Họa Mục

Chương 95:




"Trầm Thượng Nhai là nhân tài hiếm có trong giới Võ Lâm thời thế hệ trước các ngươi. Huynh ấy mười hai tuổi xuất đạo làm náo loạn giang hồ, mười lăm tuổi xuất quan đánh Lôi đài thành danh 'bách chiến bách thắng', mười tám tuổi trở thành đại hiệp vang dội tứ phương, mới chỉ hai mươi tư đã được giang hồ bầu làm Minh chủ nắm giữ Võ Lâm lệnh... Quả là số đỏ phết.
"Hai mươi lăm tuổi, Trầm Minh chủ bị Lưu Ly bảo chủ hại tẩu hỏa nhập ma, đánh mất thần trí, đại khai sát giới. Huynh ấy tuổi trẻ đã ở đẳng cấp cách xa chúng ta, thực lực dữ dội, sát khí kinh người, lúc đó tựa như một vị thần tướng..." Hồng Tùy châm biếm phì cười, lắc đầu: "Đám trai hay hô hào vì đại nghĩa chúng ta bị dọa chết trân, không thể cử động. May mắn các vị trưởng bối kịp thời phản ứng."
Tình hình đêm đó vô cùng phức tạp, vốn chính đạo cũng nể các việc nghĩa hiệp trước giờ của Lưu Ly bảo và Lưu Ly bảo chủ nên không muốn làm căng, Nhị chấn Ngũ đại chỉ cử ra những nhân vật ôn hòa, có khả năng đàm phán của mình. Trăm tính ngàn suy đâu thể ngờ là Võ lâm Minh chủ lại tẩu hỏa nhập ma, hại cho cục diện rối tinh rối mù nghiêm trọng.
Ngại chính đạo còn chưa đủ loạn với một kẻ mạnh nhập ma, Lưu Ly bảo chủ chớp thời cơ mở đường máu ôm tâm pháp thoát thân, đả trọng thương một thiền sư của Thiếu Lâm - thiền sư ấy lại là người duy nhất có công lực ngang ngửa với Minh chủ. Chính đạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân đen đủi như vậy, tất cả mọi người ở đó đều âm thầm gào thét mình có số chó má.
Thiếu niên Hồng Tùy cực kỳ hối hận vì đã không uống canh sườn của phòng bếp trước khi chạy đến đây hóng hớt.
Thanh Đàm đang phiêu lưu theo lời kể mà bị đứt dây đàn, mất hứng: "Gì vậy ông?"
Hồng Tùy chép miệng đáp: "Thật mà, lúc đó ta chỉ nghĩ rằng chết rồi sẽ không được ăn mỹ vị của nhà bếp nữa thôi."
Tay nghề của đầu bếp Tiêu Dao cung xưa giờ nổi danh hơn cả võ học phái Tiêu Dao luôn đấy! Bổn cung có thể thiếu tiền nhưng không bao giờ thiếu đồ ăn ngon!
Khụ, khụ, khụ...
Trọng đao chém loạn, máu tươi bắn lên, ba thước tanh nồng. Chín vị cao nhân của Nhị chấn Ngũ đại cũng không thể chế ngự nổi Trầm Thượng Nhai đang nổi cơn điên. Chúng nhân sĩ còn lại lo chạy chữa lẫn nhau và đối phó với đám đệ tử Lưu Ly bảo phản kháng. Chính đạo không có ý gϊếŧ hại ai nhưng đệ tử Lưu Ly bảo thấy bộ dạng Trầm Minh chủ giống như thần tướng dũng mãnh ở giữa Tu La tràng*, một mình bức lui chín vị cao nhân thì hết sức hoảng sợ, đả thương loạn xạ hòng trốn chạy.
* Chiến trường khốc liệt, tan hoang, đẫm máu.
Bất ngờ một nhân ảnh từ ngoài vòng vây đạp máu xông vào, không chút nao núng giáng ánh kiếm thẳng xuống tấm lưng Trầm Thượng Nhai, rạch toác một đường tanh nồng nóng hổi. Kẻ nhập ma chướng đau đớn dập mạnh đao, điên tiết gào thét, hai mắt đỏ ngầu trừng người vừa tới.
