Họa Mục

Chương 131:




Điểm qua và lược bỏ những đoạn đã viết trong Vãn tình và Thần tử bao gồm: lấy thuốc giải, đổi Sinh Tử bội và kết cục của âm mưu. Sự kiện này là điểm giao thoa thời gian duy nhất giữa ba bộ truyện, tại đây Sen và Huyền chỉ là người bị cuốn vào.
.
"Đệ đoán đúng rồi, Lý các chủ có hành động."
Lúc đó gọi Quân Huyền lại, Lý Thương Lan không đề cập nửa chữ đến chuyện cướp xác Lý lão thái gia, chỉ áy náy cáo lỗi về việc tấn công hắn.
"Vâng ạ..." Mạc Tử Liên vươn vai duỗi eo, qua loa đáp.
Rất dễ đoán được Lý Thương Lan sẽ có hành động, trước tiên hãy trả lời câu hỏi: "Có người bình thường nào đang yên lành lại kéo thân nhân của mình xuống nước không?" 'Không' nhỉ? Bình thường ai lại lạ lùng vậy.
Dược sư trên đời nhiều như kiến, Lý Thương Lan bốc ai không bốc lại cố tình bốc đại ca nhà mình: một viên Thi độc hắn đưa khiến Lý Nguyên Đào khiếp sợ đến ngã bệnh, Lý Mặc Huỳnh phải cẩn thận suy nghĩ về mũ ô sa trên đầu. Hà cớ Lý Thương Lan làm vậy? Bởi muốn cho anh em mình thấy rõ bộ mặt thật của Lý gia: để tiêu diệt sự mềm lòng của họ.
Nếu sự việc chỉ giới hạn ở ân oán giang hồ, nghiễm nhiên Lý Thương Lan sẽ tự thân giải quyết nhưng thực tế là tội phạm thượng, liên lụy cửu tộc, không có chỗ để mềm lòng hay vấn vương. Nói chung đây là việc riêng của gia đình họ Lý.
"Mặc kệ hôm đó Lý Thương Lan nhìn thấy cái gì, chúng ta chỉ cần biết là: cái hắn đã thấy cho biết Lý gia của hắn dính dáng vào tất cả những chuyện xấu xa này - xem như là trời cao phù hộ để hắn kịp thời trở tay. Thế thôi, không cần nghĩ nhiều ạ."
"Ta đâu có nghĩ nhiều." Quân Huyền nhẹ nhàng chải tóc cho người đang gối trên chân. Vừa giải độc xong là Mạc Tử Liên lập tức lăn ra ngủ liền tù tì sáu canh giờ, nghĩ mà phục sát đất, hắn thấy y ngủ ngon quá nên cũng không đành lòng đánh thức. Hiện tại mặc kệ cái bụng réo ầm ĩ, y vẫn chưa buồn dậy.
"Đệ có muốn ăn gì không?"
Y đáp: "Ca ca đút thì ta ăn."
Quân Huyền nhéo mũi y, gọi Mạc Bát làm mấy món bánh trái hoa quả ướp lạnh, nâng đầu gối để đầu Mạc Tử Liên cao lên, tránh bị nghẹn, rồi mới đút y ăn từng miếng nhỏ. Vị ngọt lan tỏa khắp miệng cũng làm tim Mạc Tử Liên ngọt lịm, môi cười miết.
"Ta cứ chiều đệ thế này thì về sau đệ có sinh hư không?"
Nghe vậy, Mạc Tử Liên bỗng nghĩ đến gì đó mà trên má hiện lên sắc đỏ khả nghi, may là ca ca không thấy, y vuốt cằm hắn, vênh váo nói: "Ai mới hư hỏng? Giữa ta và huynh ai mới hư, hửm?"
"Đệ nói gì ta nghe không hiểu." Quân Huyền cười nói lảng.
Y thong thả ngồi dậy, chậm rì ép người vào cột giường. Quân Huyền tưởng y muốn hôn mình nhưng Mạc Tử Liên chỉ trượt tay trên eo hắn, ám muội vuốt xuống nửa gò mông, nụ hôn và đầu lưỡi ướŧ áŧ cọ vào sau tai: "Ta nói ca ca ấy... lúc nào cũng làm ta muốn chết trong huynh."
