Hồ Vương Thanh Liên

Chương 42: Bị nhục mà không dứt




Khi Liễu Vô Song quay lại Thái Hồ lâu thì Thanh Liên và Bảo Bảo đã gọi một bàn đầy thức ăn, hoàn toàn không có ý chờ hắn. Trong lòng hắn tuy có chút thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Thực ra không phải Thanh Liên không muốn chờ Liễu Vô Song trở lại rồi cùng ăn, nhưng Bảo Bảo cao hứng vì rốt cuộc Thanh Liên cũng đã nguyện ý nếm thử mĩ vị nhân gian với nàng, cho nên tới giờ cơm trưa liền nôn nóng muốn nhìn xem Thanh Liên thích ăn cái gì, sợ rằng bữa cơm chiều qua và buổi điểm tâm sáng nay chỉ là một giấc mộng.
Cho nên mới gọi một bàn đồ ăn, mà loại nào cũng muốn Thanh Liên nếm thử, nhưng cũng không cho hắn ăn nhiều mà chỉ là mỗi thứ một chút, sau đó lại hỏi ý hắn để nắm bắt khẩu vị của hắn.
Thực ra cũng không phải Thanh Liên chưa từng nếm qua thức ăn của nhân loại, trước kia hắn cũng đã dùng qua nhưng cũng đã là chuyện của mấy ngàn năm trước, thức ăn của nhân loại đa dạng, phong phú, mà lúc này cũng không có khác biệt.
Hai người gắp qua gắp lại cho nhau, cũng đã nắm bắt phần nào sở thích của đối phương, Thanh Liên thích cách thức như vậy, nó thực tế hơn nhiều, so với những lời Bảo Bảo nói thì hắn thích nhìn nét mặt của Bảo Bảo để phán đoán tâm tình và suy nghĩ của nàng hơn.
Cho nên cả hai đều không phát hiện ra sự thất vọng của Liễu Vô Song.
Thanh Liên vẫn ôn nhuận nói “ Vô Song, ngươi đến rồi sao? Công việc đã giải quyết xong rồi phải không?”
” Ân, rốt cục xong xuôi, ngày mai chúng ta có thể quay về Liễu gia!” Liễu Vô Song đang thất vọng nhưng nghe một câu của Thanh Liên lại thấy vui mừng hẳn lên, càng nhìn, hắn càng cảm thấy thích Thanh Liên nhiều hơn, chỉ cần nghe được tiếng thì hắn đã cảm thấy thoải mái trong lòng rồi.
Có chút kích động, vốn định nhìn thêm nhưng nhớ lại lời của Kiều tiên sinh, không thể để cho bọn họ nghi ngời, nhất là không thể để cho Thanh Liên phát hiện ra cảm tình của mình dành cho hắn nên Liễu Vô Song lập tức chuyển dời tầm mắt sang phía Bảo Bảo “ nhị muội ăn ngon miệng không? đồ ăn ở đây có hợp với khẩu vị của ngươi?”
” Liễu đại ca thật sự là hồ đồ, ngươi quên, mấy ngày hôm trước ngươi cũng đã mời chúng ta ăn cơm ở đây a. Ngày đó cũng là bữa cơm trưa, sao bây giờ lại hỏi vậy?”
Bắc Dao Bảo Bảo cố nhịn cảm giác muốn mắng hắn, khẽ cười “ huống chi Thái Hồ lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất Thái Hồ thành, nếu ta cảm thấy ăn không ngon thì tin rằng không tìm được chỗ nào có thể ngon hơn, có đúng không?”
” Ách, Nhị muội nói đúng, là ta hồ đồ, nhất thời lại quên mất”, Liễu Vô Song có chút xấu hổ.
Vốn đang nghĩ tìm cách nào để cho Bảo Bào dùng xuân hương mà không để bọn họ phát hiện ra, cho nên quên mất chuyện lần trước đã cùng bọn họ ăn cơm ở đây.
