Hoa Máu

Chương 1:




Một khắc kia khi bị những viên đạn lạnh lẽo xuyên qua thân mình, mắt cô bị khoảng không gian tối đen bao phủ, tủi nhục, thù hận, đau đớn, cô biết chắc rằng mình sẽ chết mà không nhắm mắt, bởi trước khi cái thế gian này xóa bỏ tên cô thì hình ảnh dừng trước mắt cô là cặp nam nữ kia đang ôm nhau hạnh phúc. Cô tưởng rằng mình sẽ lên thiên đường hoặc xuống địa ngục…..A thật buồn cười, người như cô sao lại lên đến được thiên đường chứ, cô đã chêt rồi phải không, sao vẫn còn có suy nghĩ chứ, cô không mở mắt được, đã thật lâu thật lâu rồi, dường như linh hồn cô đang phiêu bồng nơi nào đó.Cho đến lúc cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang vuốt ve tóc cô, mùi hương thảo mộc quẩn quanh chóp mũi cô, cô cảm giác như mình đang ở thiên đàng.
-“ Bé con a, vì một tên con trai như thế em lại ra nông nổi này, anh hai của em thề rằng nếu gặp lại hắn liền cho hắn một trận no đòn” giọng nam từ tính ấm áp vang lên, có chút khàn đặc vì cả đêm mất ngủ, Trà Thiên Phúc vừa giận vừa thương đứa em gái này, lại có chút ghen tị với tên nhóc kia, ai nói em gái hắn cưng như mạng vì tên kia mà cãi lại hắn sau đó lại rơi xuống hồ, sốt suốt đêm, cặp phu thê già kia vừa cất máy bay đi hưởng “tuần trăng mật” không lâu bị cuộc điện thoại của anh gọi cho hết hồn, liền vội vã thu dọn trở về.
Anh hai, là anh sao, em có phải đã tới thiên đàng không, thật ấm áp, khóe mắt cô khẽ nhỏ ra một giọt lệ, chảy xuống mất hút vào gối đầu, sự chua xót nghẹn ứ ở cổ, anh hai thương cô như thế, vì sự “sĩ diện” của cô mà bỏ đi hạnh phúc của mình, cũng vì cô mà trở nên điên loạn, cái khoảnh khắc cô thấy anh ôm người đó vào lòng khóc rống lên, đôi mắt đầy tơ máu, nước mắt lấp lánh thấm ướt đỉnh đầu đen nhánh của người kia, cô biết cô sai rồi, rồi khi nhìn thấy hình ảnh của anh tóc tai rối bời, đôi mắt dại ra, lại cười khù khờ vào khoảng không trước mắt, cô lúc đó mới nhỏ một giọt nước mắt vì anh, Thiên Phúc em xin lỗi, em sai rồi.
-“Anh hai, em xin lỗi, anh hai…” Cô thều thào nói, cổ họng đau xót, khô khốc, đôi mắt nhập nhèm mở ra, rồi khẽ nhíu lại, đã bao lâu cô không nhìn thấy ánh sáng, cô cảm nhận được thân thể đang được ôm ấp trong ánh nắng của buổi sớm, a là ánh sáng của thiên đường sao.
-“A nhóc con tỉnh, lại uống miếng nước….” Anh thấy kì lạ nhưng nghĩ đến em gái tỉnh dậy đầu tiên sẽ khát nước lắm, liền nâng Hồng Yên dậy, đút một muỗng nước cho cô
-“Anh hai…. Đây là thiên đường sao” Hồng Yên rốt cuộc thích ứng được với ánh sáng, cô tham lam muốn được nhìn người anh ruột thịt trước mắt cô. A sao lại thế này, sao anh ấy nhìn trẻ như vậy, người thiếu niên trước mắt cô vừa lạ mà cũng quen, đó là hình ảnh anh hai lúc 18 tuổi. Trừng mắt nhìn người thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời trước mặt, mái tóc đen tùy ý để dài qua ót, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống trước trán, đôi mắt tinh anh lóe sáng, tròng mắt màu xanh ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt như ôm trọn cả một vùng biển khơi, lông mày rậm vô cùng nam tính, chiếc mũi cao như được đúc khắc một cách hoàn hảo, môi mỏng vô tình hơi hồng có chút nhếch lên.
-“ Nhóc con em nói bậy bạ cái gì vậy, bị sốt nên còn váng đầu sao” Thấy em gái nhìn mình gần như chảy nước miếng như thế, Thiên Phúc vô cùng đắc ý, a a nhìn anh đi nhìn anh đi anh vô cùng đẹp trai, đẹp trai hơn cả tên nhóc họ Triệu chết bầm kia.
-“ Em….em…anh hai em xin lỗi” Khóe mắt mọng nước cô nhào vào lòng anh nắm lấy vạt áo anh khóc nức nở…..em xin lỗi, xin lỗi
-“Em gái, em sao thế, có phải tên nhóc họ Triệu kia làm tổn thương em phải không, anh lập tức đi giết hắn” Vỗ vỗ mái đầu xoăn sóng nước của em gái, tức đến nghiến răng nghiến lợi
-“Triệu Tử Phong…..” Cô lẩm nhẩm cái tên đó, đáy lòng bình thản đến đáng sợ, lập tức nắm lấy thông tin, đầu óc nhanh nhạy được đào tạo liền tính toán nhanh chóng, không đây không phải thiên đàng, Triệu Tử Phong….rốt cuộc chuyện này là sao, cái hoàn cảnh này cũng quá quen thuộc đi.
