Hộ Thê Ký

Chương 27: Đối chữ




Mấy người Luyện Thừa Không cũng rất nhanh nhận ra người kia là ông lão đầu quấn khăn mặc bộ đồ bạc màu gặp trong quán trà nọ.
- Đã chung đường, chi bằng ta mời vị tiền bối kia cùng đi.
Diêu Ngọc Anh nói. Luyện Thừa Không nhíu mày. Âu Dương Đơn nhứt nhứt đều thuận theo ý người đẹp, đám gia bộc của hắn thì lại càng không dám có ý kiến gì. Ông lão kia nói giọng Sơn Đông, đợt này về nhà họ hàng ở núi Thái Hòa thăm bà con. Đoàn người vốn đã thấm mệt, trên đường cũng không trò chuyện gì nhiều. Đi chừng hơn một dặm nữa thì có một trấn nhỏ. Cả nhóm tìm nhà trọ tá túc.
Sáng hôm sau, cả nhóm lại dậy sớm để lên đường. Từ đây đến tỉnh Hồ Bắc không còn xa. Còn chưa tới nơi đã thấy không khí náo nhiệt, phong cảnh tốt tươi, dân cư an cư lập nghiệp.
- Quả là cái nôi của Đạo giáo. Võ Đang đúng là không hổ là bức tường chắn vững chắc của thất đại phái, tề danh với Thiếu Lâm, căn cơ rất hùng hậu.
Luyện Thừa Không vuốt râu cảm khái. Mấy người Âu Dương Đơn trầm tư không nói, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Có cùng gương mặt đưa đám như họ còn có Chiến Vân. Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng cơ hội tìm được "bảo bối" là rất nhỏ. Càng nghĩ hắn càng thấy tự trách mình vì ngày trước đã sai lầm khi để nàng ra đi quá đỗi dễ dàng.
Có không giữ, vậy mất đừng tìm!
Kim Tuệ đầu óc nhanh nhạy, tất nhiên là biết mấy ngày qua Chiến Vân thở vắn than dài là vì lý do gì. Song việc này nàng cũng chỉ thúc thủ vô sách, huống hồ chính Kim Tuệ cũng không mong muốn hai người gặp lại nhau.
Nhóm người đi thêm hai ngày đường nữa thì chính thức đặt chân tới chân núi Thái Hòa, cũng là địa phận của Võ Đang Phái. Trên đường đi, cả đoàn ghé qua một đại trấn để đổi ngựa. Lúc đó thì đã nửa đêm, người mệt ngựa mỏi.
Thành trấn này phồn hoa náo nhiệt hơn so với tiểu trấn nọ, ngay lúc nửa đêm thì các thanh lâu vẫn sáng đèn, tại nhiều tửu quán vẫn nhiệt náo như thường.
Cả nhóm quyết định nghỉ lại thành hôm sau, qua ngày mốt mới khởi hành lên núi. Một đêm ngon giấc. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phát hiện đã không còn sớm nữa, Chiến Vân không ngờ mình lại ngủ nướng, có lẽ là do hôm qua trải qua một ngày đường mệt mỏi.
Sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong đi xuống dưới, đã thấy ông lão kia ngồi dưới bàn trà lầu một, mặc dù thân thể gầy yếu giống như chỉ cần một ngọn gió lay cũng đủ ngã, song đôi mắt thì trái lại, ẩn hiện tinh quang, sâu như mặt hồ không thấy đáy. Chiến Vân lúc đi qua cũng lịch sự chào một câu. Ông ta gật đầu với hắn, song mặc dù đã quay đi, Chiến Vân cảm thấy đôi mắt lấp lánh kia vẫn bám theo bóng lưng mình không buông.
Hắn bỗng cảm thấy hơi rùng mình!
Chiến Vân quyết định ra ngoài đi dạo giết thời gian. Mới đi được mấy hồi, hắn đã thấy trên phố không biết bao nhiều giang hồ hảo hớn, đa phần đều không quen. Nghĩ một tí thì cũng không có gì lạ, lần này Mật Tông chọn Võ Đang làm mục tiêu, đây tuyệt đối là tin tức chấn động võ lâm, người ta tới xem náo nhiệt là bình thường.
Một đường cứ thế mà đi, tới một góc phố đông người nọ, Chiến Vân hiếu kỳ vào coi, thì thấy một lão già mặt mày quắc thước đang vẽ tranh bên hồ, gần như đã hoàn tất. Bức hoạ đó vẽ cảnh mặt Tây hồ sóng vỗ dập dờn, sương khói giăng giăng, nét bút thật tự nhiên, không chút rụt rè.
Lúc ông lão này vẽ tranh, chung quanh đã có không ít người vây lại xem, nhìn hình dáng, đều là kẻ đọc sách. Chỉ thấy ông lão kia đề mấy chữ gì đó lên bức tranh, vừa xong thì một tràng tiếng "ồ" vang lên. Chiến Vân nghe loáng thoáng thì đại khái đoán được, người này là một vị danh sĩ thời nay, có lẽ rất nổi tiếng trong giới văn nhân, sở hữu lượng fan không nhỏ, kiểu như Sơn Tùng và cộng đồng Sky"s ở thời đại hắn vậy.
- Chư vị tài tử, nếu có ai đối được câu này, lão phu xin biếu tặng bức tranh đây làm quà.
Nghe thế, mọi người đều cả kinh. Chứng tỏ lão nhân hơi béo này quả thực là danh gia đương đại, bức tranh kia tuyệt đối có giá trị liên thành, chỉ có điều, ở đây nhiều tài tử giai nhân như vậy mà nhìn bảy chữ ông lão ghi kìa đều không thể đối được.
