Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 27:




Mục Hành ngơ ngác nhìn lên không trung, đột nhiên phát hiện hắn lại có thể khống chế thân thể được rồi. Hắn đỏ mắt hung tợn nhìn chằm chằm đám zombie còn lại, nỗi phẫn nộ khi không khống chế được bản thân mà làm thương tổn người mình yêu nháy mắt bao phủ che mờ toàn bộ tinh thần hắn.
Mục Hành vỗ túi một cái, toàn bộ hạt kim loại trong nháy mắt bay ra trôi nổi lên không. Hắn híp mắt một cái, tất cả hạt kim loại nháy mắt biến thành kim châm một giây bay tới bọn zombie.
Cùng lúc đám zombie ngã xuống, một vị công tử mặc trường sam màu xanh cầm tiêu ngọc xuất hiện cách chỗ Mục Hành đứng không xa.
Mục Hành nhìn thấy Du Lãnh, hơi tìm lại được chút lí trí của bản thân.
Tiêu ngọc nhẹ thổi một hơi, tiếng tiêu du dương vang vọng khắp cả không gian, mặc kệ đã chết hay còn sống cũng đều đứng lên dạt ra khỏi đáy hố, dưới hố đã hiện ra thứ gì đó.
Du Lãnh nhìn về phía đáy hố, bên trong là hai hòn đá đen như mực phát ra ánh sát nhàn nhạt, vầng sáng bảo hộ bên ngoài hòn đá không để máu thịt zombie mảy may đụng tới.
Mục Hành trước hết giết hết đám zombie sót lại, sau mới đi đến bên cạnh Du Lãnh, ngơ ngẩn nhìn anh, “Xin lỗi, thực xin lỗi, Du Lãnh, em xin lỗi”.
Thanh âm hắn vô cùng chua xót, tràn ngập thống khổ vô tận, đau đớn đến mức cảm tưởng như chỉ một giây sau hắn có thể tan vỡ ngay lập tức.
Du Lãnh nhìn Mục Hành, duỗi tay ôm hắn vào ngực, vỗ lưng Mục Hành nói, “Không sao cả rồi, anh không sao hết, em nhìn anh đi, anh vẫn đang khỏe mạnh mà? Anh đã đồng ý với em rằng anh sẽ không sao rồi đúng không?”.
Cái lưng cứng đờ của Mục Hành dần dần thả lỏng, hắn bi thương giống như một đứa trẻ cuộn tròn người trong lòng ngực Du Lãnh, thanh âm nghẹn ngào thống khổ không chịu được, “Em, em đã không thể bảo vệ tốt cho anh, em đã làm anh bị thương, sao em có thể làm anh bị thương được, em thật đáng chết ………Du Lãnh, Du Lãnh, xin anh đừng không cần em nữa mà …..”
Mục Hành trước giờ vốn đã rất thiếu thốn cảm giác an toàn rồi…, Du Lãnh thở dài trong lòng ôm chặt Mục Hành, thanh âm lãnh đạm lộ ra ôn nhu kiên định, “Anh luôn cần em, mãi mãi đều cần”.
Trang phục của Du Lãnh dần thay đổi, biến thành một bộ áo đen hiệp sĩ ôm người, bên hông đeo bội kiếm vô cùng sắc bén, hiệp sĩ bế ngang Mục Hành lên nhảy thẳng vào hố, càng lại gần hai hòn đá trong lòng anh càng chấn động dữ dội.
Mục Hành dần dần bình tĩnh lại, cảm xúc cay đắng tản đi khi ở trong lòng ngực dịu dàng của Du Lãnh, sau một giây hắn mới phát hiện, vậy mà hắn đang nằm trong vòng tay của anh?!
“Bảo, bảo bối?”
Du Lãnh không định tùy tiện động vào hai hòn đá kia, suy đoán một chút, vật này phải chăng là nguyên nhân gây biến dị cho tang thi sao? Tuy vậy anh không định đặt bản thân vào nguy hiểm. Du Lãnh ôm người kia vào trong ngực, hờ hững, “Hm? Sao vậy?”
Tại sao đột nhiên anh ấy lại phát ra công khí toàn phần như vậy chứ??? Mục Hành thực lòng không muốn rời xa ôm ấp của Du Lãnh, nhưng hắn lại nhớ tới dáng vẻ anh trước đó đã hư ảo như một cái bóng, liền vội vàng nói, “Bảo bối, anh mau buông em xuống đi, em không sao hết. Trước đó anh đã hao hết bao nhiêu là tinh thần lực rồi mà bây giờ vẫn còn chịu đựng được sao?”
“Bây giờ vẫn ổn,” Du Lãnh thả Mục Hành xuống, xoa đầu hắn liền nhanh giải thích nói, “Sau đây có lẽ anh sẽ phải yếu đi một khoảng thời gian, đây cũng là điều bình thường thôi, em phải yên tâm là không có chuyện gì với anh”.
Trong lòng Mục Hành lại căng thẳng, tính ra hôm nay Du Lãnh đã biến hình ra tận bốn bản thể: mèo con, chiến sĩ, công tử, hiệp sĩ. Vậy anh đã phải tiêu hao nhiều năng lượng đến mức nào, hắn thực không thể tưởng tượng nổi?