” Liễu đại ca, ngươi chắc cũng đã đói, nếu không chê chúng ta đã ăn trước thì cùng ngồi xuống dùng bữa đi, mấy ngày qua đều là ngươi chiếu cố chúng ta, lẽ ra phải chờ ngươi cùng ăn nhưng không biết Liễu đại ca bàn chuyện đến lúc nào mới xong mà ta lại đói bụng, nhịn không được mới gọi rượu và thức ăn”
” Nhị muội sao lại nói như vậy? nhiều thức ăn như vậy, hai người các ngươi ăn được bao nhiêu đâu, sao lại cho là cơm thừa canh cặn được”. Liễu Vô Song bất đắc dĩ mỉm cười, ở chung vài ngày, hắn pháy hiện dường như cả Thanh Liên và Bảo Bảo đều không muốn thiếu nhân tình của người khác, bọn họ đối với người ngoài luôn có sự khách khí, khách khí đến mức xa lạ.
Luôn thấy bên cạnh Liễu Vô Song có ít nhất là năm thị vệ, nhưng lúc này lại chỉ có một mình hắn xuất hiện, không có thị vệ nào, làm cho Thanh Liên và Bảo Bảo không khỏi ngạc nhei6n.
“Để bọn họ đi theo thì các ngươi đối với ta đều rất xa lạ, cho nên ta để bọn chúng về trước, ngày mai chỉ có ba người chúng ta cùng lên đường, không có người khác như vậy các ngươi sẽ thấy thoải mái hơn”, Liễu Vô Song phất tay, lơ đễnh đáp.
” Vô Song, như vậy rất nguy hiểm, e là có nhiều người gây bất lợi cho ngươi, ngươi lại cứ đi cùng với chúng ta mà hai huynh muội ta lại không có võ công, lỡ có chuyện gì thì không thể bảo hộ cho ngươi, thậm chí còn làm liên lụy tới ngươi, ngươi sao lại không mang hộ vệ theo?”
Thanh Liên vừa gắp cho Bảo Bảo thức ăn nàng yêu thích, vừa nhìu mày nhìn Liễu Vô Song. Liễu Vô Song là một người tốt, nếu hắn không thích Bảo Bảo trước thì hắn đã có thể tác hợp cho Liễu Vô Song và nàng, đáng tiếc…
Thanh Liên đây là quan tâm hắn sao? Liễu Vô Song cố gắng ngăn chặn sự vui mừng trong lòng, có nhiều người lại càng thêm cản trở bọn họ, nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên nói “ Thanh Liên yên tâm đi, ở trong địa giới Giang Nam, người biết Liễu Vô Song ta cũng không nhiều, người có can đảm động thủ với ta lại càng ít, nếu thật có ra tay thì Vô Song vẫn tự tin có thể bảo vệ cho mình và các ngươi. Ngươi không cần lo lắng cho ta”
Thanh Liên cũng không thức sự lo lắng cho hắn, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua võ công của Liễu Vô Song nhưng nếu hắn đã là minh chủ võ lâm thì tin rằng không phải chỉ có hư danh, mà nếu thực sự rơi vào nguy hiểm thì mình và Bảo Bảo cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết. Cho nên câu nói kia chỉ là xã giao mà thôi.
Vì vậy hắn cũng không nói nữa, chỉ hơi gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn cho Bảo Bảo.
” Liễu đại ca, Liễu gia cách nơi này bao xa?”, Bảo Bảo thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Thanh Liên, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Nếu đi ngựa thì ba ngày là tới nơi, ngồi xe ngựa thì thêm một ngày nữa, dù sao cũng không có việc gì làm, Thanh Liên và nhị muội không ngại vừa đi vừa ngắm cảnh chứ?”, Liễu Vô Song ước gì bọn họ quên đi ý định đi phương Bắc.
” Vậy được rồi! lúc này Giang Nam đang là mùa xuân, cảnh đẹp như vậy e là sau khi rời đi khó mà nhìn thấy được”, Bảo Bảo gật đầu.
