Hộ Thê Ký

Chương 36: Nàng... Cũng là "Bảo bối"?




Kết quả trận so tài ngày hôm nay, tới giờ đã có thể thấy rõ như ban ngày. Đã không còn ai ở đây có tự tin đối đầu với "Bất Nam Bất Nữ" cả.
- Mọi người ở đây có thể làm chứng, ai cũng đã thấy rõ: mặc dù trận tỷ thí này về cuối có hơi lộn xộn, thế nhưng chiến thắng cuối cùng không thể nghi ngờ đã thuộc về Mật Tông chúng tôi.
Gã mặt trắng nhảy lên đài nói lớn:
- Phó Tông Chủ của bổn Tông một hơi đánh bại hai đại cao thủ đương thời, đảm lược kinh thiên không ai bì kịp, xứng đáng ngôi đầu. Nay nếu không còn Võ Đang đệ tử nào khiêu chiến, vậy thì phần thắng sẽ thuộc về Mật Tông, cũng đánh dấu một bước son chói lọi của phái Võ Đang, từ nay đã trở thành một chi của Mật Tông thiên hạ vô song!
-… Giờ ta hô ba tiếng, nếu không còn ai đứng ra thách đấu, vậy thì…
- Chờ đã!
Tiếng hô dõng dạc vang lên từ dưới khán đài.
- Còn ta chớ chi!
Chủ nhân của thanh âm kia là một thanh niên ăn mặc theo lối phường hát, lúc này đang dìu “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không đi bộ từ dưới đài lên, bên cạnh là “Bách Hoa Tiên Tử” Diêu Ngọc Như. Chỉ thấy chàng ta phắt một cái đã nhảy lên trên đài, chính là Chiến Vân chứ không ai khác.
"Là tiểu tử ban nãy!"
" Hắn vẫn chưa chết sao?"
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
- Ma nữ kia, ta vẫn chưa chịu thua, trận chiến giữa chúng ta còn chưa ngã ngũ! Sao có thể lớn tiếng nói không biết xấu hổ như vậy.
Minh Vương trố mắt nhìn hắn:
- Tiểu tử, cũng có chút bản lãnh đấy nhỉ. Ăn một đòn vừa rồi vẫn chưa chết? Đúng là mạng lớn.
- Nói nhiều,có tài có giỏi thì động thủ đi!
Nói rồi không đợi cho đối phương kịp cảnh giác đã chủ động lao lên tấn công.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đặt chân ra giang hồ, Chiến Vân tập trung hết sức lực để chủ động tấn công một người! Trước giờ tôn chỉ của hắn vốn là nếu người động đến ta thì ta đỡ, chủ động ra tay thế này thì mới là lần đầu!
Vừa rồi sở dĩ chàng trúng độc thủ của đối phương, một phần là do bất ngờ cùng khinh địch, phần nữa là do thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lại gặp phải tay xảo quyệt như Khổng Tước Minh Vương dùng ám chiêu lấy bụi cát che khuất tầm mắt, sau đó thừa cơ tập kích nên mới ăn đòn đau.
Đã có kinh nghiệm, lần này Chiến Vân đã quyết không thể khinh địch chút nào.
Loáng qua mới một khắc, hai người đã giao thủ quá chục chiêu. Chỉ thấy hai cái bóng quần nhau trên đài. Cái bóng màu đen trắng là Chiến Vân, quyền cước loang loáng, khi đánh bên tả, khi vớt bên hữu, kình lực bao phủ khắp toàn sân đấu như hoa lê, trong phút chốc chỉ thấy đầy trời toàn bóng chưởng hình quyền, không còn thấy bóng người đâu nữa.
Âm thanh quyền cước đánh vào không khí như gió xé, rít lên những tiếng vi vu rùng rợn cả người, lộng thành trận gió làm phất phơ tà áo của bao người đứng xung quanh, khiến cho ai nấy thấy đều phải lắc đầu lè lưỡi.
Mà Khổng Tước Minh Vương cũng không phải dạng vừa, mấy chiếc vòng trong tay nàng như cánh tay nối dài, khi dài, khi ngắn, khi uốn lượn, khi cuồng mãnh, cuộn khúc như sóng cồn. Bóng của Chiến Vân xen kẽ với ánh vàng của chiếc vòng trong tay Khổng Tước Minh Vương khiến anh hùng đứng dưới nhìn sững, không thể ngờ hôm nay lại được chiêm ngưỡng một trận chiến vô tiền khoáng hậu đến như vậy.
- Giỏi lắm, chàng trai!
- Mau hạ ả ta đi!
- Cố lên, chàng trai!
Tình thế trên đài dần nghiêng về phía Chiến Vân, cũng là lúc có không ít người ở đây đã bị màn biểu diễn của chàng triệt để thuyết phục, tiếng cổ vũ hò hét càng lúc càng nhiều.
