Hộ Thiên Thần Giáo

Chương 10: Đọa Thần Thạch




Mỹ Phượng cuồng nộ thét lên một tiếng long trời lở đất, gió lốc mù mịt xô bật các cánh cửa, thổi tung bàn ghế, giường tủ trong phòng. Minh Thế lão nhân lòng bỗng lo lắng, thầm nghĩ: "Lạ thật, làm thế nào mà một hồn ma lại có sức mạnh lớn đến như vậy. Cô ta xuất hiện tại gia trang một cách dễ dàng mà không hề phát ra một chút dấu hiệu nào. Nếu không nhờ ngửi được mùi lá ngón hạ độc trong chén trà, ta thật sự khó mà nhận ra người đứng đây từ nãy giờ lại không phải là Ty Na. Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Nguyên lúc nãy, Mỹ Phượng đã lợi dụng hình dáng của Ty Na, mục đích muốn đầu độc Minh Thế lão nhân, kẻ đã niệm chú xua đuổi ả lúc sáng. Chính cô ta cũng cảm nhận được vị đạo trưởng này là một mối cản trở rất lớn cho việc báo thù rửa hận của mình. Tuy nhiên Minh Thế lão nhân đã kịp nhận ra điểm bất thường và lật mặt ma nữ một cách dễ dàng.
Mỹ Phượng vô cùng phẫn nộ, sát khí dâng trào, dùng ý niệm nâng bổng tất cả những thứ nằm vương vãi xung quanh như đất đá, bàn ghế, ấm chén vỡ sắc nhọn,... tất cả ném ào ạt về phía Minh Thế lão nhân như một cơn mưa rào.
Minh Thế lão nhân sắc diện vẫn bình tĩnh, rút kiếm gạt đỡ, dùng kết giới tạo một vòng lưu chuyển đẩy hết những thứ được ném tới sang hướng khác. Các bức tường phòng bị vỡ toang do áp lực quá khủng khiếp từ hai luồng năng lượng đối chọi. Cả gian nhà trong chớp mắt đã tan hoang thành bình địa. Từng mảng vách đá, thân cột gãy vỡ tiếp tục bị Mỹ Phượng điều khiển bay bổng lên, đổ dồn xối xả về phía lão nhân. Ông không phản đòn mà chỉ dùng pháp lực đấy chệch tấn công của ả sang hướng khác, cứ mãi như vậy tưởng chừng không bao giờ có hồi kết. Ả cười lớn đầy tự mãn, nói:
- Sao vậy? Sao lão không đánh trả đi? Có giỏi thì đánh trả cho mạnh vào.
Càng hả hê, Mỹ Phượng tấn công càng ác liệt hơn. Xung quanh Minh Thế lão nhân gần như bị chôn vùi trong cát bụt đất đá. Đột nhiên, từ giữa vòng xoáy mịt mù phát ra một vầng hàn quang sáng chói. Nghe bộp một tiếng, ma nữ đã nhìn thấy thân thể Ty Na nằm gọn trong lòng đạo trưởng, còn mình thì đã bị đánh văng ra từ lúc nào chẳng hay. Minh Thế lão nhân hành động cực kỳ nhanh gọn và dứt khoát, khiến ả không tài nào trở tay kịp. Cảm thấy mọi chuyện diễn biến không ổn. Vong linh Mỹ Phượng tức tối, thu mình bay vụt đi mất.
Lão nhân Minh Thế dù biết, nếu không đuổi theo ả thì chốc nữa ắt sẽ có họa lớn. Nhưng trước mắt tình trạng của Ty Na sau khi bị ma nhập, hồn phách đã chịu tổn thương không hề nhẹ, nếu không mau cứu chữa thì cô gái một xác hai mạng này sẽ nguy mất. Ông đành dồn toàn lực, ép linh khí vào ngực nàng, điều hòa và phục hồi ba hồn chín vía trở về nguyên trạng như ban đầu. Sau một lúc, hơi thở Ty Na dần dần ổn định, nàng hồi tỉnh, gương mặt ngay lập tức tỏ vẻ hoảng sợ cùng cực, giữ chặt cánh tay lão nhân, khóc lớn:
- Đạo Trưởng ơi, là cô ấy, cô ấy đến rồi, con sợ quá.
- Bình tĩnh nào, đã có ta ở đây - Minh Thế lão nhân ân cần nói - Cô thấy trong người sao rồi?
- Dạ, con ổn - Ty Na đáp - Đạo trưởng ơi, câu chuyện vừa rồi, tất cả đều là thật sao?
Hóa ra lúc nãy, tuy bị Mỹ Phượng nhập xác khống chế, nhưng những ký ức suốt cuộc đối thoại của cô ta và lão nhân đều đã được ghi lại trong tâm trí Ty Na. Lòng nàng trở nên vô cùng rối bời và kinh hãi, chẳng thể ngờ những kẻ chung sống cùng dưới một mái nhà với nàng lại có thể tàn độc, cầm thú đến như vậy.
