Hoa Máu

Chương 4:




Nắng đầu trưa có chút gay gắt, đưa bàn tay trắng nõn che khuất đôi mắt đang bị một tia sáng chiếu thẳng vào, cặp lông mày lá liễu khẽ nhíu lại, cô cảm thấy dường như mọi chuyện có chút không đúng, là do cô trùng sinh nên bánh xe số phận đã lệch ra khỏi đường mòn vốn có của nó chăng. Miết chân trái xuống đất, nãy ra tay hình như nhẹ lắm thì phải? Đúng, sức lực của cô vừa rồi chỉ có 5 phần, hiện tại cô chỉ là Trà Hồng Yên 16 tuổi chưa trải qua rèn luyện khắc nghiệt nên cơ thể cũng vì thế yếu đi rất nhiều so với kiếp trước. Bực bội xoa cái bụng đang lên tiếng của mình, hừ cái bao tử năm 16 tuổi vốn được chiều chuộng đến hư, nhớ kiếp trước cô phải nhịn đói nhịn khát, chỉ nhai có rễ cây, lá cây khi phải làm nhiệm vụ, thậm chí khẩu vị của cô không còn kén chọn như trước nữa.
Loạt soạt… Có người, ánh mắt sắc bén của cô lóe lên, ngồi yên chờ người bước đến, theo thói quen định nhào lên đá một cái, nhưng lập tức khựng lại
-“ Em gái à, em trốn ra đây làm gì vậy, có phải đói lắm rồi không? Anh hai có đem cơm trưa nóng hổi đến cho em đây” Em gái bình thường ăn tốt ngủ tốt, đúng giờ phải bồi cái bao tử của cô no căng nếu không nó sẽ đánh trống phản ứng.
-“Anh hai…” Nhìn cặp lồng cơm màu hồng trên tay anh mình, Hồng Yên đầu chảy ra ba vạch hắc tuyến
-“Ngoan ngoan, khoan nói, ăn cái đã tính sau” Nghe thấy tiếng bao tử réo gọi thổn thức của em gái, đôi mắt màu xanh đong đầy ý cười, khóe môi mỏng nhếch lên một nụ cười sủng nịnh, vỗ vỗ tóc em gái, trải chiếc khăn lụa trắng lên chiếc ghế đá, sau đó mới lấy ra từ lồng cơm muỗng bạc cùng đũa tre sạch sẽ.
-“Vâng” Cô không khách khí, tao nhã bỏ thức ăn vào miệng, híp mắt thỏa mãn, cơm mẹ Thẩm làm là nhất, miếng cơm trắng dẻo tan trong miệng, rau dưa được hầm chín không quá mềm, thịt bò cũng được làm hơi dai theo đúng sở thích của cô, trứng chiên thì vàng rượm không hề cháy, hoàn hảo. Im lặng ăn cho đến khi giải quyết hết, cô nhận lấy khăn giấy từ anh trai lau lau khóe miệng
-“ Lúc nãy, là em đánh tên Nhĩ Kỳ đó sao?” Vẫn là nên đem thắc mắc nói ra
-“Vâng…” Vẫn là thành thật nhận lỗi
-“ Tốt tốt tốt, em gái à đánh là đáng tên đó có phải đã chọc ghẹo em không, hừ cái tên đăng đồ tử háo sắc đó, thấy gái đẹp là sáp tới làm những hành động vô cùng buồn nôn, có anh đây anh sẽ bao che cho em” Thiên Phúc vỗ vỗ ngực nói, vô cùng tự hào một cách mù quáng khen em gái mình
-“…” Ba vạch hắc tuyến lần nữa chảy xuống, này anh trai là bị ngốc sao.
-“Này cô ta kìa, cô ta còn mặt mũi nào quay về lớp sao, thật khó ưa, sao có thể làm bị thương bạch mã hoàng tử của chúng ta chứ” Nữ nhân tóc xoăn bất bình nói nhỏ với cô bạn bên cạnh, hai con mắt đầy lửa giận, nghĩ đến Nhĩ Kỳ hoàng tử bị đánh đến mức phải nhập viện, vô cùng đau lòng
-“Mới trở lại trường không bao lâu đã gây chuyện, ỷ có anh trai là hội trưởng hay lắm sao, sao người như Thiên Phúc lại có đứa em gái như vậy chứ, thật tội nghiệp anh ấy” Nữ sinh tóc ngắn tiếp lời, tràng cuộc lớp học bây giờ là tiếng xì xào to nhỏ, tin tức giờ ăn trưa Trà Hồng Yên đánh bị thường Nhĩ Kỳ như cơn lốc lan ra toàn trường, nữ sinh toàn ban từ khối 12 đến khối 10 hận không thể giết chết cô.
