Họa Mục

Chương 37:




Hồ nước nằm trong hang động, dáng tròn như một quả trứng, nước trong thấy đáy, cá nhỏ lăn tăn. Phía trên đỉnh vách hang khoét một lỗ tròn trịa nhỏ hơn chu vi hồ đón nắng tạo thành cột sáng vàng nhạt lấp lánh bụi li ti, chia hai nửa hồ trông như trăng khuyết ôm mặt trời.
Nhờ lỗ đón nắng mà vào ban ngày, nước hồ luôn ấm tự nhiên.
Mạc Tử Liên lội lên khỏi hồ nước, tùy tiện vứt tấm áo ướt nhèm xuống đất, cầm khăn lau thân thể rồi rút cây trâm vấn mái tóc khô ráo ra. Mặc vào tấm áo thứ hai thì y chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến vào, lắc đầu bật cười.
"Sao lại cười?" Giọng người tới hơi khàn, ám muội gần kề bên y.
"Từ từ, Liên Nhi cột xong nút áo đã."
A Dao áp sát lưng y, nhẹ nhàng đè tay y lại: "Sợ Dao ca cái gì? Ta đã sớm thấy hết của Liên Nhi rồi."
"Hồi nhỏ không tính." Mạc Tử Liên xoay mình tránh khỏi tay y, nhanh nhẹn cột nút áo rồi khoác lên lớp áo cuối cùng.
A Dao phất tay đánh ra một chưởng nhẹ khiến áo tuột khỏi vai y, nhích gót chân với tay nắm lấy vạt áo kéo y về phía mình.
"Huynh cẩn thận! Áo này bởi Hữu hộ pháp thêu." Mạc Tử Liên đành để đối phương lột áo ra luôn, vội vàng chạy đến chỗ đặt roi da. Nhưng A Dao nhanh tay hơn, quất áo đánh bật roi khỏi tầm với của y.
Mạc Tử Liên bèn ngồi thụp xuống, núp đằng sau phiến đá đặt roi, nghĩ: tâm tình của A Dao lại bất ổn rồi. Y mềm giọng hỏi: "Liên Nhi đâu có làm gì sai? Vì sao Dao ca tức giận?"
Cái bóng của người kia dần dần đổ dài trên y tạo ra một cảm giác khá áp lực. A Dao cúi đầu nói: "Đưa tay cho ta."
Mạc Tử Liên im lặng một chút rồi đưa một tay lên. Mu bàn tay đã bị trầy trụa rướm máu, dấu vết móng tay cào cấu rõ rệt.
"Ta tự hỏi vì sao hôm nay đệ tắm lâu như vậy..." Người kia âm u bảo: "Ra là thế này. Quốc sư đã chạm vào đệ phải không?"
Mạc Tử Liên thở dài: "A Dao, nhiều lúc ta không biết mười ba ảnh vệ là thuộc hạ của ta hay của huynh nữa."
Tả hộ pháp buông tay y đoạn lập tức phất tay áo hùng hổ bỏ ra ngoài, nghiến răng ken két: "Bây giờ ta đi gϊếŧ Quốc sư!"
"Khoan, khoan, khoan!" Mạc Tử Liên giật bắn mình, hớt hải đi nhặt áo Hữu hộ pháp thêu, vừa mặc vào vừa lóng ngóng đuổi theo y: "Dao ca, Dao ca, Dao ca! Chờ đã! Liên Nhi không sao, không sao!"
Cơ mà khinh công của y nào nhanh bằng Tả hộ pháp, chưa kể người đang nổi giận đùng đùng. Không biết ảnh vệ nào hiểu chuyện, nhanh nhẹn leo lên tháp rung chuông mười ba tiếng.
Mục đích của chuông mười ba tiếng vốn là huy động toàn cốc chuẩn bị lâm đại địch, nhưng mấy năm trước nó đã được bổ sung thêm ý nghĩa: Tả hộ pháp lên cơn! Toàn cốc tức thì nhốn nháo.
Tạ Khánh Dư đang vùi mặt vào gối ngủ say giật thót tim dậy, hơi động đậy liền đau eo muốn chết, phát bực đấm gối mắng thầm: điên hay sao mà rung chuông vào sáng sớm! Quái quỷ, ngoài kia ồn thế?
