Họa Mục

Chương 7:




Kính Hoa Thủy Nguyệt* là tên đầy đủ của Thủy Kính trang - đệ nhất trang của giang hồ Tây Vực.
* Hoa trong gương, trăng trong nước: chỉ những thứ đẹp đẽ mà không có thật.
Trang chủ thứ mười ba của Thủy Kính trang đột ngột bị ám hại vào đầu thu vừa qua. Ngày ấy Thủy Nguyện đang nghe phu tử giảng trong lầu Thanh Cư thì nghe tiếng bước chân nện ồn ào vọng đến. Cậu chưa kịp phản ứng thì Sầm Canh đã tông cửa xông vào, mặt nó tái nhợt như giấy: "Thiếu chủ, trang chủ qua đời rồi!"
Thế sự vô thường... ắt hẳn là như thế này.
Trang chủ của đệ nhất trang Tây Vực bị kẻ thủ ác bức ép đến mức phải tự vẫn bằng cách đoạn gân mạch, để bảo mật công pháp của Thủy Kính trang.
Thủy Nguyện mặc đồ trắng, đeo khăn tang, khuôn mặt xanh xao, ánh mắt đờ đẫn, cầm tấm linh vị của cố phụ chậm chạp lê từng bước dẫn đầu đoàn người đưa tang. Cậu nhìn lên, thấy mẫu thân vẫn giữ gương mặt đạm nhạt như thường ngày, dù chốc chốc lại nâng khăn lụa chấm nước mắt hoen ra viền mi một cách chiếu lệ.
Thủy Nguyện trải qua một ngày tang tóc vô cùng mệt mỏi, về liền nằm ra giường, úp mặt vào gối im ỉm. Không lâu sau Sầm Canh cũng trở về, bước đến đấm lưng, bóp vai cho thiếu chủ, cũng ngậm chặt miệng.
Nó nhận ra vết chai vì cầm kiếm trên tay thiếu chủ lại sưng lên rồi.
"Ta còn nhỏ quá," Tự dưng Thủy Nguyện cất tiếng, "chưa đủ năng lực để kế nhiệm phụ thân. Không biết sắp tới ai sẽ lên làm trang chủ đây? Lữ sư huynh hay Miêu sư tỷ?"
"Không ai cả." Sầm Canh đáp, cặp mày xếch hơi nhướng lên: "Trang chủ phu nhân tự biết người cần phải làm gì."
Thủy Nguyện nghiêng đầu, như trầm tư rồi mới hé mắt ra nhìn Sầm Canh. Ánh nhìn vẫn rất mệt mỏi, cậu lẩm bẩm: "Chuyện với Hoan Lạc cốc còn chưa xử lý xong mà đã phát sinh chuyện mới... Lâu rồi ta không nghe tin tức về Cửu Điệp, không biết muội ấy đang làm gì?"
Thủy Nguyện móc mặt dây chuyền hồng ngọc bên trong vạt áo ra vuốt ve. Nó hình giọt nước, trên đỉnh giọt có một chiếc chuông lưu ly nhỏ - mà vốn nó không phải bằng lưu ly. Phong tục Điệp Cách tin rằng tiếng chuông có thể xua đuổi tà ma nên trẻ con thường được đeo phục sức treo chuông.
Cửu Điệp đã làm đứt chiếc chuông vàng trên dây chuyền của Thủy Nguyện rồi lấy chuông lưu ly trên lắc chân để đền trả.
Sầm Canh thấy thiếu chủ lại ngắm mặt dây ấy, động tác tay tự dưng mạnh hơn chút ít, Thủy Nguyện lại không quan tâm. Nó thản nhiên nói: "Chuyện với Hoan Lạc cốc lớn đến mức này, e rằng dù có thể giải quyết êm xuôi nhưng về sau hai bên vẫn sẽ khó nhìn mặt nhau - ..."
"Mẫu thân ta tự biết người cần phải làm gì." Thủy Nguyện cắt đứt lời của nó, hơi nhíu mày: "Dù sự việc có diễn biến tệ hơn, ta vẫn còn mối hôn ước thuở nhỏ để bảo vệ Cửu Điệp khỏi các trưởng lão. Chỉ cần Cửu Điệp trở thành người của Thủy gia thì ai dám động vào muội ấy nữa?"