"Ăn đi, ăn đi." Quân Huyền lập tức nhét bánh ngọt vào miệng y. Mạc Tử Liên đắc ý nhìn vành tai đỏ ửng của hắn, nhai nuốt thật nhanh rồi khấp khởi hôn ca ca.
Sau khi đã nạp đủ năng lượng, mấy ngày tiếp theo y đều bận rộn với công vụ. Đầu tiên Quân Huyền còn tưởng mình nghe lầm, phải hỏi lại lần nữa mới chắc chắn là Liên Nhi đang xử lý công vụ. Mạc Tử Liên vùi đầu trong sổ sách bỗng nghe tiếng kéo ghế, quay qua thì thấy ca ca hiếu kỳ đến ngồi cạnh mình, nét mặt nghiêm túc: "Đây là lần đầu ta được coi đệ làm việc."
Y phì cười: "Cũng đâu có trang trọng thế ạ."
Từ lúc y đến Tư quốc, vẫn luôn có báo cáo về tình hình trong cốc do Đại hộ pháp viết liên tục được gửi tới, chúng đều qua bàn tay Mạc Nhị nhận và sắp xếp rồi đợi đến các ngày đầu và giữa tháng mới đưa lên cho y xem. Thường thì y chỉ xem lướt, sự vụ trong cốc chủ yếu là làm ăn, hoặc tháng này 'nhặt được' mấy kẻ bất hạnh, y bỏ qua hết râu ria, tại Y Nhân kỹ tính quá nên lông gà vỏ tỏi đều phải báo cáo đầy đủ. Có khi vì quá lười nên y thảy hết chúng nó cho Nhị, Tam, Tứ xử lý cả.
Hiện tại Mạc Tử Liên đang muốn mở rộng nhân mạch nên tất yếu phải nghiêm túc nghiên cứu tất cả danh sách nhân mạng và báo cáo về tình hình trên đất Tư này, phác đồ kế hoạch sơ lược rồi gửi về cho Đại hộ pháp triệu tập nghị sự với các đầu lĩnh và mười đường chủ, qua tầm hai, ba lần như vậy để định ra người chịu trách nhiệm với kế hoạch rồi thực hiện.
"Mệnh lệnh của cốc chủ xác thực có ý nghĩa tuyệt đối nhưng với mọi vấn đề liên quan đến nhiều nhân mạng trong cốc thì luôn phải nghị sự rõ ràng - đây là luật lệ từ sơ khai. Hoan Lạc cốc có rất nhiều nguyên tắc rùng rợn của tà đạo, song chúng ta cũng không muốn sống trong sự căng thẳng, luôn phải lo âu về mạng sống của mình." Mạc Tử Liên tủm tỉm nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ học hỏi của ca ca, hết giải thích cách tổ chức cốc rồi cầm tay chỉ cho Quân Huyền biết những con dấu, âu yếm hôn trán hắn: "Các điều này ca ca đều phải ghi nhớ nhé, để khi về làm cốc chủ phu nhân thì chớ có bỡ ngỡ."
Quân Huyền cúi đầu im như thóc, ngón tay vân vê con dấu y vừa chỉ. Mạc Tử Liên chờ mãi không thấy hắn phản ứng thì có chút lo lắng, vội vàng ôm cánh tay ca ca: "Thôi thì... ta gả cho huynh, huynh đến cốc ở rể, làm cô gia của cốc chủ nhé?"
"Sao cơ?" Quân Huyền hồi thần, nghe thế thì dựa vào ngực y: "Ta chỉ đang tự hỏi... không biết phong thái khi làm việc của đệ trông thế nào?"
"Ôi ca ca..." Y ôm vai hắn, trái tim mềm nhũn: huynh ấy giống một con mèo bị lạnh nhạt muốn lôi kéo sự chú ý ghê, lại cười: "Người Tư có câu 'hồng tụ thiêm hương' ám chỉ việc dùi mài kinh sử mà còn có mỹ nhân ở bên hầu hạ, ca ca với ta lúc này có xem như là hồng tụ thiêm hương không?"
"Tay áo của ca ca đệ cũng không có màu hồng." Quân Huyền 'liếc xéo' y.
