Họa Mục

Chương 134:




Sau bữa tối, Mạc Tử Liên mới cho gọi hai đứa nữ đồng quỳ từ đầu giờ. Bọn nó liền ngã gục xuống cát thở hổn hển, kiệt quệ đến mức không cựa quậy nổi, nước mắt giàn giụa. Mạc Bát nhanh chóng tiến lên xách eo chúng ném xuống dưới chân cốc chủ.
Mạc Tử Liên nhàn tản đút Bạch Bồng đang quấn quanh cánh tay ăn thịt sống, nhìn cũng không nhìn. Bọn nó theo hầu Đào nương bấy lâu, luật lệ phép tắc ắt khỏi bàn cãi, tận mắt chúng cũng từng nhìn thấy, sờ vào bao nhiêu dược nhân rồi: nên dù thừa biết bọn nó chỉ đơn giản vâng lời làm việc nhưng ở đây chẳng có lý do gì để y phải mở miệng. Quả thật, bọn nó lấy lại đủ hơi sức liền sốt sắng vái lạy, cầu xin cốc chủ trách phạt.
Y thầm vừa ý nhưng giọng vẫn lạnh lẽo: "Các ngươi còn nhỏ, bổn tọa cũng không muốn phạt nặng. Tuy nhiên tội lỗi lại lớn, tiềm tàng hậu quả trầm trọng, vì thế cũng không thể qua loa. Bổn tọa cho là nên chặt đứt một ngón tay của các ngươi, lấy đó làm dấu nhắc nhở để về sau không bao giờ tái phạm."
Hai đứa liền hãi đến nhũn cả người nằm rạp xuống, song quả thật được dạy dỗ rất tốt, dù run bần bật mà vẫn ráng kìm nén tiếng nức nở đáp lại: "Tạ, tạ ơn... cốc chủ..."
Mạc Bát được chủ nhân nháy mắt, liền quỳ xuống kéo tay hai đứa ra, tóm chặt như gọng kìm. Trên đỉnh đầu bọn nó phát ra tiếng tuốt sắc lạnh, cơ thể cứng đờ chờ khoảnh khắc đau đớn ập xuống nhưng... chợt có một cái chân mềm mại đạp lên mu bàn tay, một giọng nam vang lên, "Được rồi."
Áp lực kìm kẹp đột ngột biến mất, bọn nó mù mờ ngẩng đầu, thấy một con mèo mun và vạt áo trắng như tuyết.
Quân Huyền nhướng mi gõ trán Mạc Tử Liên, ghé sát tai y thì thầm: "Dọa nạt đủ chưa? Nhưng ta không thích làm ân nhân, cứ nói thẳng là cho ta hai người chăm mèo."
Bị vạch trần, y có chút thẹn thùng, đằng hắng bảo: "Ôi chao, Miêu đại gia vừa mắt hai người này sao?"
Bao Hắc Tử lần lượt ngửi ngửi hai đứa rồi nằm xuống trên tay chúng, lắc đuôi 'meo' một tiếng ra bề hài lòng.
Mạc Tử Liên nghĩ bụng 'con mèo này thành tinh rồi à?', ngoài mặt thì cười cưng chiều: "Được chứ, theo ý ca ca hết. Cho hai đứa nó hầu hạ Miêu đại gia cũng không có vấn đề gì." Đoạn lập tức lạnh giọng, "Các ngươi may mắn đấy, còn không mau cảm tạ cốc chủ phu nhân."
Y len lén để ý biểu cảm của ca ca, thấy đuôi mày hắn giật nhẹ một cái khi nghe đến hai tiếng 'phu nhân' nhưng cũng không có vẻ khó chịu.
