Hồ Sơ Cuối

Chương 1: Mặt trái của sự thật




Tâm trạng con người có lúc tốt, lúc xấu và tôi cũng không ngoại lệ. Đứng trước mặt Sếp Trương, tôi chờ đợi ổng đánh giá về bản báo cáo của tôi sau vụ án vừa rồi. Ổng nhìn qua bản báo cáo, rồi đưa nó lại cho tôi:
- Cậu về làm lại bản báo khác cho tôi! Tôi không hiểu sao cậu có thể viết ra được như thế này!
Tôi nhìn lại bản báo cáo của mình rồi ngạc nhiên hỏi:
- Em viết hoàn toàn chính xác những gì đã xảy ra mấy ngày qua, không sai một từ! Vậy còn điều gì không hợp lý hả sếp?
Sếp Trương nhìn tôi đăm chiêu rồi gằn giọng hỏi:
- Cậu muốn tôi đưa bản báo cáo này lên lãnh đạo cấp cao để rồi họ cười vào mặt chúng ta? Thông minh lên đi! Viết sao cho thực tế vào! Nếu cậu không viết được thì đưa cho tên Nam xồm viết!
Tôi cầm bản báo cáo đi ra ngoài mà tâm sự trùng trùng. Sự thật cuối cùng lại bị thay thế bằng một sự thật giả tạo, tại sao lại như vậy? Tôi đưa bản báo cáo cho Nam xồm rồi mở lời bâng quơ:
- Sếp bảo cậu làm lại bản báo cáo khác...! Có vẻ bản này của tôi không vừa ý ổng lắm!
Nam xồm đọc qua bản báo cáo của tôi rồi nhếch mép mỉm cười:
- Hỏi sao...! Làm lại là chuẩn cơm mẹ nấu rồi!
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn:
- Ý chú là sao? Bản báo cáo của anh có gì không đúng à?
Nam xồm nhìn tôi rồi cười một cách mỉa mai:
- Không sai...! Nhưng nó không hợp lý! Vì không có lãnh đạo cấp cao nào lại chấp nhận bản báo của chú em đâu!
Tôi đọc lại bản báo của mình, cắn răng suy nghĩ xem có điểm nào bất thường. Nam xồm lắc đầu cười nhạt:
- Chú còn non và xanh lắm! Làm báo cáo gì sặc mùi tâm linh và ma quỷ! Chú nên nhớ đất nước ta bài trừ mê tín dị đoan, ma quỷ không được phép tồn tại! Vì thế bản báo cáo này chỉ cần cắt gọt lại là: Nạn nhân: Mai và chú ruột, Thủ phạm: Bùi Hải, hung khí dùng dao phay chặt xác và bổ đầu người! Chấm hết!
Nghe Nam xồm nói, trong lòng tôi bắt đầu ngộ ra được nhiều điều. Đúng thật là tôi còn quá ngây thơ, bản báo cáo này thực chất không thể tồn tại dù nó có là sự thật hay không.
Tôi mệt mỏi mặc áo khoác vào và đi về nhà, đêm đông lành lạnh thật khiến tâm trạng con người đang buồn lại trở lên buồn bã hơn. Từ đằng sau một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Anh Thuận ơi! Cho em đi nhờ xe về với!
Quay mặt lại, tôi nhận ra người mới lên tiếng nhờ vả. Tôi mỉm cười lên tiếng:
- Đèo người đẹp thì lúc nào cũng sẵn lòng thôi! Nhưng mà xe của Quỳnh đâu?
Quỳnh hướng đôi mắt long lanh về phía tôi rồi đáp lời:
- Xe em hỏng rồi! Mang đi sửa đến mai mới lấy được!
Tất nhiên là tôi không thể từ chối đồng nghiệp, mà thực ra thì có một cô gái xinh đẹp ngồi sau yên xe trong đêm đông giá lạnh cũng là một trải nghiệm phải nói là phê hơn con tê tê!
Như các bạn biết đấy, lợi dụng không phải là một hành vi đẹp nhưng nếu đường hơi nhiều ổ gà... thì cũng không thể trách tôi được. Em Quỳnh ôm nhẹ tôi, hơi thở dịu dàng phả nhẹ sau gáy làm cơ thể tôi bỗng nóng dần lên, tâm trí tôi lúc này chỉ biết trấn an bản thân bằng cách lầm nhẩm 7 chữ: con thầy, vợ bạn, gái cơ quan...
Đang đưa em đi chơi xa, trên con xe viva thì đoạn đường phía trước có vẻ không ổn. Hình như gần đường ray có va chạm giữa tàu hỏa và một cái gì đó...
Và bản tính tò mò lại đưa chúng tôi đến một vụ án mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.