Hỗ Trợ Vương Bài

Chương 30:




Có thể nhìn ra Lý Kiệt mời khách thực sự thực sự rất nhẫn nhịn, khi Cao Chấn Quân đủng đỉnh ra vẻ “ăn hay không ăn” cầm thực đơn lên điên cuồng gọi món, hắn còn phải cắn răng không hé răng nửa lời. Chẳng qua đến lúc tính tiền thì sắc mặt không tránh khỏi có chút khó coi, nhưng vẫn lấy thẻ tín dụng quẹt rất lưu loát, cố gắng biểu thị khí khái hào sảng “mình là người có tiền” trước mặt Hàn Hựu.
Cơm nước no nê, mấy người quay về phòng ngủ, nhìn đồng hồ cũng không quá sớm mới chuẩn bị xuất phát đi tới eSports Class.
Trước khi ra cửa, Cao Chấn Quân chợt nhớ ra, móc một cuốn cẩm nang chơi LOL xin chữ ký của Hàn Hựu. Hàn Hựu đương nhiên không từ chối chuyện vặt này, vung tay ký một chữ rồng bay phượng múa, quay người lại liền thấy một chiếc máy tính xách tay chắn ngay trước mặt, bị dọa cho hết hồn: “Gì vậy?”
Lý Kiệt thò đầu ra từ phía sau, đôi mắt ngập tràn hưng phấn, chỉ thẳng vào màn hình máy tính, đưa chiếc bút dạ tới: “U thần, ký tên cho em với, ký vào đây, vào đây này.”
“Bạn nhỏ này thông minh ghê…” Hàn Hựu từng ký tên cho rất nhiều người, nhưng ký thẳng vào máy tính thì quả thực quá mới mẻ.
Lý Kiệt hài lòng ngâm nga một khúc nhạc, ôm máy tính có chữ ký bỏ vào trong bao, nghĩ thầm trong lòng dù bao nhiêu năm nữa cũng sẽ không đổi máy tính, giữ gìn như báu vật gia truyền.
Từ trước tới nay Hàn Hựu chưa bao giờ là người thích đến sớm, căn giờ ra cửa rất chuẩn, khi cả đám tới eSports Class vừa đúng lúc. Nhìn vào trong thì thấy cả phòng đã ngồi kín người, trên tường còn treo một cái băng rôn rất to, quả thực y hệt như chào mừng lãnh đạo đến thanh tra.
Điền Bác Văn đã sớm chờ bên trong, thấy Hàn Hựu đi tới từ xa liền kích động đứng dậy bước nhanh tới đón.
“U thần, rất vui được gặp anh, rất vui được gặp anh.” Vì gần đây học trưởng quản lý chính của câu lạc bộ bận bịu luận văn tốt nghiệp, mọi việc lớn nhỏ đều do phó hội trưởng Điền Bác Văn gánh vác. Anh ta cũng tỏ ra là một học trưởng đạt chuẩn, đích thân lo liệu việc tiếp đón, sau khi lễ phép chào hỏi liền mời Hàn Hựu đi tới bục giảng.
Cũng biết Hàn Hựu mới là nhân vật chính hôm nay, bốn người còn lại rất thức thời tùy tiện tìm một ghế ngồi phía dưới.
Hàn Hựu và Điền Bác Văn vừa lên bục đã kéo theo rất nhiều tiếng hô hào trong phòng, staff trong câu lạc bộ phải đi ổn định mới yên lặng hơn một chút, nhưng nhìn nét mặt cả phòng là đủ thấy được tâm tình kích động mãnh liệt của bọn họ, không ít người đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ôi đm đm đm đm, không ngờ U thần đến thật luôn đó!”
“Điện thoại điện thoại đâu điện thoại đâu rồi, tôi nhất định phải chụp ảnh lại làm kỷ niệm!”
“Năm nay tham gia vào câu lạc bộ eSports là quá chuẩn! Dù mua vé đi xem LPL cũng chưa chắc nhìn được người thật gần đến thế này! Kiềm chế! Phải kiềm chế!”