Trong khi Tạ đạo trưởng đang loay hoay tìm cách rời giường thì bên ngoài đã loạn hết lên. Xà Cừ đấm ngực dậm chân gọi: "Hữu hộ pháp ở đâu? Bức tường sắt của chúng ta đâu rồi!"
Đồ Mi dùng nội công truyền âm: "Đôn Đôn đang bận thêu áo cho cốc chủ nha."
"Vậy Đại hộ pháp ngủ dậy chưa?"
Thập đường chủ U Đàm đáp: "Hắn mới mở cửa phòng thì gặp một bãi sình lầy, thấy bẩn mắt quá nên lại chui vào phòng đun nước tắm rồi."
Tứ đường chủ Xà Cừ đang cắm đầu chạy như chó đuổi theo Tả hộ pháp, tức suýt tắt thở tại chỗ quát: "Thế còn chín đường chủ các người sao không ra giúp!"
"Tại vì ngồi ngó ngươi chạy như chó vui lắm." Ngũ đường chủ Mị Nhai đang đánh son cho một cái đầu lâu trắng hếu cười.
"Các - các người..." Xà Cừ giận tới hộc máu: "Đồ phản bội! Khi Tả hộ pháp tỉnh táo lại, ta sẽ méc y tội các người!"
Mẹ kiếp, đám đầu lĩnh vắt chân chữ ngũ ngồi chơi hết rồi, giờ chẳng lẽ triệu tập ba ngàn đệ tử ra ngăn cản Tả hộ pháp?
Đuổi đến gần cửa ra, đang khi Xà Cừ mệt rã rời thì bỗng ai đó quát vào sừng trâu: "A Dao!"
Tả hộ pháp lập tức phanh gấp lại thật, bừng tỉnh đứng ngẩn ngơ: "... Ơ? Sao ta ở đây?"
Xà Cừ mừng rỡ muốn chết, chân nọ díu vào chân kia, ngã sấp mặt xuống cát.
Tiếng nói vừa rồi tiếp tục vang lên: "A Dao quay lại đi! Dư Nhi muốn ôm!"
A Dao liền quay đầu chạy như gió trở vào cốc. Đồ Mi thấy vậy, cảm khái: "Ôi chao! Tuổi trẻ..."
Tạ Khánh Dư cầm loa nói mỗi hai câu mà cảm giác như mình đã dùng hết sạch liêm sỉ đời này, ngượng đến cháy mặt, một tay vịn lan can, một tay che trán.
Mạc Tử Liên thấy bóng A Dao trở lại, vỗ vai hắn cười: "Ngươi thực sự rất hữu ích đấy."
A Dao đáp xuống ban công rồi dang hai tay, ngây thơ không để đâu hết nói với Tạ Khánh Dư: "Ôm đi nè."
Tạ Khánh Dư chửi thề một câu trong lòng, ném phứt cái sừng trâu, nhào đến ôm vòng eo thon thả của y, mắng bản thân vứt liêm sỉ đi đâu rồi?
A Dao nhìn mái đầu đen nhánh tựa vào vai mình, đôi mắt như hửng sáng lấp lánh, vươn tay đặt lên thắt lưng Dư Nhi thì nghe một tiếng rên cực nhỏ, khóe môi tự nhiên cong lên. Y liếc qua người kia, mở miệng, nhíu nhíu mi.
Mạc Tử Liên chau mày cười: Dao ca lại quên y rồi.
"Cốc... cốc chủ." A Dao mãi mới cất nên lời: "Nhớ băng bó vết thương thật cẩn thận. Tuyệt đối không được để nó thành sẹo."
.
Mạc Tử Liên không phải cố ý làm bản thân bị thương, chỉ là y không thể kiềm chế được sự chán ghét trong lòng khi nghĩ về nơi bị Quốc sư chạm vào. Cứ thế không ngừng kì cọ, chà xát... rồi chuyển sang cào cấu lúc nào cũng không biết.
Y có thấy đau, tuy nhiên lại không thể ngăn bản thân. Sự đụng chạm của Quốc sư khiến y ghê sợ cùng cực.
Tiếng cửa mở vang lên, trên dưới Hoan Lạc cốc, chỉ duy nhất Tả hộ pháp mới tự tại đến mức này.
"Liên Nhi, Y Nhân đã xem xét xong các thắc mắc của đệ rồi." A Dao bê một đĩa bánh vào, tay còn lại cầm một cuộn giấy.