Sầm Canh im lặng, ánh nhìn sắc và đáy mắt mơ hồ tối tăm.
Thủy Nguyện đột ngột bật dậy, túm cổ áo nó hỏi: "Ngươi bất mãn với ta? Ngươi bất mãn với ta? Tại sao lúc nào ngươi cũng trông như đang bất mãn với ta? Ngừng nhìn ta như thế đi! Ta mới là thiếu chủ của Thủy Kính trang! Ngươi chỉ là một nô ɭệ người Di Nặc!"
Dứt lời, cậu lập tức hối hận.
Sầm Canh hơi cúi đầu, ánh mắt vẫn sắc bén y nguyên: "Người đang mất thăng bằng. Bởi vì trang chủ qua đời quá đột ngột nên người mất thăng bằng."
Thủy Nguyện đã chứng kiến cha mẹ gần mặt cách lòng mười hai năm nay. Điều đó nhân sự chao đảo của cậu trước cái chết của cha lên gấp bội và khiến cậu dường như bị ép buộc phải lệ thuộc vào mẹ mình. Cậu buông Sầm Canh, đứng lên quay lưng lại với nó, giọng não nề: "Mẫu thân tuyệt đối sẽ không hủy bỏ hôn ước giữa ta và Cửu Điệp. Ta không còn cách nào khác ngoài cố gắng hết sức để bảo vệ muội ấy..."
Thủy gia vì hôn ước giữa Thủy Nguyện và Cửu Điệp nên mới bị liên lụy. Ngày ấy dù quân triều đình Điệp Cách bao vây gia trang, Thủy phu nhân vẫn kiên quyết giữ mối hôn ước này.
Thủy phu nhân dường như tỏ ra mình đứng về phía Hoan Lạc cốc nhưng Thủy Kính trang vốn trung lập tất nhiên không thể nghiêng đổ chỉ vì ý kiến của một người đại diện. Do đó, mọi chuyện càng trở nên khó xử với đôi bên.
Sầm Canh thua thiếu chủ hai tuổi mà ánh nhìn lúc nào cũng như lõi đời hơn. Nó trầm mặc một chút rồi nói với tấm lưng thon gầy trước mắt: "Thiếu chủ tạm thời nên vâng nghe trang chủ phu nhân. Chờ đến khi hôn ước thành sự thật, chúng ta có thể lợi dụng tiểu thư Cửu Điệp để mượn sức mạnh của Hoan Lạc cốc mà tương kế tựu kế với phu nhân."
Thủy Nguyện không quay lại, âm thầm siết nắm tay: "Thường nghe nói người Di Nặc thân cao bảy thước*, tay không gϊếŧ sói sa mạc, chỉ giỏi động tay động chân mà thiếu nhãn giới.
* Hơn hai mét.
"Nhưng ngươi còn nhỏ, tâm tư đã nặng như vậy, ta phải cân nhắc lại về việc giữ ngươi bên cạnh. Biết đâu ta đang vô tình nuôi ong tay áo?"
Sầm Canh lạnh nhạt đáp: "Người là thiếu chủ, ta là nô ɭệ của người. Trên lưng ta có dấu ấn của người, đến chết cũng không thể xóa bỏ. Hiểu người không muốn trở thành con rối của mẹ mình nên ta mới hiến kế. Người chần chừ là bởi sợ hãi hay vì nhận ra bản thân đã nhìn sai về ta?"
"Ngươi - !" Thủy Nguyện tức giận quay phắt lại, nhất thời cắn răng chưa biết đối đáp như thế nào, cứ trừng thiếu niên tóc hung đỏ trước mặt. Mãi cậu mới cất nên lời: "Ta muốn lấy Cửu Điệp làm thê tử chứ không phải lợi dụng muội ấy!"
Sầm Canh vẫn không nói gì, ánh mắt đen kịt rơi trên mặt dây hồng ngọc đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, hạ nhân gọi bọn họ đến gặp trang chủ phu nhân.