” Phương bắc rất lạnh, trải qua hơn tám mươi năm chiến tranh càng thêm hoang vắng, dân cư đều dời đến phía nam giàu có và đông đúc, nhị muội ngươi là thiên kim tiểu thư, Thanh Liên lại là một thư sinh không có võ công, sao phải đi tới chỗ như vậy để chịu khổ chứ? Nếu muốn ngắm cảnh sắc khác với Giang Namg thì ta có thể đưa ngươi đến nơi khác dạo chơi, như thế nào?”
Liễu Vô Song vừa nghe bọn họ không từ bỏ ý định rời đi thì lại sốt ruột, trong lòng vốn không muốn dùng kế sách của Kiều tiên sinh nhưng để giữ bọn họ lại thì cách nào cũng được.
Nghe những lời này, Thanh Liên không có chút phản ứng mà Bảo Bảo lại ngừng ngay động tác đang nhai, buông đũa, có chút đăm chiên nhìn mặt bàn như là đang suy nghĩ việc gì.
” Bảo Bảo, làm sao vậy?” Thanh Liên dịu dàng hỏi, tay không tự chủ mà nắm lấy tay Bảo Bảo
” Nhị muội, ta nói sai cái gì sao?” Liễu Vô Song cũng sửng sốt, lo lắng nhìn về phía Bảo Bảo, hắn dường như chưa nói gì không đúng a?
” Không có gì, ta nghĩ tới cha nuôi của ta”. Bảo Bảo cúi đầu nên không ai thấy được biểu tình của nàng, cho đến khi nàng ngẩng đầu lên thì là đang mỉm cười, nhưng Thanh Liên cảm thấy trong lòng nàng có tâm sự.
Bởi vì hiện tại có Liễu Vô Song ở bên cạnh nên hắn cũng không tiện hỏi, đợi đến tối mới hỏi nàng mới được.
” Thì ra là thế!cha nuôi của nhị muội nhất định cũng là một người cực kỳ phong nhã”. Liễu Vô Song vội dùng thái độ ân cần và ngữ khí lấy lòng nói, thì ra Bảo Bảo còn có cha nuôi, vì bản thân biết thêm một chút chuyện của Bảo Bảo mà âm thầm cao hứng.
” Ân, ta có tới vài cha nuôi, trong đó có một người bộ dáng rất giống ngươi”. Bảo Bảo nhìn chằm chằm Liễu Vô Song, phát hiện hắn và cha nuội Ngọc Bạch rất giống nhau cả về thần thái lẫn biểu tình, giống đến chín phần, điều duy nhất bất đồng là cha nuội Ngọc Bạch thản nhiên, thanh thoát mà Liễu Vô Song thì có chút tục khí.
Những lời này làm cho Liễu Vô Song đang uống rượu, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, cố gắng nuốt xuống làm cho bị mắc nghẹn.
Ho khan vài tiếng làm cho gương mặt hắn cũng trở nên đỏ ửng, lại thêm vài phần quyến rũ làm cho Bảo Bảo vốn có chút kinh ngạc lại nở nụ cười “ Liễu đại ca không cần phản ứng như thế, ta chỉ nói ngươi giống cha nuôi ta, ngươi đã phản ứng như vậy rồi. Cha nuôi ta tuy rằng lớn tuổi nhưng phong tư không thua kém ngươi nha, nếu để hai người bên cạnh nhau thì chưa biết ai hơn ai”
Bảo Bảo đương nhiên là nói thật, mấy cha nuôi của nàng từ Phong Vô Ảnh, Trần Ngọc Bạch rồi Đạm Thai Vân Phong đều là những nam tử hiếm thấy, có một không hai, tuy nhiên tuổi tác thì khác xa, nếu Liễu Vô Song sinh ra sớm hơn tám mươi lăm năm thì có lẽ hắn cũng có ưu thế, nhưng dùng những lời này để kích thích hắn cũng không hay.
