Hỗ Trợ Vương Bài

Chương 4:




“Đúng là nhiều người vô vị thật.” Khâu Mục nhìn thoáng qua khung chat, tiện tay đóng lại, hoàn toàn không cảm thấy có gì thú vị. Vốn hai người là đồng đội nên thấy người kia xin kết bạn thì cậu cũng đồng ý thôi, còn về mấy vấn đề không có não này thì không nhất thiết phải trả lời.
Có phải tay mới hay không hoàn toàn không có ý nghĩa gì với cậu, dù sao thì thắng thua mới là điều quan trọng nhất của một trận đấu.
Khâu Mục năm nay vừa đỗ vào khoa máy tính của đại học H, từ bé đến lớn cậu đã từng tiếp xúc qua vô số game khác nhau, về Liên Minh Huyền Thoại thì đúng là lần đầu trải nghiệm vì mấy ngày trước cậu em họ cứ nhõng nhẽo rủ cậu chơi cùng.
Khi vừa bắt đầu làm quen, để nắm bắt được chế độ chơi trong game thì cậu đã đánh thử mấy trận, đã từng thử chơi qua đường giữa, đường trên, đi rừng v… v… lần nào cũng bị team bạn hành cho sấp mặt, mãi đến khi cầm tướng xạ thủ thì đường dưới mới khởi sắc hơn một tí, sau có thêm nhiều kinh nghiệm thì mới bắt đầu thắng đường đối thủ.
Mặc dù trong rất nhiều trận, Khâu Mục vì mới chơi Liên Minh nên ngay cả đối diện chơi tướng nào cậu cũng không biết, nhưng nhìn kết quả thì rõ ràng chuyện này cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới khả năng phát huy của cậu. Theo như cậu nói, LOL tuy là game chú trọng vào chiến thuật và giao tranh nhưng dù sao cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Mã đã là trò chơi thì đối với một người luôn dính với máy tính như cậu thì chắc chắn sẽ không có chuyện không thể thành thạo được.
Phàm là những việc có liên quan tới máy tính, dường như Khâu Mục có năng khiếu khác hẳn người thường, từ Dungeon Fighter Online cho đến Overwatch, cậu đều đã từng có không ít giải thưởng trong mấy cuộc thi online và offline. Lần này, cậu em họ u mê game LOL đã sớm bỏ ra trăm mưu nghìn kế để cố gắng kéo cậu xuống nước, hiện giờ thành công rồi là phải tận dụng triệt để, nhân cơ hội mấy ngày nay cậu không trọ trong trường, nhóc con liền dâng account của mình cho anh họ chơi vài ván.
Sau khi tắt khung chat, Khâu Mục quyết đoán không nói hai lời liền chơi thêm ván nữa, bắt đầu vào phòng tìm trận.

Hàn Hựu đợi một hồi mà không thấy đối phương nhắn lại, mở list bạn bè xong cũng nhất thời vui vẻ – vậy mà người này đã đi xếp hàng chờ trận mới rồi?
“Xem ra vụ cá độ này không có kết quả rồi.” Giọng nói của Trần Lư bình thản, ra vẻ hoàn toàn chẳng liên quan đến mình mà ngồi đó xem kịch.
“Từ chối trao đổi với tôi thì đó là tổn thất lớn nhất đời này của cậu ta thôi.” Hàn Hựu thở dài, ra vẻ rất lấy làm tiếc cho đối phương, tiện tay nhấp chuột mở lịch sử đấu gần đây của người nọ ra xem, đến lúc này mới thoáng ngạc nhiên, “Nhóc con này được phết!”
Trần Lư cũng tò mò liếc xem.
Cả một list các trận đều thuần một màu xanh chiến thắng, trong đó có rất nhiều trận còn giành MVP, thực ra trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng chẳng phải số liệu khủng bố gì, nhưng nghĩ tới chỉ số lính thê thảm lúc nãy thì nếu dưới tình huống thua thiệt về tiền mà vẫn có kết quả rực rỡ như thế, vậy không thể nói chỉ dựa vào “may mắn” được.
Sau khi Hàn Hựu kiểm tra hết toàn bộ danh sách các tướng sử dụng của người này, ánh mắt Trần Lư mới bắt đầu dao động.
Rõ ràng mới tuần trước, người sử dụng ID này vẫn chỉ toàn đánh tướng đường trên và đi rừng, còn mấy ngày gần đây mới bắt đầu sử dụng tướng xạ thủ đường dưới. Nếu đúng như lời Hàn Hựu, người này thực sự chỉ là tay mới mượn account của người khác chơi bời cho vui, mà nếu vậy thì số liệu này cũng đủ khiến người ta phải kinh hãi.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười hưng phấn của Hàn Hựu: “Cậu nói xem, có phải tôi vừa phát hiện ra một thứ rất là thú vị không?”