Mạc Tử Liên cười rộ, một tay ôm eo 'mỹ nhân', tay còn lại tiếp tục giở công vụ ra, vừa xử lý vừa đọc cho Quân Huyền nghe, đọc một hồi thì phát hiện ca ca rõ ràng rất am hiểu cách hoạt động của Hắc Bạch đạo trên đất mẹ. Cả hai không còn là một người đọc, một người nghe nữa mà bắt đầu nghiêm túc thảo luận với nhau.
Quân Huyền nói: "Về dây rợ trong Hắc đạo, ta sẽ viết thư hỏi Thanh Đàm, Tiêu Dao cung có mạng lưới nhân mạch rất rộng trên lĩnh vực này."
"Chậc, lão Hồng Tùy này đường đường là chính phái mà hoạt động trên Hắc đạo còn mạnh hơn Bạch đạo nữa."
"Bọn họ đâu có phóng hỏa gϊếŧ người, chủ yếu là làm về quy tắc ngầm, khâu trung gian của các giao dịch lách luật hay phi pháp rồi hưởng huê lợi từ các giao dịch đó. Tiền của họ đúng là phi pháp nhưng không bẩn thỉu, Hắc đạo rất kiêng nể Tiêu Dao cung bởi bọn họ tiếp xúc nhiều với quan chức lẫn những kẻ đốn mạt trong giang hồ, ai mà đắc tội với Hồng cung chủ thì chuẩn bị tinh thần mất cả chì lẫn chài, bị gô cổ vào tù."
Mạc Tử Liên nhướng mày: nghe kiểu gì cũng thấy tà đạo.
"Nói chung là không phải tiền bẩn." Quân Huyền nhéo dái tai y: "Thanh Đàm sẽ không làm việc cho kẻ xấu."
Dĩ nhiên y hiểu ý ca ca, Hoan Lạc cốc cũng làm việc tương tự vậy mà, có khi còn xấu xa hơn cơ. "Vậy thì..." Y ngẫm ngợi, "ca ca khỏi cần hỏi Thanh Đàm, ta trực tiếp gửi thư cho Hồng Tùy luôn. Ta muốn... đầu tư vào nguồn thu trên Bạch đạo của bọn họ."
Quân Huyền bật cười: "Thông minh."
Bắt đầu từ Bạch đạo thì dễ dàng hơn đột ngột xông vào Hắc đạo, Hồng Tùy và Thanh Đàm chắc chắn không thể cưỡng lại ánh hào quang của 'cái đùi vàng' Mạc Tử Liên.
Mạc Tử Liên làm xong công việc thì thoải mái vươn vai, ôm ca ca thơm một cái: "Ta làm tất cả những việc này là để làm chỗ dựa cho ca ca, về sau dù có chuyện gì xảy ra, ca ca chẳng cần mấy người Tịnh Bạch, Diệp Bái kia. Có ta ở đây, không ai dám bắt nạt huynh."
"Bảo bối," Quân Huyền gác cằm lên vai y, bờ môi và đầu lưỡi ướŧ áŧ trượt vào vùng sau tai cực kỳ mẫn cảm, "ngoài mỗi đệ ra... thì trên đời này còn ai bắt nạt được ta?"
Y định nói: ta bắt nạt huynh hồi nào, song kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ sau tai kịp thời cứu vãn câu hỏi ngốc nghếch đó thành điệu cười ám muội: "Được, được, được... Là ca ca nói, mỗi lần đều phải bắt nạt huynh đến khóc."
"Đệ không có bản lĩnh đó đâu." Quân Huyền day cắn vành tai y, bàn tay cách lớp y phục ve vãn bụng dưới
"Vâng, bản lĩnh cũng phải được rèn luyện mà thành." Mạc Tử Liên tóm lấy cái tay hư hỏng, lôi người ngã sấp lên đùi. Quân Huyền nhận ra nguy hiểm, vội vàng bám vào vai y muốn ngồi dậy nhưng bàn tay hạ xuống nhanh hơn, âm thanh như pháo hoa ngày Tết, làm khuôn mặt hắn lập tức chín đỏ hừng hực.
"Liên!" Quân Huyền ngượng chín bấu vào cánh tay y, Mạc Tử Liên không biết ăn trúng gan con gì, dùng sức kìm eo hắn lại: "A, huynh đánh mông ta bao nhiêu lần ta còn chưa than nha, ta mới vỗ nhẹ một cái thì huynh liền giận, thế là thế nào?"
