Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 14: Yêu nhau còn cần cơ hội




Edit: Rika
Sắc trời tối dần, không khí trong Phấn Đại thật khẩn trương, ba chúng ta ngồi đối diện nhau, tiểu Toàn cùng “Sơn dương râu” tránh ở sau quầy thuốc, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Một hồi lâu, Cừ Cử hít một hơi, thản nhiên mở miệng.
“Nha đầu, ta nghĩ, ta muốn rời Phấn Đại”
Tiểu Toàn cả kinh, tay đánh rơi dược liệu, trong không gian tĩnh lặng của Phấn Đại chợt phát ra tiếng vang kinh người. Ta xoay người….thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó nhẹ nhàng gaatjd dầu.
“Cũng tốt. Tâm tình hiện tại của ta giờ rất phức tạp”. Ta quay đầu nhìn Cừ Cử “Nàng ấy là tổ tiên của ta, nên lấy lễ đối đãi, nhưng nàng ấy lại cướp tướng công của ta thì lại là tình địch, ta hiện tại không thể ân cần đối với nàng, các người dọn ra khỏi Phấn Đại, đây thật là một ý kiến hay”
Cừ Cử nhìn ta, ánh mắt có lỗi, ta có chút sợ hãi, hắn cảm thấy cần xin lỗi ta sao, đó không phải nói là ta đã bị hạ nốc – ao sao?
Ta đưa tay cầm chén trà lạnh lên, khẽ cười một chút “Các ngươi cũng đừng nghĩ rằng khi dọn ra khỏi Phấn Đại rồi là hết, ta sẽ không buông tha Cừ Cử đâu”
Ngữ khí chắc nịch, A Lê cùng Cừ Cử đều sửng sốt.
Ta ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt “Tuy rằng trăm năm trước hai người yêu nhau như thế nào, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi cướp Cừ Cử từ trong tay ta ra, các ngươi có một đoạn tình cảm, ta cũng có, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng là ai cũng không thể không phủ nhận tình cảm của ta và Cừ Cử, vô luận thời gian dài hay ngắn, nhưng ngươi không tồn tại ở đây, cho nên. . . .” ta quay đầu nhìn Cừ Cử chằm chằm, gằn từng tiếng : “Hiện tại, chúng ta đứng ngang hàng, cùng cạnh tranh công bằng”
Phấn Đại càng thêm yên tĩnh, giống như ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, A Lê đột nhiên che miệng cười.
“Mật nhi, tính cách của ngươi và ta thật có chút giống nhau, khó trách chàng lại yêu thương ngươi”
Ta nhìn Cừ Cử, chỉ thấy sắc mặt hắn có một chút âm trầm. Tâm tình của ta dường như đã bị đóng băng, rầu rĩ nhìn mặt đất. Nàng nói ra những lời này, là ám chỉ Cừ Cừ yêu thương ta bởi vì trên người ta có bóng dáng của nàng sao?
“Mật nhi, kỳ thật ta cảm thấy hai chúng ta có thể cùng được gả cho hắn, ta cũng không ngại, dù sao ta cũng muốn cảm ơn thời gian qua ngươi đã thay ta tận tâm chăm sóc chàng. . . .”
“A Lê, không được nói bậy” Cừ Cử đột nhiên cau mày ngăn lại lời A Lê nói, ta rõ ràng nhìn thấy được bàn tay hắn nắm tay A Lê chặt đến mức nổi gân xanh.
Cừ Cử, người là đang bảo vệ ta, sợ ta bị tổn thương sao? Ta đây có phải hay không có thể lý giải, kỳ thật ở trong lòng ngươi, trừ bỏ Chung Ngô Lê, kỳ thật cũng có một vị trí dành cho ta đúng không? Cho dù chỉ một chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi. . . .
Ta bỏ chén trà xuống nở nụ cười, chống lưng đứng lên, hướng tiểu Toàn phất phất tay.