- Ta đã nhìn thấu tâm trí Tùng Lập công tử. Chồng cô hoàn toàn không biết việc cha mẹ mình làm.
- Mỹ Phượng thật đáng thương, chẳng trách cô ấy lại oán hận nhiều đến thế - Ty Na vừa nói, vừa bật khóc.
Minh Thế lão nhân lo lắng nói:
- Hiện giờ ả không còn khống chế được cô, chắc chắn sẽ đến tìm đến chồng cô để trút giận. Ta phải đi ngay còn kịp.
- Dạ thưa đạo trưởng, con... á - Nói chưa dứt câu, bụng Ty Na đã bất chợt đau thắt cồn cào. Nàng ngã quỵ xuống, gương mặt rúm ró tái nhợt. Từ bên dưới hạ bộ bỗng nhiên trào ra một chất dịch lỏng làm ướt đẫm hết cả hai ống quần.
- Cô sắp sinh rồi - Lão nhân Minh Thế nói.
- Trời ơi, sao lại là lúc này chứ … Con đau quá - Ty Na khó nhọc rên rỉ.
Dù đã sống gần hết kiếp người nhưng chuyện sinh nở của phụ nữ lại có phần khá xa lạ với Vũ Minh Thế, vì ông vốn vẫn là một tân nam chưa từng có vợ con. Mấy chục năm lăn lộn ở đời, tinh thông hết thảy sự việc trên trời dưới đất, nhưng giờ đây gặp phải tình huống này cũng khiến lão nhân không khỏi bối rối trong phút chốc. Ông lục áo lấy ra một lọ thuốc đưa cho Ty Na, nói:
- Cô giữ cái này, cứ mỗi lần cơn co thắt đến thì uống một viên. Nó sẽ giúp giảm đau và giữ cho cô có đủ sức khỏe để sinh nở. Còn nữa...
Minh Thế lão nhân nâng thanh kiếm của mình lên, nhẩm đọc thần chú rồi trao luôn cho Ty Na, tiếp lời:
- Ta đã làm phép trên cây kiếm này. Nó có thể giữ an toàn cho cô trong khoảng hai tuần nhang, nếu gặp nguy hiểm thì chỉ cần cắm xuống đất là được. Bây giờ ta đi xem chồng cô thế nào. Ở yên đây, không được đi đâu hết, nhớ đấy!
Nói đoạn, Minh Thế lão nhân lập tức quay mình lướt đi nhanh như gió, để lại một mình Ty Na ánh mắt vừa đau đớn, vừa đầy lo sợ, dõi vọng theo sau lưng.
Giữa màn đêm tĩnh mịch lại phát ra nhiều âm thanh rung trời lở đất khiến Tùng Lập không khỏi hốt hoảng và lo lắng cho vợ mình. Y gọi một vài gia nhân lập tức theo tiếng náo loạn mà chạy đến. Nhưng đang đi giữa đường thì tất cả những người theo cùng chả hiểu vì sao lại lăn đùng ra bất tỉnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì trước mắt y lúc này, một nữ nhân mặc trang phục hoen ố loang lổ máu xuất hiện lơ lửng giữa không trung. Cô ta nhìn chằm chằm vào y với đôi mắt sắc lạnh đầy sự căm phẫn và oán hận. Tùng Lập toàn thân lạnh toát, đứng đơ như trời trồng và bắt đầu kinh hãi tột độ khi nhận ra đó chính là người vợ cũ đã mất tích nhiều năm của mình:
- Mỹ Phượng! Là Mỹ Phượng đó sao?
- Chính là tao, là tao đây! - Mỹ Phượng gào ầm lên rồi bay ào đến như một cơn cuồng phong hất văng thân hình đàn ông to lớn của Tùng Lập ngã vật xuống đất. Ả bổ nhào lên người y, miệng không ngừng quát lớn:
- Tao chết rồi. Cả nhà mày hại tao thảm lắm, tao chết thật rồi đây này, mày đã thấy chưa?
Tùng Lập vừa hoang mang, vừa hoảng sợ, run giọng hỏi:
- Tại sao? Tại sao lại em lại thành ra như vậy?
Mỹ phượng nghe y hỏi thì càng phát tiết hơn, ả điên loạn quát lớn:
- Giờ này còn hỏi tại sao nữa hả thằng chó chết? Tao sống làm vợ mày chịu biết bao nhiêu nhục nhã, tới khi tao chết chúng mày vẫn không ngừng đặt điều bôi nhọ tao. Chúng mày là lũ súc vật, lũ trời đánh. Đi chết đi, đi chết hết đi!