Chiến Vân vốn ngoài tiếng Việt ra thì chỉ biết bập bõm tí tiếng Trung, là thông qua sinh hoạt và được sư phụ dạy cho sau khi tới thế giới này. Nói đến chữ nghĩa ở đây thì hắn đúng là "mù tịt". Đang lúc lẩm bẩm một mình " ông ta vẽ cái gì đây nhỉ", chợt nghe thấy tiếng bĩu môi:
- Là "Sương Hồ Yên Vũ đồ". Có vậy cũng hỏi.
Chiến Vân quay sang, thấy người nói là một cô gái trẻ mặc áo xanh thì hơi xấu hổ. Đứng bên cạnh cô ta lúc này còn có năm, sáu cô gái khác, đều là môn nhân Nga Mi phái. Mấy cô gái thấy vậy thì đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị.
Thấy lâu không có ai lên tiếng, lão già kia lại lắc đầu:
- Được rồi, vậy thì các vị danh sĩ có mặt ở đây, xin mời ra câu đối, nếu như lão phu đối không được, vậy cũng xin biếu bức tranh đây làm quà.
Lại một hồi lao xao nữa, lúc này đã có rất đông người bu lại, tức thì có vài người ra ứng thí. Thế nhưng bất cứ ai ra vế đối, ông lão kia cũng đáp lại rất trôi chảy. Cứ liên tiếp sáu, bảy người, càng lúc lại càng khiến quần hùng nhụt chí.
Chiến Vân ngồi nghe mấy người văn nhân thi sĩ này đối qua đối lại thì ong ong hết cả đầu, đang định rời đi thì nghe mấy nữ đệ tử Nga Mi đứng cạnh nói:
- Bức "Sương Hồ yên vũ đồ" này nhẹ nhàng thanh tao, ẩn chứa ý ngoài thế tục, không chỉ có bút pháp vô cùng tinh tế, mà ý cảnh cũng khiến cho người ta ngưỡng mộ. Lạc sư muội, cơ hội quý giá không thể bỏ qua. Muội sao không thử sức một phen, đây là bút tích của Vương đại nhân đó?
Chiến Vân lúc này mới chú ý, cả cô nương chanh chua Lạc Thúy Thúy kia cũng có mặt. Lúc này hắn vừa vặn đứng đằng sau cô nàng.
"Hung khí, tuyệt đối hung khí, áo lót màu đen tơ tằm, ở giữa hình chữ V, khe núi nguyên vẹn lộ ra bên ngoài. Nhũ phòng ngạo nghễ ưỡn lên, xem nhỏ cũng phải 38D, sao có thể lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ bên trong thêm miếng lót rồi hả?"
Chiến Vân kiễng chân ngắm cả buổi, trong cổ họng ọt ọt một tiếng, tới khi mấy cô gái bên cạnh khó hiểu nhìn hắn..Chiến Vân lúc này mới giả bộ ho khù khụ, nhìn nhìn ông lão béo đang viết chữ kia, lẩm bẩm: " Vương đại nhân, rất nổi tiếng sao?"
Câu nói này vô tình lại lọt vào tai mấy cô gái kia. Lập tức hắn lại nhận được mấy ánh nhìn khinh bỉ free của bọn họ, cứ như kiểu hắn là phường vô học vậy.
- Đến Vương đại nhân còn không biết, đúng là...
Lạc Thúy Thúy lúc này cũng đã nhận ra gã, chỉ cười mát không nói. Chiến Vân bỗng dưng cảm thấy danh dự bị xúc phạm vô cùng..trầm trọng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn quay sang nhìn ông lão kia, trong đầu bỗng nảy ra một ý.
- Xin hỏi, có phải chỉ cần ra câu đối bất kỳ mà người không đáp được, thì sẽ được tặng bức tranh này?
-..Vị huynh đệ này muốn thử sức?
Ông lão ngước nhìn lên, khi thấy đối phương là một thanh niên ăn mặc đơn giản, có phần quá mức xuề xòa thì lịch sự gật đầu.
-...Còn phải có câu đối lại nữa, ngươi từ trên trời mới rơi xuống à?
Một người cất tiếng, trong giọng nói có ít nhiều nhạo báng. Rằng thì là tại cái thế giới này, người ra câu đối nếu không thể đối lại câu đối của chính mình, vậy thì chính là phạm luật. Chiến Vân nào biết mấy cái qui củ chết tiệt đó. Song xung quanh, tiếng cười khúc khích vang lên đã không ít.
Chiến Vân mặt đỏ lên. Thực ra ngoài câu nói "thiếu hiểu biết" kia, đại bộ phận người ở đây chính là vì vẻ ngoài của hắn hiện giờ mà coi thường. Lúc này Chiến Vân mặc một chiếc áo chẽn màu trắng, chân đi đôi giầy vải gần hỏng, so với đám văn nhân phong lưu tài tử ở đây, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn, cũng không vấn khăn, hoàn toàn khác biệt với những người ở đây.
- Người ta không biết chữ mà, có gì khó hiểu đâu. Lạc Thúy Thúy châm chọc.
-..Đối với vị tiểu sinh đây thì không cần.
Ông lão kia có vẻ cũng đã liệt Chiến Vân vào hàng "chiếu dưới", hào phóng giảm điều kiện: - Chỉ cần ra vế đối là được.
- Đối lại thì đối lại, không thành vấn đề.
Chiến Vân ho khùng khục hai tiếng, mặc kệ đám người nữ đệ tử Nga Mi đang nhìn mình cười cợt với ánh mắt chế nhạo, hít một hơi dài lấy lại tinh thần rồi nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.