“U thần hàng xịn nhìn đẹp trai hơn trong video rất nhiều! Không biết kết thúc chương trình có cơ hội xin chữ ký không nữa.”
“Má, vừa vừa thôi ông? Chưa bắt đầu đã mong kết thúc là sao? Theo tôi thấy, để U thần ở đây ba ngày ba đêm còn chưa đủ.”
Lý Kiệt ngồi bên cạnh nghe trộm được người ta khen thần tượng của mình mà đắc ý, lúc này nghe thấy tiếng động mới để ý tên bạn cùng phòng của mình có vấn đề, cau mày hỏi: “Khâu Mục cậu có ý gì?”
“Khụ khụ… Khụ, không có gì.” Khâu Mục vừa uống được ngụm nước đã bị sặc, nghe vậy liền khoát tay che đi nửa mặt không cho đối phương nhìn thấy.
Ba ngày ba đêm không đủ? Quả thực nếu thả xích cho người này, sợ là nói ba tháng cũng không chán đâu.
Đúng lúc này Điền Bác Văn cũng đã nói xong lời chào đầu tiên, mà hiển nhiên sự chú ý của mọi người hoàn toàn không đặt trên người anh ta, trong sự chờ mong của mọi người, Hàn Hựu giữa hàng ngàn ánh nhìn vẫn tỏ ra bình thường như thể đã quen với hào quang.
“Hi, chào mọi người, tôi là 3U.” Câu đầu tiên của Hàn Hựu vừa ra khỏi miệng thì cả phòng học đã ngập tràn tiếng hoan hô. Hiển nhiên hắn rất hài lòng nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn phất tay: “Tôi đã cảm nhận được sự yêu mến của mọi người tồi, nhưng thôi khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút ha.”
Khâu Mục đen mặt.
Nhìn cái kiểu đắc chí kia, sợ là chính hắn mới ít khiêm tốn nhất thì có?
Sự kiện này có quy mô nhỏ hơn fan meeting rất nhiều, Hàn Hựu rất thản nhiên. Trước khi bắt đầu hắn đã hỏi Điền Bác Văn nên nói về cái gì thì tốt. Đối phương trả lời hắn nói gì cũng được miễn liên quan đến LOL, vì thế giờ hắn rất thản nhiên phát biểu.
Điền Bác Văn liếc mắt đầy hi vọng, Hàn Hựu đáp lại bằng một ánh mắt “cứ để tôi lo”, sau đó bắt đầu mở mode thao thao bất tuyệt: “Là thế này, thực ra trước khi tới đây tôi cũng không biết phải nói gì với mọi người. Nhưng mà không nói gì thì có vẻ không tốt lắm, sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định sẽ nói về chủ đề mà chắc chắn mọi người rất hứng thú.”
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn bỗng trở nên bí hiểm: “Mọi người có muốn biết, mấy thằng… Khụ, thành viên của MAX chúng tôi thích làm gì khi rảnh không?”
Nguyên bản vốn là một buổi tọa đàm thảo luận giao lưu học thuật về Liên Minh Huyền Thoại, vậy mà theo lời nói thao thao bất tuyệt của hắn, nghiễm nhiên lại biến thành diễn đàn bóc phốt tuyển thủ chuyên nghiệp. Lớn thì quá trình gia nhập đội tuyển, nhỏ thì mấy màn vui đùa của tuyển thủ thường ngày, giọng nói lưu loát êm tai không ngừng lại dù chỉ một giây, khiến mọi người hoài nghi có phải người này trước khi đến đây đã diễn tập vô số lần hay không.
Nhưng mấy chủ đề không chính chuyên kiểu này lại khiến mọi người nghe cực kỳ hứng thú.
Dù sao nói về kiến thức thao tác trong game thì với video và hướng dẫn trên mấy trang web lớn đã đủ dùng, còn cần phải đợi đến hôm nay sao. Cơ hội ngàn năm khó gặp được tiếp xúc với một tuyển thủ nhà nghề thì càng phải bóc phốt thị phi mới tận dụng tối đa được giá trị buổi gặp mặt nha!