Từ cuối dãy hành lang, lão gia và phu nhân nhà họ Dương đã có mặt, hớt hơ hớt hải chạy đến chỗ con trai. Nhưng bất chợt, Tùng Lập đứng bật dậy, nở một nụ cười vô cùng quái đản. Đoạn, y cúi mình đấm lia lịa xuống sàn, đục ra một tảng đất khổng lồ nặng hơn trăm cân, nhấc bổng lên ném thẳng về phía họ. Cả hai thấy vậy thì hoảng hồn thất kinh, toàn thân bủn rủn không còn biết phải tránh đi đâu nữa, chỉ biết nhắm nghiền mắt chờ chết.
Trông phút chốc, có một bóng người chạy lướt đến, đứng chắn trước mặt lão gia và phu nhân, đôi bài tay tỏa sáng rực rỡ, bốc khói nghi ngút - chính là lão nhân Minh Thế. Ông tung hai luồng pháp lực, đánh thẳng ra phía trước. Tảng đất ngay lập tức bị chặn lại giữa không trung rồi rã vụn ra thành một đống cát lớn.
- Lão già nhiều chuyện, ta giết ngươi. - Tùng Lập la lớn một cách điên cuồng, nhưng giọng nói lúc này lại là của một người phụ nữ. Mỹ Phượng đã nhập hồn và khống chế được cơ thể y.
Minh Thế lão nhân không chần chừ, tung pháp lực điều khiển đống cát trên mặt đất đổ dồn đến bó chặt thân xác Tùng Lập, nói:
- Mỹ Phượng, nếu cô còn chấp mê bất ngộ, ta sẽ không nương tay nữa đâu.
Lão gia và phu nhân nghe hai chữ Mỹ Phượng lập tức mặt mày trắng bệt hết cả ra, toàn thân run lập cập không còn đứng dậy nỗi. Miệng lẩm bà lẩm bẩm:
- Là nó, là nó sao? Sao lại là nó...
- Phải, là tao đây, Mỹ Phượng đây! Hai con súc vật già kia, tao phải giết chúng mày, tao phải giết. Lão pháp sư, buông ta ra. - Hồn Mỹ Phượng vừa nói vừa vùng vẫy.
Minh Thế lão nhân tha thiết khuyên:
- Ngừng lại đi! Nếu để linh hồn bị vấy bẩn, cô sẽ phải chịu cực hình muôn ngàn năm, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Cô có biết không hả?
Mỹ Phượng càng như quẫn trí, ả dở khóc dở cười đáp:
- Ta không quan tâm, giá nào ta cũng phải báo cho được mối thù này. Ngươi có biết suốt ngần ấy năm, ta đã phải sống như một con gia súc. Mỗi ngày đều bị ép uống đủ loại thuốc, ăn đủ loại thức ăn dị hợm, rồi nào là châm cứu, nào trừ tà. Khắp người ta toàn là những vết kim chích, những vết đòn roi rỉ máu, bầm dập do lũ phù thủy bịp bợm gây ra. Đau đớn tủi hổ vẫn phải cố chịu đựng không hề than trách nửa lời. Vậy mà lão già chó kia, hắn lại dám làm cái chuyện không bằng loài cầm thú với ta. Còn mụ quỷ cái đó, ngươi biết mụ ta đã nói gì không? Mụ ta mắng ta là thứ con gái bỏ đi, ai cũng có quyền chà đạp, ai cũng có thể làm nhục. Chưa hết, mụ còn bảo con trai mụ đã kiếm được vợ mới, ta chỉ là một thứ phế vật thừa thải, nên đi chết đi cho rảnh nợ. Vậy đấy, thử hỏi nỗi hận này ta là làm sao mà nuốt trôi cho được hả?
Minh Thế lão nhân kiên nhẫn nói.
- Người gây tội ác chắc chắn sẽ gặp quả báo, nhưng việc trừng phạt họ là việc của Trời, không phải việc cô nên làm. Nghe lời tôi, tha thứ buông bỏ đi, đừng để bản thân mình bị dơ bẩn giống như họ.
- Ta không muốn nghe - Mỹ Phượng lồng lộn quát - Trời là cái quái gì? Nếu Trời có mắt ta đã không phải chết uất ức như thế này. Ta không tin quả báo gì hết. Ta phải tự tay trả thù, ta phải trả thù.
- Lão gia, phu nhân! - Minh Thế lão nhân gọi lớn - Hai người mau chạy đi, công tử cứ để ta lo.
- Con của ta - Phu nhân khóc lóc.
- Đi mau đi! - Minh Thế lão nhân gắt giọng.
- Lão định quản thế nào đây - Mỹ Phượng cười nhạo - nói cho biết, ta đã bám rễ sâu vào tâm can Tùng Lập, lão không thể trục xuất ta dễ dàng như khi nãy nữa đâu.
Nói đoạn, Mỹ Phượng rống lên một tiếng kinh thiện động địa, vung rộng đôi tay hất tung đống cát đang bó chặt lấy mình. Lão nhân Minh Thế chưa từng nghĩ sức mạnh của một vong hồn lại có thể khủng khiếp đến vậy. Biết khó lòng tránh một cuộc ác chiến, ông đành dốc toàn lực, lướt nhanh tới tóm lấy thân xác Tùng Lập, niệm chú Dịch Chuyển. Chỉ trong phút chốc, cả hai đã cùng biến mất giữa không trung trước ánh mắt hoảng sợ tột cùng của vị Lão Gia và Phu Nhân...
