Họa Đường Xuân

Chương 43:




Một đường vui vẻ chạy về chỗ cái cây kia, Nguyệt Bất Do nhẫn nhịn kích động không nói cho Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy. Lúc trở về hai người đều đang ngủ trên cây, Nguyệt Bất Do mang hai người xuống dưới, chỉ nói sáng mai tỉnh rồi nói tiếp, tiếp theo hắn cũng đi ngủ. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba thấy hắn có vẻ đã rất mệt rồi, cũng không hỏi nữa.
Ngày hôm sau tỉnh ngủ, Nguyệt Bất Do nói cho Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba rằng Nguyên Bảo đã vào trong mộ, bên trong mộ có thể có độc trùng gì đó. Hứa Ba vừa nghe liền khóc, nhưng thấy Nguyệt Bất Do tức giận trừng mắt thì nhịn xuống nước mắt. Nguyệt Bất Do nói buổi tối ba người sẽ cùng đi vào mộ tìm Nguyên Bảo, Hứa Ba liên tục gật đầu.
Cả một ngày, Hứa Ba đều rất suy sụp, Hứa Thanh Thủy không ngừng an ủi y. Nguyên Bảo tuy rằng là rắn, nhưng dưới sự huấn luyện của Ba Tùng đã sớm không phải rắn bình thường. Nguyên Bảo vốn đã là vật phi thường, huống chi nó lại là cực phẩm cổ vật, sẽ không dễ dàng bị mất như vậy. Được Hứa Thanh Thủy an ủi, Hứa Ba mới không thương tâm như vậy nữa. Trời còn chưa tối hẳn, y liền năn nỉ Nguyệt Bất Do dẫn y tới mộ, y muốn tìm Nguyên Bảo.
Nguyệt Bất Do so với Hứa Ba càng muốn đến mộ cho nhanh, nhưng việc nhỏ không nhẫn sẽ làm hỏng việc lớn. Vào ban ngày, hắn bảo Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Chỉ cần là thức ăn có thể tìm được ở xung quanh hắn đều bảo họ tìm. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đều rất khó hiểu, nhưng Nguyệt Bất Do cũng không giải thích. Trước khi đến mộ, hắn sẽ không nói cho hai người rằng Người gù đen vẫn còn sống, miễn cho hai người mất kiên nhẫn.
Cuối cùng đợi đến trời tối, Nguyệt Bất Do mang hai người đi xuống. Buổi tối xung quanh Bát Khương đều có thủ vệ tuần tra, không thể đốt đuốc, Hứa Ba không có võ công thì kéo áo Nguyệt Bất Do, Hứa Thanh Thủy nắm tay Hứa Ba, thong thả đi về phía mộ trong rừng rậm tối đen.
“Bất Do ca, Nguyên Bảo sẽ không chết chứ?”
“Ngươi đã hỏi ta câu này hai mươi lần rồi đó, suốt một canh giờ rồi.”
Nguyệt Bất Do không muốn trả lời. Hai người phía sau không có võ, gây trở ngại nghiêm trọng cho tốc độ của hắn.
Hứa Ba hít hít cái mũi: “Ta lo lắng mà. Nguyên Bảo chưa bao giờ chạy loạn. Vì sao nó lại chạy vào trong mộ chứ?”
Bởi vì nó nhìn thấy cha đẻ của ngươi. Nguyệt Bất Do bĩu môi: “Làm sao ta biết được?”
“Bất Do ca, có phải Nguyên Bảo đã xảy ra chuyện không? Huynh đừng giấu ta, ta chịu được.” Đã muốn khóc rồi.
“Ngươi còn hỏi ta lần nữa, nó không chết ta cũng đem nó làm thịt, nấu thành canh rắn luôn đấy !” Nguyệt Bất Do bị hỏi đến phiền. Hứa Ba túm chặt áo hắn, ngậm miệng. Hứa Thanh Thủy xoa bàn tay con trai, lại khuyên nhủ: “Ba Tử, con phải tin tưởng Nguyệt đại hiệp, đừng hỏi nữa.”