-“ Hừ cô ta bình thường không phải bám theo anh Tử Phong sao, sao bây giờ không bám nữa, đúng là đồ mặt dày”
-“ …” Cười nhạt đi về phía bàn của mình, Trà Hồng Yên quyết định ngày mai sẽ mang tai phone đến trường, tránh những lời nói ngu ngốc, không não của bọn con gái dùng óc để trang trí này ảnh hưởng đến lỗ tai. Lát ra về phải rủ anh hai đến cửa hàng điện thoại một chuyến. Cô nhíu nhíu mày lật sách giáo khoa nâng cao môn sinh học ra ngồi đọc, cứ tưởng chỉ có ồn ào thôi, lại thêm một đám phiền phức đến tìm cô, cô có một ý tưởng vô cùng điên rồ “MUỐN CHUYỂN TRƯỜNG”
-“Ai là Trà Hồng Yên, mau bước ra đây” Cửa lớp bị đạp một cái thật mạnh, tiếng cánh cửa đánh vào tường thật đinh tai, Trà Hồng Yên ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp, đứng đó là một đám nữ sinh vô cùng xinh đẹp. Mà cái nữ sinh vừa kêu cả họ và tên cô ra là hoa khôi Lý Mị Mị khối 11 – bạn gái hiện tại của Nhĩ Kỳ. Một đầu tóc đen duỗi thẳng thướt tha, gương mặt trắng nõn được trang điểm một cách kĩ lưỡng, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua lớp học. Mấy đứa nhóc thời đại này rốt cuộc rảnh rỗi đến mức độ này sao
-“ Là cô ta đó chị Mị Mị” Chu Khả Nhi vô cùng đắc ý đứng dậy chỉ về phía Trà Hồng Yên đang ngồi, căm ghét nhìn gương mặt yêu mị bình thản của cô, hừ để coi bây giờ ai bảo vệ cô kịp, dám đánh cả Nhĩ Kỳ hoàng tử, cô ta điên rồi
-“…” Trà Hồng Yên vẫn tiếp tục lật sách, gương mặt nghiêng nghiêng phản chiếu trên khung kính cửa sổ vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn như đong đầy cả một hồ nước sâu, lành lạnh mát rượi, lông mi rủ xuống thật mềm, thật dài che đi ánh nhìn sắc lạnh và phiền chán của cô,khóe môi được tô đỏ mân lên vô cùng mất hứng, cả lớp không một tiếng động, tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi xuống, mấy tên con trai lớp này cảm thấy Trà Hồng Yên của sáng nay thật xinh đẹp biết bao, yên lặng và cao ngạo như đóa hoa lan trắng thanh nhã, khiến con tim bao người lạc nhịp. Cả lớp chìm trong không gian im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng lật sách sột soạt của Trà Hồng Yên, tiếng động đó gãi gãi vào lòng mọi người, và tất nhiên là càng làm cho lửa giận của đám nữ sinh thêm cao, dám coi thường bọn họ
-“Trà Hồng Yên, hôm nay mày chết chắc,dám động vào bạn trai của tao” Lý Mị Mị đâu còn bộ dáng nũng nịu, thục nữ như lúc hay nép vào lòng của Nhĩ Kỳ, đây rõ ràng là bộ dáng điêu ngoa của mấy bà bán hàng ở chợ, thậm chí còn làm bộ dáng xắn tay áo