.
Trang chủ phu nhân vẫn mặc tang phục, tóc búi thấp sau gáy xuyên trâm gỗ, không đeo cài đầu hay trang sức cầu kỳ ngoài đôi khuyên tai ngọc trai. Lông mày mảnh như núi xa, mũi thon, môi phết chút sắc đỏ trầm. Toàn thân toát lên sự gai góc đằm thắm như hoa hồng.
Nàng với phu quân mới mất sinh được hai nam, một nữ, Thủy Nguyện là trưởng nam và là đứa phu phụ nàng tâm đắc nhất.
Lâu rồi nàng mới nhìn kỹ Thủy Nguyện như thế này, càng lớn những đặc điểm nữ tính thừa hưởng từ nàng trên khuôn mặt nó càng cứng cáp lại, ra dáng nam nhi hơn, đường kiếm mạnh mẽ và dứt khoát.
Rồi nàng nghĩ đến đứa nhỏ của A Hoan, nó cũng giống y hệt mẹ mình, nhất là khuôn miệng nên cười lên lại càng giống.
A Hoan đặt tên nó là Cửu Điệp. Như câu đồng dao về vòng luân hồi người Điệp Cách thường hát:
Người chết hóa hồ điệp
Một trăm đôi cánh tản mác
Chín mươi chín con tụ hội
Thêm một ước nguyện là thành người.
Thủy Nguyện, Cửu Điệp.
Không ngờ nàng và A Hoan lại có cùng suy nghĩ với nhau, tựa như hai người nữ ngày xưa chưa từng thay đổi.
Nàng nâng chén trà trên bàn con bên tay ghế nhấp một hớp nhỏ, đan tay vào nhau nhìn đứa trẻ tóc hung đang quỳ dưới đất, lãnh đạm nói: "Tâm tư của ngươi quá nặng, nếu cứ tiếp tục để ngươi ở cạnh Thủy Nguyện, ta cũng như nó, rất không an lòng."
Sầm Canh cúi đầu: "Tiểu nhân biết tội."
"Nói miệng chẳng giải quyết được vấn đề." Thủy phu nhân gõ ngón tay lên đùi, nhếch môi: "Chi bằng ngươi tạm thời tránh xa Thủy Nguyện, đến gặp Sử trưởng lão học lại quy củ đi."
Sầm Canh vẫn bình tĩnh đáp: "Tiểu nhân tạ ơn phu nhân."
Ánh mắt Thủy phu nhân thờ ơ rơi trên tấm lưng của đứa trẻ ấy đến khi nó đi khuất. Khi nàng nhìn lại thì dưới đất đã vô tri vô giác xuất hiện một người toàn thân trùm đen kín mít.
"Thập Tam báo cáo phu nhân, có nguồn tin xác nhận đã thấy bốn con lạc đà băng qua đại mạc tiến vào Tư quốc ba tháng trước."
"Tư quốc?" Thủy phu nhân chế giễu cười: "Gã Tát Phục kia có đầu óc hơn ta nghĩ đấy. Thật biết cách giấu người."
Vì hoàng đế Tư quốc tỏ thái độ không ưa nên giang hồ trong nước đã phải an phận, bây giờ giang hồ ngoại quốc mà muốn nhúng tay vào tìm người, tất nhiên càng vấp phạm khó khăn.
Chưa kể lãnh thổ Tư quốc rộng lớn, người ngoại quốc rất khó khoanh vùng tìm kiếm.
Thủy phu nhân liền nghĩ đến việc thuê giang hồ Tư quốc phối hợp. Trong khi chờ đợi tin tức mới, nàng ta tiếp tục điều tra về cái chết của phu quân.
Qua một tháng, Sầm Canh trở lại bên Thủy Nguyện. Nó có vẻ biết điều hơn, ít nói đi hẳn, lầm lầm lì lì.
Không lâu sau đó, Thủy phu nhân nhận được tin mới từ Thập Tam về cái chết tương tự với phu quân của một chưởng môn bên Tư quốc.