- Đây..đây còn là người thường sao?
Lạc Thúy Thúy lắp bắp. Hôm nay nàng thực sự đã bị biểu hiện của Chiến Vân khiến cho thất kinh bát đảo rồi. Thật không ngờ..đây là người mà nàng mấy tuần trước không tiếc lời sỉ vả tại Đại Hội Kết Minh đó sao? Nghĩ đến đây, đôi má đào của đại đệ tử Nga Mi Phái không hiểu sao lại ánh lên sắc hồng, bảy phần thẹn thùng, ba phần xấu hổ.
Mà Chiến Vân lúc này đúng là đang chiếm thượng phong, khiến cho Khổng Tước Minh Vương hoảng hồn!
Thật ra nếu xét về võ công cùng kinh nghiệm, Chiến Vân có học thêm chục năm nữa cũng không phải đối thủ của “Bất Nam Bất Nữ”. Thế nhưng nghiêm túc mà nói, tốc độ và phản xạ của chàng lại vẫn trên cơ ả không chỉ một bậc. Chưa nói Khổng Tước Minh Vương hiện tại thể lực sau trận chiến với Luyện Thừa Không đã sụt giảm không ít, dẫu có là lúc sung sức nhất cũng khó lòng mà chống đỡ được với một Chiến Vân đang chủ động tấn công dồn ép, vậy nên chàng làm chủ thế trận cũng không có gì lạ.
Khổng Tước Minh Vương hiện cũng là rất mực kinh hãi, nàng không ngờ võ công của gã trai này lại bá đạo đến vậy. Chiến Vân với chiến thuật tấn công theo lối trâu bò húc, lấy thịt đè người, chưởng lực phát ra bao vây khắp các mặt không phía nào sơ hở, từ đấu đến chân, thành ra nàng ta chỉ có thể thúc thủ, mà càng lúc càng thủ không xong.
Tiến lùi đều không xong, quay sang tả hữu cũng không thoát được, Khổng Tước Minh Vương biết rằng nếu không liều mạng tìm một đường sống thoát khỏi trận thế này thì chỉ có nước bại trận. Nghĩ rồi, ả xếp mấy chiếc vòng vàng múa tít thành một vòng tròn như bức tường che chắn thân thể rồi tung người vọt lên trên không mở đường máu.
- Xem ngươi thoát đi đâu!
Chiến Vân mất bao công sức mới chiếm được thượng phong, đang chuẩn bị ulti kết thúc, tất nhiên là sẽ không để cho đối phương thoát thân. Chàng nhanh như cắt đưa một tay chộp lấy bả vai đối phương, muốn kéo ả lại, song thế nào lại trật ra nắm vào cổ áo.
Một người kéo một người giãy, kết quả là chiếc áo chẽn bó ngoài của Khổng Tước Minh Vương tung bay, để lộ ra áo yếm bên trong.
Chiến Vân giật mạnh một cái, miệng thì vẫn la hét, song đập vào mắt lại là cặp nhũ phong đầy đặn nhấp nhô đằng sau lớp áo yếm kia.
“Mẹ nó chứ, vậy mà lại là màu hồng!”
Tiếp đó, không hiểu vừa thấy gì, Chiến Vân bỗng nhiên rùng mình, lắp bắp:
- Nàng..cũng là..”bảo bối”????
Đối với ánh mắt trần truồng giống như ăn thịt người của Chiến Vân cứ nhìn chòng chọc vào chỗ nhạy cảm của mình, khuôn mặt vốn dĩ lạnh tanh của Khổng Tước Minh Vương lúc này cũng thoáng ánh lên sắc hồng. Dư lực khiến mái tóc dài của nàng xõa xuống, cả người đổ mồ hôi nhễ nhại.
Vóc người của nàng thành thục, nhìn qua lại càng toát lên một vẻ đẹp dã tính! Bộ ngực ngồn ngộn tràn đầy mê hoặc bị áo yếm màu hồng thật chặt bao vây, lại vẫn như cũ ngổng lên cao vót, lúc này dưới hô hấp của nàng mà không ngừng đung đưa cao thấp, dường như đang đối với Chiến Vân trước mặt ngoắc ngoắc, thách thức hắn đem bọn chúng nắm trong tay mà hảo hảo thưởng thức một phen!
Cái này tất nhiên là..ừm... khiến Chiến Vân không thể rời mắt, thế nhưng khiến hắn chấn động lại là thứ khác…
- Tiểu tử, muốn ta chọc mù mắt ngươi không?
Nhờ một khắc chững lại của Chiến Vân mà Khổng Tước Minh Vương đã làm chủ lại được tình hình. Nàng đâu phải loại tiểu cô nương xấu hổ chỉ mới hở ra chút da chút thịt đã khóc lóc làm nũng trước mặt nam nhân? Cơ hội kết thúc trận đấu bằng vàng của Chiến Vân cứ thế mà qua đi lãng nhách như vậy.