” Bảo Bảo, ngươi lại đùa giỡn quá mức rồi. Vô Song, ngươi đừng giận, đừng để bụng những lời của nàng” Thanh Liên miệng thì nói lời trách cứ nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười và sự sủng nịch.
Bảo Bảo bị hắn trách cứ cũng không giận mà còn cười vui vẻ, làm cho Liễu Vô Song đang cố gắng ngừng ho khan cũng phải nghĩ, Thanh Liên quả thật rất cưng chiều muội muội, xem ra muốn giữ bọn họ vĩnh viễn bên cạnh thì phải nhanh chóng cưới Bảo Bảo mới được.
“Sao lại giận, nhị muội mồm miệng nhanh nhẹn, tính tình hảo sảng làm người ta yêu thích, còn không biết công tử nhà nào có may mắn cưới được nàng a. Nhị muội đã có hôn phối chưa?”. Liễu Vô Song cố gắng che giấu tâm tư, nửa đùa nửa thật hỏi lại.
Thanh Liên sửng sốt một chút, không nghĩ tới Liễu Vô Song lại nhanh như vậy hỏi tới chuyện này.
Bảo Bảo cảm giác được Thanh Liên nắm tay mình chặt hơn, vội vàng đáp “ hôn phối thì chưa nhưng lòng ta đã có ý trung nhân, chỉ đợi sau khi đi du ngoạn về thì cha ta sẽ cho người tới cửa cầu thân”
Lời này làm cho Liễu Vô Song hoảng hốt, lại bắt đầu ho khan, hồi sau mới nói “ để cho lịnh tôn tới cửa cầu thân? Nhị muội, ngươi là nữ nhân nha, không biết công tử nhà ai đáng giá để ngươi làm như vậy?”
“Ta thích hắn, cho nên đương nhiên sẽ tìm đến cầu hôn, nữ nhân thì sao? Nữ nhân không phải là người như nam nhân sao? Sao còn phân biệt nam nữ mà bên khinh bên trọng? Nếu hắn đáp ứng cuộc hôn nhân này, đừng nói là cha ta đi mà cả nhà ta đi cũng đáng. Ca ca, ngươi nghĩ hắn có đáp ứng không?”
Bảo Bảo nói xong thì quay đầu nhìn Thanh Liên, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Nàng đang đợi hắn trả lời, Thanh Liên sao lại không biết? tinh tế quan sát nét mặt của Bảo Bảo, thấy nàng không nghe được đáp án thì khẩn trương lên, Thanh Liên mới gật đầu “ hắn đương nhiên sẽ đáp ứng, Bảo Bảo nhà ta là nữ hài tử tốt như vậy, không để ý đến rụt rè của nữ nhi mà chủ động bày tỏ, nam tử e rằng có người còn không sánh bằng a”
” Thật sự? Ca ca đã nói như vậy thì ta đây cũng yên tâm”, Bảo Bảo có được câu trả lời của Thanh Liên vui mừng không xiết, nếu không có Liễu Vô Song ở đây thì nàng đã muốn ôm hắn hôn vài cái.
” Nhị, Nhị muội thích người nọ sao?”, Liễu Vô Song giống như sét đánh ngang tai, nhất thời cảm như trời đất sụp đổ, như thế nào cũng không nghĩ Bảo Bảo đã có ý trung nhân, còn là phi quân không lấy nữa, vậy thì hắn phải thế nào?
Nếu không giữ được Bảo Bảo thì Thanh Liên lại càng không thể, Liễu Vô Song cảm thấy trong lồng ngực như có nước triều dâng.
Đưa tay rờ tới bình xuân hương ở bên thắt lưng, trong lòng đã quyết, mặc kệ là thế nào, hắn vẫn còn thời gian, có cái gọi là nước chảy đá mòn, hắn tin với sự quan tâm chăm sóc của hắn, Bảo Bảo rồi sẽ cảm động, chỉ cần lòng nàng có chút dao động thì hắn có cơ hội.
