Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 23: Ma Huyền Yêu Cung Trương Mãn Nguyệt




Quyển 1: Hải Chi Yêu
Sáng sớm ngày thứ hai, thời tiết trên biển đẹp lạ thường, trời xanh mây trắng tươi mới như vừa được thanh tẩy, những tia nắng vụn vương vãi khắp trên tấm màn trời xanh lam, vẽ nên một tấm nền màu vàng kim vĩ đại, Thiên Triêu hiệu nhẹ lướt đi giữa muôn ngàn đợt sóng biêng biếc.
Hiếm khi được trời trong nắng ấm, rất nhiều người đều ra mạn thuyền ngắm biển cho tâm hồn thư thái, nhưng dường như ai cũng có lòng đề phòng người khác, không ai chịu đứng gần ai cả. Tương Tư dựa vào lan can để làn gió biển phất qua một lúc bỗng nhiên thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng, đang định đi xuống thì chợt nghe có người kêu lên: “Hải âu, hải âu kìa!”
Nàng ngẩng đầu, quả nhiên có một đàn hải âu trắng bay là là trên mặt nước về phía này, không lâu sau lại xuất hiện thêm một bầy chim biển màu đen khác vây lấy cột buồm, đảo lượn không ngừng, mà càng lúc lại càng nhiều hơn, tiếng chim kêu ầm ĩ cả bầu trời. Một tiếng thở dài cất lên sau lưng, Tương Tư ngoảnh đầu lại, thấy Ngao Quảng đang chau mày dựa vào đoạn lan can cách chỗ nàng không xa lắm, lão đã thay một bộ áo ngắn màu đỏ thêu chỉ vàng, chứ không mặc áo liệm nữa. Chỉ nghe họ Ngao vừa lắc đầu vừa nói: “À, Úc phu nhân, con thuyền này thật là cổ quái, phu nhân không cúng thần nha, đuổi tà cầu phúc à?”
Cúng thần nha? Tương Tư mỉm cười, chợt nhớ ra một bài thơ đã đọc hồi nhỏ:
Môn tiền xuân thủy, bạch bình hoa,
Ngạn thường vô nhân, tiểu đĩnh tà.
Nữ nhi kinh quá, giang dục mộ,
Tản phảo tàn thực, tứ thần nha.
Dịch nghĩa:
Hoa lục bình trắng muốt sông xuân trước cửa,
Bờ không bóng khách, con thuyền nhỏ lướt xèo qua.
Hoàng hôn ngả bóng, có cô gái đi ra,
Ném đồ ăn thừa lên cúng chim thần.
Một dãy phương Nam từ nhiều đời nay đã lưu truyền phong tục này, nữ tử đi thuyền mà gặp thủy điểu bay lượn theo thuyền đều ném thức ăn lên không, “thần nha” sẽ đón lấy trên không, trăm lần trúng cả trăm. Theo truyền thuyết kể lại, làm như vậy có thể đánh đuổi tà ma, chúc phúc cho các cô gái.
Đường Tụ Nhi đứng bên cạnh ngẫm nghĩ: “Lại có phong tục này nữa à, xem ra đúng là cũng phải đuổi tà rồi… Biểu ca, mau đi lấy một ít gạo ra đây.” Tạ Sam vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời nàng, lập tức xoay người đi xuống, còn đi rất nhanh, như sợ đám hải điểu kia sẽ bay đi hết vậy.
Dường như ai nấy đều tin rằng con thuyền này vẫn còn rất nhiều điều tà dị nữa.
Tương Tư đang định rời đi, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhói lên. Nàng một tay đỡ trước trán, một tay vịn vào lan can, cảm giác trước mắt như có một quầng huyết quang đỏ tựa sắc hoa đào từ từ tản ra như sóng nước.
Đường Tụ Nhi nhận lấy nắm ngô từ tay Tạ Sam, lặng lẽ ném lên không trung, sắc mặt u ám khó tả.
Đám chim biển kia đã không còn hứng thú với thức ăn của loài người như thuở trước nữa, chỉ đớp lấy một hai hạt rồi dần tản ra. Tương Tư thầm nghĩ nếu mình cũng đi xuống lấy đồ ăn, quay lại thì chắc lũ chim cũng bay đi hết rồi. Nàng đang do dự không biết có nên xin Đường Tụ Nhi một chút không, thì cô ả họ Đường dường như đã nhìn ra tâm tư của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, không đợi Tương Tư lên tiếng đã giả đò trượt tay một cái, hất cả bát ngô xuống biển.
Tương Tư chỉ biết lắc đầu cười khổ, cũng không có cách nào tính toán so đo với nàng ta cho được, đành xoay người định bước đi. Chẳng ngờ Dương Dật Chi đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào không hay, xem ra y đã chăm chú nhìn nàng một lúc lâu: “Úc phu nhân vừa rồi thấy không khỏe sao?”
Tương Tư mỉm cười đáp: “Ồ… Dương minh chủ, chỉ là thiếp thân đứng trước gió lâu quá, nên hơi đau đầu chút thôi.”