-“ Nha…thời đại này đảo loạn tới mức độ, bạn gái phải đi bảo vệ bạn trai sao, tôi tự hỏi nếu tên đó yếu đến thế, ngay cả một cái đá của tôi cũng chịu không nổi, chắc hẳn sinh lý cũng có vấn đề, cô còn muốn sao… thèm khát đến vậy” giọng nói không lớn không nhỏ, bình thản vô cùng, làm cho mọi người ở đây nghe vô cùng rõ ràng, đắc ý nhất là đám con trai hận nghiến răng nghiến lợi tên Nhĩ Kỳ, đúng đúng, Trà Hồng Yên nhỏ nhắn như thế, đánh một cái đã chịu không nổi, xứng làm con trai hay sao
-“Mị Mị, chị xem cô ta chẳng xem ai ra gì” Chu Khả Nhi sợ thời thế không loạn liền đổ thêm dầu vào lửa, tức đi giận đi, đánh cho cô ta một trận
-“Mày, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học” Lý Mị Mị nghe xong lúc đầu ngẩn ra, vô cùng nhục nhã nhìn mọi người bật cười, thẹn quá hóa giận liền cất bước đi nhanh đến chỗ của Trà Hồng Yên, lúc đầu chỉ định dọa nó một chút, vì dù sao Trà Thiên Phúc là anh của nó, nhưng giận dữ che mất lý trí, Lý Mị Mị còn để ý cái gì chứ. Tay phải định nắm lấy tóc của Trà Hồng Yên, liền bị cô một phát bắt lấy, bẻ gập ra sau
-“Đau…đau…mày…mày” Lông mày màu nâu đỏ nhíu lại, vô cùng kinh ngạc trước tốc độ sét đánh của Trà Hồng Yên, Lý Mị Mị thậm chí còn chưa nhìn thấy cô ra tay, cả cánh tay đã bị bẻ gập ra sau lưng, vô cùng đau nhức
-“Ngu ngốc” Trà Hồng Yên phun ra một câu dùng chân đá mạnh bàn gỗ ngã vào lưng của Lý Mị Mị, tay cũng buông ra làm ả ta té nhào xuống đất, không những như vậy bàn gỗ còn đè lên lưng ả. Lớp học liền truyền đến tiếng thét thất thanh của Lý Mị Mị, chưa ra trận đã bại trận, cả lớp trăn trối nhìn Trà Hồng Yên đang đứa vòng tay trước ngực,ánh mắt vô cùng kiêu ngạo, này này cũng quá xinh đẹp đi, a phong thái nữ vương.
-“ Các cậu còn đứng đó làm gì nữa, mau đến giúp tớ” Lý Mị Mị nhìn mọi người sững sờ, người chật vật không thể đứng dậy, bị cái bàn đè lên lưng đau điếng
-“ Mày dám đánh bạn tao” Nữ Sinh tóc xù giật mình liền thuận thế tiến lên, nhào đến toan đẩy ngã cô xuống bàn, ánh mắt Hồng Yên sắt lạnh, đã thế đừng trách, cô xoay người lên cao, tung chân đã mạnh vào ngực nữ sinh đó khiến cô ta giăng ra xa, thân thể đập mạnh vào bàn giáo viên, đau đến khóc ré lên, người mềm nhũn xuống, chưa kết thúc hai người phía sau lưng muốn cùng nhau lên ép cô vào từ phía sau, một người bị cô co chân đạp thẳng vào mắt, sống mũi gãy rời, máu mũi tuôn ra, Chu Khả Nhi định tiến lên giúp thấy tình huống như thế sợ đến xanh mặt, thật may thật may lúc nãy cô không thừa cơ hội xông lên, nữ sinh còn lại kinh hãi đến đứng yên bất động chưa làm được gì, cô từng bước chậm rãi đi tới, đôi mắt như sát thần đòi mạng, khóe môi nhếch lên mỉm cười thật xinh đẹp, tựa như hoa anh túc độc dược, máu a, đã bao lâu rồi cô không thấy máu, chưa được ngửi nó, cô túm lấy mái tóc xoăn lọn to của ả, kéo thật mạnh ra phía sau, da đầu ả đau như muốn chảy máu, khóe mắt sợ hãi nhìn gương mặt tàn ác trước mặt