Giữa khu rừng tăm tối cách gia trang nhà họ Dương hơn mười dặm lóe lên một vầng sáng chói lòa. Minh Thế lão nhân xuất hiện trong làn khói trắng, ném phịch thân thể Tùng Lập xuống đất. Hồn Mỹ Phượng do đã bám sâu vào thể phách của y nên mọi cảm giác trên xác thịt này cô ta đều có thể cảm nhận được. Cú tiếp đất đau ê ẩm làm cơn phẫn nộ của ma nữ trào dâng ngùn ngụt, đôi mắt nhuộm đầy sát khí.
- Ta giết ngươi, lão già! - Mỹ phượng lại dùng niệm lực thổi tung đất đá ném xối xả về phía Minh Thế lão nhân.
Ông chắp hai bàn tay trước ngực rồi tung ra trước, quát lớn
- Đủ rồi!
Cú vung chưởng phóng ra một luồng pháp lực vô cùng mãnh liệt làm tất cả tạp vật trên không trung vỡ tan thành những đốm lửa lấp lánh, rực rỡ cả một vùng trời. Nhanh như một tia chớp, ông lao đến, bàn tay chộp lấy gương mặt của Tùng Lập, nói:
- Mỹ Phượng, cô xem đây!
Trong phút chốc, tâm trí Mỹ Phượng và Tùng Lập được Thấu Tâm Thuật của Minh Thế lão nhân nối lại thành một mối. Ký ức người chồng cũ cùng những khoảnh khắc ngày xưa được mở ra, tái hiện trước mắt cô một cách rõ ràng đến không tưởng.
...
Một buổi sáng âm u với mây mù và sương giá, có tiếng nam nhân giận dữ hét lớn:
- Quá đủ rồi, chúng ta phải đi khỏi cái nhà này. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Em xin anh đó, xin anh đừng nói vậy mà - Một cô gái thần sắc tiều tụy ôm lấy tay y, vừa khóc vừa nói.
- Mỹ Phượng, anh là chồng em, anh không thể để em cứ chịu cực khổ như thế này. - Người đàn ông đó chính là Tùng Lập. Y phẫn uất, nước mắt ướt đẫm gương mặt, vừa nói vừa ôm choàng cô gái vào lòng.
- Thôi mà anh - Mỹ Phượng nức nở nói - Là lỗi do em không sinh được con cho anh, em phải cố gắng. Em không thể để anh mang tội bất hiếu, không thể khiến cho nhà họ Dương tuyệt tôn tuyệt tự vì em được.
- Anh không quan tâm - Tùng Lập thét lớn - Anh thà tự mình mang tội còn hơn nhìn em bị đám phù thủy kia trù ếm đánh đập mỗi ngày. Anh phải giết hết bọn chúng!
- Bình tĩnh đi mà, làm ơn bình tĩnh đi - Mỹ Phượng khóc lóc van nài - Anh mà làm bậy bạ thì biết phải tính sao với cha mẹ đây.
Tùng Lập dáng vẻ bất lực, tự đấm ngực thùm thụp, than trách:
- Tại anh không tốt, tại anh vô dụng. Anh chỉ là một con rối trong bàn tay họ. Đến vợ của mình mà anh cũng không bảo vệ nổi. Anh không đáng làm đàn ông mà.
Mỹ Phượng xót xa níu lấy tay y, rấm rứt nói:
- Đừng vậy mà anh! Anh là người chồng tốt của em, là người đàn ông tốt nhất của em. Em có thể chịu đựng tất cả vì anh, là em cam tâm tình nguyện. Xin anh đừng tự trách bản thân nữa mà!
- Anh quyết rồi - Tùng Lập gạt đi dòng nước mắt lăn trên mặt, nói - Sau chuyến buôn sắp tới, anh sẽ dùng hết số tiền tích lũy được, đưa em đến một nơi thật xa. Mình mua đất dựng nhà, trồng trọt chăn nuôi. Sáng anh dạy học, tối em thêu thùa. Không sinh được con cũng chẳng sao, khổ cực cũng chẳng sao. Miễn được tự do tự tại ở bên em, sống những ngày tháng bình yên, anh sẵn sàng đánh đổi hết. Em đồng ý đi với anh chứ?
- Anh à, còn cha mẹ thì sao? - Mỹ Phượng âu lo hỏi.
Tùng Lập không giấu được phẫn nộ, gắt giọng nói:
- Bảo anh bất hiếu cũng được, đày anh xuống địa ngục cũng được, anh mặc kệ. Là họ đối xử tồi tệ với vợ anh. Lương tâm không cho phép anh đứng nhìn vợ anh bị dày vò như vậy thêm một ngày nào nữa. Chúng ta sẽ đi! Anh hứa!