Rất giống Nhiếp Hồn Thuật... Thủy phu nhân trầm tư, dường như có kẻ đang cố tình vu oan giá họa cho Hoan Lạc cốc. Đây là lần đầu nàng gặp công phu cướp công lực của người khác.
Nàng có thể chắc chắn sự việc này không phải Hoan Lạc cốc gây ra. Đệ tử của Hoan Lạc cốc chỉ chú trọng luyện Nhiếp Hồn Thuật và trận pháp ảo cảnh, công lực thường không cao, nên không thể chứa đựng và dung hòa công lực của người khác.
Nhưng mà... biết làm sao đây?
Bởi vì cái chết của A Hoan nên nàng có thù với Hoan Lạc cốc. Nàng đang tìm một môn phái của Tư quốc để hợp tác và nào ngại gì bỏ một tảng đá nhỏ xuống giếng* của Hoan Lạc cốc chứ?
* Bỏ đá xuống giếng. Hãm hại người đang gặp khó khăn.
...
..
.
Cửu Điệp lại nghêu ngao hát, hôm nay là một bài hát tiếng Tư. Ban đầu Quân Huyền còn biết nó hát cái gì chứ càng nghe về sau cậu bắt đầu quên tiếng mẹ đẻ.
Con bé ngồi bên cạnh cậu, vừa hát vừa đung đưa lắc chuông tạo ra âm thanh đinh đang vui tai, chờ cậu giặt đồ.
Rồi Quân Huyền vác rổ quần áo trên lưng còn Cửu Điệp hăm hở đi phía sau nâng phụ.
"Sao muội nói tiếng Tư giỏi vậy? Ai dạy muội?"
"Ca ca không biết là người Tư các huynh đi buôn qua đại mạc nhiều lắm sao? Hoan Lạc cốc cũng tranh thủ kiếm tiền từ việc bán lương thực và cho thuê chỗ trọ. Thế nên một phần người trong cốc nói tiếng Tư giỏi lắm. Nhưng hiếm ai biết viết chữ Tư."
"Biết nói mà lại không biết viết? Lạ vậy."
"Ừm! Nói dễ lắm, muội nghe hoài thì cũng biết nói thế nè nè. Nhưng ca ca mà trỏ vào một chữ bất kỳ thì muội không biết đọc làm sao đâu."
Đây là mùa xuân thứ hai Cửu Điệp đến núi Trữ Linh, cuối năm ngoái Đồ Mi biến mất bấy lâu bất ngờ gửi thư cáo lỗi rối rít với cháu cưng. Cửu Điệp vì chuyện này mà vui vẻ hơn mười ngày, ăn sạch bong một thúng bánh đậu xanh của sư phụ ca ca.
Hai đứa nhỏ về đến nhà trúc, từ trên bàn tre kê trong sân, một bóng trắng dài chợt nhanh nhẹn trườn xuống đất, bò tới chân Cửu Điệp.
"Tiểu Bạch!" Nó reo lên, ngồi xổm vuốt đầu con rắn. Vảy toàn thân con rắn màu trắng, mắt và chiếc lưỡi dài đỏ lòm như máu tươi.
Tiểu Bạch được xoa đủ rồi thì quấn lấy tay Cửu Điệp, trườn lên tận cổ chủ nhân, treo lủng lẳng ở đó như một món trang sức, xì xì thè lưỡi.
Nó là 'món quà' được Mi cô cô gửi kèm với thư cáo lỗi. Nó rất quý Cửu Điệp, cứ có cơ hội là sẽ trườn lên treo lủng lẳng trên người chủ nhân.
Cửu Điệp bị con rắn làm nhột, bật cười khúc khích, chất giọng trong veo.
Quân Huyền nghe tiếng cười cũng vui lây, đặt đồ xuống chân giá phơi rồi vỗ đùi hỏi sư muội: "Muội thích phơi quần áo hơn, hay nấu cơm hơn?"
"Phơi quần áo cơ." Nó tinh nghịch cười.
"Thế thì Thanh Đàm mau ra ngoài quét sân!"