-“ Xin…xin lỗi, chị….chị không dám nữa….tha tha cho chị” Hai chân run cầm cập, ánh mắt đó, đáng sợ quá, như được tắm trong máu địa ngục, thấy Trà Hồng Yên liếm liếm môi, cả người đều nhũn ra. Cô đưa tay bóp lấy cầm của ả, đẩy ả ngã xuống đất, chân đeo giày da màu đen vô tình giẫm thật mạnh vào tay ả, làm ả gào lên thảm thiết, đôi mắt cô vô cùng thỏa mãn, khóc đi, khóc cho cô nghe, không biết đã bao nhiêu lâu, chỉ biết cho đến khi chóp mũi của cô truyền đến mùi máu, ả ta ngất xỉu bởi quá đau đớn cô mới nhấc chân mình ta khỏi, đôi mắt nhìn xung quanh lớp học, tất cả mọi người sợ đến độ đã có nữ sinh ngất xỉu, nam sinh không dám hó hé mọi người đứng trước cửa lớp xem kịch vui cũng không nhịn được thối lui về phía sau, có người còn té xuống đất, cái gương mặt đó, thật đáng sợ, đôi mắt to tròn đen láy có chút tơ máu ửng lên, tròng mắt vô cùng thích thú yêu mị, gương mặt tối sầm lại, khóe miệng cô truyền tới từng tiếng cười khẽ vô cùng khủng bố. Chưa kết thúc a, cô nhìn Mị Mị nằm dưới đất, nãy giờ đã thoát ra được cái bàn đang đè trên lưng, cô ta sợ hãi bò lui về phía sau, cho đến khi chạm đến vách tường lạnh lẽo, nhưng miệng vẫn cứng
-“Mày….mày muốn làm gì tao, mày dám làm gì tao gia đình tao sẽ không tha cho mày…mày là đồ điên, đồ tâm thần” Dù sợ muốn chết, nhưng Mị Mị không cho phép mình bị nhục nhã dưới chân Trà Hồng Yên, thân phận cô tôn quý như vậy, cô ta dám….
-“ A…kẻ điên, đúng nhan, tao là kẻ điên đó, nên muốn đùa một chút với mày” Cô ngồi xuống trước mặt ả ta, bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cái cầm nhỏ nhắn thon dài, nghiến thật chặt làm ả đau đến nhíu mày
-“ Mày …..mày” Chưa kịp nói hết câu một bạt tai thật mạnh tát thẳng vào gương mặt son phấn thật dày của cô ta, mạnh đến mức độ, môi ả bật ra máu, thậm chí trong miệng còn đầy máu tanh, có vật thể gì đó thật cứng lộn nhộn trên đầu lưỡi ả, ả liền nhã ra, một chiếc răng dính máu. Cả lớp một tiếng hít mạnh, có người run đến độ ngồi phịch xuống, Chu Nhã Nhã vuốt vuốt lồng ngực của mình, chân không tự chủ lùi ra xa đến cửa lớp.
-“Mày….a đau” Định rống lên mắng chửi, Mị Mị liền bị bàn tay của cô nắm lấy cổ, siết chặt, hai mắt ả trừng to, cảm nhận được cơ thể đang bị nhấc lên cao. Chân vẫy đạp trong không trung
-“Thật thơm, thật đẹp, cái mùi máu đó, mày có ngửi thấy không” Gương mặt cô đầy đê mê, hít một hơi, sau đó liền mở mắt, nhìn ả vùng vẫy, sắc mặt trắng bệch, mắt như muốn lòi ra, đến khi như sắp tắt thở, Trà Hồng Yên mới nới lỏng tay làm ả té nhào xuống, này cũng quá khỏe đi, cả lớp thầm than, bóp cổ người ta mà còn nhấc lên được, đáng sợ hảo đáng sợ, có người thậm chí còn nuôi ý định chuyển lớp, ác ma, rõ ràng là ác ma.
