Họa Đường Xuân

Chương 66:




Trong ngự thư phòng, sau khi người không phận sự lui ra thì không khí lập tức khẩn trương hơn vài phần, sự khẩn trương này không phải bởi vì chột dạ hay cái gì gây ra mà là do vị ở trên cao kia cố ý chế tạo ra.
Trầm mặc uống hai chén trà, hoàng thượng nhìn về phía Vương hoàng hậu: “Hoàng hậu, năm đó nàng một lần sinh hạ hai đứa nhỏ, Thành Lệ là con trưởng.”
Hoàng thượng vừa mở lời, Vương hoàng hậu đã biết ý của hoàng thượng. Nàng lạnh lùng liếc nhìn Thành An và Thành Thông đang cúi thấp đầu, sắc mặt bình tĩnh một cái, lại liếc nhìn thái tử cũng bình tĩnh rũ mắt, trong mắt hiện lên đau thương.
“Đúng vậy, thiếp thân một lần sinh hạ hai đứa con trai. Thành Lệ là con trưởng, con thứ……” Vương hoàng hậu gắt gao nhắm chặt mắt, khi mở ra đã ngập đầy nước, “Dựa theo tổ chế, con thứ tất yếu phải bị dìm chết để tránh mối họa cung đình. Hoàng thượng…… Ba mươi lăm năm, mỗi khi đêm dài yên ắng thiếp thân đều sẽ nhớ tới đứa nhỏ kia. Thiếp thân luôn nghĩ, nếu thiếp thân không phải hoàng hậu, có phải đứa nhỏ kia cũng có thể sống sót, có thể giống Thành Lệ, giống như những hoàng tử khác của hoàng thượng, sống sót.”
Hừ một tiếng, mang chê cười, mang oán hận, Vương hoàng hậu nhìn chằm chằm vào mặt hoàng thượng, gằn từng tiếng nói: “Hoàng thượng, thiếp thân vĩnh viễn sẽ không quên vui sướng của hoàng thượng khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ, nhưng thiếp thân cũng vĩnh viễn không quên được, hoàng thượng ở ngay trước mặt thiếp thân hạ lệnh dìm chết đứa nhỏ kia. Chỉ là thiếp thân không rõ, ba mươi lăm năm đã qua đi, vì sao hoàng thượng lại phải nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ hoàng thượng muốn nhận lại đứa nhỏ kia sao? Nhưng mà chỉ sợ, đã muộn. Đứa nhỏ kia đã bị hoàng thượng hạ lệnh dìm chết rồi.”
Hoàng thượng sao lại không nhận ra bất mãn trong mắt Vương hoàng hậu, nhưng hắn là hoàng thượng, quy củ tổ tông định ra là phải tuân thủ. Huống chi, hắn cũng không thiếu con trai, dìm chết một đứa con trai không nên sinh ra thì có gì ngại. Con trai so với giang sơn củng cố, bé nhỏ không đáng kể.
Nghĩ như thế, hoàng thượng lạnh lùng nói: “Trẫm biết trong lòng hoàng hậu trách trẫm, nhưng quy củ tổ tông định ra há có thể sửa đổi. Hạ lệnh xử tử con trai ruột của trẫm, trẫm cũng sẽ đau lòng, nhưng mà, nếu như đứa nhỏ này tồn tại có khả năng lung lay gốc rễ của hoàng triều, trẫm không thể không làm như thế. Trẫm nghĩ hoàng hậu hẳn là hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm.”
Vương hoàng hậu cong góc môi dưới: “Thiếp thân tự nhiên hiểu được, cho nên mặc kệ thiếp thân không muốn đến thế nào, thống khổ đến thế nào, thiếp thân vẫn để họ ôm đứa nhỏ đi. Đến……” Nước mắt Vương hoàng hậu thiếu chút nữa chảy ra, “Đứa nhỏ kia, đến một ngụm sữa của thiếp thân cũng chưa được nếm qua đã bị ôm đi rồi.”
“Phải không?” Trên mặt hoàng thượng không có nửa điểm thương cảm, chỉ có ẩn ẩn phẫn nộ vì bị lừa gạt, “Vậy tại sao trẫm lại thu được tin tức, đứa nhỏ kia không chỉ không bị dìm chết, ngược lại bị hoàng hậu giấu đi, còn trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ, trang chủ Vân Hải sơn trang?”