Thiếu niên Hồng Tùy bị một cánh cửa đè bẹp ở gần đó, mơ hồ chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Người ấy cao ngất như tùng, tư thế hiên ngang, mặc quan bào đỏ son, đội mũ ô sa ngay ngắn, bên hông giắt lệnh bài Ngự tiền* mạ vàng.
* Chức trách hầu hạ trước mặt hoàng đế.
Một vị trưởng bối hô hoán: "Phó Thống lĩnh Ngự tiền Thị vệ Tống đại nhân!"
Ấy chính là bạn thân của Trầm Minh chủ mà giang hồ đều biết: Tống Sơ Huyền. Y lạnh lùng vung kiếm giũ sạch máu người tri âm, rút lệnh bài Ngự tiền giơ cao, dõng dạc nói: "Giang hồ mãng phu bát loạn*, trên chẳng có mắt nhìn Thiên tử, dưới không có tâm tuân thủ Quốc pháp, vô duyên vô cớ tụ tập gây rối, làm loạn, sát phạt vô tội vạ! Còn không mau buông đao kiếm xuống!"
* Hàm ý là gộp cả tám phái Nhị chấn, Ngũ đại và Lưu Ly bảo chung một chỗ.
Đôi mắt Tống Sơ Huyền hướng thẳng vào Trầm Thượng Nhai nhưng rõ ràng đã gom cả tám phái vào tội khi quân, câu cuối cũng hàm ý ra lệnh cho toàn bộ. Ngự tiền như bậc tam cấp dưới chân hoàng đế, nhất thời không ai dám cả gan vọng động.
Tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc: mặc dù tình hình hơi mất khống chế nhưng vẫn giới hạn trong nội bộ giang hồ, tại sao phó Thống lĩnh Ngự tiền lại muốn xen vào?
Bọn họ không có thời gian để nghĩ nhiều, trước Trầm Minh chủ bây giờ, nào ai dám buông đao bỏ kiếm?
Tống Sơ Huyền cũng chẳng màng đến ai, trực tiếp tung sát chiêu với Trầm Thượng Nhai, y lấy danh nghĩa của Ngự tiền ra lệnh cho chính đạo, dốc sức đánh tri âm thừa sống thiếu chết. Sở dĩ trước đó chính đạo chẳng chế ngự được Trầm Minh chủ chính là vì thiếu phần tàn nhẫn như y.
"Chính đạo quá ủy mị." Tống Sơ Huyền sút văng thanh đao trong tay Minh chủ đầm đìa máu, nát bươm như rẻ rách hôn mê bất tỉnh, bàn tay siết lệnh bài Ngự tiền chặt đến mức trắng bệch, tự lẩm bẩm một mình: "Ra tay nặng thì bị kêu nhẫn tâm, xuống tay nhẹ thì bị phán hèn nhát; cần cù quá thì bị gọi là làm ra vẻ, nghỉ một ngày cũng bị dè bỉu thành thất trách. Giang hồ yên bình thì nói 'giữ Võ Lâm lệnh đến giờ mà chẳng làm nên trò trống gì', gặp lúc có chuyện lại cong đuôi chạy tới tìm Minh chủ. Võ lâm Minh chủ phải vừa có phong thái vừa có uy nghiêm, mở miệng ra phải ăn nói thế này, thế nọ... Hắn sống ra làm sao cũng đến lượt các ngươi xen vào sất?"
Tất cả đều là những lời đàm tiếu khó nghe về Trầm Minh chủ mà Hồng Tùy từng gặp trên giang hồ: người tài luôn bị ganh ghét. Hồng thiếu niên lúc đó là thành viên trong Hội Noi gương Minh chủ nên rất rất khó chịu, thường xuyên kéo anh em đi đại chiến ba trăm trận võ mồm với phe bất đồng quan điểm.
"Trả Trầm Thượng Nhai trước đây lại cho ta!" Thình lình Tống Sơ Huyền gầm lên.