-“Khụ khụ khụ….” Ho khan mấy tiếng, tham lam hít thở không khí vào lồng ngực căng tức, Lý Mị Mị sợ đến mức không còn cảm giác đau từ miệng nữa. Ai dám nói Trà Hồng Yên là đồ tiểu thư điêu ngoa vô dụng, tiếng xấu tràn lan, chỉ là một con tép mà thôi, ả vô cùng hối hận
-“Còn trừng” Cô cười một tiếng, lại a một tiếng, rút từ trong túi váy ra một con dao rạch giấy, ánh sáng sắc lạnh chạy dọc trên lưỡi dao
-“Mày…mày định làm gì…..A Hồng Yên…chị sai rồi, chị không dám nữa” Thấy lưỡi dao lướt trơn tru trên da mặt mình, Lý Mị Mị sợ đến độ gào lên
-“Qùy xuống xin lỗi tao, tao tha cho mày, dập đầu ba cái, liền cút” Trà Hồng Yên lướt lưỡi dao qua hai má ả, tới sườn mặt, rồi lại di chuyển vòng vòng qua hai con mắt đang không ngừng chảy nước của ả. Rồi đột nhiên chuyển hướng, đưa lưỡi dao đến tóc ả, luồn vào đó, dùng hai tay cố định xoẹt một tiếng, tóc nửa bên đầu liền rơi xuống sàn nhà bằng thạch cao lạnh ngắt
-“Chị quỳ chị quỳ…..xin lỗi em, xin lỗi….a a ….chị không dám nữa” Nhìn lưỡi cô liếm qua khóe môi, con mắt khát máu, tròng mắt cô rơi trên sàn nhà dính bét nhầy máu cùng tóc của ả, cái ánh mắt đó vô cùng biến thái, vô cùng thỏa mãn, Lý Mị Mị chưa bao giờ thấy tình cảnh như vậy, ả thể ả thề lần sau gặp Trà Hồng Yên sẽ đi đường vòng, không dám nữa, đáng sợ quá. Tiếng bộp bộp vang lên trong lớp học. Dập mạnh đến độ màu trên trán chảy ra, Lý Mị Mị sợ cô không hài lòng liền ra sức dập thật mạnh, cô đứng dậy nhìn vào người đang quỳ dưới chân mình, cảm giác vô cùng thỏa mãn, nhưng đáy lòng lại một mảng sắc lạnh.
-“Cút…” Cô nghiền ngẫm nói ra một từ đưa dao cất vào túi, nhìn về phía chiếc điện thoại đang trong tay của một tên nam sinh, cô nhếch môi cười, quay phim sao, thú vị, tên ngu đó không biết rằng trong lớp học đều có máy quay, cô là cố ý cho bọn họ thấy để từ nay đừng có bén mảng đến gần cô, cô muốn yên tĩnh, cô cần yên tĩnh. Nam sinh thấy ánh mắt cô quét về phía mình, tay liền run, từ nãy đến giờ mồ hôi vã ướt cả áo, liền lùi vài bước sau đó chạy mất bóng, đáng sợ đáng sợ, cái gì mà nhóm trưởng ban thông tin liên lạc của trường, dẹp hết, từ chức, từ chức.
-“A chuyện này là sao…” Thầy chủ nhiệm An Trần Lạc vừa bước vào liền sững ra, trước mắt ông là nữ sinh khuôn mặt bình thản vô cùng, không thèm nhìn về phía ông, còn sau lưng cô là ai a, nheo nheo mắt, a không phải con bé Mị Mị đây sao, nhìn máu bê bết trên sàn nhà cùng một nắm tóc, nhìn Mị Mị sợ đến độ trắng mặt, đầu vẫn không ngừng dập xuống nền nhà, mà đương chủ đang đứng hừ lạnh một cái nói, da gà chủ nhiệm An rợn lên, lại nhìn về phía mấy đứa nhỏ đứa thì nằm gục ở phía bàn giáo viên hình như đã ngất xỉu, đứa thì ôm đầu khóc nức nở, đứa thì đứng tại chỗ cứng đơ.