Tuy rằng thủ đoạn không quang minh, nhưng yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vì hạnh phúc cả đời hắn có thể tạm thời không làm quân tử, so với để cho bọn họ rời đi rồi hắn cả đời đau khổ thì hắn tình nguyện dùng thủ đoạn không quang minh để giữ bọn họ ở lại Liễu phủ.
Tâm ý đã định, Liễu Vô Song nhanh chóng nở nụ cười gượng gạo lại thêm chút cô đơn “ vậy Liễu đại ca chúc mừng nhị muội”
Biểu tình rõ ràng là cố ý cho Bảo Bảo thấy, khi nghe nàng có ý trung nhân thì thương tâm rồi vì không muốn bọn họ nhìn ra mà miễn cưỡng mỉm cười.
Thanh Liên và Bảo Bảo nhìn thấy biểu tình của hắn thì càng tin tưởng Liễu Vô Song đã yêu thích Bảo Bảo, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần người Liễu Vô Song không thích Thanh Liên là được rồi.
Tuy rằng người hắn thích là mình, Bảo Bảo cũng có chút ngoài ý muốn nhưng nàng vẫn thấy yên tâm, tuy rằng việc cô phụ Liễu Vô Song làm cho nàng có chút áy náy nhưng sẽ không vì thế mà nảy sinh sự thương hại hay mềm lòng.
Mẫu thân có nói, cảm tình của người rất phức tạp, vĩnh viễn cũng không thể lý giải được, chỉ cần chuyên tâm đối với một người, cả đời không cô phụ người đã là việc khó khăn vô cùng, nếu chia sẻ tình cảm với nhiều người thì chính là hại người hại mình, tình cảm tối kị việc như thế.
Mà Bắc Dao Bảo Bảo nàng từ khi sinh ra đã nhận định Thanh Liên, cho dù Liễu Vô Song thích nàng nhiều đến mức nào, yêu nàng sâu đậm bao nhiêu thì cũng không thể so với tình cảm nàng dành cho Thanh Liên. Yêu phải một người không yêu mình là tự hành hạ bản thân, xứng đáng bị đau khổ, cho dù người khác không thích nghe, nàng cũng sẽ nói như vậy.
Nàng yêu Thanh Liên, cũng biết Thanh Liên sẽ yêu nàng nhưng nàng cũng đã sớm quyết định, cho dù là tự làm khổ bản thân, nàng cũng nhất định không quay đầu lại.
Mà Liễu Vô Song nếu cũng như thế, tuy rằng cả đời này hắn sẽ không có kết quả nhưng nàng vẫn sẽ bội phục hắn, bởi vì một người vì tình cảm mà phải trả giá xứng đáng được khâm phục.
” Đa tạ Liễu đại ca!” Bảo Bảo tươi cười như hoa làm cho Liễu Vô Song càng thêm ảm đạm.
Hắn biểu hiện đáng thương như thế mà Bảo Bảo còn nói đa tạ, làm cho trái tim hắn thêm lạnh, không biết nàng không nhìn thấy bộ dáng thâm tình của hắn hay là nàng máu lạnh? Hắn không muốn tin vế sau nên tình nguyện nghĩ rằng do nàng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện tình yêu hoặc là do hắn thể hiện chưa đủ.
“ăn xong, chiều nay sẽ đưa các ngươi đi dạo, mua sắm ở Thái Hồ thành nhé? Lần trước vì bận việc mà chưa đưa các ngươi đi đâu được, mà nhị muội lại gặp phong hàn, cho nên hôm nay nhân dịp thời tiết tốt, nên đi một chuyến”
Cũng may Liễu Vô Song rất có ý chí và nghị lực, bi thương một chút rồi lại tràn đầy tinh thần, sẵn sàng chiến đấu, lại bày ra vẻ ân cần, lo lắng.
Thanh Liên cùng Bảo Bảo cùng liếc nhìn nhau, cùng cảm thấy mình bị dính phải một miếng cao da chó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.