“…… Vâng.”
Hứa Ba nhịn xuống nước mắt. Nguyên Bảo không chỉ là bạn của y, còn là bảo bối cha lớn đưa cho y, nếu mất Nguyên Bảo, y…… Hứa Ba chớp mắt nuốt nước mắt ngược trở vào.
Nguyệt Bất Do ghét nhất là Hứa Ba hơi tí liền rơi lệ. Đàn ông hai mươi tuổi trong mắt hắn đã được tính là lão gia rồi. Nhớ lại lúc hắn hai mươi tuổi đã sớm rời nhà ra ngoài lăn lộn. Nguyệt Bất Do rất muốn biết tám năm nay Hứa Thanh Thủy nuôi Hứa Ba như thế nào, làm sao mà nuôi thành cái bộ dạng yếu đuối dính người như vậy chứ.
Mộ ở rất xa, nhưng Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba ai cũng không kêu mệt. Đối với việc này Nguyệt Bất Do thoáng vừa lòng một chút. Đi khoảng một canh giờ đã nhìn thấy những cây đuốc điểm xung quanh mộ, Nguyệt Bất Do dừng lại.
“Bất Do ca, đến rồi?” Hứa Ba muốn nhìn phía trước, bị Nguyệt Bất Do kéo lại.
Lôi hai người vào trong bụi cỏ, Nguyệt Bất Do kéo hai người ngồi xổm xuống, nói: “Bên kia có rất nhiều thủ vệ, các ngươi chờ ở đây.”
“Có thủ vệ?” Hứa Thanh Thủy kinh ngạc, “Lúc trước khi Ba Tùng mang ta đến chỉ có một người thủ mộ thôi, còn là một vị lão nhân gia.”
Nguyệt Bất Do che miệng hai người, thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng. Hãy nghe ta nói.” Hai người gật đầu, nhanh đóng chặt miệng.
Nguyệt Bất Do nghiêm túc nói: “Ban ngày ta không nói cho các ngươi vì sợ các ngươi thiếu kiên nhẫn. Nghe đây, Ba Tùng ở trong mộ, đám thủ vệ này đang trông coi hắn.”
“Ưm ưm ! !” Cha lớn ! !
“Ưm ưm? !” Ba Tùng? !
Cũng may Nguyệt Bất Do có dự kiến trước, hai người không thể kêu lên được.
Vội vã che miệng hai người, Nguyệt Bất Do nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xử lý bọn thủ vệ. Trước khi ta trở về, các ngươi thành thật trốn ở đây cho ta, không được làm vướng chân ta !”
“Ư ư ! !” Mắt hai người trào lệ, mãnh liệt gật đầu.
Tiếp theo Nguyệt Bất Do lại nói: “Hôm qua Nguyên Bảo phát hiện Ba Tùng, nó đi vào tìm hắn. Ba Tùng không tin ta là người bên các ngươi, hắn nghĩ ta là do Bao Bồi phái tới lừa hắn. Bây giờ các ngươi hãy nghĩ xem làm thế nào để hắn tin tưởng các ngươi còn sống, để hắn tin tưởng các ngươi là Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba.”
Nguyệt Bất Do buông tay ra. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba giữ chặt hắn. Hứa Thanh Thủy áp chế thanh âm kích động hỏi: “Hắn ở bên trong sao? Ngươi chắc chắn hắn ở bên trong sao?”
“Bất Do ca, cha lớn của ta thật sự còn sống sao? Thật sao?”
“Các ngươi nhìn thấy chẳng phải sẽ biết ?”
Bỏ tay hai người ra, Nguyệt Bất Do lại dặn dò: “Ta đi đây, các ngươi không được chạy loạn.”
“Vâng !” Hai người gắt gao che miệng lại, dùng sức gật đầu.
