Họa Đường Xuân

Chương 12:




Nguyệt Bất Do bị giết sao? Việc này chỉ sợ có chút khó. Trong nháy mắt kì hẹn một năm lại sắp đến, tháng trước Nguyệt Bất Do vừa mới đánh bại rất nhiều cao thủ đệ nhất giang hồ, trước mắt đang bị những môn phái này truy nã. Một năm nay, Nguyệt Bất Do mang đến phiền toái không nhỏ cho giang hồ, tất cả mọi người không khỏi buồn bực, sát tinh này rốt cuộc là đến từ nơi nào? Mấy tin tức này làm không ít người tức giận, chẳng qua có vài người lại rất là cao hứng khi nghe được Nguyệt Bất Do còn sống.
Sáng sớm, đã gần nửa năm không bước vào Vân Hải sơn trang, Mạc Thế Triệu lại không mời mà đến. Một năm nay, mọi người của Mạc gia đều cực kỳ bí mật mà lần lượt chuyển ra tái ngoại, đợi đến khi Vương gia phát hiện thì cũng đã quá muộn. Vương hoàng hậu cực kì tức giận, cũng phá lệ bất an. Tuy nhiên Mạc Thế Triệu cũng không rời khỏi Trung Nguyên, Mạc Thế Di cũng vẫn như trước “thành thành thật thật” ở trong sơn trang, để trấn an Mạc Thế Di thì sau khi Vương gia biểu hiện một chút bất mãn với Mạc Thế Triệu cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cũng không ở ngoài phòng đợi người nào đó đến, Mạc Thế Di rõ ràng rất nhàn nhã ở trong phòng tự mình chơi cờ. Mạc Thế Triệu vừa đi vào sân, y liền hạ một quân cờ, nhìn qua cửa sổ đang mở ra ngoài.
“Thế Di.”
Gọi một tiếng, Mạc Thế Triệu vào nhà, Mạc Thế Di chỉ chỗ trống đối diện với mình. Mạc Thế Triệu ngồi xuống, nhíu mi: “Đệ vẫn còn tâm tình chơi cờ?”
“Vì sao lại không?”
Thu lại hết quân cờ, Mạc Thế Di đưa hộp gỗ đầy quân trắng tới trước mặt Mạc Thế Triệu. Mạc Thế Triệu cười, cầm lấy một quân trắng, không chút nghĩ ngợi đặt xuống bàn cờ. Nhanh tiếp theo, Mạc Thế Di buông xuống quân đen.
Kì nghệ của Mạc Thế Triệu cũng không tốt lắm, chẳng qua chỉ có một mình hắn có thể làm đối thủ của Mạc Thế Di, vì không để Mạc Thế Di quá nhàm chán, Mạc Thế Triệu cắn răng khổ luyện kì nghệ, bây giờ ít nhất sẽ không đến mức vừa lên đã bị đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy. Nguyên bản Mạc Thế Triệu còn đang khẩn trương [ hay là hưng phấn đây?! ], hạ cờ một lúc, tâm tình của hắn bình tĩnh rất nhiều.
“Mạc Thế Di, kì hẹn một năm đã đến, ta lại tới lãnh giáo đây!”
Quân đen trên tay Mạc Thế Di đặt xuống bàn cờ “cạch” một tiếng, ngay sau đó Mạc Thế Triệu liền nhìn thấy y trực tiếp từ cửa sổ “phi” ra ngoài. Mạc Thế Triệu bỏ lại quân trắng cũng vội vã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mạc Thế Di không đến tiền viện, y đứng ở trên nóc nhà của mình đợi người tới hiện thân. Một bóng người xuất hiện từ xa xa, hắn dẫm lên nhánh cây, mái hiên, đình giác phi thẳng tới chỗ Mạc Thế Di. Chẳng qua khác với hai lần trước là người tới mặc một thân hắc y, ngoài khuôn mặt vẫn như trước bẩn hề hề nhìn không ra dáng vẻ, trên người có vẻ sạch sẽ không ít.