Chỉ thấy sau đó, Chiến Vân dường như cố tình chủ động nhường trận thế cho đối phương, chỉ nhảy đông né tây để tránh đòn, mắt thì không ngừng nhìn chòng chọc vào hai... gò bồng đảo căng tròn trước ngực Khổng Tước Minh Vương.
- “Bảo bối”, ta quả là may mắn, ông trời có mắt, không ngờ ở đây lại tìm thấy một người…Chiến Vân vừa tránh đòn vừa truyền âm nói nhỏ vừa đủ cho Minh Vương nghe thấy: -...Đã để nàng phải vất vả rồi. Nghe này, mọi chuyện đều là hiểu nhầm. Đều là người một nhà cả mà.
- Ngươi đi chết đi!
Khổng Tước Minh Vương bị hắn bám theo nói lời suồng sã khó hiểu thì cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, song càng nóng giận thì động tác lại càng nhiều sơ hở hơn, huống hồ thể lực của nàng lúc này đã sút giảm so với trước quá nhiều, thành ra mặc dù mím môi gắng sức song vẫn không hề gây được tí khó dễ nào cho Chiến Vân.
Mặc dù bề ngoài nhìn hai người như vẫn đang cố sống cố chết giằng co với nhau trên đài, thế nhưng người tinh mắt sẽ nhận ra hiện giờ chất lượng của trận đấu đã giảm khá nhiều. Một đằng thì muốn đánh song hữu tâm vô lực, còn một đằng thì hoàn toàn chỉ chơi đùa, không hề có ý hạ thủ. Giống như một đôi tình nhân đang đùa giỡn vậy.
"Bảo bối, trận này có lẽ không cần phải đấu tiếp, ta thua còn không được sao? Thế nhưng mà nàng cũng không thể động đến tỷ muội của nàng nha."
“Bảo bối, không cần phải che giấu. Vết nám trên ngực phải của nàng ta đã thấy rồi.”
“Bảo bối, có thể cho ta nhìn kỹ hơn một chút không? ”
“Nàng có thể không tin, nhưng ta sẽ không bao giờ đả thương nàng đâu. Ta yêu nàng còn không hết cơ mà.”
Cứ mỗi một lời nói của Chiến Vân, Khổng Tước Minh Vương lại đánh ra một chiêu, nhưng hoàn toàn là tốn công vô ích, chẳng thể động đến cái lông chân của hắn.
- Ngươi là muốn nhìn thật sao?
- Ách…
Chiến Vân thoáng cái ngây dại! Bởi vì vừa rồi “bảo bối” trước mắt hắn thản nhiên cười một tiếng! Hương má thiển hồng, môi hồng miệng thắm, khiến cho nàng trong mắt hắn thoạt nhìn càng thêm thành thục động nhân!
Đúng là yêu chết mà!
Khổng Tước Minh Vương giống như đang muốn đùa giỡn hắn, ưỡn ưỡn bộ ngực lớn, đoạn chỉ tay vào khe hở sâu hoắm chính giữa:
"Muốn nhìn? Vậy còn không mau lại đây?"
Mà từ khi biết nàng là “bảo bối”, Chiến Vân giống như bị đánh thuốc mê, ánh mắt như thế nào cũng không thể khống chế được, luôn luôn không tự chủ mà rơi vào cặp nhũ phong ngẩng cao trước ngực nàng kia! Cho dù thời này chỉ có áo yếm mà không có nịt vú, bộ ngực sữa ấy lại vẫn như cũ vươn cao thẳng đứng!
"Còn không mau lại đây?"
Khổng Tước Minh Vương nhoáng một cái động thân lại gần, một tay để ngang che trước ngực, tay kia bí mật đưa ra sau lưng. Nhìn nàng ta lúc này đâu còn có chút bộ dáng nào của một Phó Tông chủ Mật Tông, giống như hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn nam nhân!
“ Để ta kiểm tra, xem có đúng thật là..”
Chiến Vân đưa tay lên giả bộ ho khùng khục hai cái.
Ở khoảng cách gần như thế này, có thể loáng thoáng nhìn ra ở bên nửa bầu ngực phải của Khổng Tước Minh Vương có một vết nám to bằng bàn tay em bé hình trăng khuyết. Chiến Vân tức thì ánh mắt hoàn toàn bị vết nám đó thu hút, toàn thân trở lên kích động, bỏ qua phòng bị…
Chỉ chờ có thế, tay phải của Khổng Tước Minh Vương mang theo sát chiêu, giống như thiểm điện bất ngờ đánh thẳng vào bụng dưới của hắn đánh “Huỳnh” một tiếng. Tất nhiên là hoàn toàn trúng đích…
- Chiến ca ca!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.