Hồ Vương Đón Dâu

Chương 11: Người lạ xuất hiện




Tô Tứ quay đầu nhìn Hồ Vương nói:" Đại Vương, ngươi thật lợi hại."
Lúc này trong lòng Hồ Vương như có một bếp lò nấu kẹo, kẹo nấu tan chảy tràn ra, loại ngọt này còn ngọt hơn mật ong khi còn bé đi ăn vụng ở nhà lão Hùm Vương.
Hồ Vương cúi xuống sát tai Tô Tứ nói nhỏ: " Vậy vi phu ở tren giường có lợi hại không?" (mặt dày =.=)
Tô Tứ nhảy lên như bị bỏng, y liền nhanh Hồ Vương, lại lắp bắp trả lời: " Lợi...lợi hại." Dứt lời đem mặt vùi vào trong tay áo, mặt nóng như muốn đốt cháy tay áo luôn.
Hồ Vương kéo Tô Tứ:" Mấy ngày nữa có một ngày tốt, trong thành cũng vừa vặn mở cổng cho họp chợ, ta dẫn ngươi đi vui chơi một chút, thuận tiện đi Cừu phủ (phủ cũ nơi Tô Tứ làm việc) gặp Đỗ Ngũ."
"Thật sự?" Tô Tứ không kìm nén được, thoát ra khỏi ôm ấp của Hồ Vương, quay người nhìn hắn chằm chằm.
Tô Tứ thân hình thấp hơn Hồ Vương nên chỉ nhìn thấy hai mắt hắn híp lại giống như hình lá liễu, môi mỏng khẽ nhếc lên, cái cằm hơi nhọn, tổng thể lại là một khuôn mặt cực quyến rũ. Nhưng trong nét đẹp đó lại lộ ra chút kêu ngạo, che đi chút xảo quyệt.
Tô Tứ không cách nào nhìn ra ý tứ khác trên gương mặt này, y nhút nhát lại hy vọng hỏi:" Thật sự? Thật vậy chăng?"
Hồ Vương cười híp mắt thật sâu, gật gật đầu. Tô Tứ nhảy lên, vui sướng đột nhiên xuất hiện không biết làm thế nào.
Mặt trời tuy đã ngả phía tây, nhưng dù sao vẫn là mùa hè nên vẫn còn rất nóng, trên trời màu vàng đỏ dày đặc.
Tô Tứ đưa lưng về phía Hồ Vương, tay phải lục lọi kéo thắt lưng ra, tay trái đem áo tuột đến vai.
Hai mắt Hồ Vương từ từ mở to, cố gắng nhìn rõ bóng dáng phía trước, chính bản thân cũng giật mình khi thấy Tô Tứ cởi áo, tháo dây lưng. Hắn vốn định đòi chút tức lợi, hôn nhẹ coi như xong, nhưng thấy tình cảnh này thật sự là người tính không bằng trời tính, lúc này không nhào vào, còn đợi khi nào?
Tô Tứ quay người nhìn Hồ Vương, vừa định mở miệng nói, một làn gió lướt nhẹ qua mặt, một vật ướt át mềm mại chạm bào môi, thoát chốc liền trượt vào trong miệng y, quấn lấy lưỡi.
Chỉ chốc lát toàn thân thể Tô Tứ suy yếu, trời đất quay cuồng, hắn vốn muốn rủ Hồ Vương cùng mình tắm cho đỡ nóng...Nhưng mà lời muốn nói toàn bộ bị Hồ VƯơng chặn hết rồi.
Tay Hồ Vương trên thân Tô Tứ sờ loạn, một bên kéo xiêm y, một bên tay không thể chờ đợi mà chui vào trong xoa bóp lấy mông Tô Tứ. Hắn cời hết quần áo của bản thân phủ trên mặt đất, lại ôm lấy Tô Tứ xoay người một cái mà ngã xuống, "Xoạt" một tiếng áo của Tô Tứ thoát ra, từ trên người áo chia năm xẻ bảy bay ra.
Tô Tứ từ phản kháng mềm yếu dần dần buông xuôi, y khẽ mở hai mắt, chỉ thấy mặt trời chiếu lên mặt thật nóng, lúc này mới phát giác ra họ vẫn ở bên ngoài.
Bên ngoải! Liền muốn dậy mặc áo, muốn cơ thể đem giấu vào trong.
Hai điểm đỏ trên ngực Tô Tứ bị Hồ Vương liếm nhiễm một mảnh nước óng ánh, tê dại kia chạy thẳng xuống bụng, từ trong miệng Tô Tứ bất giác phát ra một chút âm thanh rên rỉ khe khẽ, người lại hồ đồ đi một nửa.
Chiếc lưỡi linh hoạt của Hồ Vương một đường đi xuống, sắp đến hạ thể Tô Tứ. Vừa chạm nhẹ đến, Tô Tứ như bị giật mình bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Hồ ương, miệng nói" Đại Vương...Đại...Vương. Đây là bên ngoài, không nên."
Tô Tứ vô cùng xấu hổ, cầm lấy quần áo che lên người, nhổm người lên nhìn Hồ Vương, trong mắt là khẩn cầu tha thiết.