Mạc Thế Di không tiến lên nghênh chiến mà xoay người nhanh chóng đi theo một phương hướng khác. Mạc Thế Triệu kinh ngạc đi theo, Thế Di định tới phía bên kia sao? Người tới cũng không cảm thấy có gì kì lạ, với hắn mà nói ở đâu luận võ cũng thế, chỉ cần người kia là Mạc Thế Di là được. Quản gia của sơn trang cũng mang người theo, nhưng bọn hắn vừa mới chạy đến bên hồ đã bị vài phiến lá cây ngăn cản.
“Bản trang chủ cùng Nguyệt Bất Do luận võ, trừ Mạc Thế Triệu ra thì bất kì kẻ nào cũng không được vây xem, kẻ nào trái lệnh sẽ phải chịu hình phạt đâm mù hai mắt.” Quản gia kinh hãi, ngạc nhiên nhìn người đang đứng trên cái cây ở phía xa.
“Còn không mau mau rời đi?!” Mạc Thế Di dùng ngàn dặm truyền âm mang theo nội lực rất mạnh, quản gia ôm ngực lùi hai bước, tuy rằng hắn rất không muốn rời đi, nhưng tình hình trước mắt xem ra hắn chỉ có thể rời đi.
Nguyệt Bất Do quay đầu nhìn những người đó, chớp mắt, dường như cũng đã nhận ra sự khác thường của Mạc Thế Di. Tuy nhiên hắn liền bỏ qua những nghi hoặc đó, bây giờ với hắn mà nói chỉ có một chuyện trọng yếu nhất. Sau khi quản gia mang người không cam lòng rời đi, Mạc Thế Di nhìn về phía Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Triệu hiểu được mà gật đầu, hắn sẽ không để bất cứ “người ngoài” nào có cơ hội đến gần .
Giao nơi này cho Mạc Thế Triệu, Mạc Thế Di lại xoay người nhanh chóng ly khai, biến mất ở trong rừng cây. Nguyệt Bất Do trực tiếp lướt mặt hồ đuổi theo, song kiếm đã xuất ra khỏi vỏ. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Thế Di, còn chưa giao thủ với đối phương Nguyệt Bất Do cũng đã dị thường hưng phấn. Ngàn dặm truyền âm vừa rồi của Mạc Thế Di lộ ra nội lực hùng hậu, dường như so với năm trước lại tăng tiến không ít. Nghĩ đến công lực của Mạc Thế Di hàng năm đều gia tăng, Nguyệt Bất Do kích động vì mình có thể gặp được cao thủ như vậy, đời này có lẽ hắn không cần phải sớm nhảy vực để đầu thai kiếp khác nữa.
Nghe thấy tiếng người đuổi sát phía sau, Mạc Thế Di mạnh mẽ xoay người, kiếm đã vào tay. Thân thể còn đang lui về phía sau, tay trái của Mạc Thế Di nâng mạnh lên, vài phiến lá cây phi thẳng đến người đang bay tới. Đây là lần đầu tiên Mạc Thế Di dùng đến thứ khác ngoài kiếm, Nguyệt Bất Do sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi thì thân thể linh hoạt chợt biến mất trong đám lá cây. Sau khi hắn hạ xuống đất, hắn cũng đáp lễ đối phương bằng vài phiến lá cây.
Thoải mái vung kiếm chặt đứt những phiến lá cây kia, Mạc Thế Di phi thân nhảy lên, hai chân lần lượt dẫm lên thân cây, mượn lực đánh úp về phía Nguyệt Bất Do. Nguyệt Bất Do không chút nào lùi bước nghênh chiến, kiếm trong tay hai người chém vào nhau. Cuộc quyết đấu tiếp theo của song phương bắt đầu.