Vương hoàng hậu nhẫn nhịn nước mắt chảy xuống, nàng đứng lên: “Hoàng thượng từ đâu thu được tin tức này? Vân Hải sơn trang đúng là gia nghiệp của nhà mẹ đẻ thiếp thân, nhưng nói trang chủ Vân Hải sơn trang là đứa nhỏ kia, nếu thật sự là như vậy, thiếp thân thậm chí còn hi vọng đó là sự thật.”
“Hoàng hậu.” Thanh âm hoàng thượng lạnh vài phần, “Trẫm hỏi nàng trước chính là vì đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực. Chẳng lẽ tin tức Vương gia truyền ra còn có thể giả được sao?”
Vương hoàng hậu lau đi nước mắt trên mặt, không hề kinh hoảng: “Là Vương gia truyền ra tin tức sao? Đó là ai? Gọi hắn đến đối chất cùng thiếp thân. Hoàng thượng, ngài cố ý muốn xử tử đứa nhỏ của ngài, thiếp thân không có lời nào để nói. Nhưng ngài vì người khác mà chửi bới thiếp thân, vì người khác mà hãm hại thái tử, thiếp thân cũng không thể nhận! Ngài nói trang chủ Vân Hải sơn trang là đứa nhỏ kia, vậy, người đâu?”
Hoàng đế nện một quyền xuống bàn, hắn tự nhiên là không tìm ra người rồi. Bởi vì trang chủ Vân Hải sơn trang đang ở trước mặt hắn. Hoàng hậu cười lạnh trong lòng, có một người cũng cười lạnh trong lòng, đồ sứ trên tay đã sắp không nhịn được muốn ném bay vào mặt kẻ đang mặc long bào minh hoàng rồi.
“Mẫu hậu,” Thành Thông cung kính hành lễ với hoàng hậu, mở miệng, “Trang chủ Vân Hải sơn trang Mạc Thế Di võ công cao cường, chúng con còn không bắt được hắn. Chẳng qua, nhi thần cũng là từ miệng ngũ đệ nghe được chuyện này. Đương nhiên, ngũ đệ đã mất tích, có lẽ là bị giấu đi rồi, nhi thần không tìm thấy đệ ấy để đối chất. Nhưng mà, nhi thần còn thu được một tin tức, mẫu hậu vì giữ mạng cho thái tử điện hạ nên đã từng tìm đến một vị cổ sư Miêu Cương để tục mệnh cho thái tử điện hạ, mà biện pháp tục mệnh chính là hạ cổ tục mệnh lên người thái tử điện hạ và người nọ. Loại cổ này đã ở trong người vị tên Mạc Thế Di kia, đương nhiên, trên người thái tử điện hạ cũng có, ở trên ngực.”
Trong lòng Vương hoàng hậu chấn động dị thường, nhưng trên mặt nàng lại không có nửa điểm khác thường, cứ như vậy lạnh băng nhìn Thành Thông, châm chọc nói: “Bản cung không đảm đương được tiếng ‘mẫu hậu’ này của tứ hoàng tử đâu.”
Sắc mặt Thành Thông thay đổi, nhưng hắn nhịn xuống. Thành An cũng hành lễ với Vương hoàng hậu, nói: “Mẫu hậu, ngài không thích nhi thần, nhưng mặc kệ nói thế nào nhi thần vẫn nên gọi ngài một tiếng ‘mẫu hậu’. Mẫu hậu nhất định sẽ nói việc này là nhi thần hãm hại, nhưng mà có lẽ mẫu hậu không biết, vị Dương trưởng lão bị ngài diệt khẩu kia có một đồ đệ. Trước khi Dương trưởng lão rời khỏi Miêu Cương đã nghĩ có thể mình sẽ bị diệt khẩu cho nên đã nói chuyện này cho đồ đệ của ông ta, cũng bởi vì như vậy nhi thần mới có thể theo manh mối đó mà tra được đại sự này.”