Mỹ Phượng nghe vậy thì không còn biết nói gì hơn. Trong lòng vừa sợ hãi, vừa sung sướng, ôm chặt người chồng, khóc lớn như thể mang mọi buồn đau uất ức suốt bao năm tháng qua trút bỏ hết đi.
...
Tâm trí Mỹ Phượng quay lại với thực tại, hai dòng lệ bắt đầu tuôn trào:
- Phải, tôi đã phải chịu đựng mọi uất ức vì hắn. Hắn cũng rất thương yêu tôi mà. Nhưng tại sao? Tại sao hắn lại phản bội tôi? Tại sao lại để tôi chết một cách cô đơn tức tưởi mà không thèm ngó ngàng đến? Chẳng lẽ những lời đó đều là dối trá hay sao?
- Cô tự mình xem tiếp đi! - Minh Thế lão nhân nói, bàn tay lại sáng lên, đánh bật linh hồn Mỹ Phượng vào một vùng ký ức khác của quá khứ.
...
Trong buổi chiều tà, tiếng gào thét bi thương, xé lòng của Tùng Lập vang lên như muốn lay động cả một vùng trời. Từng đàn chim nhỏ sợ hãi, bay dáo dác náo loạn trên các tầng mây một màu đỏ rực:
- Tại sao? Tại sao lại như vậy? Dối trá! Các người đã giấu cô ấy ở đâu? Đồ dối trá!
- Con bình tĩnh lại đi - Phu Nhân nói - Nếu con không tin lời cha mẹ thì cứ tự mình hỏi các gia nhân thì sẽ rõ.
- Họ đều bị cha mẹ mua chuộc hết rồi, tưởng tôi ngu lắm chắc? - Tùng Lập phát điên - Tôi không cần biết, tôi sẽ cào nát căn nhà này lên nếu không tìm ra được vợ tôi, các người giấu cô ấy ở đâu? Mau đưa cô ấy về đây cho tôi.
- Cháu à, làm ơn nghe bà nội nói - Một lão thái bà lớn tuổi bước đến cầm lấy bàn tay Tùng Lập, rưng rức nói
Tùng Lập nắm tay bà, khẩn thiết van nài.
- Bà nội à! Cháu tin tưởng bà nội nhất! Thường ngày bà vẫn luôn bảo vệ vợ cháu. Dù vợ cháu không thể giúp nhà họ Dương nối dõi tông đường nhưng bà vẫn rất yêu thương cô ấy mà. Bà làm ơn nói cháu biết, làm ơn nói cháu biết đi, vợ cháu đâu rồi?
- Cha mẹ cháu nói sự thật đó cháu à. Mỹ Phượng, nó đã bỏ đi với người đàn ông khác rồi - Lão bà nói dứt câu thì bật khóc nức nở.
Tung Lập lảo đảo như muốn ngã quỵ, y gào lên:
- Không! Cháu không tin! Tại sao lại vậy hả bà nội. Tại sao đến cả bà nội cũng hùa theo cha mẹ gạt cháu?
Lão bà nức nở nói:
- Nếu bà nội gạt cháu thì cho trời đánh chết bà nội đi! Hôm đó chính tai bà nghe Mỹ Phượng một mình ngồi khấn với thần linh rằng: nó sẽ ra đi tìm một cuộc sống mới với.... một người đàn ông mới, mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, có trách nhiệm hơn, không yếu đuối, nhu nhược như chồng hiện tại của nó.
- Không thể nào - Tùng Lập thất thần.
Lão bà buồn rầu cầm tay cháu, thút thít nói:
- Bà nội cũng không muốn tin vào tai mình. Nhưng đó lại là sự thật Lập à. Bà nội thương Mỹ Phượng như ruột thịt trong nhà, nếu điều này làm cháu đau lòng thì chính bà nội đây cũng cảm thấy đau lòng giống như cháu vậy.
Tùng Lập gạt phắt, lại điên loạn gầm lên:
- Dù gì cũng chỉ là một lời nói, không lẽ các ngươi tận mắt thấy cô ấy bỏ đi cùng người khác sao?
- Đúng vậy - Phu nhân nói - Cả cha mẹ lẫn mấy chục người làm đều tận mắt nhìn thấy con tiện nhân ôm ấp gã đàn ông đó, tình chàng ý thiếp phi ngựa chạy khỏi gia trang nhà ta. Nó còn ném lại chiếc vòng đá này. Đây không phải tín vật con đã tặng nó hôm bái đường thành thân hay sao? Còn gì là tình, còn gì là nghĩa nữa?
Tùng Lập đón lấy chiếc vòng cẩm thạch đã bị vỡ làm đôi, lòng chua xót thét lên:
- Tôi không tin, thằng đó là ai? Là ai?