Dương Dật Chi đưa mắt nhìn nàng, thần sắc hết sức trang trọng, đang ngập ngừng định nói gì đó, nhưng rồi lập tức chuyển qua một chủ đề khác: “Sao Úc phu nhân không cúng thần nha vậy?”
Tương Tư thất vọng gượng cười: “Thiếp thân không có đồ ăn bên người, đành đợi lần sau vậy”
Dương Dật Chi liền xòe tay đưa cho nàng một vốc ngô, nhưng ánh mắt lại hướng sang phía khác, khẽ thở dài nói: “Mong rằng tập tục đuổi tà mà này ít nhiều cũng có chút tác dụng.”
Tương Tư nở một nụ cười như cảm tạ, rồi đón lấy nắm ngô, nhưng lúc quay đầu lại thì bầu trời đã trống không, chỉ còn vài áng mây trắng lững lờ bay qua, còn lũ chim biển kia thì cơ hồ như đã biến mất trong không khí vậy, đành thở dài nói: “Đạ tạ Dương minh chủ, nhưng tiếc là thần nha đã bay đi hết rồi.”
Ánh mắt Dương Dật Chi hướng về mạn thuyền bên kia, nói: “Chưa chắc đâu.”
Lời y còn chưa dứt, tiếng nhạc dìu dặt đã nhẹ nhàng cất lên, âm thanh toát lên cảm giác đau thương buồn bã mà mơ màng u uất, cơ hồ như mỗi âm tiết là một vũ công điên loạn, không ngừng nhảy múa trong lòng mỗi thính giả, giẫm đạp cho trái tim họ trầm hẳn xuống.
Tương Tư ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Tiểu Án đang thổi một thứ nhạc khí trông như giọt nước màu tím, y mặc áo tím nhạt, dối mặt với biển lớn, y phục phất phơ trước gió. Ánh mặt trời trên biển phảng phất như cũng nhạt dần đi, lạnh đi trong tiếng nhạc, nặng nề vây phủ xung quanh chúng nhân, nhuốm lên một quầng sáng lạnh lẽo.
Nơi chân trời bỗng hiện lên một quầng sáng trắng, đám chim biển vừa biến mất khi nãy, tựa như được tiếng nhạc gọi mời, lại tụ tập thành bầy lớn bay về chao lượn phía trên Thiên Triêu hiệu.
“Úc phu nhân có thể cúng thần nha được rồi đấy.” Dương Dật Chi nói với Tương Tư, nhưng cặp mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Án.
Tương Tư do dự trong giây lát, rồi vẫn bước tới cạnh lan can, vung tay ném mấy hạt ngô lên. Chẳng ngờ lũ “thần nha” lập tức bay tới đón lấy, không để rơi một hạt nào.
Đường Tụ Nhi kinh ngạc nhìn nàng chòng chọc, ánh mắt đố kỵ dần hiện lên vẻ bất an.
Tương Tư chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp lạ lùng chầm chậm chảy theo trong mach máu đi khắp toàn thân, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên một nụ cười tươi tắn, cơ hồ như quên mất cả bầu không khí kỳ dị xung quanh, rải những hạt ngô lúc cao lúc thấp, biến đổi không ngừng. Gió biển thổi tới làm y phục nàng bay phất phơ, lại có trời xanh mây trắng sóng bạc điểm xuyết tô nền, khiến chúng nhân nhất thời ngẩn ngơ, cứ ngỡ là thiên nữ tán hoa, hoàn toàn không nhuốm chút bụi bặm của nhân gian vẩn đục (so beauty:x)
Ai nấy đều ngây người ra, duy chỉ có Ngao Quảng đứng gần đó là nhíu chặt đôi mày lại, hơi thở dường như cũng trở nên gấp gáp, cơ hồ như khứu giác được tôi luyện mấy chục năm trên biển nên thính còn hơn mũi chó săn của lão đã ngửi ra mùi của nguy hiểm trong ánh mặt trời rực rỡ vạn phần này.
Bất giác một bóng đen to lớn chắn ngay trước mặt lão, khan khan giọng nói: “Ngươi tránh ra.” Ngao Quảng giật mình ngẩng đầu lên, thì ra chính là Trang Dịch tối qua đã gặp, không ngờ y đã lên thuyền rồi. Ngao Quảng vốn đã không thích con người Trang Dịch này cho lắm, cộng với thái độ vô lễ của y vừa rồi làm lão ít nhiều cũng thấy bực bội, nên liền lạnh lùng đáp lại: “Ta đứng đây từ trước, tại sao phải nhường cho ngươi?”
Trang Dịch cất giọng lạnh lẽo: “Ta có chuyện gấp, nếu để lỡ mất, chỉ sợ ngươi không gánh nổi trách nhiệm này.”