Trong khi nói bốn chữ cuối, y lại đánh thêm một cái vang dội. Gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, nét mặt Quân Huyền đầy ấm ức cắn môi rồi bất ngờ cù vào eo y. Mạc Tử Liên cười thốt, bị nhột đến gập cả lưng, cũng giơ móng vuốt đáp trả, tức thì trong phòng chỉ toàn là tiếng cười giòn giã.
Cười mệt, hai người vừa ho vừa thở dốc. Mạc Tử Liên rủ mắt nhìn ca ca vẫn nằm trên chân, y trang bị đùn đẩy xộc xệch lộ ra vòng eo thon gọn, tặc lưỡi vỗ mông hắn: "Ca ca thật hư."
Quân Huyền lười nhác híp mắt lại, quấn một lọn tóc của y đặt lên môi: "Cũng chỉ đệ được hưởng."
"Ồ vâng." Y luồn tay vào lưng quần ca ca, tách hai cánh mông cong mẩy, vuốt ve trên dưới. Ca ca liền rúc vào bụng y, mười ngón tay hết duỗi rồi gập mấy lần như do dự, rốt cuộc cởi đai lưng của y.
Mạc Tử Liên kinh ngạc vô cùng rồi có chút bối rối, chưa dám nghĩ ca ca sẽ làm gì thì hai tay hắn đã nắm lấy nam căn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ các ngón tay man mát làm y rùng mình. Quân Huyền giấu mặt vào eo y, vành tai như tôm luộc, xoa nắn cảm nhận: "Lâu rồi ta không kiểm tra, nó lại lớn hơn."
Môi hắn ngần ngừ chạm vào làm 'nó' hốt hoảng cương cứng, bụng dưới Mạc Tử Liên co lại, du͙ƈ vọиɠ cuồn cuộn bùng lên. Ca ca ngại ngùng nhắm mắt, khẽ nói: "Cho ta nghe giọng đệ nhé."
"Mẹ kiếp, huynh bớt lời." Chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước mắt, y che mặt thở hổn hển, tự nhiên bực tức, vô thức trút giận lên cặp mông trong tay.
Quân Huyền nghe tiếng vang, vừa bị đau vừa xấu hổ, vặn eo muốn trốn song thấy y kêu đau lại không nỡ, đôi mắt mịt mờ dâng lên hơi nước, như lặng lẽ tủi thân. Mạc Tử Liên nhìn mà xót ruột, không phải y giận thật, chỉ là quá đỗi rối rắm và bồn chồn nên nóng nảy. Y ái mộ ca ca vô cùng, sao đành lòng để huynh ấy hạ mình...
Hình ảnh dưới eo quá sức kiều diễm, cơ thể chìm trong khoái lạc, thần trí điên đảo trên chín tầng mây, tất cả như một giấc mộng quá phận. Trong đầu Mạc Tử Liên bỗng hiện lên lời nói từng nghe ở đời trước: "Trời sinh hồ ly quyến rũ nhưng thiên tính của rắn vốn dâʍ ɭσạи."
Rắn vốn dâʍ ɭσạи.
Lời của quỷ như một thứ nọc độc.
Y bóp gáy ca ca, mấp máy môi như muốn nói dừng lại nhưng hành động thì trái ngược. Yết hầu mướt mồ hôi co giật, Quân Huyền bị ép phải ngửa cổ, đầu mày khó chịu nhíu lại, đôi tay chơi vơi nắm vạt áo rồi âu yếm phần dư ra. Mạc Tử Liên lấy đồ từ tay áo, dùng răng cạy mở nắp, quệt bôi trơn rồi cứ thế làm việc cần làm.
Quân Huyền chợt run bắn, phát ra vài tiếng rên rẩm bằng âm mũi, vặn eo tránh né. Y thấy đôi mắt mờ mịt kia càng thêm ướŧ áŧ, từ cổ trở xuống và tấm lưng hắn đều hồng rực, trước giờ y chưa từng thấy ca ca như thế, buột miệng hỏi: "Huynh xấu hổ à?"
Quân Huyền nhắm mắt, lông mi ngấn đọng một giọt lệ.
"Vừa ngậm cho ta vừa bị ta làm thế này..." Mạc Tử Liên chầm chậm rút ngón tay ra rồi lại đâm vào, xoa ấn vách tràng mềm ướt, trầm thấp hỏi, "nên huynh xấu hổ sao?"
