Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 7: Trợ Trận





Dù Thanh Khâu trước nay đều không coi trọng tiểu tiết nhưng không thể chấp nhận việc hậu bối vô lễ trước mặt các vị trưởng bối trong tộc được.
Hơn nữa, Diệp Khanh tương lai nàng sẽ thay mẫu thân của mình gánh trọng trách của đất nước, gặp gỡ giao lưu với các nước vương hầu khác không thể cứ vô pháp vô thiên thế này.
Diệp Thanh chau mày, nghiêm nghị, mắng: “Khanh nhi to gan, đến trước mặt các trưởng bối mà không thỉnh an còn hỏi một tràng dài.
Con thật đúng làm ta quá mất mặt.”
Diệp Khanh trưng ra bộ dáng đáng thương kêu lên: “Mẫu thân, hài nhi biết lỗi.” - Đoạn, nàng quay sang người có địa vị lớn nhất ở đây, hai tay chắp bên hông, cung kính, nói: “Diệp Khanh vấn an ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.” - Lại xoay người sang mọi người, Diệp Khanh lễ phép thỉnh an một lượt.
Vốn yêu chiều đứa cháu gái này nhất tộc, ngoại tổ mẫu không nỡ trách móc khi thấy dáng vẻ tội nghiệp này của nàng, liền kéo tay nàng ngồi xuống cạnh mình, an ủi: “Được rồi, được rồi.
Chỉ là một chút lễ giáo thông thường bỏ đi.”
Bà ngoại đã lên tiếng Diệp Thanh cũng không thể nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt liếc xéo Diệp Khanh một cái, ngỏ ý cảnh cáo.
Diệp Khanh cũng thường xuyên bị nương của mình nhìn bằng ánh mắt này nên chẳng lấy gì làm sợ hãi.

Nàng tiếp tục quay lại thắc mắc ban đầu, nàng hỏi: “Mọi người đang nói về Đế quân Duệ Minh sao?”
Ngũ thúc của nàng gật đầu thay cho câu trả lời, lại bồi thêm: “Ta nghe nói Đế quân đang truy tìm Hỏa Linh Châu do kẻ gian lấy mất…”
Nhận thấy đây chính là cơ hội báo ơn của mình, nàng tìm hiểu kỹ càng về Hỏa Linh Châu và muốn thay đế quân tìm về.
Biết là nói ra mọi người sẽ phản đối bởi vì không ai muốn nàng gặp nguy hiểm nên trước mặt mọi người Diệp Khanh không hề nói gì đến ý định đi giúp Đế quân một tay của mình.
***
Vân Hoà cung.
Đã từng nghe nói qua thiên giới rất đẹp, uy nghi tráng lệ, cung điện vô số, thật không biết đâu mới là nơ Đế quân ngự trị.
Diệp Khanh đi qua đi lại khắp các điện trên Thiên cung mà chẳng biết hỏi thăm ai, đang nản lòng nàng chợt nhìn thấy một tiên hữu tóc đỏ, đứng nhìn trước nơi có ghi bảng là Vân Hoà cung.
Miệng nàng lẩm bẩm, khuôn mặt phút chốc trở nên vui vẻ: “Có người để hỏi thăm rồi.”
Nàng đi đến gần vị thần tiên kia, bộ dáng vô cùng đoan trang, lễ phép chào hỏi: “Diệp Khanh của Thanh Khâu mạn phép làm phiền tiên hữu một chút, không biết ngài có tiện không ạ?”
Tên này nghe đến tên nàng thì liền suy tính, nhìn nàng một lượt đánh giá: “Đây chính là tiểu điện hạ, công chúa duy nhất của Thanh Khâu đây sao? Xem ra không giống như lời đồn là mấy.” - Thiên hạ đồn nàng tinh nghịch quậy phá không biết phép tắc, không xem ai ra gì.
Bộ dạng của nàng lúc này đoan trang thục nữ khác xa với lời đồn đại.
Nhưng mặc kệ lời đồn kia thế nào, hắn đứng đây là để chờ nàng.
Những chuyện kia không cần suy nghĩ nhiều.
Hắn ta chắp tay, khách sáo nói: “Thì ra là tiểu điện hạ Thanh Khâu, ta đây thật thất lễ.”
Diệp Khanh khoát tay ra hiệu không có gì, không ngờ bản thân lại được nhiều người biết đến như vậy, nàng cảm thấy vô cùng thích thú: “Không có gì không biết ta phải xưng hô với tiên hữu như thế nào đây ạ?”
“Tại hạ là ma vương Hoắc Diễm, một trong tứ đại ma vương trấn giữ Bổ Thiên Thạch của ma tộc, nay ta đến đây là có chuyện muốn tìm Đế quân bẩm báo.” - Hắn từ đầu đến cuối đều bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc.
Chính điều này đã khơi lên sự hiếu kỳ trong lòng vị tiểu điện hạ này, nàng lém lỉnh, hỏi: “ma quân có thể nói ta biết chuyện hệ trọng mà ngài muốn bẩm báo lên Ma quân không?”
Sớm đã nhận ra nàng là người lần trước đế quân cứu giúp ở núi Vỹ Nghê, thời gian qua nàng vẫn luôn tìm cách báo ân đế quân, hắn muốn lợi dụng nàng gây ra một ít trở ngại cho vị tôn thân kia.

