Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 11:




Nhìn Mục Hành chạy như bay đi lấy, Du Lãnh bật cười một tiếng.
Từ sau khi bà ngoại qua đời, đây là lần đầu tiên anh cho phép một người bước vào thế giới của mình. Có lẽ Mục Hành chính là người mà bà ngoại nói chăng, người mà sẽ đi cùng mình cả đời người.
Mục Hành cầm vali chạy như bay vào phòng, trông thấy Du Lãnh thần sắc mới hòa hoãn một chút.
Mục Hành dựa vào người Du Lãnh, nhìn anh gõ số liệu máy tính, đầu hắn thực hỗn loạn, hai thái cực tuyệt vọng và kinh hỉ không ngừng xung đột.
Du Lãnh thấy hắn thần người, kéo tay hắn nói, “Ngồi lên đây”.
Mục Hành cởi giày lập tức lên giường. Du Lãnh nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, sau đó ngồi vào trong lòng hắn, tựa người vào ngực Mục Hành, hai tay tiếp tục di chuyển trên bàn phím, “Tôi là con lai”.
Mục Hành hai tay ôm thật chặt eo của anh, hai mắt chăm chú nhìn tay anh, “Ừm”.
“Tôi có mặt trên đời này là một sự cố ngoài ý muốn,” Khóe miệng Du Lãnh nhếch lên một chút, giọng điệu rất bình thản, tựa hồ như đang kể chuyện của người khác, “Mẹ tôi sinh tôi xong liền sống cuộc đời riêng của bà, tôi từ nhỏ lớn lên với bà ngoại”.
Nói đến đây Du Lãnh ánh mắt giật giật, con ngươi xám nhạt màu hơi trở nên ôn nhu, “Bà ngoại là một bà cụ hiền lành, bà đối với tôi rất tốt, à đúng rồi, sống cùng bọn tôi còn có một con mèo đen”.
Mục Hành nắm tay thật chặt, những thứ này hắn vẫn chưa bao giờ biết được.
“Vào lúc tôi học cấp ba, bà ngoại rời bỏ tôi, mèo đen kia cũng rời bỏ tôi, những người có liên quan đến tôi đều đã biến mất”.
“Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi rất mơ hồ, tôi không thích người khác lại gần, vậy nên Mục Hành, sự xuất hiện của cậu khiến người khác thật kinh ngạc,” Du Lãnh rời tay khỏi máy tính, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt Mục Hành, trong đôi mắt kia vừa chợt lóe lên lại biến mất một tia hoảng loạn, “Em khác biệt.”
Mục Hành nâng mặt anh, khắc chế không kịp khẽ hôn lên ánh mắt rốt cục có chút biến hóa kia, “Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, đừng rời xa em, Du Lãnh, anh đừng không cần em”.
Du Lãnh chủ động hôn lên môi hắn.
Chờ Mục Hành rốt cục ngừng lại, hắn mới nhớ tới việc Du Lãnh vừa mới biến mất kia, hắn có chút do dự không biết làm thế nào để hỏi anh.
“Trên người tôi xuất hiện ít vấn đề,” Mục Hành cứ như viết hết tâm sự lên mặt vậy, Du Lãnh thầm buồn cười, “Em biết tôi là lập trình viên trò chơi rồi phải không?”
“Ừm” Mục Hành nghiêm túc gật đầu, lo lắng nhìn anh, “Thân thể anh có vấn đề gì vậy, chúng ta đi bệnh viện đi!”
“Đừng nóng vội như vậy, để tôi nói xong đã.” Du Lãnh vỗ vỗ tay hắn, “Còn nhớ con mèo trắng kia không? Đó là nhân vật trong một trò chơi”.
“Ý anh là…….” Mục Hành tức thì trợn tròn mắt, đây là dị năng của Du Lãnh sao?!
“Trước đó khi tôi đang đi làm thì bất chợt khống chế không được đã biến thành mèo con,” Du Lãnh nghi hoặc bóp cằm, việc này anh cũng chưa nghĩ được cẩn thận, “Tôi luôn có thể khống chế được thời điểm lúc biến hình, nhưng ngày đó không hiểu sao lại mất đi khống chế”.
“Một tháng trước đó, tôi đột nhiên phát hiện mình có thể biến thành nhân vật mà mình tạo ra, lúc biến hình xong có thể dùng được kỹ năng của nhân vật. Chẳng qua lúc sau biến trở lại thân thể sẽ suy yếu một khoảng thời gian, nhân vật càng lợi hại thì thời gian cơ thể yếu ớt càng lâu”.
“Bây giờ tôi đang hoàn thiện nhân vật của mình, đề phòng ngừa xuất hiện thêm lỗi. Số liệu mèo trắng nhỏ chắc là có chút vấn đề, tôi phải kiểm tra lại một chút”.
Thì ra là vậy, Mục Hành đến giờ mới hiểu tại sao thân thể Du Lãnh lại yếu như vậy, hắn liền nói ngay, “Vậy về sau em sẽ bảo vệ anh”.
Du Lãnh cười cười bất đắc dĩ, “Vậy thì tôi chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa thôi sao?”
Mục Hành nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt cực kì đương nhiên, “Tận thế rất nhanh sẽ tới, em sẽ không để anh phải chịu bất kì thương tổn nào!”