Liếc mắt một cái liền hiểu suy nghĩ trong lòng Mục Hành, Du Lãnh nhẹ nhàng cầm tay hắn cười, nói “Đừng nghĩ nhiều nữa, thật ra cũng chỉ là tiêu hao tương đối thôi, cũng không có việc gì. Tình trạng anh bây giờ tương đương là: trạng thái hiệp sĩ đã suy yếu, chiến sĩ và mèo nhỏ thì vẫn còn rất nhiều HP, công tử còn tầm 30%. Nghỉ ngơi một chút sẽ bình phục, đều không có gì”.
*HP: giá trị thể lực trong game, đại loại đến 0% là chết.
Nhưng Du Lãnh lại không nói đến lúc đó HP của chiến sĩ đã thấp đến gần tử vong. Nói cách khác nếu lúc ấy Du Lãnh không kịp chuyển đổi sang bản thể nhân vật khác, vậy chắc chắn anh sẽ phải chết.
“Em nhìn chút xem đây là gì?” Du Lãnh ngồi xuống cẩn thận xem xét mấy viên đá này, nói, “Chính là thứ này đã hấp dẫn bọn zombie kéo đến, cũng có lẽ là nó gây ra mấy hiện tượng kì quái gần đây cũng nên”.
Mục Hành theo trực giác cảm thấy Du Lãnh vẫn còn đang giấu hắn chuyện gì đó, nhưng thấy anh không muốn nói nhiều nữa nên đành cố gắng áp xuống lo lắng trong lòng, cũng nhìn xuống thứ đen như mực kia, “Cái này …?”
Nhìn Mục Hành định tự tay cầm lấy thứ kia, Du Lãnh lập tức kéo tay hắn ra, “Em đừng sờ vào, vẫn còn chưa biết nó có vấn đề gì không nữa!”
Du Lãnh nghĩ ngợi một lúc, lấy kiếm của hắn ra, thân thanh kiếm cũng một màu đen nhánh như mực, mũi kiếm gẩy nhẹ vào hòn đá, dần dần tăng lực.
“Sao lại mềm vậy?” Du Lãnh nghi hoặc nhìn thấy thân kiếm chạm vào giữa ánh sáng của viên đá, “Không! Không đúng!”
Ngay sau đó ánh sáng đột ngột bùng lên chiếu rọi, cả đáy hố đều bị hào quang của nó bao phủ.
Du Lãnh theo bản năng quăng bội kiếm xoay người ôm Mục Hành vào lòng bảo vệ hắn.
Du Lãnh đau đớn kêu lên một tiếng, quần áo hiệp sĩ trên người anh cũng dần biến mất, lại khôi phục thành bản thể người bình thường. Trong khi Du Lãnh hoàn toàn biến trở lại thành người thường thì ánh hào quang cũng đồng thời biến mất.
Du Lãnh mềm mại ngã vào lòng Mục Hành, nhíu mi nhìn về chỗ mấy hòn đá ban đầu thì không thấy đâu nữa, chỉ còn lại hai viên ngọc trai đen một lớn một nhỏ.
Mục Hành cực kì kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới mọi việc lại phát sinh đến như vậy, nhưng dáng vẻ ốm yếu của người trong lòng khiến hắn không còn tâm tình gì để suy xét đầu đuôi mọi thứ, chỉ muốn lập tức bay về nhà để anh có thể nghỉ ngơi.
Hiện giờ Du Lãnh còn yếu ớt hơn bất kì thời điểm nào trong hồi ức mà hắn nhớ được.
Hai viên ngọc đen dưới đất bỗng đột nhiên bay lên bồng bềnh trôi nổi giữa không trung.
“Đây là?” Mục Hành nghi ngờ không thôi, ôm Du Lãnh lùi về sau chuẩn bị sẵn tư thế, hạt kim loại trong tay sẵn sàng chờ đợi để phóng xuất.
Chính giữa ngọc trai đen chui ra một dây tơ đen nhánh, xuyên hai viên ngọc đen thành một chiếc vòng tay, ngay sau đó liền bay vào treo lên cổ tay Du Lãnh, tốc độ nó nhanh đến mức khiến hai người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Tay phải Du Lãnh vuốt ve ngọc đen trên cổ tay, khép mắt giấu đi suy nghĩ sâu xa.
Mục Hành ôm Du Lãnh nhảy ra khỏi cái hố, lo lắng hỏi, “Bảo bối, vậy thứ này…”
“Không sao đâu,” Du Lãnh dựa vào trong lòng Mục Hành, ngón tay móc vào áo hắn, “Chúng ta đi tìm hai người Văn Nhân Chí đi, sau đó còn trở về”.
“Được, anh ngủ đi”.
Không biết từ khi nào sương mù bên ngoài đã tan biết, mưa cũng ngừng rơi, ánh mặt trời đã rất lâu không thấy bây giờ mới hiện ra rực rỡ soi rọi.
Mục Hành ôm Du Lãnh hôn mê yếu ớt đi trên con đường núi, gió nhẹ phơn phớt thổi đến nhưng lại không làm sao mà khiến nỗi sầu lo trong mắt hắn tiêu tán, cũng như không thể cuốn đi nỗi bất an dày đặc trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.