-“Anh hai, hôm nay ngày mấy vậy” Cô ngước mắt nhìn anh mình, mau chóng bình lặng lại cảm xúc, có gì đó không đúng, không lẽ đây là mơ, không không thể nào cảm xúc chân thực như vậy, ông trời có phải không ông cho con một cơ hội, làm ơn đừng để đây là giấc mơ đừng để con tỉnh lại cơn ác mộng năm đó con van ông.
-“Nhóc con, em bệnh đến khờ hôm nay là ngày 11/6, ngày hôm qua em vừa dự sinh nhật của tên họ Triệu kia” Vươn tay sờ sờ trán em gái, đã không còn sốt, chỉ có chút mồ hôi đã thoát ra vì uống thuốc
-“A…..” Cô vùi trong lòng anh cười lạnh, sinh nhật a, đúng là ngày 10/6 mỗi năm cứ đến ngày này, lòng cô lại vui sướng như chìm trong mật ngọt, không biêt nên tặng quà gì cho hắn, tốn hết bao nhiêu tâm tư, có lần làm bánh cho hắn, đan khăn tặng hắn, ngốc ngốc tự làm bị thương chính mình, nhưng cô biết được tất cả tâm ý của cô đều bị hắn cho vào sọt rác, vì sao cô biết ư chính là đời trước trong lễ đính hôn của hắn và em gái giả, cô chạy đến phá đám liền bị hắn tàn nhẫn châm chọc một hồi, rồi nói ra sự thật này, cô đau đến chết lặng, ôm lấy trái tim bị thương của mình trước sự cười cợt của mọi người mà rời đi. Ngày 10/6 năm cô 16 tuổi, bị hắn chán ghét đến mức độ thiệp mời sinh nhật cũng không gửi tới, làm cô khi đến liền bị mất mặt, giằng co với cô bạn gái được mời làm bạn nhảy của hắn, rốt cuộc rơi xuống hồ, cô chao đảo trong nước, vùng vẫy tuyệt vọng trước cái nhìn lạnh lùng của người xung quanh, khi cô tưởng như chìm vào trong nước, Triệu Tử Phong mới vớt cô lên, a là không phải vì sợ gia đình hắn trách mắng hắn nếu không cũng đã để cho cô chết rồi, vậy mà khi đó cô lại ảo tưởng nghĩ rằng hắn vì giận mình mà lạnh lùng thế thôi nhưng vẫn rất quan tâm mình.
-“ Em gái….em không sao chứ” Thiên Phúc nhíu mày đỡ cô nằm xuống giường rồi đắp chăn lại cho cô
-“ Anh hai….em không sao, anh về phòng nghỉ đi, cả đêm đã thức chăm em rồi” Vẻ mặt cô dịu lại, ông trời là cho cô trọng sinh sao, tốt, cô sẽ sống thật tốt, sẽ không phụ những người cô yêu thương. Hồng Yên cảm động nhìn thiếu niên vẫn mặc chiếc áo sơ mi đồng phục của ngày hôm qua, cổ tay áo xắn lên, áo đã nhăn nhúm, biết anh cả đêm không ngủ vì mình
-“ Được được được…..anh lập tức đi nghỉ” Kì quái, sao em gái hôm nay lạ vậy, bình thường không phải chê anh phiền sao, nay lại nhìn anh dịu dàng như vậy, còn cười nữa, cái nụ cười kia ôn nhu chết được, lòng anh liền mềm nhũn, hiếm khi được em gái đại nhân quan tâm như thế, nếu ngày nào cũng được vậy em gái bảo anh đi hướng đông anh chắc chắn không dám nói hướng tây, thế nhưng vừa nghĩ đến có phải em gái sốt đến hỏng đầu lại tức đến muốn giết cái tên mặt lạnh Triệu Tử Phong kia, vừa đi vừa lầm bầm, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng em gái lại, trước khi đi không quên dặn dò dài dòng một lát.
Nhìn cửa phòng đóng lại, mặt Trà Hồng Yên cứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh giường mình, trên bàn đặt một chiếc đèn ngủ màu trắng có thêu hình hoa hồng xinh đẹp và vài chiếc vương miện bay bổng, thêm thắt một vài sợi tua rua kim tuyến, khóe miệng cô nhếch lên, cảm thấy sở thích công chúa của mình khi xưa thật sự nuốt không trôi, cô vươn tay cầm lấy khung ảnh, đôi mắt lạnh lùng cùng cười nhạo nhìn chàng trai trong tấm hình, Triệu Tử Phong…. Anh và tôi kiếp này đã định là người xa lạ, cô vén chăn ngồi dậy đặt chân mình vào đôi dép hình thỏ nhỏ màu hồng đáng yêu, mắt không nhịn được giật giật, không thể chịu nổi nữa, đừng nói cô khắt khe nhưng cuộc sống tôi luyện trong cái lò giết người đó đã bóp méo cái sở thích của cô rồi, cô thích màu đỏ, cô thích cái màu đỏ của hoa hồng, vẻ đẹp của sự quyến rũ và chết chóc, nhìn căn phòng bây giờ của mình không khác gì cái động của một đứa con gái ngu ngốc, cô bước đến bên cạnh thùng rác thả khung ảnh vào đó, em gái nhỏ của cô không biết nên chơi đùa sao đây, thật nóng lòng, thật khao khát muốn bóp nát nó, muốn ăn tim uống máu nó, muốn róc từng thớ thịt trên người nó, a như vậy chết đi thật nhanh phải không, cô liền nghĩ đến để nó đắm chìm trong cuộc sống màu hồng sau đó giẫm nát nó dưới chân, như vậy không phải tốt đẹp hơn sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.