Hai đứa nữ đồng vội vã dập đầu cảm tạ rối rít. Mạc Tử Liên kéo ca ca ngồi xuống, hỏi tên tụi nó: một đứa tên An Ca, một đứa tên Nhã Ca, đều là trẻ mồ côi ở Tư quốc được Đào nương thu nhận làm học trò. Nhắc tới Đào nương, chúng lo lắng ra mặt, ngập ngừng nhìn nhau, Mạc Tử Liên biết chúng nghĩ gì, thần sắc trầm xuống, bọn nó liền sợ run, im thin thít cúi đầu.
"Đáng lẽ hai ngươi được chọn để chăm Miêu đại gia của cốc chủ phu nhân, thân phận đặc biệt, vốn càng nên có dấu hiệu phân biệt nhưng vì phu nhân thương tình, bổn tọa tạm lưu lại ngón tay của các ngươi." Y răn đe: "Hiểu chứ?"
"Dạ!" Bọn nó lanh lợi vái lạy Quân Huyền: "Đội ơn phu nhân ạ!"
Chân mày của Quân Huyền nhấc cao hết mức, cho lui An Ca, Nhã Ca, hắn nhéo eo ai kia: "Hai tiếng 'phu nhân' này đệ gọi thuận miệng quá nhỉ?" Môi lại cố ý ghé vào tai y, "Còn chưa biết ai gả cho ai mà..."
Mạc Tử Liên mạnh tay bóp eo hắn, nghiến răng: "Về đến nơi, ta sẽ bắt huynh phải nói lại."
.
Xung quanh Hoan Lạc cốc có mười ba trạm dịch, đó là những điểm mốc để khách vãng lai tìm đường vào cốc cũng như để cảnh cáo kẻ miễn phận sự chớ xâm phạm. Mạc Tử Liên quen đường quen nẻo phóng vượt qua, những người canh gác hối hả gõ chuông thông báo, nhất thời - giống như một làn sóng kỳ diệu: âm thanh lan tỏa từ trạm này sang trạm kia, mười ba tiếng chuông nhịp nhàng nối đuôi ngân vang rền rĩ.
Nghe ca ca bật lên một tiếng 'chà', Mạc Tử Liên thầm đắc chí nắm chặt tay dẫn ca ca song hành tắm gió, rút roi quất về phía ba quả lục lạc to được cột bằng lụa màu sặc sỡ. Quả lục lạc ghép từ phiến kim loại cách điệu có đường kính gấp đôi trái bóng, sơn nhũ vàng, trong ruột rỗng treo vô số mảnh pha lê vỡ, lung linh dưới ánh nắng, bị va đập liền phát ra âm thanh réo rắt.
"Trở về rồi! Cốc chủ trở về rồi! Cung nghênh cốc chủ trở về!" Mọi người hối nhau chạy ra nghinh đón, bất ngờ trợn mắt há mồm nhìn cốc chủ nhà mình tươi cười tỏa nắng tay trong tay với một nam tử lạ lẫm phi như bay trên đường vào. Linh đinh lang đang, linh đinh lang đang... Thân roi liên tiếp quất vào các quả lục lạc trải dài suốt con đường làm náo động không dứt.
"Ai thế kia?"
"Cốc chủ mới lụm được người à?"
"Trời mé! Lụm ở đâu ra mặt hàng này thế? Ta cũng muốn lụm chồng!"
"Không giống lụm đâu, chắc là mua!"
"Không, không, không! Kinh nghiệm của ta thấy đây là người bị uy danh của cốc chủ chinh phục, cam tâm phục tùng ngài!"
Quân Huyền nghe tiếng nói rộn rã càng lúc càng ồn, hiểu sơ sơ suy diễn của bọn họ, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Mạc Tử Liên kéo tay ca ca chạy thẳng đến một đài các trụ đỏ, viền bạc, đột ngột ôm lấy eo hắn, đạp mạnh xuống bàn đạp, phi thân lên các đứng vững vàng. Quân Huyền giữ chặt tay y trên eo mình, không cho buông ra. Y có chút ngạc nhiên liếc hắn, trong đầu lóe lên bốn chữ 'cậy sủng làm kiêu'.
