Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 50: Cô nương, ngươi đi nhầm phòng rồi




Nhuyễn Hương các.
Phượng Cửu U ngồi ở ghế quý phi, rảnh rỗi ngồi óc hạt dưa.
“Ái chà, Cửu Chước Hoa, tiểu cô nãi nãi của ta ơi, ngươi là muốn Tứ nương ta giảm thọ sao?” Nguyệt Tứ nương nhìn Phượng Cửu U, thiết chút khóc tại trận.
Lúc này chân Phượng Cửu U đang đặt trên bàn, thân thể ngả ngớn, bóc hạt dưa vương đầy đất. Cái bộ dáng trên mặt còn dính hạt dưa vụn vụn này, hoàn toàn phá vỡ hình tượng tiên nữ trong lòng Tứ nương của Phượng Cửu U, phải biết là mấy ngày trước, cô nương này quả thực là như đã biến thành một người khác, khuôn mặt nhỏ giống như một loại ma pháp mê hoặc, những ý tưởng mới lạ ở trên sân khấu gần như làm lóa mắt tất cả mọi người.
Trên nghệ đài, vẻ mặt của nha đầu cà lăm kia, giọng hát mềm mại đê mê, ca khúc tuyệt thế say lòng người.
Quả thực khiến người dưới đài tưởng rằng đã lên thiên đường.
Những ngày này, những khách nhân kia dường như đã đạp hỏng cánh cửa Nhuyễn Hương các của bà, vốn có thể kiếm tiền như nước chảy vào túi mình. Nhưng nha đầu này nói cái gì mà lạt mềm buộc chặt, mỗi tháng nàng chỉ lên đài ba lần, hơn nữa không gặp bất cứ người nào nàng không muốn gặp. Nói như vậy tiền nàng kiếm được tuyệt đối nhiều hơn thế này nhiều, hơn nữa sẽ không đứt đoạn.
Nguyệt Tứ nương cái gì cũng tốt, chỉ là hám tài, vừa nghe vậy, ban đầu còn không tin, nhưng hôm qua nha đầu này lên đài lần nữa, một chỗ đứng trong Nhuyễn Hương các đều đến  mười hai kim tiền, giá trên trời như vậy, nhưng cửa Nguyễn Hương các của bà quả thực là bị đạp hư luôn.
Chỉ là cái gọi là phí vé vào cửa của nha đầu này, chính là tiền thu vào ba tháng trời của Nhuyễn Hương các.
Phượng Cửu U liếc mắt nhìn Nguyệt Tứ nương một cái, nói “Tứ nương, chúng ta hiện tại là quan hệ hợp tác, nên ngươi đừng bảo ta đi gặp mấy khác nhân kia.”
Sắc mặt Nguyệt Tứ nương hơi lúng túng, sau khi nha đầu này đưa ra mấy đề nghị, mình liền không cưỡng được sự cám dỗ của tiền tài mà đồng ý điều kiện của nha đầu này:. quan hệ hợp tác, chia năm năm.
“Nhưng vị đại thiếu gia kia đã trả một cái giá rất cao, chỉ vì gặp ngươi một lần thôi.” Nguyệt Tứ nương vẻ mặt đau khổ, thiếu chút quỳ xuống trước mặt Phượng Cửu U.
Phượng Cửu U nhướn mày, nhìn Nguyệt Tứ nương, nói “Vậy thôi được,chỉ là ta muốn ngươi đồng ý với ta cho ta tới hậu đình xem xem.” Phượng Cửu U cười đến gian trá, nàng sớm đã vô cùng hiếu kỳ về hậu đình, nghĩ tới tiểu thụ cực phẩm hôm đó, tựa như đi ngắm một nam mỹ nam ở hậu đình.
Nhưng Nguyệt Tứ nương nói gì cũng không cho, nói nơi đó không phải nơi mình nên đi, đi rồi sẽ bị vấy bẩn tâm linh các thứ, Phượng Cửu U nghe thấy liền khinh thường, tâm linh của nàng đã đủ vẩn đục rồi được chưa.
Nghe vậy, Nguyệt Tứ nương lau khóe mắt chẳng có giọt nước mắt nào, nói “Thôi vậy, ngươi muốn đi thì đi đi.”
Phượng Cửu U cười nhạt, nói “Ò, vậy vị đại thiếu gia tiêu rất nhiều tiền kia ở đâu?”
Nguyệt tứ nương nghe vậy, mắt híp lại thành một đường nhỏ, nói “Liên Hoa cư.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U vỗ vỗ rơi mấy hạt dưa dính trên mặt, nói “Ò, biết rồi.” Nói xong, liền biến mất ở cuối hành lang.
Phượng Cửu U vẻ mặt cầu xin nhìn mỹ nhân trước mắt, nói “Hồng tỷ tỷ, coi như Chước Hoa cầu xin tỷ được không, lần sau ta lên đài mời tỷ làm bạn nhảy được không?”
Yên Hồng nhìn Phượng Cửu U, thở dài, nói “Đây là ngươi nói đó, mời ta làm bạn nhảy chỉ là ta giả mạo ngươi nếu có vấn đề xảy ra,, không liên quan đến ta đâu nhé.”
Phượng Cửu U nghe vậy, miệng nhỏ nhếch lê, ánh mắt lóe sáng, nói “Ò ò ò, tr đi đi. Ta làm hậu thuẫn vững chắc cho tỷ.”
Nghe Phượng Cửu U lại bắt đầu tinh nghịch, Yên Hồng vô lực nhìn Phượng Cửu U “Ngươi đó.”
Nói xong, lại nhìn Phượng Cửu U thêm một cái,thấy người phía sau vẻ mặt khích lệ, trong lòng vững tin, rảo bước đi về gian phòng.
Yên Hồng nhìn người ngồi trên ghế nằm, nhất thời choáng váng.
Một bộ bạch y như cách xa thế tục, một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ ngay cả bản thân nàng cũng thấy tự ti, nụ cười nhạt, tất cả đều là một cỗ mị sắc. Người nà, ba phần thanh nhã, ba phần mị hoặc, ba phần lạnh lùng, còn có một phần không biết cảm cảm giác nguy hiểm đến từ nơi nào.
Yên Hồng hơi ngẩn ra, nói “Cô nương, ngươi tới nhầm phòng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.