-“ giúp tôi nâng bàn lên, xếp lại chỗ cũ” Không để thầy giáo thỏ bạch vào mắt, cô lạnh nhạt nói, quét một vòng qua lớp nhìn về phía hai nam sinh ở gần mình nhất, hai nam sinh sợ đến độ run lên một cái, bị đám học sinh phía sau không phúc hậu đẩy về phía trước, nuốt nuốt mấy ngụm sau đó mới dám đến gần cô dựng bàn cô lên
-“Cảm ơn” Nói nhẹ một tiếng quay trở về bàn ngồi xuông. Lúc này cô chợt thấy bóng dáng Hoàng Ân đứng sững trước cửa lớp, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, này thật sự đúng là Trà Hồng Yên bị bắt nạt
-“Ai cha, Mị Mị em sao vẫn con dập đầu, mau mấy đứa mau mang con bé đến phòng y tế, còn mấy đứa kia mau đỡ mấy chị dậy đi” An Trần Lạc bị dọa sợ lắp bắp hô hoán, mấy nam sinh vẫn là không đành lòng nhìn mau chóng nâng mấy cô gái ngu ngốc kia dậy xuống phòng y tế, ánh mắt không tự chủ quét về phía Trà Hồng Yên như đang đợi sự đồng ý của cô, thấy cô hờ hững nhìn ra cửa sổ, mới dám mang bọn họ ra khỏi lớp, một tiết này của giáo viên chủ nhiệm cả lớp im lặng đến đáng sợ, đến cả chủ nhiệm An, chỉ dám lấy khăn tay lau lau trán, tằng hắng đọc mấy cái thông báo vô vị, dặn dò vài thứ, chịu không nổi cái không khí lành lạnh của lớp học, liền mau chóng xách cặp chuồn, để lại một câu
-“Hôm nay cả lớp tự quản”
Hoàng Ân nhìn bóng lưng người đang nằm dài trên bàn, lại nhíu mày nhìn đống máu đã đông gần nơi cô ngồi, hai mắt nhíu lại, có chút lo lắng mà cũng suy tư, cuối cùng cũng nhịn không được bước đến hỏi thăm
-“Này, bọn họ có làm bị thương cậu không” Ngồi xuống vị trí trống sau lưng cô, bàn tay to lớn ấm áp vỗ nhẹ vào vai cô
-“Ngu ngốc…không thấy người bị thương là bọn họ” Tên nhóc này cũng nhiều chuyện quá đi
-“ Tay cậu đỏ hết rồi kìa” Lại tiếp tục nói
-“…” Nhiều chuyện, tên này không sợ cô sao, lúc nãy chứng kiến hết còn gì, lòng lạnh lẽo cũng mềm đi một chút, tên nhóc này nhìn vậy cũng không tệ
-“Tôi có đem thuốc mỡ….cậu…” Chưa dứt lời, Hoàng Ân bị làm mất hồn… đột nhiên cô lại quay người lại đối mặt mình
-“ Tôi muốn uống trà lạnh, cậu chạy xuống dưới căn tin mua cho tôi” Cổ họng hơi khô, lúc nãy vận động hơi nhiều, nói cũng nhiều, bọn con gái ngu ngốc chết tiệt
-“A…” Bất ngờ vì thấy cô rốt cuộc cũng chủ động nói chuyện với mình, lòng Hoàng Ân vui vui, mặt cũng nghệch hẳn ra
-“Không muốn…” Cô nhíu mày, cứ tưởng tên này dễ bắt nạt, cô định tìm một tên ngốc làm người hầu, tên này làm cô nhớ đến Tiểu Anh – đồng đội của cô ngày trước hay theo sau cô gọi “Chị hai” “ Phó đội trưởng” lúc nào cũng bị cô hành hạ, sai đi mua đồ vặt
-“ A được, cậu đợi một chút” Hoàng Ân cười nhẹ mau chóng rời khỏi lớp, cô liếc qua Chu Khả Nhi đang cắn cắn môi nhìn chằm chằm mình, đôi mắt lạnh lùng hơi trừng lên làm cô ta sợ hết hồn, mau chóng cúi mặt xuống bàn, Hồng Yên còn nghe thấy tiếng ô ô khóc. Ngu ngốc.
Bệnh Viện nhà họ Lê, xuyên qua hành lang sạch sẽ, dừng tại một căn phòng, ở trên ghi rõ V.I.P. Phòng bệnh lấy màu trắng làm màu chủ đạo, vô cùng sang trọng cùng tiện nghi, trong phòng lúc này im ắng đến nghẹt thở, bốn nam sinh tuyệt mĩ tuyệt lân đang nhìn về phía ti vi phát lại cảnh tượng đặc sắc của Trà Hồng Yên.
-“Cái này…cái này là cô ta bị nhập” Nhìn màn hình ti vi trước mắt mình, Bạch Chính Lăng ngây người, cái này còn được gọi là con người sao, ánh mắt đó, sức mạnh đó, động tác đó nếu không được đào tạo qua, không thể thực hiện được
-“Triệu Tử Phong rốt cuộc cậu đã làm gì cô ta, khiến cô ta trở nên như vậy” Hồng Lân vô cùng ít nói nhìn đến một cảnh này, trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng phức tạp, liếc mắt nhìn Triệu Tử Phong đang ngây người đối diện mình, gọng kính trắng bạc lóe lên, giấu đi sự bất mãn bên trong đôi mắt của hắn.