Thấy mọi người phía dưới nghển mặt trố mắt nhìn, y híp mắt quất roi vào cái khánh vàng óng treo trên cột dập tắt mọi âm thanh xì xầm, nghiêm túc cất giọng: "Ngày hôm nay bổn tọa có một tin mừng cực kỳ trọng đại muốn công bố với toàn thể cốc!"
"Chắc mọi người cũng đoán được!" Y rảo mắt nhìn qua tất cả biểu cảm khác nhau, khóe môi cong lên đến hết cỡ tuyên bố: "Đó là - !"
Cổ áo đột ngột bị giật mạnh, Mạc Tử Liên suýt thì ngã thẳng vào ngực ca ca, trợn to mắt nhìn hắn cực kỳ bá đạo khỏa lấp đôi môi và mọi từ ngữ chưa kịp nói ra của y. Giờ đây y đâu có ngốc nghếch như xưa, lập tức bắt kịp tiết tấu của hắn, hai tay đỡ lấy vòng eo, cúi đầu trầm vào tơ tình triền miên, ép buộc cánh tay ca ca phải gác lên cổ mình. Y ở Tư quốc thì đúng là ngốc thật nhưng đây là đất của y, nhà của y: tuyệt đối không được lộ ra thua kém! Tiếng nhốn nháo của mọi người chính là sự cổ vũ tốt nhất!
Quân Huyền thật bất ngờ trước thế dồn dập, mãnh liệt của Liên Nhi, gò má nóng bừng, mơ màng gác tay qua cổ y, bẵng một lúc lâu mới môi rời môi, nghe y thỏ thẻ vào tai rằng: "Ôi ca ca... một chiêu dùng hai lần không được đâu ạ."
Nói rồi cố tình ép người vào ngực, Mạc Tử Liên đường hoàng quay về phía đám đông vẫn đang ngỡ ngàng với đủ mọi sắc mặt, sảng khoái nói hết lời tuyên bố: "Như tất cả vừa thấy rõ! Bổn tọa đã định chung thân! Từ bây giờ đây chính là cốc chủ phu nhân của Hoan Lạc cốc!"
Bốp, bốp, bốp! Đồ Mi tựa vào lan can vỗ tay cười ngặt nghẽo chảy nước mắt: "Tổ tông ơi, ta thật hận không thể lôi Yến Sở đến đây xem tận mắt cảnh này! Ha ha ha!"
Hữu hộ pháp điềm tĩnh xe chỉ luồn kim bên cạnh, cây kim bé tí kẹp giữa hai ngón tay to ngó chẳng khác gì cọng lông trâu, tuy vậy kỹ thuật của gã rất thuần thục: thử một lần là luồn chỉ qua lỗ kim, tiếp tục thêu đóa hoa hồng sa mạc sinh động.
Cốc, cốc, cốc.
Đôn Hoàng cất giọng ồm ồm: "Vào."
Đồ Mi không giấu được ngỡ ngàng nhìn Mạc Nhị áp giải Đào nương.
.
"Hai đứa An Ca và Nhã Ca cần phải được dạy dỗ lại một chút rồi chúng sẽ là thị tỳ của ca ca." Mạc Tử Liên dắt Quân Huyền đi về phòng của mình nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài.
Y sắp xếp tỉ mỉ như vậy cũng do hiểu ở trên xứ lạ thì có đồng hương bên cạnh sẽ thoải mái hơn, chân lý là thế: không gì có thể cắt đứt lòng người hướng về quê hương. Y muốn giúp ca ca từ từ làm thân với nơi này qua thời gian chứ không phải xô huynh ấy mày mò giữa sương mù.
Bởi y muốn một ngày không xa, ca ca cũng sẽ xem nơi đây là nhà.