Chính đạo giật mình bừng tỉnh khỏi cơn say máu, trân trân nhìn Tống Sơ Huyền tự mình mang Minh chủ rời đi, sau đó lặng lẽ thu dọn tàn cuộc. Bởi vì sự việc có Ngự tiền tham dự nên thời gian tiếp theo giang hồ tạm thời án binh bất động, chỉ ngầm thư từ cho Xích trưởng lão dò hỏi ẩn tình giữa Minh chủ và Ngự tiền.
Thái độ của Xích trưởng lão với sự việc cũng khá kỳ lạ, úp úp mở mở, ông rất bình tĩnh, tự tin vào tình bạn của đồ đệ, không có ý giải thích rõ ràng, khuyên Lục đại phái nên cẩn trọng với Lưu Ly bảo chủ đang trốn chạy với tà công cướp đoạt công lực người khác thì hơn.
Không lâu sau đó, Lưu Ly bảo chủ bị gϊếŧ chết, chẳng rõ là ai xuống tay, cuốn tâm pháp tà công gã giữ khư khư cũng mất tích từ ấy.
"Bằng một cách thần kỳ bí ẩn, Trầm Minh chủ và giang hồ trở lại bình thường, người ta cũng chẳng nói năng gì quá đáng về Minh chủ nữa. Tuy nhiên, suy cho cùng, đó vẫn là vết nhơ của chính đạo."
Mạc Tử Liên nghiêng đầu: "'Đó' là về việc của Lưu Ly bảo hay của Trầm Thượng Nhai?"
"Cả hai."
"Tên thứ tà công kia là gì?"
"Lưu Ly bảo chủ tự xưng nó là võ học nội môn, về phần bản chất thì ta không rõ, phần lớn người giang hồ cũng vậy. Nó trở thành một trong vô vàn sự tích bí kíp thất lạc trong giang hồ thôi." Hồng Tùy cảm thấy khô cổ họng, nhấc ấm trà đổ thẳng vào miệng.
Mạc Tử Liên duỗi ngón trỏ viết vào lòng bàn tay Quân Huyền một chữ. Hắn bất động thanh sắc nắm lấy tay y.
Tống Sơ Huyền tự ý dùng danh nghĩa Ngự tiền để giải quyết chuyện giang hồ, tội rơi đầu khó thoát khỏi. Vậy ra đây chính là nguyên cớ Tống Ỷ La căm hận Xích trưởng lão và Đao Khách trang.
Thanh Đàm gõ gõ trán, nửa khó hiểu, nửa lại như nghĩ gần tới đích rồi mà vẫn bị ngăn trở. Bất thần Lưu Ly ở bên cạnh khom lưng quỳ xuống, khẩn khoản nói: "Lưu Ly có một thỉnh cầu muốn thưa riêng với Liên công tử."
Hồng Tùy liếc nhìn Mạc Tử Liên, sau đó nắm cổ áo xốc Thanh Đàm đang muốn đỡ người dậy, lôi sền sệt hắn ra ngoài.
Quân Huyền xoa tay Mạc Tử Liên ngồi bất động, biểu hiện giữa bọn họ chẳng có gì là bí mật. Lưu Ly mím chặt môi, hít một hơi sâu đứng lên, hạ mắt che giấu cảm xúc, bắt đầu cởϊ áσ của mình.
Ngay lập tức, Quân Huyền vươn tay che khuất mắt Mạc Tử Liên. Y đẩy đẩy tay hắn chẳng ăn thua, nghiêng đầu qua bên, bàn tay kia cũng áp sát vào mặt y. Y uất ức kéo cánh tay như sắt của ca ca, bảo: "Thật không công bằng!"
Lúc Quân Huyền chịu thả tay xuống, Lưu Ly cũng vừa cột lại nút áo, Mạc Tử Liên đang hờn dỗi không kịp thấy được gì cả.
Lưu Ly lại quỳ xuống nói: "Ta không hề có ý xấu với Đàm. Gặp gỡ cũng chỉ là chút cơ duyên, sau khi hoàn trả đủ ân tình thì ta sẽ rời khỏi hắn."