Hôm nay thời tiết kỳ thật rất tốt, có thể coi là trời trong nắng ấm, gió nhẹ lướt qua mặt. Chẳng qua Mạc Thế Triệu lại đang ngồi trên một thân cây ở rất xa. Trong rừng cây, hai thân ảnh xuyên qua, lá cây tung bay, thật giống như cuồng phong đang tàn sát bừa bãi. Mạc Thế Di mặc quần áo màu xanh, Nguyệt Bất Do lại là một thân đồ đen, hai người một xanh một đen, đánh đến khó tách rời.
Nguyệt Bất Do lợi hại hơn trước, Mạc Thế Di cũng không kém cỏi chút nào, trên hai khuôn mặt đều không nhìn rõ dung mạo có hai đôi mắt sáng rực như nhau. Đối với trận luận võ này, chờ mong không chỉ là Nguyệt Bất Do.
Thề năm nay nhất định phải nhìn được mặt Mạc Thế Di, kiếm trong tay Nguyệt Bất Do không ngừng tấn công tới mặt nạ của Mạc Thế Di. Mạc Thế Di nghiêm mật phòng thủ, không cho Nguyệt Bất Do nửa điểm cơ hội. Tại một lần tấn công mãnh liệt của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di nhảy lên, hai chân Nguyệt Bất Do lại hướng xuống đất, trực tiếp chui qua hai chân Mạc Thế Di, một chút cũng không bận tâm là mình vừa chui qua đũng quần của nam nhân khác.
Mạc Thế Di xoay người trong không trung, nhưng Nguyệt Bất Do nhanh hơn y nửa nhịp. Trong nháy mắt Mạc Thế Di xoay người kia, Nguyệt Bất Do mạnh mẽ đứng dậy vặn mình, cho Mạc Thế Di một kiếm.
Có tiếng gì đó vang lên rất khẽ, loại âm thanh rất khẽ này hoàn toàn có thể bị bất cứ âm thanh nào khác che giấu. Nhưng Mạc Thế Di nghe được, Nguyệt Bất Do cũng nghe được.
Mặt nạ trên mặt lỏng xuống, Mạc Thế Di bình tĩnh quay lại, phía sau lại truyền đến một tiếng kêu “ai nha” thống khổ. Chẳng lẽ y làm Nguyệt Bất Do bị thương?! Trong lòng Mạc Thế Di kinh hãi. Ngoảnh lại mà không nhìn thấy mặt nạ rơi đâu cả, y liền quay lại. Rồi y thấy hắn đứng ở nơi đó.
“Hà hà, ta nhìn thấy mặt của ngươi rồi, ha ha ha ha……”
Chỗ nào của Nguyệt Bất Do có nửa điểm không thích hợp? Chỉ thấy hắn đứng ở đó, thần sắc đắc ý ngửa mặt lên trời cười to. Mạc Thế Triệu nhảy từ trên cây xuống, trên gương mặt tái nhợt của Mạc Thế Di không một chút biểu cảm, nhưng trong mắt y cũng là sự phẫn nộ vì bị “ám toán”, còn có một tia phức tạp mà y không hiểu.
Không có bất cứ sự báo trước nào, kiếm trong tay Mạc Thế Di đâm thẳng đến tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ kia. Thấp hơn Mạc Thế Di gần như một cái đầu, Nguyệt Bất Do rõ ràng hơi chật vật tránh ra, trên mặt còn mang sự đắc ý làm người ta càng thêm phẫn nộ.
“Trên mặt ngươi rõ ràng không bị thương, làm gì mà lại đeo mặt nạ hù dọa người khác, mặt nạ của ngươi lại còn khó coi nữa.”
“Câm miệng !”
“Miệng mọc trên người ta, ta muốn nói liền nói, ngươi quản được sao?”
“…… Ngươi muốn chết !”
“Hừ hừ, không phải ta xem nhẹ ngươi, muốn giết ta, ngươi còn không có năng lực này.”
“Vậy chúng ta liền thử xem !”
