ da bị nguyên vẹn lột ra, tôi hoài nghi có lẽ giống như bức tranh trước, có thứ gì đó quyết định khác biệt trong phương thức tử vong của bọn họ.”
“Chẳng lẽ do tế phẩm khác nhau sao?” Sa Liễu đứng bên cạnh chen lời.
“Nhưng này lại không thể giải thích tại sao tối qua chỉ chết một mình Mã Chấn Hoa.” Tần Tứ nói.
“Có lẽ là bởi vì từ đầu chí cuối, Mã Chấn Hoa không giống như chúng ta, chưa từng tự tay chuẩn bị tế vật.” Chu Bân đã muốn thoát khỏi trạng thái mất khống chế lúc ban sáng, dần dần bình tĩnh trở lại, nãy giờ vẫn đứng một bên trấn an bạn gái còn đang kinh hách quá độ “Ông ấy vẫn luôn trong trạng thái khủng hoảng cực điểm, vừa nhát gan lại nao núng, hôm qua lúc chúng tôi chuẩn bị các loại thịt, ông ta hoàn toàn không nhúng tay giúp đỡ cái gì cả, luôn đứng bên cạnh run rẩy như cái sàng.”
“Nghe rất có lý,” Tần Tứ khẽ gật đầu “Quả thật, ngoại trừ ông ấy ra, tất cả chúng ta đều có cố gắng tìm kiếm tế vật.”
“Nếu nói như vậy, những người còn lại đều có tự tay chuẩn bị tế vật, tối nay sẽ không có ai phải chết?” Sa Liễu hỏi.
Tần Tứ không trả lời, hơi cụp mắt trầm tư.
Mục Dịch Nhiên ngẫm nghĩ, nói “Hiển nhiên, quy tắc tử vong của bức tranh này không giống bức tranh trước, nếu như nói ở bức tranh trước, quy tắc tử vong là dựa theo phân loại mà chia ra các cách thức tử vong khác nhau, vậy bức tranh này có lẽ là dựa vào điều kiện đặt ra có được thỏa mãn hay không, sau đó tiến hành sàng lọc tổng thể.”
“Tranh sẽ đặt ra các điều kiện sàng lọc tử vong, một khi có người nào đó thỏa mãn điều kiện này, kẻ đó sẽ bị lựa chọn. Nhưng nếu tất cả mọi người không ai thỏa mãn điều kiện này, như vậy ngay lập tức tranh sẽ dùng điều kiện thứ hai tiến hành sàng lọc chúng ta.”
“Như vậy suy ra, điều kiện sang lọc sẽ vì gia tăng không ngừng mà ngày càng trở nên hà khắc, khả năng tránh thoát tử vong của chúng ta cũng sẽ càng thấp. Cũng tức là, trong bức tranh này sẽ không lại xuất hiện tình huống đêm nào đó không có người tử vong.”
Mấy vị đã từng vào tranh lẫn nhau trao đổi ánh mắt “đều-biết-là-gì-rồi-đấy”.
Tần Tứ vẻ mặt đăm chiêu “Cũng tức là, điều kiện sàng lọc trong đêm đầu tiên chính là kẻ ở một mình trong lều, điều kiện sàng lọc đêm thứ hai là những người không tự tay chuẩn bị tế phẩm.”
“Không,” Mục Dịch Nhiên nhìn đối phương “Tôi lại cho rằng, hai điều kiện này là chồng lên nhau. Đêm đầu tiên điều kiện là kẻ một mình, nếu đêm thứ hai vẫn có kẻ một mình, điều kiện này vẫn sẽ được áp dụng, nhưng nếu như không có, như vậy sẽ lập tức xuất hiện điều kiện sàng lọc thứ hai, đồng thời điều kiện thứ nhất vẫn sẽ luôn tồn tại, tức là, người bị nó lựa chọn chính là “Kẻ một mình” cùng với “Kẻ không tự tay chuẩn bị tế vật”, cả hai điều kiện này bất kể là khớp với cái nào, đều sẽ bị lựa chọn.”
Tần Tử ánh mắt trầm xuống “Nói cách khác, cứ sau mỗi dêm điều kiện này sẽ được tăng chồng lên nhau, sang đêm thứ ba sẽ lại xuất hiện thêm một điều kiện sàng lọc mới, sau đó gộp chung với hai cái điều kiện ban đầu đối với chúng ta tiến hành sàng lọc tử vong?”
Mọi người nghe vậy đồng loạt kinh hãi.
Điều này có nghĩa thế nào? Có nghĩa là giới hạn số lượng người ở mỗi lều trại chẳng những sẽ không bị xóa bỏ, hơn nữa vẫn sẽ luôn tồn tại.
___________________
Chú thích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.