Để hai người trốn vào trong bụi cỏ, cuối cùng cũng được thoải mái, Nguyệt Bất Do lập tức thi triển khinh công bay đi. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba nâng nửa người lên trên cố gắng nhìn về phía mộ, nước mắt chảy xuống.
“Cha……”
Hứa Thanh Thủy ôm lấy Hứa Ba, nước mắt hoà tan cùng nước mắt Hứa Ba.
Ngôi mộ vốn đang yên tĩnh truyền đến tiếng đánh nhau không nên có, ai cũng không ngờ sẽ có người đánh lén, bởi nơi này chính là nơi thần thánh nhất của Bát Khương trại.
Lúc đầu Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba còn ngoan ngoãn trốn trong bụi cỏ, qua một lúc, hai người ngồi dậy, lại một lát sau, bọn họ trực tiếp đứng lên. Hứa Ba ôm Hứa Thanh Thủy, Hứa Thanh Thủy ôm Hứa Ba, hai người rơi lệ đầy mặt nhìn dưới ánh đuốc, một người thân thủ mạnh mẽ đánh ngã lăn những kẻ đang vây hắn.
Đây là một trận đánh khiến người ta không thể quên, sau khi người kia dừng tay, Hứa Ba buông cha ra chạy như điên về phía người nọ, Hứa Thanh Thủy cũng chạy theo.
Hứa Ba căn bản không nhìn dưới chân, y ngã sấp xuống vài lần, mỗi lần đều lập tức đứng lên, không hề quan tâm đến đầu gối bị ngã đau. Y dùng hết mọi sức lực của mình chạy tới phía trước, chạy về phía người kia.
Đối phương chạy tới bên này, Hứa Ba rốt cuộc không nhịn được khóc kêu: “Bất Do ca !” Tiếng gọi này thấm đẫm kích động, mang đầy thương cảm, chứa đựng thê lương đã đè nén nhiều năm, vang vọng trong rừng thẳm.
Nguyệt Bất Do nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Ba, Hứa Ba trực tiếp vọt tới người hắn, ôm lấy hắn: “Bất Do ca…… Bất Do ca……”
Nguyệt Bất Do chỉ quen được người nào đó cao hơn mình ôm. Hắn lập tức đẩy Hứa Ba ra, giữ chặt cánh tay y: “Đi nào.”
“Bất Do ca…… Bất Do ca……” Hứa Ba khóc đến không kiềm chế được. Nguyệt Bất Do một tay giữ chặt y, một tay giữ chặt Hứa Thanh Thủy cũng đang khóc, nhanh chóng bước tới mộ.
“Bất Do ca…… Ta muốn gặp cha lớn, ta muốn gặp cha lớn của ta……”
“Ngươi cứ thế này ta không mang ngươi đi gặp hắn nữa bây giờ.”
“Hu hu…… Ta muốn cha lớn của ta, ta muốn cha lớn của ta……”
“Đừng khóc, lập tức đến bây giờ đây.”
Thân nhân gặp lại, thời điểm này Nguyệt Bất Do còn có thể chịu được Hứa Ba khóc. Đám thủ vệ kia đều bị Nguyệt Bất Do đánh hôn mê, còn bị hắn điểm huyệt câm. Đưa Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba tới trước thạch bích, Nguyệt Bất Do buông tay. Không đợi hắn đi mở cơ quan, Hứa Thanh Thủy trực tiếp vọt tới bên phải thạch bích sờ soạng cao thấp.
“Két !”
Thạch bích mở ra. Không đợi kịp thạch bích hoàn toàn mở ra, Hứa Thanh Thuỷ là người đầu tiên vọt vào, Hứa Ba theo sát y. Nguyệt Bất Do lấy hai cây đuốc đến, cuối cùng cũng không đi vào. Còn chưa đi vào, hắn đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hai người khóc kêu: “Ba Tùng [ Cha ] ! Ba Tùng [ Cha ] !”
Đường hầm sáng lên, bị ngăn lại, hai người liền quay đầu: “Bất Do ca [ Nguyệt đại hiệp ], làm sao qua được chỗ này !”