Mạc Tử Liên khoác thêm áo, cười: "Ta tưởng Dao ca phải đem bánh cho Dư Nhi của mình chứ?"
"Đây là một loại bánh của Tư quốc, Dư Nhi hướng dẫn và làm cùng ta nên đã đút nhau ăn no rồi." A Dao nhướng mày cười, tiến lại đặt đĩa lên bàn và đưa cuộn giấy, rồi xem xét bàn tay bị thương của y: "Lần đầu ta làm loại bánh này, không biết là mùi vị ổn không. Được ta đút cho thứ gì thì Dư Nhi cũng khen ngon, ta đành phải đi hỏi ý kiến người khác."
"Bột thi?" Mạc Tử Liên nhíu mày đọc nét chữ của Đại hộ pháp: "Một loại bùa chú được luyện từ thi thể? Đây là tà thuật ư?"
"Đúng vậy." A Dao đặt một miếng bánh vào tay y, đáp: "Đó là một tà thuật nguyền rủa, được luyện ra bằng cách dìm thi thể mới chết vào bồn nước ngâm các loại cây thuốc nặng tính âm đến khi khô quắt rồi nghiền thành một thứ bột mịn màu đen."
Bột màu đen? Mạc Tử Liên nhất thời thấy lòng lạnh như băng, hỏi: "Tác dụng của tà thuật này là gì?"
"Hơi khó để giải thích rõ ràng, chung quy là nó kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào ma chướng trong lòng người, tỷ như những ký ức xấu, những nỗi ám ảnh kinh sợ, những bức bối nan giải của nạn nhân. Từ đó khiến người sinh tâm ma. Nó tiếp tục cộng hưởng với tâm ma làʍ ŧìиɦ trạng người trúng nguyền càng tệ hơn, kết cục là đánh mất lý trí hoàn toàn. Liên Nhi," A Dao nhíu mày, "sao sắc mặt đệ lại kém thế?"
"Nếu," Mạc Tử Liên trầm trọng cong tay đỡ trán, "người trúng nguyền từng tẩu hỏa nhập ma thì thế nào?"
A Dao nói từng chữ, trả lời câu hỏi của y: "Tệ của tệ."
Chết tiệt.
Y đã quá sơ suất. Đáng lý y nên nhận ra tâm tình ca ca bất ổn kể từ khi nghe hắn nói: 'Nhược bằng có một ngày ta phải chết thì ta sẽ gϊếŧ Điệp Nhi trước...'
Ca ca là kiểu người sẽ nói những lời như vậy sao? Chính tại lúc đó, tâm ma của ca ca đã rục rịch rồi.
"Cách giải là gì?"
Người đối diện chăm chú nhìn y một chốc rồi lắc đầu: "Không giải được."
"Nói dối." Mạc Tử Liên lập tức đứng dậy, thả miếng bánh trở về đĩa, định bỏ đi. Tả hộ pháp tóm lấy tay y, mạnh mẽ kéo lại.
"Tả hộ pháp..." Y trầm giọng, "ai mới là cốc chủ ở đây?"
A Dao trầm tư nói: "Đêm nay bão cát quét qua phía đông, để sáng mai rồi lên đường."
Rồi y lại đặt vào tay người nọ một miếng bánh, trấn an: "Đừng lo, không phải đệ đã nói ca ca kia không gϊếŧ người sao. Nếu hắn vẫn chưa thấy máu thì tình hình vẫn ổn thôi. Nào, ngồi lại đi, để ta xem mắt của đệ."
Kỳ thực, Mạc Tử Liên biết - để duy trì sự tỉnh táo lâu đến mức này, A Dao phải cực độ ép mình phải tập trung vào bản thân y. Nếu y hấp tấp rời khỏi bây giờ, A Dao sẽ lập tức quên mất lý do mình tới đây.
"Nhiếp Hồn thuật của đệ mạnh nhất cốc, Mạn Châu Sa của đệ độc nhất vô nhị trong cốc, cũng coi là mạnh nhất. Nhưng hai thứ công phu này, một chi phối tâm trí con người, một hấp thu công lực bên ngoài, đòi hỏi trí lực của đệ phải vững mạnh. Mà tổn thương những năm đó đệ đã trải qua lại không thể được chữa trị dứt, thế nên áp lực đặt trên đệ rất nặng. Liên Nhi, cố gắng đừng hành động nhiều, để các ảnh vệ hành động thay."