- Nó là Hùng, thằng nài ngựa trong nhà mình. Trước khi bỏ trốn, đôi gian phu dâm phụ còn thuốc cho cả đàn ngựa đau bụng nằm liệt, để gia nhân của ta không đuổi theo bắt chúng được. Nếu con không tin cứ ra chuồng ngựa mà xem.
Tùng Lập bật dậy chạy như điên loạn đến chuồng ngựa. Đôi đầu gối y chùng xuống khi thấy đàn tuấn mã giờ đây, tất cả đều nằm thoi thóp, thở từng hơi khó nhọc như sắp chết. Cõi lòng vỡ tan nát, đau không lời lẽ nào tả xiết, người đàn ông tội nghiệp chỉ biết khóc rống lên một cách đầy tuyệt vọng. Những mộng ước tương lai tươi đẹp trong phút chốc đã bị bóp chết một cách không thương tiếc.
...
Lão nhân Minh Thế kéo Mỹ Phượng trở về thực tại, cô bật khóc thảm thiết, nói:
- Sau khi nghe anh ấy hứa sẽ cùng ta đi xây dựng cuộc sống mới, ta vui đến độ ngày ngày đều một mình ra giữa sân khấn bái cám tạ trời đất. Cảm tạ vì cuối cùng người chồng nhu nhược và yếu đuối của ngày trước đã không còn. Thay vào đó là một Tùng Lập mạnh mẽ hơn, có trách nhiệm hơn. Nào ngờ...
- Nào ngờ bà nội chồng cô đã nghe thấy mà lại không hiểu chính xác câu chuyện đằng sau nó. - Minh Thế lão nhân đồng cảm nói.
- Cũng không thể nào trách bà nội được. Phải mà chúng tôi phải mang tất cả mọi thứ kể cho bà nghe từ sớm thì đã không có hiểu lầm này... - Mỹ Phượng thở dài thê lương đáp.
Minh Thế lão nhân lại kể:
- Sau cú sốc đó, Tùng Lập đã trở thành một tên nát rượu, suốt ngày say xỉn không còn thiết tha làm ăn gì nữa. Rồi trong một lúc nghĩ quẩn, cậu ta đã quyết định nhảy sông tự sát, may nhờ có Ty Na cứu mạng.
- Là Ty Na sao? - Mỹ Phượng ngạc nhiên.
- Phải! - Minh Thế lão nhân đáp - Sau khi được cứu sống, Tùng Lập đã ở nhờ nhà Ty Na một thời gian, được cô ấy chăm sóc, an ủi nên dần dần nguôi ngoai. Hai người bắt đầu có tình cảm rồi quyết định thành thân với nhau.
- Vậy mà tôi cứ tưởng Ty Na là con hồ ly tinh do mụ già kia dẫn về quyến rũ chồng tôi, thành ra tôi mới... - Mỹ Phượng rầu rĩ nói.
- Theo ta thấy thì oán thù trong lòng cô đã giảm bớt đi rất nhiều rồi, phải không? - Minh Thế lão nhân hỏi.
- Phải - Mỹ Phượng rấm rứt đáp - Đúng là tôi có hận lão già bỉ ổi đã làm nhục thân thể tôi, hận mụ già ác độc đã chà đạp và xúc phạm tôi. Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất chính là chứng kiến người chồng mình yêu thương hơn cả sinh mạng phản bội và ruồng bỏ mình. Giờ thì rõ rồi, tôi biết mình đã trách lầm anh ấy, …
Minh Thế lão nhân khẽ thở dài, hiền hoà nhìn Mỹ Phượng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Vậy cô có thể buông hết thù hận trong lòng được hay chưa?
- Cám ơn lão đã cho tôi biết chân tướng của sự việc. Uất ức trong lòng tôi làm sao sánh bằng nỗi đau dằn vặt mà chồng tôi đã từng phải trải qua chứ…- Mỹ Phượng vừa nói vừa từ từ tách linh hồn mình ra khỏi thân xác Tùng Lập
Khu rừng im ắng lúc này chỉ còn tiếng khóc nấc thê lương xé lòng của oan hồn người phụ nữ. Hận thù, đau đớn, nuối tiếc... mọi thứ đã không còn có thể cứu vãn được nữa.
....
- Chị Mỹ Phượng! Làm ơn đừng hại anh ấy! - Một tiếng gọi lớn bất thình lình từ xa vọng tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Trong làn sương mờ ảo, một nữ nhân cùng một lão bà đang dìu nhau hối hả chạy đến. Nhìn kỹ sẽ thấy, cô gái kia tay trái ẵm theo một đứa trẻ sơ sinh đang khóc oa oa, tay còn lại cầm một thanh trường kiếm phát sáng rực rỡ cả một vùng trời, chính là Ty Na và bà nội của Tùng Lập. Vừa tới nơi, dù đang mệt thở không ra hơi nhưng Ty Na vẫn ráng gượng cầm binh khí trao trả Minh Thế não nhân, đôi mắt ngấn lệ, giọng run run sợ sệt nói:
- Đạo Trưởng, con trả nó cho ngài, ngài... ngài không sao chứ.