Cởi giày ở thềm cửa, Quân Huyền đạp chân trần lên một lớp thảm lông mượt mà, đi thêm vài bước liền rất đỗi bất ngờ vì nhận ra cả căn phòng đều được trải thảm lông phủ kín sàn.
Mạc Tử Liên cười nhìn ca ca co ngón chân nghịch thảm lông, dắt hắn đi vòng quanh để làm quen với cách bày trí của căn phòng rồi cúi xuống bế người lên, đi thẳng đến giường ngủ rộng lớn mắc rèm châu lung linh buông rủ. Quân Huyền ngả lưng xuống nệm chốc lát liền nhũn cả người, lăn một vòng than ôi: "Giường của đệ êm quá..."
Chăn đệm màu xanh lam dệt bằng tơ tằm mịn màng, đông ấm hạ mát. Gối to, gối nhỏ nhồi lông vũ chồng lên nhau, cả cái giường như một đám mây bồng bềnh, đặt lưng xuống chỉ muốn ngủ. Ban đầu Mạc Tử Liên cố tình đi chậm để chờ Đào nương, sau đó mới tăng tốc để sớm ngày về cốc, vì thế Quân Huyền thật sự rất mệt với nửa sau hành trình, nằm một hồi thì hai mắt díu lại, không tự ý thức dáng vẻ mình nào khác một con mèo cuộn tròn trong ổ.
"Ôi ca ca, nên cởi bớt y phục." Y cười khẽ nói xong, ca ca lười biếng lật ngửa ra, nhắm nghiền mắt dang hai tay.
Ơ kìa, ta cởi cho huynh á? Mạc Tử Liên xốc cao tinh thần, nhủ bụng: mình chỉ cởϊ áσ ra, không làm gì cả; mình chỉ cởϊ áσ ra, không làm gì... Nhưng y nghĩ vậy, người kia lại không, khi chỉ còn một tầng áσ ɭóŧ mỏng thì hắn bỗng cong tay, cong chân quấn lấy y, vừa giống như một con mèo mềm mại làm nũng lại tựa hồ loài rắn dai dẳng quấn quýt, lời nói cũng tỏa ra hơi thở mê hoặc, "Phu quân, một tháng rồi phu quân không nhớ ta ư?"
Sợi dây nghị lực của Mạc Tử Liên tức thì đứt phựt, đáy mắt tối tăm, y tóm lấy hai tay hắn ghì xuống. Dần dần, lời nói cám dỗ chuyển thành tiếng nỉ non ướŧ áŧ... Y nhìn đôi mắt mông lung của ca ca, chợt tức cười, lại đánh mạnh xuống bờ mông nâng cao, nhịp độ thêm hung hãn: "Ai dạy huynh hư hỏng và giảo hoạt thế này!"
Quân Huyền đỏ mặt, vùi đầu vào gối rêи ɾỉ.
"Ôi... Huyền ca ca của ta gấp đến không chịu nổi rồi. Thực sự hận chẳng thể tuyên cáo với tất cả mọi người ta là của huynh đúng chứ?" Mạc Tử Liên sao mà không biết nụ hôn trên đài là Huyền ca ca của y muốn ra oai với toàn thể cốc - chính là 'cậy sủng làm kiêu' đấy. Hiện tại kéo y lên giường cũng là tiếp tục thị uy cho mọi người thấy: bản cốc chủ sủng ái phu nhân thế nào.
Quân Huyền xác thực là 'làm kiêu' đấy, có vấn đề gì đâu, luận võ công hay năng lực thì lúc nào hắn cũng sẵn sàng tiếp đón ai muốn khảo nghiệm, về sự tin phục của lòng người thì nhất thiết phải có thời gian và cơ hội: cứ từ từ mà tiến là được rồi. Trước hết, hiện tại hắn chỉ muốn cho bọn họ thấy Liên là của hắn. Mặc ai tin hay không tin, phục hay không phục, chịu hay không chịu thì Liên vẫn cứ là của hắn đấy.