Sao có thể không xấu hổ? Thế này không gọi là phóng đãng nữa mà, mà có phần... dâm dật.
Quân Huyền nắm lấy tay y, rêи ɾỉ vài âm tiết vụn vỡ, bằng một cách nào đó Mạc Tử Liên biết hắn đang gọi 'phu quân'. Đáng lý y sẽ luôn mềm lòng khi ca ca làm nũng song hiện tại, y tựa hồ vừa giác ngộ ra một chân lý thú vị, cười khẽ: "Ta đang bắt nạt huynh đấy."
Xin không được, Quân Huyền tủi hờn rút tay về ra sức hầu hạ vật nóng rẫy trong miệng, hai đầu gối run rẩy bị đối phương gập lại. Mạc Tử Liên âu yếm bóp mông hắn: "Ca ca xem, hiện tại huynh không khác gì một con mèo lẳng lơ đang nằm trên chân ta."
"Ta muốn tìm cho huynh một cái đuôi..." Ngón tay y trượt lên xương cụt, rồi lại dời xuống đâm vào cửa mình, "cắm vào đây được không?"
Quân Huyền không nghe nổi nữa, vung tay đánh vào bụng y, Mạc Tử Liên bị giật mình, cũng vừa lúc tới đỉnh, rên một tiếng xuất ra. Y còn đang lâng lâng thì người dưới eo ho khan đến tối mắt tối mũi, co cụm trên đùi y, che mặt run rẩy.
"Ca ca có sao không?" Mạc Tử Liên lo lắng vuốt cổ họng hắn, ôm người vào lòng lau sạch dịch thể, nhẹ giọng vỗ về. Quân Huyền vẫn run, đôi chân trần trụi co quắp, đột ngột nắm chặt lấy cổ tay y, tức giận lắp bắp: "Đệ, đệ... Đệ mà dám đưa... đưa, thứ gì, vào người ta. Ta sẽ, sẽ... không nấu ăn cho đệ nữa!"
"Vâng, vâng, vâng." Y vội vã chém đinh chặt sắt: "Ta hứa!"
Nhận được cam đoan, cơ thể Quân Huyền mới chịu thả lỏng, Mạc Tử Liên vừa hôn nhẹ vừa xoa vuốt bụng dưới ca ca. Hắn thoải mái kẹp đùi, cắn yết hầu y nói: "Phu quân vào đi."
Giữa làn sóng biển tình, ca ca bỗng cầm tay y tự ấn vào bụng dưới, chớp mi mắt ướt đẫm nỉ non: "Đệ cảm thấy chứ? Cơ thể của ta chỉ chịu vừa vặn với một mình đệ..."
Mạc Tử Liên sửng sốt rồi đánh mông hắn thành tiếng: "Lẳng lơ." Âu yếm đè người xuống ghế, "Không làm huynh khóc thì thật có lỗi với bản thân."
Thiên tính của rắn vốn dâʍ ɭσạи. Trước khi y nghe lời nói này, tâm trí chưa từng có suy nghĩ càn rỡ với ngài ấy nhưng ai bảo đạo hạnh của y thấp kém, không kiềm chế được thất tình, lục dục. Một đời từng kề da ấp thịt với Hầu gia đã trút bỏ sự ngây thơ chưa hiểu sự đời của loài cây cỏ vô tri, Hoa sen lúc đó đã già dặn rồi, đôi khi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tinh quân sẽ vô thức tự hỏi: ngài ấy và Hầu gia ngượng ngùng có giống nhau không?
Y chưa từng dám có suy nghĩ kề da ấp thịt với ngài ấy, cho tới khi đó... Mạc Tử Liên dường như bị ký ức xa xưa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cử động mãnh liệt hơn nhiều, có thể cảm thấy cơ bụng dưới tay mình thắt chặt. Y cúi đầu, tóc mai rủ xuống eo lưng bên dưới, nhìn xuống nữa là nơi người ấy yêu thương cắn y sít sao.
"Ha, ha... a..." Quân Huyền đánh rơi hơi thở, không kìm được tiếng nấc, lưng như bị trúng một trưởng, làm toàn thân mềm nhũn quỳ ngồi trên ghế. Người đằng sau lại nâng hông hắn, hắn cũng hùa theo bám vào lưng ghế, xương vai nhô lên, bắp đùi run rẩy.