- Ta không sao - Minh Thế lão nhân đáp - Cô vừa sinh nở, sao không tìm chỗ nghỉ ngơi mà lại đến đây làm gì. Đứa nhỏ thế nào, khỏe chứ?
- Dạ khỏe! Tất cả là nhờ thuốc của đạo trưởng công hiệu. - Ty Na đáp.
- Lập ơi tỉnh lại đi cháu, cháu sao thế này - Lão bà đi cùng Ty Na hớt hơ hớt hải chạy đến ôm Tùng Lập vào lòng, vừa khóc vừa lay gọi, chính là bà nội của y.
- Bà yên tâm - Minh Thế lão nhân nói - Cậu ấy không sao cả, một chút sẽ tỉnh lại thôi.
Bà lão nghe vậy liền thở phào một tiếng nhẹ nhõm, đoạn, quay sang nhìn linh hồn Mỹ Phượng, ánh mắt chua xót rưng rưng, nói:
- Mỹ Phượng, sao lại ra nông nỗi này hả cháu ơi?
- Bà nội ơi - Mỹ Phượng bật khóc - Cháu oan lắm, oan lắm bà nội ơi.
- Bà biết hết rồi, bà nghe Ty Na kể hết rồi - Lão bà nói - Là do bà nội không tốt, bà nội hồ đồ, là bà nội đã hại cháu mang tiếng nhơ oan ức.
- Bà nội làm ơn đừng nói vậy mà - Mỹ Phượng nói - Do cháu số khổ, bà nội không có lỗi gì hết.
- Làm sao bà có thể chối bỏ hết nghiệp chướng này được đây hả cháu. - Lão bà nức nở - Chính thằng con trai và đứa con dâu súc sinh của bà đã hại cháu chết tức tưởi. Bà còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa đây.
- Xin bà nội đừng khóc. Được bà nội và anh Lập thương yêu nhiều như vậy, đối với cháu thật sự là quá đủ rồi. Cháu cũng không còn muốn oán hận gì ai nữa. - Mỹ Phượng nói, đoạn, cô quay sang, bay đến bên Ty Na và đứa bé.
Ty Na bất giác kinh hãi, rụt rè nép vào người Minh Thế lão nhân.
- Em đừng sợ - Mỹ Phượng mỉm cười - Chị chỉ muốn ngắm đứa nhỏ một chút thôi, là con trai hay con gái vậy em?
- Dạ, là... là con gái - Ty Na run run đáp
- Dễ thương quá, nó có đôi mắt của anh ấy - Mỹ Phượng nét mặt đượm buồn, thở dài nói - Đây là điều chị đã mong ước trong suốt cả cuộc đời mình, chỉ tiếc là...
- Vâng, em hiểu - Ty Na khẩn thiết - Em hiểu chị đã đau đớn thiệt thòi như thế nào. Nếu chị muốn, em xin được gánh hết mọi tội lỗi, em xin chịu hết mọi sự trừng phạt của chị. Chỉ mong chị buông tha cho chồng và con em…
Mỹ Phượng yên lặng nhìn đăm đăm vào ánh mắt van nài khẩn khoản của Ty Na, hiểu rõ người phụ nữ này đối với Tùng Lập quả thật là một tấm chân tình, liền vừa cảm thấy chạnh lòng, vừa vô cùng cảm động. Cô dịu dàng lên tiếng nói:
- Em đừng lo! Chút nữa thôi, đạo trưởng sẽ siêu độ cho chị. Chị sẽ an nghỉ và không quấy rầy cuộc sống của hai người nữa. Mong em tha thứ cho chị thời gian qua đã hành hạ dày vò em.
- Chị, Chị nói thật chứ.... - Ty Na có chút bối rối, ngạc nhiên hỏi
- Chị nói thật! - Mỹ Phượng mỉm cười gật đầu, nói -! À mà, đứa nhỏ, nó... nó đã có tên chưa em?
- Dạ chưa - Ty Na đáp
Mỹ Phượng dịu dàng nhìn bé gái sơ sinh, ánh mắt đầy nhu tình trìu mến, nói:
- Con gái mà, đẹp dung mạo, đẹp tài trí nhưng trước hết cũng phải có một cái tên thật đẹp.
Ty Na lúc này đã không còn thấy sợ nữa. Chợt, như nghĩ ra điều gì đó, cô bước đến gần bên cạnh Mỹ Phượng, nói:
- Hay là chị làm ơn, giúp em đặt cho nó một cái tên, có được không ạ?
Mỹ Phượng không ngờ Ty Na sẽ nói vậy, liền xúc động hỏi lại:
- Chị được phép sao?
Ty Na ánh mắt nhu hòa nhìn ma nữ, nói:
- Dạ, có thêm một người yêu thương phù hộ là phúc phần của nó mà.