“Tôi đã nghe được em nói chuyện với bạn em rồi,” tối hôm đó Du Lãnh bị Mục Hành chuốc thuốc tuy rằng mất đi khống chế thân thể, nhưng tư tưởng lại giống như số liệu có thể theo dõi bọn họ nói chuyện.
Mục Hành không kể Du Lãnh chuyện trước khi hắn trọng sinh, kiếp trước hắn đối với Du Lãnh thật sự không tốt, hắn làm gì còn mặt mũi nào mà nói ra. Thật vất vả mới có được người này một lần nữa, Mục Hành không có ý định đi đánh cược chuyện này.
Đến tối, Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch chạy sang nhà hắn.
“Ha, đã ăn cơm chưa?” Văn Nhân Chí quan sát biệt thự của Mục Hành, “Chỗ này của mày là chỗ để ở sao, có khác gì kho hàng không, tối nay đi ra ngoài ăn chứ?”
Ôn Thất Bạch nhìn vậy khóe miệng cũng hơi co rút, vì vậy nói, “Gần đây có một khách sạn khá nhiều đánh giá cao, có muốn qua đó ở tạm không?”
Nghe vậy Mục Hành gật đầu, cả ngày nay hắn đều ôm Du Lãnh không buông tay, căn bản không dám rời đi nửa bước, đương nhiên cũng vẫn chưa dọn dẹp gì, “Để tao đi hỏi anh ấy”.
“Ọe, đồ thê nô!” Văn Nhân Chí lắc đầu cứ như hận sắt không thành thép, kẻ từng làm nam thần thành A cứ như vậy bị bắt trở thành tù binh, thật khó có ai tưởng tượng được!
Nghe xong Mục Hành nói, Du Lãnh cười, “Còn sợ tôi chạy nữa không?”
Mục Hành không lên tiếng, có phần lúng túng sờ sờ mũi.
Nhìn ra Mục Hành đáy lòng thực ra vẫn lưu lại vài phần hoảng sợ, Du Lãnh dựa lưng vào ghế tựa, “Em đi đi, tôi chờ em quay lại”.
Để cho Du Lãnh ở nhà một mình, Mục Hành càng không muốn. Hắn khom lưng tới gần Du Lãnh, thấp giọng nói, “Em ôm anh đi có được không?”
Ngay sau đó Văn Nhân Chí nhìn thấy Mục Hành bế một người từ trên lầu đi xuống, “Bọn tao mang xe tới rồi, hai người đi cùng bọn tao luôn đỡ phải lấy cái khác ra”.
“Được,” Mục Hành quay ra Du Lãnh giới thiệu một chút hai người Văn Nhân Chí, sau đó mặt đầy đắc ý nói với Văn Nhân Chí, “Đây là Du Lãnh, người yêu tao!”
Văn Nhân Chí không nói gì, “Mày nhìn bộ dáng đắc ý của mày đi xem giống cái gì chứ.”
Du Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía hai người, vươn tay, biểu tình trên mặt như trước bình đạm, “Xin chào”.
Ôn Thất Bạch mỉm cười bắt tay với anh, “Xin chào, rất vui được gặp anh”. 
Văn Nhân Chí cũng bắt tay, mọi người coi như đã quen biết.
“Bọn tao mang xe lái đến, hai người bọn mày mau nhanh lên”. Văn Nhân Chí nói xong liền ôm Ôn Thất Bạch đi ra cửa.
Ngồi vào xe, Văn Nhân Chí thấp giọng nói với Ôn Thất Bạch, “Hôm qua Mục Hành nói em còn không tin, nhưng quả thật tướng mạo với mái tóc đó của Du Lãnh quả thực là tuyệt đỉnh. Mục Hành cũng coi như được như ý nguyện, không uổng phí nhiều sức lực của bọn mình như vậy”.
Ôn Thất Bạch nói, “Nhưng xem khí sắc anh ta có vẻ không tốt lắm, lại còn bị Mục Hành bế, liệu có phải….”
“Đừng nghĩ nữa,” Văn Nhân Chí giữ chặt hai tay, “Có việc gì thì Mục Hành sẽ nói với bọn mình thôi”.
Mấy người lại đi ăn nhà hàng của nhà Văn Nhân Chí. Sau khi ăn xong Mục Hành đề nghị đi siêu thị, tiếp đến lại là một trận mua sắm.
Nhoáng cái đã đến 10 giờ tối, ngày mai chính là tận thế rồi. Mục Hành trong lòng lại cực kì yên ổn, người trong lòng ngực đã ngủ rồi, điều này làm khóe miệng hắn vô ý mà mỉm cười.
Mấy ngày nay hắn cũng đã nghiên cứu được rõ ràng, trước khi trọng sinh Du Lãnh là dị năng giả hệ tinh thần, mà hiện giờ, dị năng tinh thần của anh có khả năng đã biến dị.
Nhưng điều kì quái là, phương pháp tu luyện dị năng kia hoàn toàn vô dụng với Du Lãnh. Phương pháp huấn luyện dị năng cũng không phải do Mục Hành soạn ra, hắn đối với điều bí hiểm này thực sự là không hiểu cho lắm.
Hắn chỉ có thể mau chóng nâng cao năng lực của chính mình, đến trước tận thế đã đạt tới cấp hai, có thể dẫn trước người khác một bước dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.