"Nhưng, ta không muốn mình yếu ớt như vậy. Dù sao ta vẫn là nam nhân, không muốn mình cứ phải để người khác bảo vệ." Mạc Tử Liên nâng tay che khuyên tai lưu ly, mi mắt rũ xuống.
Trong mắt A Dao, đôi khuyên tai rẻ tiền ấy chỉ là một món đồ chơi của trẻ con. Vô giá trị. Y chìm vào im lặng hồi lâu rồi nói: "Mạn Châu Sa cắn nuốt mọi thứ công lực không phân tốt xấu, dùng song tu để giải tà thuật cũng được. Chỉ là, Liên Nhi, nhớ tự lượng sức mình."
"A Dao." Người ấy chợt nhoẻn cười cắn 'rộp' miếng bánh trên tay, cong tít mắt: "Đa tạ huynh. Bánh của A Dao lúc nào cũng ngon lắm."
Khi này Tả hộ pháp mới nhận ra mình vừa bị dụ, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta chịu Liên Nhi rồi..."
.
Tuyết bay mù mịt, gió thổi vù vù.
Quân Tiêu Mặc gắng gượng đôi chân đau đá vào bụng ngựa, chạy về phía ánh đèn lờ mờ đằng sau màn tuyết đằng trước. Nó xuống ngựa không cẩn thận, ngã nhào vào tuyết lạnh dưới đất, đoạn nhẫn nhịn đau đớn ôm Tế Khứ bằng một tay, tay kia chống lên cánh cửa gỗ đứng dậy, đập cửa gọi: "Phạm bá, Mộ sư huynh! Mở cửa! Ta là Tiêu Mặc đây! Có ai ở trong không!"
"Ai vậy?" Bên trong vang lên tiếng nói và âm thanh lạch cạch, lộp cộp. "Mặc? Cái chi Mặc?"
Một tiếng vỗ 'bốp' vang lên. "Đồ đần! Thiếu chủ đấy!"
Quân Tiêu Mặc mừng rỡ trong lòng, cửa mở ra, liền mất thăng bằng ngã phịch xuống giữa lằn ranh.
"Sư đệ? Sư đệ có sao không?" Chủ nhân giọng nói này lo lắng nâng nó dậy, Quân Tiêu Mặc không dư dả thời gian, vội vàng tóm lấy tay áo hắn: "Mọi người! Mọi người mau đi giúp Quân đại hiệp! Hắn đang gặp nguy hiểm!"
Sư huynh đỡ nó tên là Mộ Bạch Thủ, nghe thế liền nhíu mày quay đầu ra lệnh cho đám đệ tử sau lưng: "Mau lấy kiếm của ta đến đây!"
Phạm bá tiến lại dìu Quân Tiêu Mặc đứng dậy, hỏi han: "Quân đại hiệp đang ở đâu? Kẻ thù có bao nhiêu người?"
"Bên ngoài thành hai dặm..."
...
..
.
Khi Mộ Bạch Thủ vội vàng dẫn người đến thì con đường đã chìm vào im lặng. Áo trắng, kiếm đen. Quân Huyền sừng sững đứng như một thân cây cổ giữa lòng đường vấy máu, gió hiu hiu thổi đuôi tóc lơ thơ.
Mười hai xác người che mặt, mặc áo quần đen nằm sõng soài trên mặt đường. Máu me lênh láng.
Một áp lực kỳ quái tới từ người đó khiến Mộ Bạch Thủ nhạy cảm ra hiệu cho đám đệ tử lùi lại, bản thân cũng giữ khoảng cách, xuống ngựa ôm quyền nói: "Tại hạ Mộ Bạch Thủ, được thiếu chủ ra lệnh đến giúp đại hiệp. Nếu mọi sự đã xong xuôi thì xin mời đại hiệp về phân đường của Xuyên Sơn phái chữa trị."
Thấy đối phương im lặng thật lâu không đáp, tư thế vẫn y như vậy, Mộ Bạch Thủ tưởng hắn không nghe thấy, đành tiến lên vài bước, lặp lại câu nói.
Nhưng Quân Huyền vẫn không phản ứng, luồng áp lực kỳ lạ kia vẫn mơ hồ đè ép. Mất một hồi, Mộ Bạch Thủ mới nhận ra đó là sát khí, là sát khí cực nặng.
