Hỗ Trợ Vương Bài

Chương 18:




“Này cậu nói xem, hai cái tên này của chúng ta có giống ID tình nhân không?” Hàn Hựu thấy Khâu Mục không phản ứng lại, cảm giác kênh voice chat chìm vào im lặng, thế nên lại ngứa mồm ba hoa.
“Anh đoán xem?” Khâu Mục cuối cùng cũng đáp lại, chẳng qua giọng trầm xuống hẳn.
“Nhìn lại thì cũng thấy giống thật ha.” Hàn Hựu hứng thú bật cười, bỗng nảy ra đề nghị, “Nếu như chúng ta ngày nào cũng show ân ái hành hạ trái tim người khác trên kênh public thì có phải rất thú vị không?”
“Cút!” Cuối cùng Khâu Mục vẫn không nhịn được mà nói chữ này ra.
“Đồ đệ, hư quá rồi nha, sao có thể ăn nói cục súc với vi sư như thế?” Hàn Hựu nghiêm túc giáo dục, “Phải biết là vừa đánh chữ vừa chơi game cũng là một cách huấn luyện khả năng phản ứng đó, chưa kể…” Giọng nói của hắn bỗng cao hơn, Hàn Hựu sờ cằm nói tiếp, “Chưa kể, nói cậu nghe nè, vi sư của cậu đẹp trai cực kỳ, cậu không lo thiệt đâu.”
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, giờ bị kích thích thế nào Khâu Mục cũng không run tay nữa, nhưng miệng thì vẫn không nhịn nổi mà chửi: “Liêm sỉ của anh vứt đi đâu rồi?”
Hàn Hựu lơ đãng cười nói: “Liêm sỉ là gì có ăn được không?”
Khâu Mục: “…”
Đúng lúc này nhà chính của đối phương cũng bị phá hủy, thông báo thắng trận rank đầu tiên.
Hàn Hựu hài lòng nhìn số liệu tổng kết, sau đó thoát ra ngoài.
Đúng lúc này lời mời kết bạn hiện ra giữa màn hình, không ngoài dự liệu, chính là đám cùng đội vừa rồi.
Hắn mỉm cười tiện tay từ chối, sau đó lại gửi lời mời đánh rank đôi với Khâu Mục: “Nào, đánh tiếp.”
Hiện tại hai cái acc của hắn vừa lên cấp cuối, bắt đầu quá trình đánh chuỗi mười trận liên tiếp để xác định rank. Hàn Hựu mong có thể tận dụng thời gian mà đi hết toàn bộ mười trận, xác định đẳng cấp.
Giống ván đầu tiên, các trận sau đánh cũng rất thuận lợi, dù không có vị trí xạ thủ của Khâu Mục tham gia giao tranh tổng nhưng với khả năng lãnh đạo của Hàn Hựu thì hầu như trận nào cũng nghiền nát đối phương, rõ ràng 4 vs 5 mà còn mạnh như vậy, đánh cho đội bạn phải hoài nghi cuộc sống.
Chẳng mấy chốc đã đánh xong bốn trận trong chuỗi mười trận này.
Hàn Hựu: “Đánh tiếp không?”
Khâu Mục: “Ừm.”
Trận thứ năm bắt đầu, hai đội cũng bắt đầu tự chọn tướng cho mình, đang chuẩn bị vào game thì bỗng có người gọi ngoài cửa phòng huấn luyện: “U thần, quản lý Tống tìm anh!”
“Tới đây!” Hàn Hựu đáp lại, nói vào voice chat, “Đồ đệ, tôi có chút việc, ván này cậu cứ chơi trước đi, lát quay lại liền ha.”
Khâu Mục cũng nghe thấy tiếng bên trong tai nghe, trả lời: “Được rồi.”
Quản lý Tống tìm Hàn Hựu có thể có chuyện gì đây, khỏi phải nói hắn cũng đoán được đại khái – hẳn là chuyện hắn nói về Madman mấy ngày trước.
Quả nhiên vừa vào phòng làm việc, Hàn Hựu liền thấy một gương mặt hớn hở tươi tắn, vẻ nhăn nhó sầu não mấy hôm trước đã bay sạch.