“Nói về việc tại sao cái tên Madman kia lại muốn gia nhập đội tuyển MAX bọn tôi, có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng mà chắc chắn các bạn không thể đoán được.” Hàn Hựu hơi nheo mắt lại, thể hiện rõ tầm quan trọng và cơ mật của thông tin này.
Ai nấy đều hồi hộp nín thở chờ mong.
Hàn Hựu lại cười híp mắt, khoát tay: “Đùa thôi, chuyện cơ mật thế này sao có thể tiết lộ cho mọi người được!”
Mọi người: “…”
Điền Bác Văn: “…”
“Ha ha ha ha ha ha, U thần vui tính quá!” Lý Kiệt cười đến mức dậm chân, ngả nghiêng suýt nữa ngã ngửa ra.
“…” Khâu Mục lần đầu gặp dạng người dùng cả tính mạng để cổ vũ như vậy, cảm giác tên fan não tàn này của Hàn Hựu quả thực hết thuốc chữa, không đành lòng mà nhìn qua chỗ khác.
Điền Bác Văn kiên nhẫn chịu đựng chủ đề vô nghĩa này suốt ba tiếng đồng hồ, thấy Hàn Hựu hăng hái bừng bừng muốn chuyển chủ đề tới đồ ăn trong căn-tin của MAX, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhanh chân chạy tới đưa một chai nước khoáng cho Hàn Hựu, vừa trấn an vừa kéo hắn xuống dưới đài: “U thần, anh nói lâu như vậy vất vả quá, uống ngụm nước hẵng. Uống ngụm nước nghỉ ngơi chút đã.”
“Phải ha, quả thực hơi khát thật.” Hàn Hựu thấy vị quản lý câu lạc bộ này quan tâm chu đáo như thế cũng không từ chối, mở nắp chai ngửa đầu uống.
Cũng phải, nói lâu như thế chẳng nhẽ không khát sao? Điền Bác Văn thở dài trong lòng, đắn đo lựa chọn câu từ xong mới mở miệng nói: “U thần, là vậy, nhìn đồng hồ cũng đã lâu, tôi đang nghĩ hiếm khi anh tới thăm câu lạc bộ, hay là cùng đánh một trận tùy chọn với chúng tôi được không?”
Sáng kiến này anh cũng mới nghĩ ra thôi.
Nếu theo kế hoạch ban đầu, có thể mời U thần tới nói chuyện hướng dẫn đã là chuyện vô cùng đáng quý. Nhưng dựa theo tình hình thực tế, nếu cứ tiếp tục nữa sợ là mọi người sẽ bị chuyện đồ ăn ngon lành ở MAX khiến cho đói bụng, chẳng biết đến khi nào mới kết thúc.
“Đánh tùy chọn?” Hàn Hựu cũng hứng thú với sáng kiến mới nghĩ ra này, “Cũng được.”
Điền Bác Văn thấy đối phương đồng ý mới thở phào: “Đợi chút nữa tôi cho người sắp xếp bàn trống, bố trí màn chiếu để chiếu lại trận đấu lên tường, tiện cho mọi người cùng theo dõi. Còn về thành viên hai đội đánh trận này thì…”
Nói đến đây lại thấy hơi khó.
Nếu nói về đội hình lý tưởng trong đầu anh ta, đương nhiên sẽ là đội Một của câu lạc bộ và thành viên của đội tuyển MAX, tuy xét về thực lực chắc chắn sẽ dẫn tới kết quả nghiền nát, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội trải nghiệm hiếm có. Đáng tiếc vì trận đấu giao lưu này là tự phát, thành viên đội Một đã tới những trường khác giao lưu nên phải đưa đội Hai lên, chưa kể giờ yêu cầu các thành viên chính thức của MAX ra mặt cũng hơi vô lý. Xét từ góc độ khác, các thành viên đội Hai còn mới vừa chịu tổn thương, hiển nhiên cũng không thích hợp để đánh lần thứ hai.