"Ôi Huyền ca ca..." Vừa bá đạo vừa mê hoặc chết người. Mạc Tử Liên say mê, âu yếm ôm hắn vào ngực: "Ca ca muốn ta để lại dấu vết ở đâu trên huynh?"
Bắp đùi Quân Huyền bị chân y chen vào tách ra, áσ ɭóŧ mỏng ẩm ướt viền theo dáng người đẹp đẽ, hắn duỗi tay kéo cằm y kề sát yết hầu gợi cảm, mập mờ đáp: "Nơi nào người khác dễ thấy... A, ưʍ..."
Tình sự cũng không kéo dài, Mạc Tử Liên quan tâm ca ca mệt mỏi, vắt khăn lau sạch mọi thứ rồi nằm xuống ôm hắn. Quân Huyền cọ cọ trong ngực y, đột ngột ngửa mặt cắn mạnh vào cổ y rồi mới chịu ngủ.
.
Dưới mái vòm ốp ngói lưu ly trong vắt ở sảnh lớn, mười chiếc ghế thái sư lót đệm mềm xếp đối diện nhau cách con đường trải thảm nhung đen thêu họa tiết sặc sỡ. Trên hai bậc thang có ba chiếc ghế sang trọng hơn xếp gần vào trung tâm, vị trí của Đại hộ pháp cao hơn Tả Hữu hộ pháp nửa bậc - tay ghế điêu khắc tương tự chủ tọa. Chính giữa là một bộ tràng kỷ xa hoa tột bậc, đằng sau mắc một tấm rèm châu đen nhánh.
"Thật quá ngông cuồng!" Thất đường chủ Hách Đề Luật mặt mày dữ tợn đập tay ghế mẻ mất một mảnh văng xuống dưới chân Ngũ đường chủ Mị Nhai. Nàng dặm son môi, cau có đá bay nó: "Bé cái mồm lại, cha chết hay gì mà cứ gào gào lên!"
"Cô ả lại tới những ngày khó ở rồi đấy, đừng có chọc điên cô ả." Thập đường chủ U Đàm cầm cái lược 'rụng răng' chải đầu tóc bù xù, nhắm mắt quét mũi giày đá mảnh vỡ lên trời.
Con trăn đốm trên vai Tứ đường chủ giật cổ hất nó văng vào tay Xà Cừ, gã bóp nát mảnh vỡ, giọng cũng đầy tức tối: "Hắn cưỡng hôn cốc chủ rõ là cố ý thị uy! Bây giờ còn dám lôi kéo cốc chủ bắt chúng ta mốc mỏ chờ đợi!"
Gã nói trắng ra như thế làm mọi người đều lộ ra sắc mặt khó coi. Quả thật cái kẻ mới đến chẳng nể nang ai, chưa xưng tên tuổi mà đã túm cốc chủ 'cháo lưỡi', về phòng cốc chủ là kéo thời gian của bọn họ cao su đến mức này luôn - mẹ kiếp hắn thật sự xem mình là nửa chủ nhân rồi đấy hả!
Nhị đường chủ A Lan Tư từ đầu giờ vẫn yên bình uống trà rốt cuộc cũng tằng hắng, vuốt một trong bảy chiếc nhẫn trên tay trái lên tiếng: "Xác thực là... vị kia cũng hơi không cho chúng ta mặt mũi. Nhưng dẫu sao cốc chủ cũng bôn ba vất vả, ngài muốn thư giãn một chút là bình thường."
Ngụ ý là: các ngươi tức thì được cái gì, rõ ràng cốc chủ cũng muốn cưng chiều người ta.
"Cốc chủ trúng Mị thuật gì từ hắn chớ!" Hách Đề Luật lại đập mẻ ghế. Tam đường chủ Ngộ Miên Đàn vuốt râu nhìn Đồ Mi: "Tính khí ngông cuồng như vậy thật khiến ta hiếu kỳ là người phương nào? Ở đây chỉ có đại đương gia rõ nhất nhỉ?"