Thấy Hàn Hựu bước vào, quản lý Tống tươi cười vẫy tay, tiện thể đưa hợp đồng đã soạn xong cho hắn: “Nào nào nào, giúp tôi đọc xem, hợp đồng cho Madman này có còn vấn đề gì không.”
Hàn Hựu cạn lời, nói đúng trọng tâm: “Anh Tống này, lần nào anh cũng đổ việc của anh lên đầu em thế mà cũng coi được hả?”
Quản lý Tống trừng mắt nhìn hắn: “Cậu là đội trưởng của MAX, dù việc gì liên quan đến đội cũng sẽ cần đến cậu.”
“Lười thì nói là lười đi, còn làm ra cái vẻ.” Hàn Hựu lẩm bẩm hai câu càu nhàu về cái lý do trốn tránh trách nhiệm này, mở hợp đồng vừa đọc lướt vừa tiện mồm hỏi, “Vậy là ‘Bất cứ chuyện gì’ liên quan đến thành viên của MAX thì tôi đều có quyền phát ngôn đúng không?”
Quản lý Tống: “Đương nhiên.”
“Có lời này của anh mới không uổng phí sức lao động của tôi.” Hàn Hựu sung sướng mỉm cười, ném hợp đồng lên bàn, nói, “Những cái khác đều không có vấn đề gì, nhưng đãi ngộ có thể xem thế nào mà tăng lên một chút. Người ta dù gì cũng tới giúp chúng ta cứu nguy, làm streamer thu nhập gấp mấy lần, đừng để người ta cảm giác MAX chúng ta keo kiệt.”
Quản lý Tống gật đầu: “Cũng đúng, tôi sẽ cân nhắc về lương lậu, tranh thủ quyết luôn trong hôm nay.”
“Hôm nay chốt luôn sao?” Hàn Hựu nghi hoặc nhìn anh ta, “Sao gấp thế, bao giờ tên Madman kia tới?”
Quản lý Tống lại nhìn hắn một cách kỳ quái: “Nếu không có gì bất ngờ thì chắc mai sẽ đến, cậu ta không nói gì với cậu à?”
“Không hề.” Hàn Hựu không biết nên nói sao.
Madman cũng tùy hứng quá, hắn vốn tưởng chuyện lớn như thế cũng phải cần đến mười ngày nửa tháng mới trả lời, ai ngờ cứ thế nói đến là đến, có phải tên này cũng hứng lên muốn đi du lịch là xách ba lô lên đi luôn không?
“Được rồi, nếu cậu đã tới thì tiện xem luôn cái này đi. Trại huấn luyện vừa nộp báo cáo công tác, hình như có hai mầm non khá ổn.” Quản lý Tống lật tài liệu, cuối cùng cũng tìm thấy tập văn kiện dày cộp, ngẩng đầu lên thì đã thấy bóng Hàn Hựu khuất sau cánh cửa, liền gọi với theo, “Cậu quay lại đây cho tôi! Vội vội vàng vàng đi đâu thế!”
Giọng Hàn Hựu vọng lại từ xa: “Có gì lần sau nói tiếp, tôi đi cày rank.”
Quản lý Tống nhịn không được mà “Đệch” một tiếng, “Sao trước đây không thấy cậu chăm chỉ cày thế hả!”

Khi Hàn Hựu quay về chỗ ngồi, vì không thao tác trong thời gian dài mà bị xác định AFK, bị văng ra khỏi trận đấu. Hắn ngồi vào ghế, vừa kết nối lại vừa đeo tai nghe lên, thấy tiếng gõ phím truyền tới, gọi mấy tiếng hỏi: “Đồ đệ, sao rồi?”
Khâu Mục: “Anh vào đi thì biết.”
Giọng nói trong voice chat không có cảm xúc gì, nghe khá bình thường, nhưng chẳng hiểu vì sao Hàn Hựu lại cảm thấy pha trong giọng nói vô cảm này lại có chút tức giận ức chế.