"Ta chưa nói gì cả." Quân Huyền đáp lại: "Đó là lựa chọn của riêng ngươi, hoàn toàn không liên quan tới ta. Rời xa thì thế nào? Ở lại thì thế nào? Tự ngươi hiểu rõ Thanh Đàm xem ngươi là gì và đối xử với ngươi ra sao. Ta vô can và là người ngoài trong việc này."
Lưu Ly sửng sốt, có chút bối rối với phản ứng của hắn: "Nhưng Đàm là sư đệ của đại hiệp..."
"Ta tôn trọng Thanh Đàm và không có quyền ra quyết định thay đệ ấy trong khi đệ ấy còn chưa biết gì."
Lưu Ly bị sự dứt khoát của hắn làm cho á khẩu hoàn toàn. Thực sự y hiểu Quân Huyền nói không sai nhưng dù sao thì... hắn là sư huynh của Đàm, y cho hắn thấy mối nguy hại có thể ảnh hưởng đến sư đệ, hắn lập tức rũ bỏ quan hệ? Hắn vu vơ thêm vài lời quan tâm là ý tứ trong các câu vừa rồi đã nghe đỡ quyết tuyệt hơn. Nhất thời Lưu Ly không rõ Quân Huyền quá sức rạch ròi hay là lạnh lùng tới mức tuyệt tình.
Mạc Tử Liên mở hai tay âu yếm bao bọc lấy tay ca ca, trong mắt hàm ý cười, cất tiếng nói với người đang quỳ: "Thôi thì không cần phải nhìn thấy chứng cớ, ta cũng sớm đoán ra thân phận của ngươi rồi. Lưu Ly bảo chủ nếu thật là cha ngươi, vậy ngươi nghĩ mẹ mình có còn sống không?"
"Mẹ của ta không có võ công, ta nhớ rõ. Ta và mẹ sống ở một viện tử nhỏ bé, cha thường xuyên ghé thăm mẹ con ta nhưng rất ít khi ngủ tại viện tử... Ta có cảm giác ông ấy không muốn nhúng chàm vợ con vào chuyện của Lưu Ly bảo. Nếu ông ấy đã bị trừ khử và cuốn tâm pháp nọ cũng bị tịch thu thì may ra mẹ ta có thể còn sống." Lưu Ly thận trọng đáp.
"Vậy giả như tâm pháp đó rơi vào tay người khác hoặc tệ hơn là bị Lưu Ly bảo chủ giao vào tay mẹ ngươi rồi giấu bà đi?"
"Ta không biết. Công tử, ta hai tuổi đã thất lạc cha mẹ, thực sự không biết. Ta cũng chỉ là một nam kỹ nhỏ bé ở trong Tuyệt, những chuyện của cấp trên ta không hề hay biết. Chỉ có... chỉ có một việc, hai năm trước Thâu Hương quán ta từng ở bị chặn cửa phóng hỏa, ta ngạt khói suýt chết trước cửa phòng quán chủ, vô tình nghe quán chủ hoảng loạn rít gào hai chữ 'lăng mộ' với một ai đó ở bên trong. Chính người nọ đã cứu mạng ta... y là Nhàn vương gia."
Lăng mộ! Đáy mắt chợt bừng sáng, trí óc của Mạc Tử Liên bật mở hai cánh cửa đón nắng rực rỡ: đúng rồi, tấm bản đồ y cướp xem của Sầm Canh tại Xuyên Sơn chính là sơ đồ một lăng mộ ở trong núi!
Sầm Canh đang đi tìm lăng mộ ấy! Khám phá này giục Mạc Tử Liên đứng bật cả dậy, tay chân chộn rộn không yên được đi qua đi lại, quấn quấn tóc không ngơi. Y phải tìm ra lăng mộ này trước Sầm Canh, y nhất định phải tìm ra lăng mộ này trước Quốc sư...
Nhưng, Nhàn vương gia? Nếu có Nhàn vương gia thì liệu có liên quan đến Hoàng đế không? Tại sao y đi đâu cũng nghe tên Nhàn vương gia vậy nhỉ? Còn Hoàng đế, còn Hoàng đế...
Tiếng gót giày lộp cộp, lộp cộp đều đặn đánh nhịp hòa cùng âm thanh trang sức leng keng keng va chạm vang lên vui tai.