“Hoàng hậu !” Lửa giận của hoàng đế bùng lên, “Người kia trẫm đã gặp rồi. Trong những người họ Vương năm đó tham dự việc này, trẫm cũng đã tìm được vài người sống, ngươi nên biết trẫm hận chuyện cổ độc này đến thế nào! Ngươi đừng nghĩ rằng trẫm không biết lai lịch của Mạc Thế Di kia. Năm đó ngươi vụng trộm đưa hắn ra khỏi cung mang đến Mạc gia ở Tuyết cốc, lấy thân phận con trai thứ Mạc gia để nuôi lớn, tiếp theo ngươi lại đưa hắn đến Vân Hải sơn trang đảm nhiệm vị trí trang chủ, làm việc cho thái tử. Mạc Thế Di kia từ nhỏ đã mang mặt nạ, vì sao hắn phải mang mặt nạ? Đó là bởi vì bộ dạng hắn và thái tử giống nhau như đúc !” Dứt lời, hoàng thượng ném một phong thư về phía Vương hoàng hậu, Vương hoàng hậu nhặt lên, mở ra.
Thư là Vương Hiến viết cho Thành Khiêm, trong thư nói Mạc Thế Di đã rời khỏi Vân Hải sơn trang chẳng biết đi đâu, rất có khả năng đã bị Vương hoàng hậu triệu đến kinh thành. Thân thể thái tử từ từ suy yếu, Vương hoàng hậu tính toán dùng Mạc Thế Di để thay thế thái tử, bảo Thành Khiêm âm thầm lưu ý ngôn ngữ hành động của thái tử nhiều hơn.
“Hoàng hậu, ngươi không chỉ lừa gạt trẫm, thậm chí còn cả gan làm loạn, muốn treo đầu dê bán thịt chó! Ngươi tự cho là đã diệt khẩu tất cả những người tham dự việc này năm đó, nhưng cẩn thận thế nào cũng có sơ hở, luôn có người nghĩ cách sống sót hoặc là lưu lại đầu mối. Năm đó đúng là có một đứa nhỏ bị dìm chết, nhưng đứa nhỏ bị dìm chết kia lại không phải là đứa nhỏ mà hoàng hậu sinh hạ. Người đâu, dẫn kẻ đó tới đây!”
Đại môn bên ngoài mở ra, bốn thị vệ giải một nam một nữ đi đến. Hoàng thượng đặt câu hỏi: “Hoàng hậu, ngươi nhận ra bọn họ không?”
Vương hoàng hậu chậm rãi siết chặt lá thư, lúc này mới nhìn về phía hai người kia, nhìn một lát, nàng lắc đầu: “Thiếp thân không nhận ra.”
“Hừ.” Hoàng đế hỏi hai người kia, “Mau nói hết những gì các ngươi biết ra!”
Nam tử kia đã bị dùng hình, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tài thấy người ôm đứa nhỏ kia đi ra ngoài lặng lẽ đi theo một đường khác, lúc ấy nô tài không biết là chuyện gì nên liền đi theo, nhìn thấy có người ôm một đứa nhỏ khác đến đổi với đứa nhỏ đó……”
Hắn còn chưa nói xong, nữ tử kia liền khóc kêu: “Thỉnh hoàng thượng làm chủ cho thảo dân…… Tỷ tỷ của thảo dân vừa sinh hạ đứa nhỏ đã bị người mang đi, tỷ tỷ và tỷ phu của thảo dân chết không minh bạch, thỉnh hoàng thượng làm chủ cho thảo dân……”
Hai người ở đó khóc kêu, nội dung chính là đứa nhỏ sinh ra bị đánh tráo. Mà đứa nhỏ bị đánh tráo kia cũng chính là đứa nhỏ mua từ ngoài cung đến rồi bị dìm chết. Mà vào ban đêm cha nương thân sinh của đứa nhỏ cũng bị lửa thiêu cháy. Tiếp theo, hoàng thượng lại sai người mang đến vài người, có người trong cung, có người bên cạnh hoàng hậu, có người Vương gia, còn có đồ đệ của vị Dương trưởng lão kia, mọi người đều làm chứng là Vương hoàng hậu một mình giữ lại đứa nhỏ kia, hơn nữa còn hạ cổ trên người thái tử và đứa nhỏ kia để kéo dài mạng cho thái tử.