Đã lâu lắm rồi Trần Lư không nhìn thấy biểu tình này ở Hàn Hựu, anh há miệng sững sờ tại chỗ, mãi một lúc sau mới nhíu mày lên tiếng: “Trước đây cậu nói sẽ đi tìm một tuyển thủ ADC mới, đừng bảo là thật nhé?”
Đào tạo tuyển thủ chuyên nghiệp cần hao tổn rất nhiều tâm huyết, chỉ có những người thực sự trải qua mới hiểu được. Chính ra giờ anh rời khỏi team, để lại một ghế rỗng tuếch cho vị trí xạ thủ của đội tuyển MAX, rất cần người thế vào chỗ trống đó, lửa sém lông mày, không thể có đủ thời gian cho Hàn Hựu chậm rãi tìm kiếm lựa chọn hạt giống tốt nữa.
“Sao lại không? Tôi tìm của tôi, câu lạc bộ tìm của câu lạc bộ, liên quan méo gì đến nhau đâu.” Rõ ràng Hàn Hựu không hề bị ảnh hưởng bởi sắc mặt nghiêm túc của anh, hứng thú quay đầu lại nhìn vào ID trong danh sách bạn bè của mình một lần nữa, sau đó mới tiện tay tắt máy đứng lên. Hắn phất tay, để lộ ra chút biểu tình ghét bỏ, “Được rồi được rồi, nếu đã qua LET thì đừng quan tâm tới chuyện bên này nữa, sang đó thì phát huy cho tốt, làm gì mà cứ như ăn cây táo rào cây sung không bằng.”
Lời nói như muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ khiến Trần Lư sượng cả mặt, một lúc sau mới mở miệng nói: “Ơ không, tại tôi chỉ lo…”
Hàn Hựu bật cười hai tiếng, đi tới một tay khoác vai anh, một tay kéo vali của anh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đây là muốn tốt cho cậu còn gì, cậu chu đáo lo cả hai bên như thế này thì sao tôi phải giận? Tôi còn chờ sẽ gặp cậu trên sân thi đấu đây này, đừng để đến lúc đó biểu hiện không tốt rồi lại bị ông chủ mới đá đít về nha. Tôi nói trước, nếu có ngày như thế xảy ra thì MAX bọn tôi cũng không nhận cậu về đâu, thế nên cậu hãy cố gắng đi, đừng để ý dăm ba mấy chuyện râu ria nữa.”
Dù biết đối phương nói hoàn toàn xuất phát vì lo lắng cho anh, nhưng dù trong lòng ấm áp thì khóe miệng Trần Lư cũng không nhịn được mà run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với quản lý Tống Minh.
Cái gì gọi là chuyện râu ria? Nếu quản lý Tống đang gấp đến sứt đầu mẻ trán mà biết có khi sẽ ngất luôn vì tức ấy chứ?
Hai người cứ như vậy sóng vai đi ra đại sảnh, khi vừa đi tới cổng gaming house thì bóng người thon dài dựa vào bên cửa nhìn bọn họ cách đó xa xa mới chậm rãi đứng lên.
Hàn Hựu nhìn thấy Lâm Nam đang hai tay đút túi mỉm cười nhìn về phía bọn họ, nhịn không được mà huýt sáo: “Hôm nay nghỉ mà, sao giờ vẫn ở đây? Hay là chơi với Snoopy nhiều quá nên cũng lây cái thói không có việc gì cũng ngồi chồm hỗm rồi, không sợ ngồi hóng gặp chuyện chẳng lành à?”
“Ngồi hóng thì gặp nổi chuyện gì? Có người ‘chạy án’ không lẽ còn phải lo quay ngược lại diệt khẩu hay sao?”
Lâm Nam là tuyển thủ đường giữa của đội, ID: Soso, vì tính cách tản mạn, lúc nào cũng cười cười treo câu “Just so so” ngoài miệng nên thường xuyên bị fan gọi là “Quý ngài đại khái”.
“Nếu Sử Nỗ mà biết cậu lại gọi cậu ta là Snoopy (*) thì đảm bảo nó sẽ liều mạng với cậu cho xem.” Lâm Nam thực sự cho rằng rừng team mình chọn cái ID “Bee” quả thực không được sáng suốt cho lắm.