Sau đó Quân Huyền thấy Liên Nhi đột ngột đứng khựng lại, môi mím chặt, hai mắt mở to như kinh hãi, lại như có một khám phá to lớn.
Quả thực Mạc Tử Liên có một khám phá to lớn gây kinh hãi: y vừa nhớ lại thảm kịch của Trường Sinh giáo với Hạc Thiên đạo nhân, trước đây Tư quốc đã có một Quỷ đế tin vào phép cải tử hoàn sinh thì điều gì ngăn cản lịch sử lặp lại một hoàng đế thứ hai giống như vậy, thậm chí dựa trên các nền tảng có sẵn? Nhưng hoàng đế này khôn ngoan hơn, thâm độc hơn, sử dụng thần tử làm công cụ thay vì trực tiếp nhúng tay... Các tôn sư quá cố của Xuyên Sơn cũng đã nhắc đến Tiên đế.
Đúng vậy, thế mới hợp lý chứ. Phó gia dù quyền lực đến đâu cũng chỉ là thần tử, thanh danh trước mắt dân chúng rất tốt, làm sao có thể thoải mái tác quái khắp nơi mà thiếu sự bao che của hoàng đế?
Tiên hoàng đế lập ra triều Bạch thị của Tư quốc rất nổi tiếng khắp tứ phương vì là vị hoàng đế đem lại thời thế yên ả cho thiên hạ sau thời Quỷ đế loạn lạc, một minh quân sáng ngời trong mắt thế nhân. Một mô tả cực phù hợp với giả thuyết y đặt ra: Tiên đế sử dụng Phó gia làm công cụ để thực hiện 'phép màu' cải tử hoàn sinh một ai đó trong 'lăng mộ' được xây kín trong bụng núi; Phó gia dựa vào đó hưởng hoàng ân, vinh hoa, lợi lộc.
Sau khi Tân đế lên ngôi, vốn dĩ chẳng có tình cảm gì với phụ hoàng, hiển nhiên ngứa mắt Phó gia, chướng mũi các 'vật cản' Tiên đế để lại. Phó gia lập tức hành động, xóa bỏ dấu vết, manh mối, đổ tội cho người giang hồ - đây chính là nguyên nhân Đao Khách trang bị vu oan tại Lôi đài năm ngoái.
Tống Ỷ La vì chuyện của cha mình mà hận Đao Khách trang thấu xương, Phó gia liền nhân đó hãm hại Đao Khách trang nhằm 'thủ sẵn' một đại phái đủ điều kiện để chất hết tội lỗi lên họ khi gặp vạn nhất. Chính do Phó gia đã thỏa mãn được điều này nên sau đó mới vứt bỏ cặp song sinh.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Mạc Tử Liên khi y khép dòng suy nghĩ lại, y có chút kinh hãi với người trong chốn thâm cung Tư quốc. Y từng trải qua tranh đấu tại hoàng cung Điệp Cách nhưng nó không thâm sâu bằng tất cả ý nghĩ vừa rồi.
Bản thân y không phải người am tường tâm cơ, chỉ đột ngột xuất thần mà vạch ra giả thuyết, mọi việc y làm từ trước tới nay đều có chừng mực bởi y hiểu rõ: thân là cốc chủ, không được vì tình cảm riêng mà lôi Cốc vào vòng nguy hiểm. Và cũng giống như nhìn thấu thận trọng của y, Phó tướng dù bị xen vào làm rối chuyện nhưng vẫn chưa từng mạo phạm đến y, bởi vì Phó tướng biết y suy cho cùng chỉ là một người Tây Vực, không phải thần dân Tư quốc, Hoan Lạc cốc thanh thế ra sao cũng chỉ là ngoại lai, không có tư cách, không đủ sức nặng nhúng tay vào đại cục giang sơn Tư quốc.
Do đó Phó tướng lựa chọn nhẫn nhịn, bỏ qua cho y, tất cả vì đại cục.