Mạc Thế Triệu đuổi tới liền khẩn cấp dừng lại, nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước. Động tác của Mạc Thế Di rõ ràng hơn vài phần sát khí so với vừa rồi, Nguyệt Bất Do cũng không cười nữa, nghiêm túc ứng chiến.
Hai lần trước hai người giao thủ đã tính là cao thủ quyết đấu, mà giờ phút này hai người giao phong tuyệt đối có thể xưng được là cao thủ trong cao thủ, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Đương nhiên, đây là cảm giác của Mạc Thế Triệu. Chẳng qua hắn cũng không lo lắng, bởi vì Nguyệt Bất Do sẽ không giết chết Mạc Thế Di, mà dù Mạc Thế Di nổi cơn thịnh nộ thì cũng tuyệt đối sẽ không giết Nguyệt Bất Do. Mạc Thế Triệu có chút hiểu được vì sao Mạc Thế Di muốn tới nơi này luận võ, vì sao không muốn để cho người khác thấy được. Một Thế Di như vậy nếu như bị người của Vương gia biết chỉ sợ sẽ càng không an tâm. Nhất là Nguyệt Bất Do đã thấy được mặt của Mạc Thế Di.
Chẳng lẽ Thế Di biết hôm nay Nguyệt Bất Do sẽ lấy mặt nạ của y sao? Mạc Thế Triệu lập tức lắc đầu trong lòng, đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Vô số lá cây hy sinh giữa ba thanh kiếm của hai người. Ngay khi Mạc Thế Triệu nghĩ trận chiến hôm nay hai người sẽ dây dưa bao lâu thì một màn làm hắn khiếp sợ đã xảy ra.
Sau khi Nguyệt Bất Do tránh đi một kiếm của Mạc Thế Di thì nhảy tới trên cây, nhanh tiếp theo, một thanh kiếm rời tay. Mạc Thế Di đuổi theo, thân thể xoay sang né thanh kiếm phi tới. Chính là trong khoảnh khắc này, Nguyệt Bất Do liền điên cuồng “bay” tít đi xa.
“Sang năm lại đến!”
“Nguyệt Bất Do!”
Mạc Thế Di hơi ngẩn ra, lập tức đuổi theo. Y cũng không biết vì sao mình lại hô tên của Nguyệt Bất Do lên, nhưng y không muốn để người kia cứ như thế lại chạy mất không thấy bóng dáng.
Đương nhiên Nguyệt Bất Do sẽ không dừng lại, lột mặt nạ của Mạc Thế Di xuống làm hắn có chút chột dạ, chẳng lẽ ở lại để Mạc Thế Di chém sao? Lần này hắn lại thua rồi, nhưng mà không sao hết, ít nhất hắn đã đạt thành một mục tiêu, cuối cùng hắn cũng nhìn được mặt của Mạc Thế Di.
Hắc y nhân bay đi như chim, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Mạc Thế Di ngừng lại thở gấp gáp, trên phương diện khinh công y cảm thấy mình không bằng. Tuy rằng trên mặt y vẫn không có biểu cảm nào đặc biệt nhưng ánh mắt lại tiết lộ sự ảo não và bất đắc dĩ của y, bất đắc dĩ vì Nguyệt Bất Do không nói hai lời liền bỏ chạy mất. Đến bao giờ người này mới có thể đường đường chính chính giống như nam nhi giang hồ chân chính? Trên lá cây dính vài giọt máu đỏ tươi, Mạc Thế Di thấy được, cảm giác trong lòng càng thêm phức tạp. Y không muốn làm Nguyệt Bất Do bị thương.
“Thế Di.”
Lại nhìn về phía Nguyệt Bất Do đào tẩu và vài giọt máu tươi kia, Mạc Thế Di xoay người. Phải đến ngày này sang năm y mới có thể gặp lại tên nhóc kia.