-“Không biết” Triệu Tử Phong thì thầm hai chữ, không biết là nói với bản thân mình hay là với bọn họ
-“ Các cậu không thấy cô ấy như vậy rất đáng yêu sao” Nhĩ Kỳ mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, nhưng vẫn không mất đi nét tinh anh quyến rũ vốn có, đôi mắt thỏa mãn nhìn hình ảnh được phát đi phát lại trên ti vi
-“Cậu bị cô ta đánh gãy cả sườn sườn, gan còn bị dập, còn nói cô ta đáng yêu” Trừng mắt nhìn Nhĩ Kỳ, miệng Triệu Tử Phong lành lạnh nói, nhưng lòng lại nghĩ khác, cô tàn ác như vậy, quyến rũ như vậy sao trước gì Triệu Tử Phong chưa bao giờ thấy, bộ dạng ngốc nghếch kiêu ngạo của cô lúc trước là sao đây. Là anh bị lừa sao
-“….Xem ra cậu đả kích cô ấy không nhẹ” Hồng Lân không biết sao từ sáng giờ lòng vô cùng bồn chồn, hình ảnh bóng lưng cùng gương mặt cô in sâu trong trí nhớ anh, trước đây anh đôi với Trà Hồng Yên cảm giác rất đạm, không hề yêu thích cũng không chán ghét, dù nhiều lần cô rất vô ý thức làm phiền anh, mà lí do là tại tên Triệu Tử Phong chết tiệt này, suy nghĩ của anh có chút men chua mà anh không biết, vẫn cái câu đó lặp lại, cô ấy ra như thế cũng vì Triệu Tử Phong.
-“Hồng Lân từ bao giờ cậu nói nhiều như vậy” Bạch Chính Lăng sờ sờ cằm nói, đừng nghĩ anh không biết Hồng Lân nghĩ gì, rõ ràng đã để ý đến con gái nhà người ta, không phải chính hắn cũng vậy sao, Bạch Chính Lăng vô cùng ấn tượng vẻ mặt của cô khi nhấc Mị Mị lên như thế, thật đẹp mắt
-“…” Hồng Lân đẩy đẩy gọng kín, đi đến chỗ để điện thoại đang gắn kết nối với màn hình, một tay rút dây cáp ra, hành động này đổi lại sự bất mãn của ba tên nam nhân trong phòng
-“Làm cái gì vậy?” Nhĩ Kỳ xù cả lông lên
-“Điện thoại là của tôi” Hồng Lân ác ý nói cất điện thoại vào túi quần
-“ Hồng Lân mau đưa điện thoại cho tôi, tôi mua điện thoại khác cho cậu” Triệu Tử Phong căm tức nói, ai cho cậu ta dám giữ lại đoạn video đó chứ, bộ dáng của cô hắn ngắm chưa đã đâu
-“ Mị Mị bị đánh tới mức đó cậu không thấy vấn đề gì sao” Hơi thương cảm cho em họ của mình Bạch Chính Lăng lên tiếng, nhưng đôi mắt lại dõi về phía điện thoại màu đen đang khuất vào trong túi quần của Hồng Lân, thật ngứa tay muốn trộm
-“Ai bảo cô ta ngu ngốc” Nhĩ Kỳ chưa kịp mở miệng nói, Triệu Tử Phong đã hừ lạnh ác độc thốt ra một câu. A không phải trước đây nếu Trà Hồng Yên đi gây sự chính cậu là người mắng cô ấy là ngu ngốc sao, thái độ là chắc chắn cô ấy gây chuyện, cái hành động vẻ mặt lúc này là sao chứ. Nhĩ Kỳ trừng mắt nghĩ. Hồng Lân lạnh nhạt ngồi lại chỗ của mình mân mê gọng kính lành lạnh, suy nghĩ bay về nơi xa.
-“Nhĩ Kỳ lúc nãy cô ấy nói cậu sinh lý có vấn đề… phải không vậy” Hồng Lân bỏ thêm một câu, làm không khí trong phòng bùng nổ, Triệu Tử Phong và Bạch Chính Lăng vô cùng đắc ý không phúc hậu cười to, Nhĩ Kỳ mặt mày đen lại, có cần phá hủy cảm xúc của anh không, Hồng Lân vẫn nhàn nhạt đưa tay vuốt vuốt điện thoại trong túi quần mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.