Nhưng trước mắt vẫn tỏ vẻ khó xử ngập ngừng không nói: “Chuyện này…”
“Có chuyện gì ngài cứ nói ta biết biết đâu ta sẽ giúp được đế quân thì sao? Thật ra chẳng giấu gì ngài ta là người thụ ơn đế quân, muốn vì người lập chúc công đức nhưng còn chưa làm được gì.
Biết đâu chuyện của ngài sẽ giúp ta có thể trả ơn đế quân đó.”
Chờ đợi chỉ bấy nhiêu, hắn lúc này không dài dòng nữa, lập tức nói với nàng: “Ta nghe nói Hỏa Linh Châu đã bị kẻ gian trộm mất đang chạy về hướng Tuyết Sơn nên đến đây để bẩm báo với Đế quân đuổi theo.”
Nghe đến đây, nàng khẩn trương hỏi dồn: “vậy ngài đã bẩm tấu chưa? Đế quân đã đến đó rồi sao?”
“Đúng vậy.
Khi ta vừa bẩm báo xong đế quân liền rời đi, ta đang định trở về thì gặp tiểu điện hạ…”
Chỉ cần lấy được thông tin cần thiết những lời sau hắn nói nàng không quan tâm, vội dùng tiên pháp đuổi theo Duệ Minh, nàng cũng không quên đa tạ Hoắc Diễm: “Đa tạ ngài đã báo tin này với ta, đại ân đại đức này ta sẽ ghi lòng tạc dạ.”
Nàng đi khuất, hắn ta cười khẩy: “Đúng là một tiểu hồ ly đáng yêu.
Nếu không phải cửa Thanh Khâu khó qua, ta nhất định sẽ đem nàng về làm thiếp thất của ta.”
Mục đích của hắn ta đứng đây chờ nàng vì nghe ngóng được thông tin nàng vẫn đang tìm cách báo ân Duệ Minh, hắn không tốt đẹp gì mà chỉ chỗ Hỏa Linh Châu bị mất cho nàng chỉ là muốn mượn tay nàng phá vỡ kết ấn tịnh khí của Duệ Minh bên trong Hỏa Linh Châu, sử dụng oán khí trong đó để hồi sinh ma tôn.
Lần nữa đánh chiếm Thiên giới, thống nhất tam giới, hắn sẽ là người dưới một người trên vạn người.
Nghĩ đến kế hoạch toàn của mình đang từng bước thực hiện rất suôn sẻ hắn không khỏi đắc ý cười lớn.

Diệp Khanh đuổi theo đến Tuyết sơn, nhìn thấy Duệ Minh đang ngồi thiền tịnh, bàn tay ấn quyết, niệm rầm rầm niệm chú ngữ gì đó, nàng nghe không rõ.
Chỉ thấy xung quanh chàng được bao bọc bằng một tầng ánh sáng xanh, như một chiếc lồ ng bảo vệ chàng ở bên trong.
Bên người những tinh linh tà ác đang tìm cách phá trận xông vào, chúng hình như muốn hại chàng.
Vô số tinh linh tà ác bu kính bên ngoài trận pháp, chúng nhe nanh múa vuốt cào cấu vào lớp tường hào quang.
Màng hào quang bảo vệ chàng kia sắp không chịu nổi bắt đầu xuất hiện vết rách, có một số ác linh theo vết nứt chui vào lâm le đến muốn hút cạn tiên khí của chàng.
Một tay chàng vẫn bắt quyết, một tay vung thanh kiếm sắc bén của mình chém tan hồn nát phác ác linh.
Nhưng lượng ác linh bay vào trong mỗi lúc một nhiều, chú ngữ từ miệng chàng cũng niệm nhanh hơn, một tay lia lịa chém vào ác linh.
Nhận ra hình như chàng không thể di chuyển Diệp Khanh liền muốn xông vào trợ trận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.