Hàn Hựu đang uống nước, thấy Điền Bác Văn trầm mặc bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng trong đầu, thuận miệng nói: “Bên này tôi đánh với bốn người trong phòng Khâu Mục là được, cậu chọn thêm người thành một đội nữa là được.”
“Bốn người trong phòng Khâu Mục?” Điền Bác Văn nghĩ mãi cũng chỉ nhớ ra mỗi Lý Kiệt, hai người còn lại không thuộc câu lạc bộ, chưa biết bọn họ rank gì nhưng về cơ bản hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với hai cái tên này. Tuy theo lý thuyết, tình huống này không thích hợp để những người không thuộc câu lạc bộ tham gia, nhưng nếu Hàn Hựu đã đích thân mở miệng, anh ta cũng không tiện từ chối, dứt khoát gật đầu: “Được.”
Sau một phen lựa chọn, cuối cùng Điền Bác Văn cũng chọn được năm tuyển thủ có đẳng cấp tạm ổn, ngoại trừ hai người rank thấp nhất là Kim Cương IV và Kim Cương II, ba người còn lại đều đã lên Cao Thủ, nhìn qua có lẽ sẽ không khiến câu lạc bộ quá mất mặt.
Sau khi staff sắp xếp sân đấu xong xuôi, thành viên hai bên liền ngồi vào bàn.
Mãi đến khi ngồi xuống cạnh Hàn Hựu, Lý Kiệt vẫn hơi đơ đơ, hoàn toàn chưa thể phản ứng lại. Phải biết lúc trước khi biết U thần chơi hỗ trợ cho Khâu Mục hắn vẫn còn GATO muốn điên, giờ bỗng nhiên thành đồng đội với U thần, hạnh phúc đến quá bất ngờ, không kịp chuẩn bị nên giờ đầu óc u mê.
Hàn Hựu cài đặt thiết bị xong xuôi thì thấy Lý Kiệt đờ ra, chỉ nghĩ là cậu ta xấu hổ vì phải đánh một trận trước mặt quá nhiều người như vậy, hắn liền chu đáo vỗ vai trấn an: “Đánh tùy chọn thôi mà, đừng lo lắng.”
Cái vỗ vai này khiến toàn thân Lý Kiệt căng như bị điện giật, bỗng nhiên lại càng cứng ngắc hơn.
Đương nhiên hắn không phải người duy nhất lo lắng ở đây, còn có hai người Cao Chấn Quân và Giả Kim đang cực kỳ run. Vốn hôm nay chỉ định tới hóng hớt giúp vui, ai ngờ bỗng nhiên bị lôi lên sân khấu đánh một trận, lại còn chung team với đại U thần trong truyền thuyết?! Chắc chắn đối với hai kẻ dù chơi ghép trận bình thường cũng bị ghét bỏ như bọn họ thì quá mức bất ngờ, tay cầm chuột chuẩn bị đấu mà toát mồ hôi lạnh.
Gương mặt của mọi người đã được chiếu lên vách tường.
Staff của câu lạc bộ sắp xếp sao cho mười camera ở chính giữa bàn mười người, thu lại được hết tất cả tuyển thủ chiếu lên màn hình.
Lúc này hai đội bắt đầu đăng nhập tài khoản, lục tục vào phòng tùy chọn, mắt thấy năm người bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, bên này Hàn Hựu mới kéo vào, nhìn những đẳng cấp cực kỳ bắt mắt, nét xao động ban đầu bỗng trở nên bình lặng.
Nếu như nói cái rank Bạch Kim V kia của Khâu Mục miễn cưỡng có thể tạm chấp nhận thì hai cái tài khoản vừa vào phòng là cái thể loại gì vậy? Vàng III, cùng với Bạc V?!
Mọi người nhìn đám Cao Thủ và Kim Cương đang hừng hực khí thế, nhìn lại vẻ mặt mấy người ngồi bên Hàn Hựu, có thể nói là thê thảm đến tột cùng.
Hết chương 30.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.