Đại đường chủ Đồ Mi cười ngọt ngào: "Cũng không đặc biệt lắm đâu, Quân tiểu ca chỉ là đệ tử của Tư quốc Đệ Nhất kiếm thôi."
"Ái chà." Ánh mắt A Lan Tư sáng lên, "Thật đáng thỉnh giáo."
"Đúng, đúng. Đôn Đôn nhà ta cũng ưng ý Quân tiểu ca."
Nghe vậy chín đường chủ đồng loạt hướng ánh mắt sửng sốt vào Hữu hộ pháp đang chăm chú thêu hoa. Đôn Hoàng kiệm lời như vàng: "Bá đạo ngang ngược, hợp."
Chuẩn gớm. Hoan Lạc cốc bọn họ là một đám xấu xa thích đi chà đạp người khác, họ Quân kia nếu không thể tỏ ra ngang ngược hơn bọn họ thì chẳng phải chỉ là cọng rơm bị ức hiếp tới chết sao? Thế là một đám rơi vào trầm tư, xì xầm bày mưu tính kế đến khi Hữu hộ pháp đột ngột dẫm mạnh chân, tất cả lập tức im bặt. Tiếng nhịp phách leng keng của Đại hộ pháp đến gần, mười đường chủ đứng nghiêm hành lễ.
Hắn choàng áo lông chồn xám kín mít giữa ngày hè, tư dung mỹ lệ cũng không cứu nổi khí sắc tái mét như người chết, tóc mai hai bên thái dương lộ ra sợi bạc. Y Nhân đi thẳng lên ghế gần chủ tọa nhất, tao nhã vén vạt áo ngồi xuống, bấy giờ mới thấy cánh tay hắn gầy gò, khẳng khiu như cành đông, xương cằm teo tóp nhòn nhọn. Đại hộ pháp xưa giờ ghét lắm lời, an tọa xong chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Dù trông Y Nhân suy yếu tựa gió thổi cũng lay nhưng bọn họ cũng không dám ậm ạch nửa chữ, sảnh lớn giây trước còn ồn ã chìm trong sự tĩnh mịch như lắng đọng thời gian.
Như một thói quen, Đại hộ pháp đến chẳng bao lâu thì vị cốc chủ bọn họ chờ mòn mỏi cũng đến. Mạc Tử Liên bận áo gấm đai nhung, hai màu tím đen chủ đạo, môi mang ý cười khoan thai bước lên bậc tam cấp, ngồi xuống ghế chủ tọa. Y hất vạt áo choàng khỏi mũi giày, chống cằm chỉnh cổ áo rồi cho mọi người an tọa.
Bởi vì hành động 'chỉnh nhẹ cổ áo' đó mà ánh mắt tất cả mọi người đều như bùng cháy găm vào dấu răng lấp ló.
Mạc Tử Liên cố tình nhìn ngắm móng tay cho ai muốn tức thì tức chết luôn đi, thản nhiên tỏ thái độ: ta thích thế đấy, chậm rãi nói: "Bắt đầu đi."
.
Ban công mở ra một mái vòm xanh biếc, có dàn dây thiên lý tươi tốt, chùm chùm hoa vàng tỏa hương thơm, phủ râm mát trên bàn gỗ đàn. Tạ Khánh Dư cột tóc lại, bẻ ống tay áo, cầm cái bay nhỏ cắt một miếng đất sét bỏ vào chén nước, khuấy tan: đỏ cam, xanh lam, lục, vàng đất, màu tía... Hắn chấm đầu bút lông thử mực lên cổ tay, giấy ở Tây Vực rất khan hiếm, bọn họ thay thế bằng tơ lụa, da dê và một loại vỏ cây đặc biệt. Tạ Khánh Dư chưa bao giờ học qua kỹ thuật vẽ trên lụa tại... nó xa xỉ, nên luôn phải cẩn thận thử mực lên tay trước khi vẽ.