"Huyền ca ca..." Mạc Tử Liên ghé vào vành tai hắn thở ra một hơi trầm sâu, nỉ non gọi cái tên mình yêu mến, móng tay cào cào nơi lõm xuống ở cuối lưng ca ca, rồi ác ý cấu véo đùi non nhạy cảm.
"Đau... Phu quân dừng lại..." Ca ca gục xuống mu bàn tay thở hổn hển, càng ở trên tột đỉnh vui sướng thì cơ thể càng mẫn cảm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau đớn làm hắn liên tục thả lỏng rồi lại căng như dây đàn, sít sao kẹp người ở trong. Hắn vừa rơi nước mắt vừa rêи ɾỉ, với tay về sau muốn ngăn cản, y xốc mông hắn lên, giơ cao tay đánh mạnh xuống.
Quân Huyền liền im bặt, đỏ bừng cả người, giống như không dám nói nữa, chỉ nức nở thở dốc. Mãi đến khi xong chuyện, y thương tiếc xoa đầu gối tê cứng do quỳ quá lâu của hắn, mới lại nghe tiếng ca ca nỉ non, "Tại sao đệ tức giận với ta?"
Mạc Tử Liên khựng lại: "Ta đâu có tức giận với huynh."
Quân Huyền gục xuống lưng ghế, tuy rất mệt nhưng vẫn lên án y: "Đệ có tức giận với ta."
"Chỉ là... ta nhớ đến vài chuyện cũ." Y đành thừa nhận.
"Cũ cỡ nào?"
"Rất, rất, rất cũ." Y cũng tựa vào lưng ca ca nghỉ ngơi, hôn lên gáy hắn: "Ta không biết mình bị sao... tự nhiên trỗi dậy uất ức nên không kiềm chế được cảm xúc. Xin lỗi ca ca."
"Đừng uất ức..." Quân Huyền không biết tỉnh hay mơ mà khẽ nói: "Trước kia là ta sai, khiến đệ uất ức. Bây giờ ta thương đệ nên đừng uất ức."
Ca ca lặp đi lặp lại, ngữ khí cố chấp: "Bây giờ ta thương đệ, đừng uất ức. Ta thương đệ nên đừng uất ức..."
"Vâng. Ta không uất ức." Y ôm lấy eo hắn, dịu dàng dỗ người vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Hôm sau Mạc Tử Liên thoăn thoắt ra sân gọi Thập Tam, ném ván giặt đồ vào mặt gã, nghiêm khắc nói: "Quỳ sám hối đi!"
Tam Nhi: "..."
Bát tự của ta và cốc chủ phu nhân không hợp nhau chắc luôn!
.
Những chuyện đã xảy ra trong đêm ấy đều do triều đình tiếp quản toàn bộ, cực độ nghiêm mật, một cơn gió thoảng cũng không thể lọt ra. Thiếu Lâm tự cũng nhất mực kiêng kỵ trong khoảng thời gian này, nhưng dám chắc với khả năng của Nhị chấn thì mọi sự sẽ đâu vào đấy - hiếm khi nào có chuyện mà cả Thiếu Lâm và Cái Bang phải xuất lực lắm.
Một tháng như thoi đưa trôi qua, tình hình tại kinh thành vẫn rất căng thẳng tựa hồ trời lúc nào cũng có thể sập, Lý Thương Lan vì chuyện gia đình mà bôn ba, mệt mỏi dựa vào mép bàn đánh một giấc.
Tiết trời đã vào hạ, đợt khí oi bức tràn vào khiến người ta bứt rứt, Lý Thương Lan ngủ được âu cũng vì mệt quá chứ lưng áo dâm dấp mồ hôi và bụi bặm lợn cợn khó chịu gần chết. Chập chờn mộng mị liên miên, lúc giật mình thì toàn thân nặng trĩu như bị vớt từ trong nước, ngoài trời mưa gió tầm tã, cánh cửa đập vào vách tường ầm ĩ. Lý Thương Lan bóp trán, định đứng dậy thì thấy một bóng người mặc áo tơi ở ngoài luồn tay vào cài cửa.