Đợi những nhân chứng này đều bị mang đi, hoàng đế lại nện một quyền xuống bàn: “Hoàng hậu, ngươi còn gì để nói! Mạc Thế Di đâu?! Ngươi giấu Thành Khiêm đi đâu rồi!”
Vương hoàng hậu vẫn là bộ dạng bình tĩnh kia, không chút kích động. Thấy nàng như vậy, lòng bàn tay Thành An và Thành Thông tràn đầy mồ hôi lạnh, Vương hoàng hậu biểu hiện vượt quá dự đoán của họ. Hai người lại nhìn thái tử từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng, chỉ thấy người nọ cũng cực kì bình tĩnh, trong lòng bọn họ lại càng bất an. Nhưng nghĩ đến những gì họ tra được đều là sự thật, hai người lại thoáng thả lỏng, lần này Vương hoàng hậu và thái tử tuyệt đối không chạy được.
Vương hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, không sợ nhìn về phía hoàng thượng: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do…… Hoàng thượng đã nhận định trong lòng là bản cung có tội, vậy có nhân chứng hay không, nhân chứng này nói những cái gì kỳ thật đều không quan trọng, không phải sao?” Cười cười, Vương hoàng hậu tự mình ngồi xuống, cầm lấy chén trà đã lạnh trên bàn, uống một ngụm, tựa hồ là muốn nhuận cổ họng.
Vương hoàng hậu biểu hiện không chỉ làm Thành An và Thành Thông bất an, càng làm hoàng thượng nghi hoặc. Buông chén, Vương hoàng hậu lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, âm u nói: “Hoàng thượng đã hơn một năm dốc lòng học đạo, không hỏi chính sự. Bây giờ có người mang đến cho hoàng thượng nghe nói là tiên đan trường sinh bất lão, hoàng thượng tự nhiên là long nhan đại duyệt, người khác nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Lời này của mẫu hậu là có ý gì?” Thành Thông lạnh mặt, “Thuốc trường sinh bất lão này là con mất gần hai năm mới không dễ dàng tìm được, mẫu hậu có thể không thích nhi thần nhưng không thể vũ nhục tấm lòng hiếu thuận của nhi thần với phụ hoàng.”
“Hừ.” Có người hừ lạnh, Vương hoàng hậu nhìn sang, Thành An và Thành Thông nhìn sang, hoàng đế tự nhiên cũng nhìn sang.
“Thành Lệ.” Không gọi thái tử, hoàng thượng lạnh mặt, “Ngươi cười cái gì?”
Thái tử tùy ý đứng đó, tuy là tùy ý nhưng khí thế cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Y ngoắc ngoắc khóe môi, thanh âm không cao cũng không thấp, không gấp cũng không chậm: “Thuốc trường sinh bất lão? Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần học thức nông cạn. Nhi thần thuở nhỏ khổ đọc sách sử, còn chưa bao giờ thấy qua các đời lịch đại có người trường sinh bất lão như vậy. Hay là, thuốc trường sinh bất lão này cố tình lại rất khéo xuất hiện ở triều đại ta? Một khi đã trùng hợp như vậy, vậy làm sao Thành Thông lại có thể khẳng định là ‘thuốc trường sinh bất lão’ được? Chẳng lẽ, hắn đã nếm qua rồi?” Y không gọi nổi cái gì mà “đệ đệ”.
Thành Thông vội vàng nói: “Tiên đan khó cầu, trên đời chỉ có một viên.”
“Nếu chỉ có một viên, sao có thể khẳng định là ‘thuốc trường sinh bất lão’?”
Thành Thông lập tức im lặng, mi tâm hoàng đế nhíu thật chặt. Hoàng hậu sau khi giật mình ngẩn ra thì lại cầm lấy chén trà lạnh kia, nhấp môi uống.
Thành An lập tức mở miệng: “Tiên đan này là đệ thành tâm cầu được từ một vị cao tăng đắc đạo. Vị cao tăng kia chỉ một chỗ, nói thuốc bất lão xuất hiện ở đó, nhưng chỉ người thành tâm mới có thể cầu được. Lúc ấy đệ không thể ra kinh nên bảo tứ đệ đi tìm. Tứ đệ nhiều lần trải qua gian nan hiểm trở, cuối cùng dùng thành tâm mà cảm động trời xanh, tìm được viên tiên đan bất lão này.”