(*) Sử Nỗ (史弩) và Snoopy (史努) có cách đọc giống nhau và cách viết gần giống nhau, chỉ khác nhau một bộ duy nhất là bộ Cung (弓) và bộ Lực (力)
Sử Nỗ + Bee = Snoopy, đang từ một con sói đói hiên ngang vang danh trong rừng thì dưới cách gọi của Hàn Hựu lại trở thành ngay một con chó ngốc nghếch trong phim hoạt hình.
“Ôi, tôi lại chả mong bị đánh quá cơ.” Hàn Hựu cười tủm tỉm nhíu mày, rất có vẻ muốn chờ người tới tẩn.
“Liêm sỉ tí coi.” Lâm Nam tức giận liếc hắn, sau đó lại nhìn về phía vali phía sau hai người, thở dài nói với Trần Lư: “Hôm nay đi à?”
Trần Lư lên tiếng: “Ừ, đi uống một chén với nhau đi.”
Anh không nói với những người khác trong MAX rằng hôm nay mình sẽ đi, mục đích là vì muốn yên lặng rời đi mà không làm phiền tới những đồng đội cũ. Nhưng Lâm Nam xuất hiện ở đây, rõ ràng đã đoán trước được nên mới cố tình tới tiễn. Lần chuyển nhượng này dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, xét về mặt nào đó thì hành vi này vẫn là một loại “phản bội”. Dù Hàn Hựu không trách cứ nửa lời, hay Lâm Nam trầm mặc tới nói lời tạm biệt thì đều khiến Trần Lư vừa cảm thấy ấm áp lại vừa áy náy trong lòng.
Ngoài cổng gaming house của MAX có một quán ăn nhỏ, mỗi khi thắng hay thua thì cả đội vẫn thường xuyên ghé qua đây tụ tập sau trận đấu, cả bàn thức ăn đều dậy lên hương vị vô cùng quen thuộc.
Trần Lư sau mấy chén dường như cũng đã hơi say, nhìn những người đồng đội đã từng cùng mình hăng hái kinh qua bao trận đấu đẫm máu, anh nâng chén hắng giọng: “Vậy nhé, mùa giải sau, hẹn gặp lại trên đấu trường!”
“Gặp trên đấu trường!” Lâm Nam cũng mỉm cười nâng chén.
“Tuy tôi rất muốn nói gặp trên đấu trường nhưng mà nghe câu này sao bỗng cảm giác tiểu tử này định đoạn tuyệt quan hệ với anh em là sao nhỉ? Không được đâu nha, thi đấu là việc thi đấu, nếu anh đây muốn tìm đằng ấy ôn chuyện thì để xem đằng ấy có dám mở mồm nói chữ ‘không’ với anh không. Tôi nói chứ…” Hàn Hựu nói được một nửa thì thấy ánh mắt hai người kia bắt đầu xẹt điện, nhất thời ho khan hai tiếng, “Rồi rồi rồi, mùa giải sau gặp trên đấu trường! Gặp trên đấu trường được chưa!”
Theo tiếng cụng ly, rượu trong chén cũng cạn sạch, chỉ để lại những nụ cười thầm nồng đậm với nhau.
Dưới tác dụng của cồn, Trần Lư bỗng cảm thấy xót xa dâng trào tựa như ngọn lửa giữa thảo nguyên, cháy lan ra khắp mọi nơi chẳng hề kiêng dè.
Có đôi khi, dưới sức ép của tiền tài, có rất nhiều thứ đều trở nên nhỏ bé, không cho người ta có quyền lựa chọn.
Những người khác không biết được rằng đối với anh, có một người khiến anh khó lòng buông tay còn hơn cả đội tuyển.
Bao lần kề vai chiến đấu ngày xưa, hình ảnh nắm chặt hai tay tuyên thệ hứa sẽ đoạt được cúp quán quân trước cộng đồng vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, thế nhưng nhìn khoản phí khổng lồ phải bỏ ra để bà nội phẫu thuật, anh vẫn không thể không quyết định, vạn bất đắc dĩ mà rời đi.
Rồi chẳng bao lâu nữa sau khi chuyển nhượng, sẽ có một người đứng bên cạnh người đó, vị trí ấy rốt cuộc cũng không còn thuộc về một mình anh nữa.
Còn về phần anh và người đó, sau này sẽ gặp lại nhau, sẽ là đối thủ.
Có một loại tình cảm phức tạp như vậy đấy, chỉ dám chôn sâu trong đáy lòng, không để cho ai biết được.
Rượu khiến cho bóng hình người kia mơ hồ không rõ, Trần Lư hít sâu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.