“Sắc trời không còn sớm, các người mau thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài, ta sáng nay bị gọi dậy sớm, cả người mệt mỏi, ta nghĩ muốn đi nghỉ ngơi một chút, Tiểu Toàn, chờ bọn họ đi rồi ngươi thổi lửa nấu cơm, sau khi xong thì gọi ta, nhớ kỹ chờ họ đi mới nấu, ta cũng không muốn mời cơm bọn họ” Ta cười khanh khách hướng tới phòng của ta.
Ta không có nói sai, ta thật sự mệt chết đi, thật giống như đang phiêu bồng lơ lửng trên đám mây sau đó rớt một cái bịch, toàn thân ta chỗ nào cũng đau nhức.
Phòng tân hôn của ta chính là phòng ngủ của Cừ Cử, cho nên trong phòng trừ bỏ chữ song hỉ đỏ thẩm, còn có cả đồ trang trí. Đóng cửa phòng lại, ta tựa người vào cánh cửa, nhìn thấy phía trước bàn tròn, nhìn thấy Cừ Cử đang ôm ta, trong lòng ta sụp đổ.
Ta trượt từ từ xuống đất, ngồi trên mặt đất lạnh băng, nước mắt vô thanh vô thức từ hốc mắt chảy ra.
Ta nghĩ yêu nhau rất đơn giản, chỉ cần hai bên lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần chung thủy với người mình yêu, chỉ cần tín nhiệm lẫn nhau, chỉ cần toàn tâm nỗ lực. Thế nhưng hết thảy vẫn không đủ, yêu nhau còn cần một cơ hội, không đúng thời gian, không đúng địa điểm, gặp không đúng người chung quy cũng đã lỡ mất cơ hội. Giống như ta và Cừ Cử, chúng ta có thể năm lần bảy lượt đi mua đồ trang trí phòng tân hôn, hắn có thể trong cơn mưa gió tìm được ta trên núi Thiên Lam, ta chỉ bằng một tờ giấy có nội dung không rõ ràng đi trong đêm tối đi đến Tuyên thành tìm hắn, thế nhưng, ta cũng không thể gạt bỏ được chuyện hắn rời đi cùng với nữ nhân hắn yêu.
“Nha đầu. . . .”
Bên ngoài, cừ Cử gõ nhẹ cửa. Ta đưa tay che miệng lại, sợ tiếng khóc của chính mình rơi vào tai hắn, ta không muốn để hắn thấy bộ dáng đau khổ của ta, ta không muốn chàng cảm thấy hắn đã làm sai cái gì, mà ta nghĩ, hắn cũng chẳng làm sai điều gì với ta cả.
“Nha đầu . . . .” Trầm mặc một chút, hắn vẫn nhẹ giọng gọi ta, thanh âm kia ôn ôn nhu nhu, vẫn giống như trước kia “Ta đi rồi. . . .”
“Đi đi, còn muốn đánh thức ta sao? Chàng nhớ nói rõ với nàng ta, ta và nàng ấy cùng cạnh tranh công bằng”
Ngoài cửa Cừ Cử nhẹ giọng cười, sau đó ta nghe cước bộ của hắn xa dần xa dần. Ta ngẩng đầu nhìn vào gương đồng gương mặt vừa cười vừa khóc của mình, đột nhiên cảm thấy mình giống như diễn viên đang đóng một vở hài kịch. Vẻ mặt nỗ lực, người khác thì sung sường, còn mình thì âm thầm gặm nhấm vết thương.
Sắc trời tối thui, ta vẫn duy trì bộ dáng trước khi Cừ Cử rời đi, lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị người khác gõ, ta nghĩ là Tiểu Toàn gọi ta ra ăn cơm, ta nhắm mắt lại lắc lắc đầu và tay. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, đột nhiên ta nhớ tới hành động này của ta đâu có ai nhìn thấy.
“Ta mệt lắm, để sáng mai ta dậy ăn”
Ta đứng dậy, lắc lư đi tới bên giường, ta mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta giống như cảm giác được có người ở bên cạnh ta, mạnh mẽ mở mắt ra, ta liền nhìn thấy một nam tử dáng vẻ hào sảng ngồi trên ghế ở bàn tròn thưởng thức một miếng ngọc, nhất thời, ta vội vàng bật dậy.
“Ngươi là ai?”