Hai tháng qua Tạ Khánh Dư chỉ ngẩn người trên tòa tháp này dưỡng thương, thấm thía mùi vị 'kim ốc tàng kiều', ngắm mãi kiến trúc tráng lệ và cảnh quan tươi đẹp cũng ngán, bèn bắt đầu luyện hội họa.
A Dao gác cánh tay lên bậu cửa nhìn người vẽ tranh dưới dàn hoa thiên lý, đầu lưỡi liếm qua môi trên. Tiểu đạo sĩ chống tay lên bàn, cong eo cẩn thận vẽ vời, cặp mông bị tầng vải bó lại ngây thơ chu chu. Y áp vào gần sát, hắn cũng chẳng nhận ra, bèn thô bạo bóp mạnh một cánh mông mềm mại. Khánh Dư giật thót mình đập ót vào ngực y, suýt la lên.
"Dao, Dao ca về rồi à?" Hắn đỏ mặt khua tay đẩy tay y ra, bả vai run run vì ngượng. Người sau lưng như cổ thụ sum sê, rợp bóng nuốt trọn lấy hắn, hơi thở nam tính áp đảo cả bầu khí mát lành. Y lúc nào cũng vậy, trời sinh có khí chất áp đảo mọi thứ: cảnh quan nhìn riêng là một cảm giác, đưa y vào là một cảm giác hoàn toàn mới.
Tạ Khánh Dư ngửa mặt liên tiếp hôn quai hàm A Dao, nài nỉ y thả tay. Y đặt cằm lên đỉnh đầu hắn, nheo mắt nhìn bức tranh phố thị bên ngoài ban công, khẽ cười: "Dư Nhi vẽ đẹp thật."
Bàn tay y thong thả rờ mó, cách lớp y phục ức hiếp 'phía sau' của tình nhân nhỏ, ép Tạ Khánh Dư gần như mềm nhũn nằm rạp xuống bàn, co quắp che mặt. A Dao bế hắn ngồi lên, mút chiếc lưỡi rụt rè, cướp đoạt từng tấc môi miệng. Người trong ngực nhỏ xinh như se sẻ, vừa thở dốc vừa ra vẻ dữ dằn đấm vào vai y: "Tại Dao ca, tranh của ta hư rồi."
A Dao nhướng mi nhìn bức tranh lụa nhăn nhúm dưới mông Tạ Khánh Dư, lại đưa tay nắn bóp: "Tại cái này chứ."
'Chim sẻ' lập tức nhấc cái chân ngắn cũn đá vào eo y, lại bị y dễ dàng kéo chân gác lên cánh tay, đang tính nói ghẹo thì Tạ Khánh Dư chợt vòng tay ôm chặt cổ y, hờn dỗi hỏi: "Hôm qua A Dao đi đâu? Đi đâu mà giờ mới về?"
Cả đêm qua A Dao không quay về, Tạ Khánh Dư lăn lộn chờ lâu ơi là lâu cũng chẳng thấy có ai đến báo một tiếng, vừa lo vừa bực - thế là lọ mọ lôi hai thanh đao của y vứt xuống gầm giường cho bõ ghét.
A Dao ngạc nhiên đi đến nhìn xuống gầm giường, thật sự tìm thấy Trảm Nguyệt và Man Hoa nằm chỏng chơ dưới đất. Y lấy đao ra: "Nếu ta làm Dư Nhi tức giận, Dư Nhi cũng muốn ném ta xuống gầm giường sao?"
Khánh Dư đá chân bĩu môi: tại không làm được thôi.