Ngao Quảng cười cười nhìn họ Trang: “Nếu Trang tiến sinh cần mảnh đất này, Ngao mỗ nào dám không nhượng lại chứ. Chỉ là Ngao mỗ lên thuyền này chính là để kiếm ăn chút đỉnh, đến giờ đã không dưng chịu vô số thiệt thòi mệt mỏi, mà chẳng thu được thứ gì. Nay may mắt đứng đúng vào mảnh đất phong thủy của Trang tiên sinh, ít nhiều gì thì cũng nên yêu cầu Trang tiên sinh chút phí tổn mới đúng chứ.”
Trang Dịch ngắt lời nói ngay: “Năm trăm lượng.” 
Ngao Quảng ngoảnh mặt đi, duỗi chân duỗi tay rồi vặn vẹo người, quải trượng dựa vào lan can, chảng nói chẳng rằng.
Trang Dịch sớm đã hết cả nhẫn nại, gằn giọng hỏi: “Lão có ý gì đây?”
Ngao Quảng cười khẽ: “Ngân lượng ít quá đó mà”
Ngao Quảng cười cười với y, tựa như đang nhìn một lão nhà quê mới lên thành thị, rồi đưa tay chỉ Tạ Sam: “Ngao mỗ bồi tiếp Tạ công tử một câu cũng đòi một ngàn lượng, nếu chấp nhận cái giá này của Trang tiên sinh, chẳng phải là không công bằng với bị Tạ công tử này lắm sao? Huống hồ…” Ngao Quảng vuốt nhẹ lên cây quải trượng bên cạnh nói tiếp: “Huống hồ miệng của Ngao mỗ không sao cả, nhưng chân cẳng thì lại vô cùng bất tiện, thông thường thì ngân phiếu ngàn lạng vứt dưới đất Ngao mỗ cũng còn lười chẳng buồn cúi xuống nhặt nữa là.”
Trang Dịch lạnh lùng gắt: “Vậy thì một ngàn lượng.”
Ngao Quảng đang định châm chọc y thêm vài câu nữa thì chợt nghe phía sau một giong nói thấp trầm cất lên: “Một ngàn lẻ một lượng.” Người mới bước ra vận áo quần vải sa đen che kín cả người, không nhìn rõ mặt mũi, chẳng phải Không Thiềm thì còn ai vào đây nữa?
Trang Dịch giật mình, đưa mắt quan sát đối phương: “Ngươi là ai? Cố ý gây phiền phức cho ta phải không?”
Không Thiềm lạnh lùng đáp trả: “Ta cũng muốn đứng ở đây, vị trí này đã là đồ quý, vậy thì người trả giá cao sẽ được thôi.”
Trang Dịch ngẩng mặt lên nhìn trời, thần sắc nôn nóng, nghiến răng nói: “Hai ngàn.”
“Hai ngàn lẻ một.”
“Ba ngàn!” Trang Dịch cao giọng, làm vô số ánh mắt đều tập trung cả về phía này,
“Ba ngàn lẻ một.” Không Thiềm vẫn bình tĩnh nâng giá.
Gương mặt sạm đen của Trang Dịch đỏ ửng lên, đôi mắt lồi ra ấy phóng ra hai đạo hung quang còn sắc bén hơn cả mắt diều hâu: “Vị cô nương này, ngươi có biết mỗ là ai không?”
Không Thiềm điềm đạm đáp: “Ngươi là Trang Dịch.”
Trang Dịch cơ hồ như không tin tưởng vào tai mình: “Ngươi đã biết vậy rồi mà còn dám tranh chấp vị trí này với ra sao?”
Không Thiềm cười nhạt đáp: “Bởi vì ta bình sinh đã thích làm những chuyện kẻ khác không dám làm.”
Trang Dịch hít sâu vào một hơi, gằn giọng buông ra môt con số: “Một vạn lượng.”
Ngao Quảng cười tít cả mắt, không ngờ cái chỗ đứng bảo bối của mình lại trị giá đén một vạn lượng bạch ngân, lão quay sang nhìn Không Thiềm, đỏ mắt chờ mong nàng nâng giá lên một vạn lẻ một lượng. Không ngờ, Không Thiềm lại thản nhiên nói: “Ta chẳng cần nữa.” Dứt lời liền xoay người đi thẳng, cơ hồ như chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Trang Dịch bực bội nhổ một ngụm nước miếng, thò tay vào túi lấy tiền, nhưng rồi cánh tay lập tức đờ ra trong người, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Ngao Quảng cười hì hì: “Nếu Trang tiên sinh không mang tiền theo, ta có thể theo ngài về phòng để lấy.” Bỗng nhiên thân hình lão run bắn lên, một cánh tay cứng như thép đã kê sát cổ, bên tai giọng Trang Dịch gầm gừ như sấm động: “Lão lùn thối tha, dám động thổ trên đầu thái tuế hả, ngân phiếu hai vạn lạng của ta đâu, ngươi dám trộm của ta hả?”
Xương cốt toàn thân Ngao Quảng kêu lên răng rắc, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm người, nhưng ánh mắt lão lại không nhìn Trang Dịch, mà trân trối nhìn lên bầu trời.
Cơ hồ như thứ trên đó so với cánh tay thép đang đặt trên cổ lão của Trang Dịch còn đáng sợ hơn gấp bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.