Mạc Thế Triệu chạy tới, cầm thanh kiếm Nguyệt Bất Do bỏ lại trong tay. Hắn trực tiếp giao cho Mạc Thế Di, cũng nói: “Người này, năm trước ném tay nải của mình, năm nay lại ném kiếm. Ta xem sang năm người này hẳn sẽ ném nốt thanh kiếm còn lại của hắn luôn.”
Tra kiếm vào vỏ, Mạc Thế Di nắm chặt thanh kiếm của Nguyệt Bất Do, mày nhíu thật chặt, trên chuôi kiếm đầy mỡ dính, chẳng lẽ người này chưa bao giờ rửa tay sao? Mạc Thế Triệu nhận ra Mạc Thế Di không thích, hắn cười lắc đầu: “Lúc nào thấy hắn cũng là bộ dạng bẩn hề hề này. Thế Di, hắn thấy được mặt của đệ, lần tới hẳn là đệ phải nhìn thấy mặt hắn chứ.”
Ai biết được? Tên kia chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, trừ phi hắn tự rửa mặt, bằng không người khác cũng không có cách nào. Phun ra một ngụm hờn giận khó nói, Mạc Thế Di trở về, mặt nạ của y còn không biết rơi ở đâu đây.
Tìm được mặt nạ bị cắt đứt dây, Mạc Thế Di nhặt lên xem hồi lâu. Mạc Thế Triệu đứng ở phía sau, một tay đặt lên bờ vai y, im lặng an ủi y. Tâm tình sau trận luận võ dần bình phục xuống, Mạc Thế Di buộc chắc sợi dây, lại lần nữa đeo lên trên mặt. Gỡ trâm gài tóc xuống để tóc tán loạn che khuất nút buộc kia, Mạc Thế Di lấy kiếm của Nguyệt Bất Do đi ra ngoài.
“Thế Di, Nguyệt Bất Do lại đúng hẹn mà đến, lúc này chắc chắn kinh thành càng ngồi không yên.”
Bước chân của Mạc Thế Di ngừng lại, sau đó y tiếp tục bước đi, lạnh lùng nói: “Ngoài ta, trong thiên hạ không người nào có thể giết hắn.”
Ngẫm lại cũng đúng, Mạc Thế Triệu nở nụ cười, cũng hiếu kì hỏi: “Vậy đệ sẽ giết hắn sao?”
Mạc Thế Di hỏi lại: “Vì sao ta phải giết hắn?”
A, có vẻ hắn đã hỏi một vấn đề ngu ngốc rồi. Mạc Thế Triệu tiến lên hai bước nắm lấy bả vai Mạc Thế Di, nhỏ giọng nói: “Lần này lại thắng, buổi tối uống một chén chứ?”
“Lần này không có thắng thua.” Mạc Thế Di cũng không có niềm vui thắng lợi. Y đâm Nguyệt Bất Do bị thương, Nguyệt Bất Do cũng kéo được mặt nạ của y xuống, ai cũng chưa chiếm được tiện nghi của ai.
“Cho dù nói gì thì cũng đáng giá uống một chén nha, hơn nữa ta cũng khó có cơ hội đến một lần.”
“Bên chỗ huynh thế nào rồi?”
“Đều rất tốt. Yên tâm đi. Buổi tối uống một chén?”
“Được.”
Mái tóc rối tung của Mạc Thế Di đã buộc trở lại, ngoài Mạc Thế Triệu không ai biết kết quả của trận luận võ này là gì, Mạc Thế Triệu cũng không lộ ra một chữ. Sau khi trở về, Mạc Thế Di liền tắm rửa sạch sẽ, kể cả thanh kiếm Nguyệt Bất Do bỏ lại kia cũng ngâm trong nước rửa sạch một lần. Mà quá trình tẩy rửa chuôi kiếm thì Mạc Thế Di tuyệt đối không muốn nhớ lại thêm lần nào hết.