A Dao nhìn lướt rồi tung hai thanh đao lên cao, lưỡi đao xoay ba vòng giữa không trung rồi về lại tay y. Y ném chúng lên tủ đầu giường đoạn cúi xuống mút môi Tạ Khánh Dư, nụ hôn vồ vập rơi trên yết hầu, hõm cổ, xương quai xanh... răng nanh cà cạ trên da thịt, hít vào trước lồng ngực nhỏ gầy giống như dã thú tìm lại mùi hương thân thuộc. Sức lực của A Dao rất lớn, nắm một cái là Khánh Dư chịu chết chứ không kháng cự nổi nhưng hôm nay hắn tự dưng vùng vẫy, ra sức thoát khỏi vòng tay y, đấm đá lung tung.
"Dư Nhi, sao vậy? Dư Nhi!" A Dao bị đánh mà không hiểu lý do, nhíu mày nâng mặt đối phương lên, hàm răng Khánh Dư nghiến chặt, đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước, quát: "Ngươi ngủ với kẻ khác! Ta muốn ném ngươi xuống gầm giường!"
Tức thì toàn thân Khánh Dư run bật lên, lồng ngực kích động phập phồng, nước mắt trào ra như vỡ đê, vừa khóc vừa vung tay đá chân đánh vị Sát thần lừng danh của Tây Vực, lạc giọng nức nở: "Ngươi đã ngủ với người khác! Có ta mà còn ngủ với người khác! Ta muốn ném ngươi xuống tòa tháp này! Hức..."
A Dao sống lâu như vậy cũng chưa từng gặp một kẻ vừa đấm y vừa đòi gϊếŧ y mà còn thở đến rất nhiều lời sau đó, nhưng y cũng chưa từng dỗ dành ai nên chỉ biết mù tịt mặc kệ Khánh Dư đánh mình, ngập ngừng vỗ về lưng hắn. Ai ngờ y vừa làm vậy, Khánh Dư còn mếu hơn, lao cả khuôn mặt ướt mèm vào ngực y, hai tay kề sát cổ y nói: "Ta ghét ngươi! Ta sẽ siết chết ngươi!"
"Ừ, ừ." A Dao cúi đầu cho hắn dễ siết.
Nhưng hắn không siết y, cũng không đánh y nữa, chỉ vùi mặt vào hõm cổ y mà khóc rưng rức, cơ thể co cụm trong lòng y, làm nũng ôm chặt y cọ cọ như động vật nhỏ: "Dao ca có ta rồi mà. Dao ca không cần tìm kẻ khác! Dao ca đừng tìm kẻ khác nhé? Dao ca chỉ cần Dư Nhi thôi mà..."
A Dao cảm thấy có chút đau đầu, Khánh Dư có thể vừa mềm vừa cứng trong cùng một thời điểm: câu trước vừa đánh đuổi y, câu sau liền bám dính vào y - làm y muốn xử sự với hắn thế nào cũng không hay. Gặp người khác là y bóp chết tươi ngay nhưng ai bảo đây là người y cần tìm. Với lại... Khánh Dư khóc cũng không khó nghe.
Và còn đáng yêu.
Se sẻ nhỏ siết vạt áo y, chớp đôi mắt sưng đỏ nói: "Dao ca có ta rồi, không tìm người khác nhé?"
A Dao hiếm thấy dịu mắt, lột áo hắn ra, chợt thấy bả vai trắng trẻo bị bầm tím, liền nhíu mày: "Sao thế này?"
Tạ Khánh Dư sụt sùi không đáp. Y nghi ngờ nhìn quanh, nhận ra vết trầy xước rất nhạt trên cánh cửa mới bừng tỉnh, đôi mắt tức thì chan ý cười, áp môi ngậm bả vai tình nhân nhỏ rất lâu. Y thầm tưởng tượng hình ảnh se sẻ ngốc hiểu nhầm là y ở với người khác mà ghen tới mức suýt phá cửa chạy đi tìm. Giống như trước đây se sẻ non nớt cũng nửa đêm chạy đi tìm y.
Thật sự đáng yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.