Thu Nhậm cởi nón, vẩy nước rồi vào nhà, thấy Lý Thương Lan nằm bẹp trên bàn, híp mắt như cáo. Y đi thẳng đến trước mặt con hồ ly kia, chẳng nói chẳng rằng vòng tay bế thốc hắn lên, tiến vào phòng trong.
"Hôm nay sư huynh đi đâu vậy?" Thương Lan lười biếng vươn tay ôm y, tay áo trượt xuống làm da thịt nóng rực tiếp xúc với cần cổ lành lạnh vì đi mưa.
"Gặp người quen." Thu Nhậm bị thân nhiệt của hắn làm nhíu mày. Lý Thương Lan hồn nhiên rúc đầu vào quai hàm y, được đặt xuống giường cũng không buông ra, lại còn nhích mông ngồi lên đùi y. Thu Nhậm bèn mặc cho hắn ôm, hai tay chậm rãi cởi y phục sư đệ, lúc chạm vào cạnh sườn thì hơi khựng lại, rồi bình thản tiếp tục.
Lý Thương Lan đá giày đi cho y cởϊ qυầи mình, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt kỳ thị hành động 'cưa sừng làm nghé' này. Y lột hắn còn mỗi cái khố rồi lấy chăn ấm quấn thành một con đuông dừa, lạnh lùng ném xuống giường.
Thương Lan: "..."
Trừng đỉnh giường một hồi thì chợt nghe thấy tiếng đổ nước, mới ngộ ra là sư huynh nấu nước tắm cho mình, hắn quay mặt nhìn y làm việc. Ống tay áo xắn lên quá khuỷu, tóc mai vẽ vời bên thái dương, mặt đẹp như ngọc. Thấy y lại gần, Lý Thương Lan vội vàng rúc cằm vào chăn, mặt già đỏ ửng.
Thu Nhậm lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hắn, bế người vào nước ấm, rồi kê ghế phía sau, tháo cây trâm trên tóc hắn, vừa đổ nước lên vừa xoa bóp.
"Mẹ ơi," Lý Thương Lan bắt đầu thiếu đứng đắn gác chân lên thành thùng, ngửa mặt thở ra, "thoải mái đến từng cọng lông chân. Sư huynh học trò này từ đâu vậy?"
Y liếc mắt một cái, thờ ơ đáp: "Từ sư phụ."
Lý Thương Lan câm bặt, toàn thân co lại, cả hơi thở cũng ngắt quãng. Một lúc sau Thu Nhậm nghe thấy tiếng khóc kìm nén, cũng chưa dừng tay, gội đầu, xối nước sạch sẽ cho hắn xong rồi mới lấy khăn vớt người kia ra khỏi thùng. Hai cánh tay thon gầy lập tức vòng qua cổ y, cơ thể ướt rượt cũng dán vào ngực y, Thu Nhậm ôm người ngồi trên giường, chà lau rồi lại quấn chăn cho hắn, nhè nhẹ vỗ tấm lưng nức nở: "Không phải nói thoải mái à, sao lại khóc đến mức này?"
Lý Thương Lan lau nước mắt tèm lem ra mặt, sụt sùi dụi chóp mũi đỏ ửng: "Ta đang nghĩ... cha mẹ ta không biết sư huynh trân trọng ta như thế nào, anh em của ta không biết sư huynh đối xử với ta tốt như thế nào, người đời không biết sư huynh đã khổ tận cam lai ra sao. Sư huynh che chở ta bấy lâu, gánh tiếng xấu không oán, bị oan uổng không than, còn ta không làm được cái gì cho huynh cả. Lúc ta khó khăn nhất sư huynh luôn bên ta, còn lúc sư huynh khó khăn nhất thì Thương Lan ở đâu?"
Nói một lèo rồi càng khóc đến không thở được, hắn gục mặt vào vai y, rưng rức lầm rầm: "Lúc sư huynh khó khăn nhất thì Thương Lan ở đâu?"
Thu Nhậm không nói gì, từ đầu chí cuối chỉ áp má vào trán A Lan, đều đều vỗ lưng hắn. Lý Thương Lan khóc giữa chừng thì đột nhiên nói: "Ta muốn cho huynh một danh phận."
Y ngây ra, người trong ngực lại tự dưng cười trong nước mắt, trịnh trượng nói từng chữ: "Ta muốn cho sư huynh một danh phận nên là... ta cưới sư huynh nhé? Sư huynh gả cho ta đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.