“Ồ, dùng thành tâm có thể cầu được? Như thế nghĩa là lúc trước không hề xuất hiện người có tâm? Cố tình chỉ xuất hiện trên hai người các ngươi?” Vương hoàng hậu chêm một câu.
“Thái tử điện hạ! Huynh có thể không tin thành tâm của ta, nhưng viên tiên đan này quả thật là thuốc trường sinh bất lão. Ta quỳ ở nơi đó bảy ngày bảy đêm, khi gần như ngất đi là lúc một vị tiên nhân cưỡi cầu vồng bảy sắc dừng trước mặt ta, đưa ra viên tiên đan này, nói tiên đan này có thể làm người ta trường sinh bất lão.” Dường như là thật sự bị ủy khuất, Thành Thông kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay chồng chất vết thương, “Những vết thương này đều là trên đường tìm thuốc lưu lại.”
Dứt lời, hắn quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần vì ngài tìm tiên đan này, không vì cái gì khác, chỉ là hi vọng phụ hoàng có thể vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hi vọng……” Nói tới đây, Thành Thông che miệng lại, nói không được nữa, bả vai run rẩy, ủy khuất đến cực điểm.
“Mau đứng lên.” Hoàng đế cảm động cực.
Thành Thông định đứng lên, lại bị người đá vào lưng một cái, hắn lại quỳ trở về.
“Thành Lệ!” Hoàng thượng nổi giận.
Thái tử vẫn cong khóe môi, nói: “Sao phụ hoàng không nghe nhi thần nói hết lời? Trước cứ để hắn quỳ đi.”
“Thái tử điện hạ! Ngươi không cần khinh người quá đáng !” Thành An đi đỡ Thành Thông, nhưng cũng bị thái tử đá một phát, trực tiếp quỳ xuống. Cái này làm hoàng thượng càng thêm tức giận đến mức đứng lên.
“Phụ hoàng.” Thái tử thu lại nét cười nơi khóe miệng, thần sắc nháy mắt trở nên lãnh lệ vài phần, hoàng thượng đang muốn tức giận liền bị khí thế của y chấn động, không nói ra lời. Vương hoàng hậu buông chén trà xuống, ánh mắt lòe lòe.
“Phụ hoàng nói người anh em kia của nhi thần còn sống, nói mẫu hậu lợi dụng cổ độc để chữa bệnh cho nhi thần, vậy phụ hoàng, người anh em kia của nhi thần ở đâu rồi?”
Lần đầu tiên bị khí thế của thái tử ngăn chặn, hoàng thượng hồi thần liền lập tức động sát khí, hắn chậm rãi ngồi xuống: “Người nọ công phu rất cao, đã trốn khỏi Vân Hải sơn trang, trẫm đang phái người truy bắt hắn.”
“Thì ra là còn chưa bắt được người đã định ra hình phạt rồi.” Không chút giữ mặt mũi cho phụ hoàng của mình, thái tử tiến lên hai bước, cách người phía trên cao kia chỉ khoảng năm bước chân, “Phụ hoàng, nhi thần hiểu được, ngài chính là muốn trị tội nhi thần.”
“Thái tử nói rõ xem?” Hoàng thượng khống chế được sát khí của mình, đột nhiên kinh hãi phát giác thái tử đã không phải thái tử lúc trước nữa.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thái tử nhìn về phía hai người bị y đá đến không thể đứng dậy nổi, lại giương mắt, “Phụ hoàng từ đầu tới cuối đều không hề hỏi trên người nhi thần có cổ độc hay không.”
Hoàng thượng ngây người, Thành An và Thành Thông ngẩng đầu lên, trên mặt là một đôi mắt trừng lớn. Thái tử nghiêng người, nhìn về phía hai người kia, ánh mắt lạnh lẽo: “Các ngươi luôn miệng nói trên người bản cung có cổ độc, vậy bản cung cũng muốn hỏi một chút, nếu trên người bản cung không có cổ độc, các ngươi nên giải thích thế nào với bản cung đây?”