Mỹ Phượng liền cảm nhận niềm vui sướng ngập tràn xoa dịu cõi lòng đã quá nhiều thống khổ, nước mắt không ngừng tuôn chảy, rưng rức nói:
- Hồi lúc còn sống, chị luôn nghĩ nếu có thể sinh được một đứa con gái, chị sẽ gọi nó là Hoài Thương.
Ty Na mỉm cười, lòng rất vui vì cái tên thực sự hay và ý nghĩa, cô cảm kích nói:
- Tốt quá. Vậy từ nay, đứa trẻ này sẽ tên là Hoài Thương, là con gái thương yêu hiếu thảo của mẹ Mỹ Phượng và mẹ Ty Na. Chị đồng ý chứ.
- Chị cám ơn em, chị cám ơn - Mỹ Phượng cảm động bật khóc, nghẹn ngào không nói nên lời, oán thù đã hoàn toàn được hóa giải.
Lần đầu trong suốt những năm đơn độc lạnh lẽo vừa qua, cô cảm nhận được niềm vui sướng thật sự, niềm vui sướng được mang đến nhờ sự buông bỏ và vị tha. Cô lại quay sang, âu yếm nhìn Tùng Lập đang bất tỉnh dưới gốc cây, ánh mắt chứa đựng đầy nỗi bi ai không ngừng tuôn lệ.
Sau một lúc, ma nữ bình tâm ngừng khóc, đôi môi nhợt nhạt khẽ nở một nụ cười hiền hòa rồi tiến đến bên Minh Thế lão nhân, nói:
- Con tin phần đời sau này của Tùng Lập sẽ rất hạnh phúc khi có Ty Na bên cạnh, con đã không còn gì để lo lắng nữa! Xin đạo trưởng...
- Được rồi! - Minh Thế lão nhân đáp - Cô đứng yên đó, ta sẽ tiễn cô một đoạn.
Mỹ Phượng nhắm mắt lại, tâm trí trở nên nhẹ nhàng và vô cùng thanh thản. Minh Thế lão nhân niệm một đoạn kinh rồi đặt tay lên trán cô. Xung quanh hai người tỏa ra một quầng hào quang rực rỡ, vô cùng linh thiêng và nhiệm mầu. Khắp không gian bỗng chốc trở nên thoát tục thuần khiết tựa như cõi thiên thai cực lạc.
Nhưng khi các luồng ánh sáng đã tắt, tất cả mọi người đang có mặt đều không khỏi hoang mang khi thấy linh hồn Mỹ Phượng vẫn còn nguyên ở đó. Cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngơ ngác hỏi Lão Nhân:
- Sao lại vậy, thưa đạo trưởng?
Minh Thế lão nhân ái ngại thở dài đáp:
- Từ ban đầu ta đã thấy cô không phải một ma nữ bình thường. Sức mạnh của cô vượt xa tất cả các quỷ hồn trên thế gian. Phép cầu siêu thất bại rồi.
- Chẳng lẽ do ấp ủ thù hận quá lâu mà bây giờ con không thể siêu thoát được nữa? - Mỹ Phượng sợ hãi nói.
- Thân xác cô hiện đang ở đâu? - Minh Thế lão nhân hỏi.
- Dạ thưa, con được chôn ở phía bên kia khu rừng này. - Mỹ Phượng đáp.
- Mau dẫn ta đến đó!
Minh Thế lão nhân lập tức cúi xuống cõng Tùng Lập, dẫn theo Ty Na và lão bà, cùng Mỹ Phượng bộ hành khoảng ba dặm đến vùng sâu tối nhất của khu rừng. Nhưng kỳ lạ thay, tại nơi đó lại có một khoảng nhỏ bừng sáng rực rỡ như thể được soi rọi bởi ánh trăng đêm rằm.
- Dạ thưa, con đang nằm ở dưới này - Mỹ Phượng chỉ.
Vị đạo trưởng bước về phía trước, thần sắc bỗng chốc trở nên vô cùng ngỡ ngàng khi trông thấy vật đang cắm trên mặt đất kia. Ông tiến lại gần một cách chậm rãi, bàn tay run rẩy cầm lấy thứ đó, từ từ rút lên. Nó là một thanh ngọc tiêu màu đỏ tươi, có độ dài khoảng ba gang tay, được trạm trổ hoa văn một cách cực kỳ tinh xảo, ngay mép dưới thân ống là bốn chữ cổ văn được khắc rất tỉ mỉ và ngay ngắn.
Hai dòng lệ bất chợt tuôn dài trên gò má Minh Thế lão nhân. Những người xung quanh chứng kiến đều vô cùng lo lắng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy ông tự dưng thẫn thờ đứng ở đấy rất lâu, đôi mắt mãi nhìn chăm chăm vào thanh ngọc tiêu, miệng thì lại không ngừng lẩm bẩm một mình:
- Trấn Nhạc Đoạn Hồn, là Trấn Nhạc Đoạn Hồn! Chính là Người, Người xuất hiện rồi, cuối cùng ta cũng đã chờ được Người rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.