Nguyệt Bất Do vừa định nói hắn cũng không biết, bên trong tường đá vang lên tiếng một người hô to: “Là Thanh Thủy sao? Là Thanh Thủy và Bách Tùng sao?”
Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đồng thời hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó, trong mộ vang lên tiếng Hứa Ba gào khóc: “Cha ! A…… Cha ! Cha ! Là con ! Là con ! Cha ơi ! !”
Chân Hứa Thanh Thủy mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, nước mắt trào ra: “Ba Tùng…… Ba Tùng…… Ta là Thanh Thủy, ta là Thanh Thủy đây……”
Nguyệt Bất Do cắm cây đuốc trên tường, xoay người đi ra ngoài.

Mát ghê á…… Nguyệt Bất Do chà xát hai tay. Được rồi, không phải mát, là quá lạnh. Tháng mười, trời đã lạnh rồi. Miêu Cương tuy rằng ấm áp hơn Trung Nguyên, nhưng buổi tối vẫn lạnh. Hơn nữa không có chăn cho hắn chui, hắn càng cảm thấy lạnh. Phía sau toàn thấy khóc với kêu, Nguyệt Bất Do ngửa đầu nhìn trời. Hoạt động ở Miêu Cương gần một năm, hắn rất ít có tâm tình và cơ hội có thể nhìn bầu trời. Nhìn thấy phần lớn đều là cành cây, lá cây thôi.
Không biết Mạc Thế Di có trách hắn không, có tha thứ hắn đi không từ giã không. Không biết khi gặp mặt, Mạc Thế Di có thể kích động giống như hai người phía sau không. Hắn đương nhiên sẽ không muốn Mạc Thế Di khóc, nhưng, nhưng nếu Mạc Thế Di có thể kích động một chút thì hắn sẽ rất cao hứng, rất vui vẻ, bởi vì như thế nghĩa là Mạc Thế Di cũng nhớ hắn.
“Mạc Thế Di…… Ta rất nhớ ngươi……”
Đời này ngoài nương ra, hắn còn chưa từng nhớ người khác đâu. Nhớ nương, cũng là tiếc nuối nương vì hắn mà chịu khổ quá nhiều, kết quả là ngay cả cơ hội để hắn báo hiếu cũng không có. Mà Mạc Thế Di…… Hắn tưởng niệm ổ chăn của Mạc Thế Di, tưởng niệm trò chơi với Mạc Thế Di, tưởng niệm…… những cái hôn và vuốt ve của Mạc Thế Di.
Cái thích này có phải cũng giống như Hứa Thanh Thủy thích Người gù đen, Người gù đen thích Hứa Thanh Thủy? Nguyệt Bất Do cũng không quá hiểu. Nhưng mặc kệ là loại thích nào, đời này ngoài nương ra hắn chỉ biết thích Mạc Thế Di.
“Sặc, sao khóc hoài vậy?!”
Bị muỗi châm cho sưng mấy cục, Nguyệt Bất Do đứng lên, đêm nay còn có rất nhiều việc phải làm, cũng không thể trì hoãn thêm nữa.
Trở lại trong mộ, Nguyệt Bất Do kéo hai người đang dán trên tường ra, nói thẳng: “Đừng khóc. Có khóc chết thì bức tường này cũng không biến mất được. Phải nghĩ cách đưa được người ra ngoài mới đúng.”
“Bất Do ca, cứu cha ta, cha ta bị nhốt ở bên trong .” Hứa Ba khóc đến hai mắt sưng đỏ, giữ chặt tay Nguyệt Bất Do.
“Nguyệt đại hiệp, Ba Tùng nói bức tường này chỉ có Bao Bồi biết mở ra thế nào, làm sao đây?” Hứa Thanh Thủy cũng là hai mắt sưng đỏ, càng thêm lo lắng vô cùng.
“Chỉ có Bao Bồi mới mở được?” Nguyệt Bất Do gõ gõ tường đá, hỏi người ở bên trong: “Người gù đen, nếu ta dùng sức phá tường liệu bên trong có sụp xuống không?”
Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba lập tức ngây người. Người ở bên trong lập tức trả lời: “Sẽ không ! Trong mộ không có cơ quan gì, chỉ là bức tường đá này là đá núi, rất cứng. Trong mộ cũng chỉ có một đường ra này.” Giọng điệu đã hoàn toàn khác với đêm qua.
“Như vậy à……” Nguyệt Bất Do gõ xung quanh tường, cúi đầu nhìn cái khe phía dưới bức tường. Gõ rất lâu, cũng nghĩ rất lâu, Nguyệt Bất Do nói: “Ngươi lùi ra sau, ta dùng sức thử xem.”
“Ân đức của Nguyệt đại hiệp kiếp sau dù Ba Tùng phải làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp !” Ba Tùng ở phía bên kia tường, thanh âm thật vang, cũng thật khàn khàn.
Nguyệt Bất Do không chút khách khí nói: “Ta đương nhiên muốn ngươi báo đáp ân đức của ta rồi. Bằng không ta cũng sẽ không tới đây đâu. Ngươi lùi ra sau đi, ta sắp phát lực đây.”
“Được.”
Sau tường có tiếng bước chân rời đi rõ ràng. Nguyệt Bất Do quay đầu: “Hai ngươi đi ra ngoài, ở trong này vướng chân.”
Hứa Thanh Thủy lập tức kéo Hứa Ba chạy.
Hai người đi ra ngoài, Nguyệt Bất Do lùi ra sau một bước, hít sâu hai hơi, điều chỉnh nội lực. Tiếp theo, hắn đứng trung bình tấn vững vàng, thân thể căng lên, rồi mới phát lực thật mạnh về phía bức tường kia.
“Oanh !”
Đường hầm nổ vang một tiếng, có vài hòn đá nhỏ rơi xuống, nhưng bức tường này lại không chút sứt mẻ. Nguyệt Bất Do lại hít vào một hơi.
“Oanh !”
“Oanh !”
Đứng xa xa bên ngoài, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba gắt gao ôm nhau, nóng lòng nhìn theo hướng đường hầm. Đứng đây nhìn không thấy Nguyệt Bất Do, nhưng từ bên trong truyền ra từng tiếng nổ lại lần lượt làm trái tim họ rung động. Lại là một tiếng nổ, tim Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba nháy mắt vọt tới cổ họng, khi bọn họ đợi tiếng nổ tiếp theo, rất lâu sau bên trong lại không có âm thanh gì.
“Cha?” Hứa Ba bất an gọi một tiếng.
“Chờ một chút. Đừng đi vào. Lỡ như ảnh hưởng đến Nguyệt đại hiệp thì hỏng.” Lòng bàn tay Hứa Thanh Thủy đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lại đợi trong chốc lát, vẫn không có âm thanh gì phát ra, Hứa Ba khẩn trương hỏi: “Cha, chúng ta có nên đi vào không?”
“Chờ một chút xem.” Hứa Thanh Thủy ôm Hứa Ba tiến lên vài bước, đường hầm không phải thẳng tắp, phải rẽ vào một chỗ ngoặt, y thăm dò nhìn vào trong, vẫn không có cách nào nhìn thấy Nguyệt Bất Do.
Tiếp theo lại đợi trong chốc lát, lúc này Hứa Thanh Thủy cũng không đợi nổi nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, liệu có phải đã xảy ra chuyện không? Hứa Thanh Thủy cầm tay con trai, Hứa Ba nói: “Cha, chúng ta vào xem đi.”
Hứa Thanh Thủy gật đầu, cắn chặt răng, bước tới phía trước nửa bước. Có tiếng bước chân truyền ra, Hứa Thanh Thủy đứng lại, Hứa Ba cũng đứng lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không theo quy luật gì, nghe có vẻ không phải một người. Tim Hứa Thanh Thủy nhảy mạnh hai nhịp, y kéo Hứa Ba chạy vào bên trong.