Mạc Tử Liên không ít lần bất an, hoang mang, lo sợ bởi lẽ y hiểu mình thua thiệt về nhiều mặt, nội trong giang hồ, y đã vấp phải lắm bất lợi. Y vốn nên mặc kệ mọi chuyện, y đâu thuộc về vùng đất này, ca ca của y cũng chẳng bận tâm đến thế cuộc giang hồ. Rõ ràng y có thể dẫn ca ca tới Cốc hưởng thụ cuộc sống mỹ mãn nhưng hễ cứ buông thả mình chìm đắm vào lạc thú, y lại bất thần nhớ về ông nội.
Y luôn luôn nghĩ tới ông nội trước rồi mới đến cha, mẹ, mọi người trong Cốc... và đó là tất cả động lực thúc đẩy y tiếp tục theo đuổi mọi việc.
"Liên Nhi." Quân Huyền chú tâm xem xét thần sắc tình nhân, biết y đã nghĩ thông suốt thì đứng dậy đặt tay lên eo y, nhẹ nhàng hỏi: "Đứng nãy giờ có mỏi chân không?"
"Không ạ." Mạc Tử Liên lắc lắc đầu, nhoẻn cười tươi rồi nhìn Lưu Ly đang im lặng đứng ở phía sau, nói: "Nếu ngươi thực sự tin rằng mẹ mình không liên quan đến chuyện xấu của cha thì ta nghĩ bên ngoài cũng không nguy hiểm lắm đâu.
"Tuy nhiên, ngươi từng là người của Tuyệt, sau đó lại chạy trốn theo Nhàn vương gia, sát thủ thường có một số quy tắc, chà... Vì tiểu ca ca siêu tuấn tú này nên ta sẽ giúp đỡ Đàm Đàm sư huynh một tí."
.
Mạc Tử Liên hào phóng tặng luôn cho Thanh Đàm cặp vòng vàng hồi đầu ném vào mặt hắn, Thanh Đàm sáng long lanh mắt nhìn y, chắp tay cảm ơn rối rít như cúng Thần tài, thiếu ba nén hương thôi. Hắn vô cùng cảm động: "A Điệp sư đệ, về sau đệ đến Tiêu Dao cung, muốn bất kể món gì ta đều sẽ kêu nhà bếp trổ hết tài mã, dốc sức khao đệ."
Mạc Tử Liên cười ngọt ngào: "Nhị sư huynh không cần phải vậy, lưỡi ta mắc phải bệnh lạ, chỉ nếm được vị thịt, món ăn ngon mà thiếu thịt cũng lạt lẽo như nước lã."
Thanh Đàm chân thành đáp lời: "Không sao, hôm nào đệ tới, trên dưới Tiêu Dao này sẽ ăn chay, toàn bộ thịt nấu thành bảy mươi hai món dành hết cho đệ."
Quân Huyền quay đầu giấu ý cười: ăn còn sang hơn vua.
"Nhị sư huynh có lòng." Mạc Tử Liên 'thẹn thùng'.
Sau khi từ biệt, Mạc Tử Liên quay đầu đi, khe khẽ huýt gió một tiếng gọi cặp hồ điệp hôm trước đã thả. Y lặp lại hai lần nữa nhưng không con nào bay về, cũng không tỏ thái độ gì, cầm tay ca ca đi ra cổng lớn Tiêu Dao cung.
Băng qua tiền sảnh, Hồng Tùy mặc môn trang thêu kim tuyến phe phẩy quạt sắt ung dung bước xuống bậc thang, đưa ra trước mặt Quân - Liên một tấm thiệp mời, vuốt cặp ria mép tỉa tót nói: "Lôi đài năm nay diễn ra vào mồng năm tháng hai, sớm hơn thường lệ một tháng, hi vọng các hạ đừng quên."
"Đa tạ cung chủ." Mạc Tử Liên nhướng mi nhận lấy rồi bảo: "Quý cung có công thức nấu ăn đắt giá, sao không thử thuê một tửu lâu để kinh doanh? Nhất định sẽ sinh lời."
Hồng Tùy buồn phiền cười một tiếng, nhẹ nhàng phẩy quạt nhìn bầu trời xa xăm: "Công thức của phu nhân, nào ai nỡ lòng bán ra ngoài?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.