Thành An nhìn Thành Thông, Thành Thông cũng nhìn Thành An. Bọn họ, không nghĩ tới. Nhưng, sao có thể không có cổ độc?! Đó là do Thành Khiêm và Vương Hiến chính miệng nói! Cũng là đồ đệ của Dương trưởng lão kia chính miệng chứng thực! Chẳng lẽ có trá?!
Lại hừ lạnh một tiếng, thái tử chuyển hướng một người khác: “Phụ hoàng, nếu trên người nhi thần sạch sẽ, phụ hoàng, nên cấp nhi thần một cái công đạo như thế nào đây? Nhi thần thân là thái tử, thân là thái tử, lần lượt bị người hãm hại hết lần này đến lần khác, phụ hoàng…… thái tử mà ngài chính miệng lập ra chỉ không đáng một đồng, ai cũng có thể đến đạp hai chân, đến đánh hai quyền như vậy?”
Hoàng đế im lặng, theo bản năng nói: “Ngươi cởi y phục ra cho trẫm nhìn ngực của ngươi.”
“Nếu nhi thần không có thì sao?!” Thái tử chỉ hỏi câu này. Bàn tay Vương hoàng hậu nắm chặt thành quyền trong tay áo, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay, cực kì lo lắng, lo lắng thái tử thật sự cởi y phục.
Câu hỏi này, là đang hỏi hoàng đế.
“Phụ hoàng, nhi thần liên tục bị người nói xấu, nhi thần muốn biết, nếu trên người nhi thần không có cổ trùng, nếu nhi thần có thể chứng thực là mình bị vu oan, phụ hoàng, ngài nên cấp nhi thần một cái công đạo như thế nào?”
“Cha! Cha đừng hỏi bọn chúng! Chúng có tâm muốn hại cha! Muốn giết cha! Con không buông tha bọn chúng! Con không buông tha bọn chúng!” Theo một tiếng rống to phẫn nộ đến cực điểm, một chiếc bình sứ nhằm vào gáy Thành Thông bay tới.
“Tứ đệ !”
“A !”
“Loảng xoảng!”
“Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
Tiếp theo đó là một cái bóng, một cái bóng bổ nhào vào người Thành Thông. Cho dù đầu Thành Thông đã bị ném ra một lỗ máu, người đột nhiên xuất hiện này lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, tư thế ầm ầm làm tất cả mọi người chấn động tại chỗ, giơ nắm đấm lên chào hỏi Thành Thông và Thành An.
“Ta cho các ngươi bắt nạt cha ta này! Ta cho các ngươi bắt nạt cha ta này!”
“A a a — ! !”
“Người đâu, người đâu mau tới đây!”
Nháy mắt đã bị đánh đến chết đi sống lại, hai người ôm đầu gào to thê thảm. Thái tử là người đầu tiên phục hồi tinh thần, y xông lên ôm lấy người đang phẫn nộ kia từ phía sau, rốt cuộc không thể bình tĩnh.
“Bất Do Bất Do.”
“Ta đánh chết bọn chúng đánh chết bọn chúng!”
Người bị giữ lại tay đã không đánh tới nữa, liền dùng chân đá. Bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Thành An và Thành Thông lại trúng tiếp mấy đá.
“Bất Do Bất Do, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.”
Thái tử gắt gao ôm lấy người đang không ngừng giãy dụa, người đang giãy dụa hai mắt đỏ bừng, khóe mắt còn vương lệ. Chân cũng không đá tới, hắn xoay người ôm lấy thái tử, khóc rống lên: “Ô ô…… Cha…… Cha…… Con đã nói không để cha trở về cha còn trở về…… Bọn họ bắt nạt cha, bọn họ người nào cũng bắt nạt cha…… Ô ô……”
Hoàng thượng ngây người, hoàng hậu ngây người, Thành An và Thành Thông ngây người, thái tử cũng ngây người. Chuyện, này, là, thế, nào, đây……
“Bất Do?” Vì sao, phải, gọi y, là, cha?
Tim Mạc Thế Di thẳng tắp rơi xuống. Vì sao phải nói, qua hôm nay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.