Có hai người đi ra. Một người Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đều biết, là Nguyệt Bất Do, vốn đã bẩn đến không nhận ra dáng vẻ thật, giờ phút này cả người hắn toàn đất cát. Một người khác được Nguyệt Bất Do đỡ, trên mặt che bằng một cái áo, là cái áo bẩn của Nguyệt Bất Do. Quần áo trên thân người nọ đã không tính là quần áo được nữa, chỉ có thể gọi là mảnh vải. Người nọ rất gầy, rất gầy, có thể nói là gầy trơ cả xương.
Hắn nâng một tay về phía trước, trên cổ tay quấn một con rắn nhỏ màu vàng, thanh âm hắn khàn khàn: “Thanh Thủy…… Bách Tùng……”
Giờ khắc này, nước mắt Hứa Thanh Thủy lại trào ra, y nuốt nuốt cổ họng, môi run rẩy mở ra: “Ba, Ba Tùng……”
“Thanh Thủy !” Tay người nọ quờ tới phía trước, vội vàng muốn tìm được đối phương.
“Ba Tùng…… Ba Tùng !” Hứa Thanh Thủy xông đến, bổ nhào vào trong lòng đối phương, ôm chặt lấy đối phương.
“Cha !” Hứa Ba kêu to một tiếng, cũng xông đến. Nguyệt Bất Do chặt chẽ đỡ lấy Ba Tùng để hắn đứng vững, bằng không nhất định Ba Tùng sẽ bị hai người này làm ngã lăn ra đất.
Người gù đen Ba Tùng muốn bỏ cái áo trên mặt xuống, bị Nguyệt Bất Do đè tay lại: “Bên ngoài có cây đuốc, mắt ngươi sẽ hỏng mất.” Hứa Thanh Thủy vừa nghe cũng vội vàng bắt lấy tay Người gù đen, kích động không nói thành lời.
Đỡ Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba xuống khỏi người Ba Tùng, Nguyệt Bất Do cõng Ba Tùng, nói: “Đi thôi. Thừa dịp trời tối đi thật nhanh, ban ngày sẽ có người đến đây. Chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này.”
Hứa Thanh Thủy lau mặt, cũng lau mặt cho Hứa Ba. Nguyệt Bất Do cũng không nhiều lời, cõng Ba Tùng lên, bước nhanh trở lại đường cũ. Hứa Thanh Thủy nắm tay Hứa Ba theo sát phía sau Nguyệt Bất Do, hai người cõng hành lý trên lưng, bên trong là thức ăn Nguyệt Bất Do bảo họ chuẩn bị, bây giờ họ cũng hiểu được vì sao lại phải chuẩn bị nhiều thức ăn như thế.
Ba Tùng rất suy yếu, nằm sấp trên lưng Nguyệt Bất Do, hắn cũng không nói gì, chỉ là cứ cách một lát hắn lại gọi Hứa Thanh Thủy một tiếng, xem bọn họ còn ở đó không.
Bước chân của Nguyệt Bất Do rất nhanh, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba gần như là chạy chậm theo. Trong rừng rất tối, nhưng cho dù là Hứa Thanh Thủy hay Hứa Ba, chẳng sợ bị nhánh cây làm vấp té hay là bị lá cây sắc bén quất vào mặt, bọn họ cũng không nói một tiếng. Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi mảnh đất đã gây ra ác mộng cho họ này.
Ngực Nguyệt Bất Do âm ỉ đau, vừa rồi vì phá nổ bức tường đá kia hắn dùng không ít nội lực. Nhưng hắn rất cao hứng, rất cao hứng. Hắn tìm được Người gù đen rồi, có thể loại bỏ cổ trùng trong ngực Mạc Thế Di rồi, hắn thật vui vẻ. Công phu không còn có thể luyện lại, cho nên kể cả mất đi một thân công lực, chỉ cần có thể làm Mạc Thế Di được tự do, hắn cũng cam nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.