Thâm tâm nảy sinh đề phòng, Mộ Bạch Thủ ra hiệu cho các đệ tử đứng yên tại chỗ lần nữa, bàn tay phải âm thầm đặt lên chuôi kiếm, cẩn thận tiếp cận người kia.
"Đừng lại gần thêm nữa."
Tất cả các đệ tử phái Xuyên Sơn đều giật mình ngẩng đầu lên, trên chạc cây ven đường có một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen, trong tay cầm một đôi thích sáng loáng, ngồi xổm nhìn Quân đại hiệp.
Y ngồi đó bao lâu rồi, vì sao không một ai trong bọn họ nghe thấy tiếng thở của y?
Mộ Bạch Thủ bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an, hắn không rõ Quân đại hiệp bị làm sao hay trúng tà gì. Người áo đen với võ công cao cường kia thì chẳng biết về phe nào. Đừng nói tới đối phó với hai, bản thân hắn còn không phải đối thủ của một người. Dù sao đi chăng nữa, không thể để các đệ tử phía sau gặp nguy hiểm.
Như thấu suốt nỗi lo của Mộ Bạch Thủ, người trên cây phân trần: "Ngươi lại gần thêm nữa thì kiếm của hắn sẽ nhanh hơn tốc độ của ta."
Y vừa dứt lời thì người trước mặt Mộ Bạch Thủ tự nhiên động đậy, kiếm Trường Dạ chậm rãi nâng lên. Mộ Bạch Thủ lo sốt vó nắm bội kiếm, toát mồ hôi lạnh đề phòng. May sao, Quân đại hiệp chỉ tra kiếm vào vỏ rồi quay lại chắp tay nói: "Thất lễ rồi."
Đôi mắt nhắm nghiền, nét mặt đoan chính lạnh nhạt, không có vấn đề gì. Luồng sát khí đã biến mất.
Trái tim vẫn còn đập dồn, Mộ Bạch Thủ ép mình hồi thần, vội chắp tay: "Vâng, vâng, mời đại hiệp."
Soạt. Người trên cây đứng dậy.
Quân Huyền: "Hắn đi cùng ta. Mời."
.
Khi Mộ Bạch Thủ trở lại thì Quân Tiêu Mặc đã thuật đến cuối câu chuyện về quãng đường bị những nhóm sát thủ truy lùng của mình với Phạm bá, vừa thấy người về thì mừng rỡ gọi: "Sư huynh!"
Mộ Bạch Thủ nhanh chân chạy ba bước thành một bước đến bên Quân Tiêu Mặc, ân cần hỏi thăm, trong khi thực chất là vì muốn tránh xa Quân đại hiệp.
Hắn không biết tại sao bản thân bất an như vậy, nếu ai nhận ra thì sẽ thấy sát khí lúc đó thực sự rất kinh khủng.
Phạm bá nghe hai đứa cháu kể sơ lược tình hình xong thì tiến ra ngoài tiếp khách. Quân Huyền giơ tay chặn lại câu nói mới đến cửa môi của ông, nhíu mày hỏi: "Tại hạ xin phép thất lễ, ở đây các hạ có Hỏa Hiết tán không?"
"Có." Phạm bá ngẩn ra, sao Quân đại hiệp biết? Và hỏi về Hỏa Hiết tán làm gì?
"Xin hãy nhanh chóng lấy cho tại hạ một bình."
Phạm bá ù ù cạc cạc sai đệ tử đi lấy một bình Hỏa Hiết tán ra, đoạn trợn mắt há mồm thấy Quân Huyền dốc hết bình vào vết thương.
"Trời ơi, trời ơi! Trời ơi!" Phạm bá la lên: "Ngươi bị điê - không, không! Đại hiệp làm cái gì vậy? Mau, mau lấy, ủa mà làm gì có thuốc giải!"
Thuốc bột này được Xuyên Sơn phái sử dụng để bôi vào vết roi đánh nhằm trừng phạt đệ tử phạm sai lầm rất nặng, công dụng tương tự như xát muối nhưng mức độ thì hơn nhiều lần.
Hỏa Hiết tán. Nóng như lửa đốt, đau như bò cạp chích.
Quân Huyền nhẫn nại siết chặt lấy tay ghế, bả vai hơi co giật, mồ hôi lạnh đầy đầu, cắn răng niệm Thanh Tâm quyết.
Lòng gầm rít: ma chướng, biến đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.