Nam tử nhẹ nhàng cười nhìn ta, một tiếng vang lên, căn phòng liền được thắp sáng. Ta híp mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng chói mắt, thật lâu sau mới nhìn rõ, nam tử kia một thân hồng y thêu hoa văn đen, nhất thời trong đầu, trí nhớ hỗn loạn bắt đầu trồi lên trên mặt nước.
“Ngươi là người của Tả Khâu gia?”
Nam tử nhẹ giọng cười, khơi mào một đôi mắt xếch liếc ta một cái “ Ngươi quả thật giống như trong lời đồn, hoàn toàn không quan tâm chuyện tứ đại gia tộc, toàn tâm toàn ý chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này nói chuyện yêu đương”. Hai miếng ngọc trong tay hắn va chạm phát ra âm thanh mượt mà. “Chính là ta, ta nhìn thấy tân lang hình như không quan tâm tới ngươi?”
Lòng ta giống như bị một cái gì đó đâm phải, nhất thời có chút thẹn quá thành giận.
“Ta yêu như thế nào thì có liên quan gì tới Tả Khâu gia nhà ngươi, không phải chủ tử nhà ngươi vì chuyện này mà phái ngươi từ xa xôi tới đây chúc mừng ta chứ?”
Nam tử nhướng đuôi lông mày “Ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?”
Ta cau mày nhìn vị khách không mời mà tới này lắc lắc đầu. Nam tử cúi đầu bất đắc dĩ vỗ vỗ trán : “Chung Ngô Mật, vậy ngươi có còn nhớ rõ lời hứa của ngươi ở sau núi Côn Lôn của Tả Khâu gia không?”
“Ngươi không cần thách đố ta, gia gia của ta kết luận trí nhớ của ta không tốt lắm, cho nên ngươi tự nói đi”
Nam tử phẩy áo choàng trên người đứng lên, thong thả bước tới trước mặt ta: “Chung Ngô Mật, người từng đáp ứng với thiếu chủ của gia tộc ta, chờ sau khi ngươi đủ mười sáu tuổi sẽ gả làm vợ hắn, ngươi còn nhớ rõ chứ? Lần này ta tới đây, chính là nhắc nhở ngươi thực hiện lời hứa năm xưa”
Ta nhìn hắn, nhìn thấy một nốt ruồi hình giọt lệ ở khóe mắt, đột nhiên một tiếng trí nhớ ta tuôn ra, chuyện cũ rõ ràng trước mắt. Năm ta bốn tuổi, ta xuất cốc cùng với gia gia, tình cờ đi qua núi Côn Luân của Khâu gia, khi đó tuổi còn nhỏ, nhìn thấy thiếu chủ Khâu gia xinh đẹp liền đưa ra hứa hẹn của mình. Ta còn nhớ rõ, khóe mắt hắn có một nốt ruồi hình giọt lệ.
“Ngươi la Tả Khâu Ngạo?”
Hắn ngửa đầu cười ha ha “Ngươi rốt cục cũng nhớ ra, như thế nào?”
“Cái gì?”
“Thực hiện lời hứa của ngươi?”
Ta sửng sốt, tiện đà đứng dậy tới tới bên cạnh bàn ngồi xuống “Đồng ngôn vô kỵ, ngươi nghĩ là thật sao? Huống hồ ta đã được gả cho người khác, như thế nào có thể gả cho ngươi được nữa?”
Tả Khâu Ngạo nghiêng đầu nhìn ta “Nhưng ta không biết phu quân của ngươi có cái gì tốt, ngươi chẳng. . . .”
“Câm miệng!” Ta quay đầu hung tợn nhìn Tả Khâu Ngạo chằm chằm, Tả Khâu Ngạo sửng sốt một chút gật gật đầu.
“Xem ra ngươi còn không biết, được rồi, ta chờ ngươi, chờ ngươi trở về cầu ta thú ngươi”
Ta sửng sốt “Chuyện gì mà ta không biết?”
Hắn lắc lắc đầu, xoay người đi tới cửa, trong nháy mắt liền mất đi bóng dáng. Tả Khâu gia có bí quyết một ngày đi trăm dặm, quả nhiên danh bất hư truyền, rốt cục là có chuyện gì mà ta không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.