Hồ Vương mỉm cười, vung tay một cái, chỉ thấy từ tứ phía quanh đình lá sen to xếp lại thành những chiếc rèm cửa che chắn, từ trong vẫn nhìn được hoa văn do ánh mặt trời chiếu lên phi thường rõ rằng.
Trong đình bỗng nhiên trở nên mông lung, mùi thơm hoa sen hết sức nồng đậm, cảm thấy như có một làm sương khói lơ lửng, quanh quẩn trong đình, lướt qua mũi Tô Tứ.
Hồ Vương tiến sát đến bên tai Tô Tứ, hô hấp dần trở nên khàn hơn:" Nương tử, như thế này sẽ không ai thấy rồi". Lời này có cất giấu một ý tứ khác kiểu như: Vì vật, chúng ta tiếp tục nào.
------ta là đường phân cách------
Buổi chiều hôm sau Hồ Vương ra ngoài làm việc. Tô Tứ tìm thị nữa chuyên quản việc thêu thùa, lấy vải hoa, sợi chỉ tuyết băng, đồ thêu, đi đến lương đình trong hồ sen sau núi.
Hoa sen kia vẫn còn.
Tô Tứ không biết khẩu quyết phát thuật, chẳng qua thử hô lên hai tiếng:" Thuyền hoa sen, thuyền hoa sen." Đóa hoa kia cực kỳ có linh khí, phảng phất như có sinh mệnh, từ trong hồ chậm rãi chèo qua, thân màu xanh ưu nhã cúi xuống, như là cung kính.
Rém cừa quanh đình vẫn còn, bị xếp lại buộc ở mái hiên. Tô Tứ kéo ra một mặt để che đi tia nắng mặt trời, y tay chân lanh lẹ luồn kim chỉ, lấy vải ra nhìn rồi lại ngắm cảnh một lúc cuối cùng cũng vùi đầu thêu.
Thêu một hồi, y ngừng lại.
Lòng y vẫn thấy trống trải. Y nhớ Cừu Phủ, nhớ Đỗ Ngũ.
Đối với Hồ Vương tại sao nhìn trúng bản thân, Tô Tứ vẫn không hiểu, không thể phủ nhận Hồ Vương đối với y thật sự rất tốt. Mặt trời trên cao tuy rằng ấm áp, nhưng dù sao vẫn quá  xa.
Hồ Vương là mặt trời bên Tô Tứ, hắn quá ấm áp, nồng nhiệt nóng bỏng, đều muốn bao phủ lên Tô Tứ. Tô Tứ thừa nhận y tham luyến ấm áp này, nhưng y càng cảm thấy mình không xứng với Hồ Vương.
Một loạt tiếng nước rào rào cắt đứt tâm tạng của y. Chẳng biết từ lúc nào, ở dưới nước gần đình phát ra một hồi tiếng động, thanh âm rất lớn, dường như ở chỗ thuyền rơi xuống.
Tô Tứ cảm thấy kỳ quái, thả đồ trong tay ra, đứng lên nhìn xuống dưới nước.
Đột nhiên một bóng người từ trong nước ngoi lên, đang ở cạnh đình, nhìn thấy Tô Tứ bị giật mình, mở miệng:" Cáp lạc ".(!?!)
Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn từ trong nước chui ra, đồ trên người lại không dính một giọt nước.
Tô Tứ sợ hãi, vội vàng kéo hắn lên:"Công tử, ngươi có phải là rơi xuống nước không, ta kéo ngươi lên."
Đó là một thiếu niên, sắc mặt đỏ ửng, cằm tròn, lông mày ngắn nhỏ nhưng mắt không nhỏ, mắt khá to, tròng mắt đen sâu thẳm, đôi mắt này rất kỳ lạ, vốn là một đôi mắt đẹp, nhưng mà chỉ xinh đẹp bên ngoài, con ngươi bên trong không thật, thiếu đi chút thần thái.
"Cáp lạc." Thiếu niên kia thở nhẹ nhõm, lại hướng Tô Tứ nói.
Tô Tứ ngây ra một lúc, mới phì cười nói: "Nguyên lai công tử biết bơi. Có phải công tử đang ở chỗ này tắm không?"
Thiếu niên kia lại hỏi một đằng trả lời một nẻo:" Cáp lạc. Cáp lạc chính là xin chào. Trước kia hồ này là thông với Tây Vực, ta thường đến đấy chơi, học được hai câu nói Tây Vực."
Tô Tứ mắt chớp chớp, không hiểu lắm lời người này nói, mìm cười gật đầu, bày ra bộ dạng đang lắng nghe.
"Nhờ người giúp một việc". Thiếu niên nháy mắt với Tô Tứ mấy cái, cằm dựa vào cột đình bên cạnh, có chút mị hoặc.
Tô Tứ  cười nói: "Ngươi nói đi."
Thiếu niên nói: "Ngươi phụ ta hái đám lá sen, ta mới hái được một ít, mặt trời lại nóng, ta bị bơi nắng đến choáng vàng rồi."
Tô Tứ lúc này mới để ý trong tay thiếu niên có một đám lá sen cuộn lại, lá bị phơi nắng đến khô héo. Mà tóc vào mặt người này giống như bị ánh nắng nướng đến bốc khói, phả ra hơi nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.