Một tiếng kêu uể oải vang lên, thằng nhóc ló nửa mặt ra khỏi cửa sổ, bọng mắt giống như gấu trúc, xin xỏ: "Ngày mai đi sư huynh... Tối qua đệ canh lò luyện Ngải điệp của sư phụ, buồn ngủ lắm..."
"Không được! Lần trước ngươi cũng nói vậy, khiến ca ca phải làm thay ngươi. Ngươi không làm thì không được ăn!"
"Ai nói ta không làm việc! Ngươi quên rằng ai đi mua thức ăn hằng ngày rồi hả?"
"Ngươi toàn mua cá với rau! Suốt cả tháng này không có nổi một miếng thịt!"
"Sư huynh dặn ta mua như vậy đấy chứ!" Thanh Đàm nhoài ra khỏi cửa sổ cãi: "Ta cũng làm quái gì thích rau cá! Đều tại con nhóc phiền phức nhà ngươi cứ than mình hết váy rồi nên sư huynh bắt ba đứa ăn chay luôn chứ còn trách ai?"
"Thanh Đàm!" Quân Huyền gắt.
Thanh Đàm bừng tỉnh tự tát má: "Thôi chết, đệ vạ miệng." Rồi lủi xuống trốn.
Cửu Điệp nhanh nhảu hỏi ca ca: "Thật chứ ạ?"
Quân Huyền đi vội về phía nhà bếp, phủ nhận: "Không có."
Cửu Điệp dễ gì tha, cứ hớn hở bám theo cậu, hỏi luôn miệng: "Ca ca mua gì cho muội vậy? Đừng chối mà. Sớm nay huynh đi đâu lâu lắm. Nói đi mà, đi mà, đi mà..."
"Muội không phơi quần áo xong thì khỏi ăn!"
Thanh Đàm thực sự ngủ khò, bỏ quên bữa tối. Quân Huyền xới thức ăn cho nhóc rồi tranh thủ lúc Cửu Điệp lơ đãng mà chuồn về phòng.
Cửu Điệp chắc chắn ca ca đi rồi thì lén giấu thức ăn của Thanh Đàm dưới bếp lò, đồng thời ném sợi bấc đèn và đặt Tiểu Bạch vào chỗ để củi, xấu xa tưởng tượng cảnh nửa đêm nhóc nhát gừng ấy ôm bụng đói đi tìm thức ăn thì bị dọa ra sao.
Xong xuôi, nó tiếp tục bám riết không tha ca ca, ngồi trước cửa phòng người ta hỏi luôn miệng.
Quân Huyền thấy gió thổi mạnh, lo lắng nó cảm nên bất đắc dĩ chịu thua mở cửa mời người. Cậu trùm chăn lên đầu nó, nó tươi tắn chạy đến leo lên giường cậu, ngửa mặt cười hì hì.
Cậu bị dáng vẻ 'túp lều nhỏ' của nó chọc cười, thở dài lấy ra từ trong tay áo một hộp tròn màu đỏ.
Cửu Điệp hớn hở mở nắp, một hương thơm ngọt ngào tràn vào mũi, có chút thất vọng nhìn loại kem gì đó trong suốt màu hồng hồng bên trong.
"Kem bôi tay đấy." Quân Huyền mất tự nhiên nói: "Ta không đủ tiền mua váy cho muội. Chợt nhớ tới việc muội tập kiếm bị đau tay nên mới mua tạm cái này... Ừm, người bán nói bôi nó có thể làm mềm vết chai. Ta không biết muội thích - ..."
Cửu Điệp nghe đến phân nửa đã hăm hở trở lại, ôm hộp kem vào lòng, đáp: "Thích chứ! Thích chứ! Cảm ơn ca ca!"
Nỗi bất an cuồn cuộn trong lòng Quân Huyền cũng chợt êm lại theo nụ cười ấy.
Cậu nghĩ cậu đã tìm ra cách chữa bệnh cho mình.
Nếu những việc cậu làm có thể khiến ai đó vui vẻ thì lòng cậu mới nhen nhóm ý nghĩa về sự sống của bản thân.
Cậu sẽ tập luyện dần.
Bắt đầu với Cửu Điệp, sau đó tới người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.