Phải đến sang năm mới có thể nhìn thấy tên kia …… Mạc Thế Di vừa lau mái tóc ướt của mình vừa nhìn gương đồng, tâm tư bay xa. Rốt cuộc tên kia chui ra từ đâu? Cảm giác giống như con khỉ họ Tôn, đang trống không liền xuất hiện. Chỉ đáng tiếc là Nguyệt Bất Do kia dù có một thân công phu cao cường, tác phong làm việc so với vô lại còn vô lại hơn.
“Thế Di, đệ xong chưa? Đến uống rượu .”
“Xong rồi đây.”
Mặc tóc rối tung, tâm tình Mạc Thế Di rõ ràng có chút thoải mái mà ra khỏi phòng ngủ. Y lại bắt đầu chờ mong sang năm .

Nhai miếng bánh bao như nhai sáp, Nguyệt Bất Do nằm trong đống cỏ khô ngẩn người nhìn bầu trời. Hắn thiếu một thanh kiếm rồi. Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu làm hắn ngẩn người, nguyên nhân chủ yếu là không ngờ hắn lại bị Mạc Thế Di làm bị thương hai lần. Thực lực của Mạc Thế Di thật sự là sâu không lường được. Lần đầu tiên Nguyệt Bất Do có cảm giác gặp được khắc tinh như thế này. Chẳng qua đối với một người càng đánh càng hăng như Nguyệt Bất Do mà nói, gặp được khắc tinh đúng là chuyện hắn cầu còn không được. Chỉ là…… vì sao vất vả đánh xong một trận mà hắn lại chỉ có bánh bao trắng để ăn?
Cử động cánh tay bị thương, Nguyệt Bất Do cũng không phẫn nộ, hắn sao lại không biết đây chỉ là do Mạc Thế Di ngộ thương. Cao thủ giao phong, ngộ thương như thế này là rất bình thường. Với Nguyệt Bất Do mà nói, Mạc Thế Di là một sự tồn tại đặc thù bất đồng với tất cả mọi người mà hắn gặp. Trước không nói đến quan hệ giữa Mạc Thế Di với khối thân thể này của hắn, sau khi hắn tới nơi này thì cái tên được nghe nhiều nhất hàng ngày chính là Mạc Thế Di, thậm chí là chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Mà Mạc Thế Di cũng không làm hắn thất vọng, hắn có thể ở đây một phần rất lớn là vì có Mạc Thế Di tồn tại. Thực không cam lòng cắn hết bánh bao, Nguyệt Bất Do đứng lên. Hắn muốn ăn thịt, bắt con gà nướng ăn thôi.
Ban đêm, ở một mình trong phòng, tay Mạc Thế Di cầm thanh kiếm của Nguyệt Bất Do vung vài cái. Kiếm do Tuyết cốc Mạc gia tạo ra tự nhiên không sai, nhưng Mạc Thế Di lại lắc đầu trong lòng, thanh kiếm này không xứng với Nguyệt Bất Do. Nếu Nguyệt Bất Do có thể có một thanh kiếm tốt như của y, kiếm thuật của hắn sẽ càng lợi hại.
Đặt thanh kiếm của Nguyệt Bất Do xuống, Mạc Thế Di ra khỏi phòng. Đi tới cửa phòng của Mạc Thế Triệu, y liền gõ cửa. Vừa mới nằm xuống, Mạc Thế Triệu lại buồn bực đứng dậy ra mở cửa, vừa nhìn thấy y thì rất là kinh ngạc.
“Thế Di?”
Đẩy Mạc Thế Triệu vào nhà, Mạc Thế Di đóng cửa lại, hạ giọng nói thẳng ý đồ của mình: “Huynh viết thư cho cha đi, ta muốn một thanh kiếm có thể sánh ngang với Phách Nguyệt.” Phách Nguyệt là kiếm của Mạc Thế Di.
“A? Đệ cũng muốn luyện song kiếm ” Phản ứng đầu tiên của Mạc Thế Triệu là như vậy.
Mạc Thế Di nhếch miệng: “Ta muốn cho Nguyệt Bất Do.”
“A?!” Mạc Thế Triệu trực tiếp há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.