Trong lúc còn đang nghi ngờ, game cũng được kết nối lại, tỉ số điểm hạ gục 2:10 bên góc phải nhìn rất nổi bật.
Hàn Hựu liếc nhìn rồi tiện tay mở tab xem qua.
Top 2/4, mid 0/6, còn Khâu Mục ở đường dưới vẫn duy trì 0/0.
Nhìn số liệu là hắn hiểu rõ – hẳn là khi hắn không ở đây, đám này đã bị đối diện nghiền nát, bảo sao đồ đệ mới cáu kỉnh như vậy.
Không trì hoãn nữa, Hàn Hựu nhanh chóng mua trang bị bằng chút tiền còm cõi, đang chuẩn bị mở miệng nhảm nhí mấy câu thì kênh chat lại có mấy dòng chữ hiện ra. Hắn thao tác Diana không ngừng đi vào rừng, hơi nhíu mày vì nội dung trong kênh chat.
Vua Của Các Bé Gái (Syndra): Thằng AD rác rưởi, cút ra đánh với máy đi!
Vua Của Các Bé Gái (Syndra): ĐM nó đã phế còn vào rank làm tạ à.
Vua Của Các Bé Gái (Syndra): Đồ óc chó, thằng top lên tiếng đi xem nào, có nghe thấy ông mày chửi nãy giờ không!
Vua Của Các Bé Gái (Syndra): Rặt một lũ thiểu năng, cặn bã!
Vì vừa quay lại trận đấu nên chỉ đọc được mấy câu mới nhất trong kênh chat, chỉ nhìn đống này cũng đủ hiểu trước đó Syndra đường giữa của bọn họ đã chửi bới liên tục nãy giờ.
Liếc nhìn Ashe vẫn chăm chỉ farm, Hàn Hựu nhịn không được mà nhắc: “Nó chửi kìa?”
Khâu Mục trả lời: “Thấy rồi.”
Hàn Hựu: “Vậy thì xem tiếp đi.”
Khâu Mục: “Hả?”
Không nghe thấy Hàn Hựu trả lời, trong tai nghe chỉ còn lại tiếng gõ phím nhanh như súng máy xả đạn.
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Này Syndra, mẹ mày nuôi mày lớn chừng này vất vả biết nhường nào, sao lại vào game bạ đâu cũng cắn bừa thế hả?
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Có bệnh thì nhớ phải đi chữa bệnh, đừng có bắt quàng, không phải ai cũng là bác sĩ thú y.
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Mày kích động như chó thấy c*t vậy, bọn này cũng không có nhiều xương thừa mà ném cho mày ăn đâu.
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Cả ngày gặp ai cũng kêu ăng ẳng, mày là Poodle chắc?
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Đừng quên tốt xấu gì nó cũng là chó nhà, chó hoang như mày bắt chước giơ chân như thế không sợ đau bi sao?
Nếu lúc trước đường giữa Syndra vẫn chửi từng câu từng câu một thì đợt xả súng liên thanh này của Hàn Hựu như thể copy & paste, tốc độ đánh chữ nhanh không chớp mắt, đến độ người ta chưa kịp đọc xong đã lại có thêm câu nữa, quả thực khiêu chiến tốc độ tay cực hạn rồi.
Nữ Chúa Bóng Tối Syndra hẳn là bị vả cho ngu người, một lúc lâu sau mới nhớ ra phải chửi lại.
Vua Của Các Bé Gái (Syndra): Thằng Diana AFK quyền gì nói, ĐMM!
Hàn Hựu khinh bỉ lướt qua, nhàm chán ngáp một cái.
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Một giây chưa đánh nổi năm chữ tư cách gì chửi tao? Đã hãm còn xàm là sao?
Bí Mật Muốn Nói Với AD (Diana): Thôi, coi như mày vẫy đuôi tao mặc kệ vậy, dơ.
Trong khi Hàn Hựu tiếp tục xỉa xói đường giữa, kênh voice chat bỗng nghe thấy một tiếng cười nhẹ, dù vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khiến hắn ngừng múa phím.
Hả, có phải đồ đệ thân yêu của hắn vừa bật cười không?
Hết chương 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.