Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 993: Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (2)




“Chúng tôi muốn đi du lịch ở Ca Cảnh, nhưng có nhìn thấy cái chỗ này trên bản đồ, tên cũng nghe rất hay, vì vậy nên mới tới đây xem thử. Ở chỗ ông có bán bản đồ khu vực này không?”
“Có chứ, để tí nữa tôi lấy cho, hai mươi tệ.”
“Được.”
“... Đây, đây chính là phòng của các cô cậu. Nhà vệ sinh và phòng tắm ở ngay cuối hành lang, có thể khoá trái cửa lại. Chăn gối đều được giặt sạch sẽ cả rồi. Khăn mặt và bàn chải thì các cậu phải mua riêng. Có thể mở máy lạnh, nhưng phải trả thêm tiền.”
“Tạm thời chưa cần dùng đến đâu. Chúng tôi muốn đi dạo ở gần đây đã. Ở chỗ này có kiến trúc cổ gì không?”
“Không có, ở chỗ này không có địa điểm tham quan gì đâu.”
“Ở những đồi trà kia cũng không có thắng cảnh gì sao? Có những cửa hiệu bán trà lâu đời không?”
“Cửa hiệu lâu đời sao, có hai tiệm, nhưng cũng không phải xưa lắm đâu... Hiệu Đồng Nhân và hiệu Vạn Phúc, ba người chưa từng nghe qua hai cái tên này nhỉ? Ở hai hướng này.”
“Không sao. Lúc ông đưa bản đồ đến thì chỉ chỗ cho chúng tôi là được rồi.”
“Được thôi!”

“Nè, tôi đã khoanh chỗ rồi.”
“Cám ơn. Ở đây chẳng phải còn có một ngôi chùa sao? Ngôi chùa đó không phải là kiến trúc cổ ạ?”
“Không phải đâu, được xây dựng vào năm 90 hay 80 gì đó. Một ngôi chùa nhỏ thôi, bình thường cũng ít ai lui tới, không có mở cửa luôn.”
“Vậy à, cám ơn ông.”

“Tôi không cảm nhận được có ma quỷ trong căn nhà đó.”
“Đúng vậy, không cảm nhận được có ma quỷ.”
“Lần này thật sự là rắc rối to rồi. Ma Cô đoán trúng phóc rồi.”
“Cứ đi vòng vòng xem thử đã. Nếu như không phải ở đây, cũng có thể là ở Nam Hạnh.”
“Ừ.”

File video…
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một con đường nhỏ chật hẹp, trông giống những con đường trong các thành phố cấp ba, bốn vậy, những cửa tiệm dọc đường không nhiều lắm, số lượng người đi trên đường cũng rất ít. Không có những toà nhà cao tầng, cũng không có những toà kiến trúc hiện đại, nhìn tổng thể trông giống một con đường vào thời thập niên 90, có thể là toàn bộ kiến trúc đều được xây vào thập niên 90.
Ống kính khẽ dịch chuyển, quay toàn cảnh con đường.
Ở phía xa xa kia có một đỉnh núi. Ngọn núi đó có màu xanh lục, không cao lắm, cũng không dốc lắm.
Video bị thay đổi hết mấy lần, toàn bộ đều quay cảnh đường phố, sau đó thì đột nhiên dừng lại.
Ống kính dừng lại trước một ngôi chùa.
Mái ngói màu đen kết hợp với tường màu đỏ, trông khá nổi bật.
“Cái màu này...” Tiếng của Lưu Miểu bị máy quay thu lại, truyền ra từ bên ngoài màn hình.
“Là phong cách thập niên 90.” Ngô Linh lên tiếng nói xong thì đi đến bên cửa sổ trên tường ở kế bên cửa chính.
“Chùa chiền thập niên 90 là như vậy sao?” Lưu Miểu hỏi với vẻ ngờ vực.
Ống kính đi theo.
“Cái khoảng thời gian đó, các tôn giáo đều đang tiến hành cải cách. Thực ra toàn bộ những người trong nghề đều gặp phải một vài vấn đề.” Ngô Linh khựng lại.
Ống kính quay về phía cái cửa sổ đó.
Trên tấm kính cửa sổ có dán một mảnh giấy nhỏ, nét chữ viết trên đó trông rất rời rạc, giống như là nét bút của một đứa trẻ vậy, trên mảnh giấy đó có ghi rõ thời gian mở cửa của chùa.
Lúc này chưa phải là giờ mở cửa của ngôi chùa này.
Ngô Linh nói tiếp: “Chiến tranh kết thúc rồi, công nghệ kĩ thuật phát triển, các quốc gia, các dân tộc bắt đầu giao lưu văn hoá với nhau, tín ngưỡng... Hoặc nên nói là mê tín đã bị biến tướng. Chẳng hạn như là việc gặp phải mèo đen thì sẽ bị xui xẻo hay là mèo đen có thể tránh tà ma được? Loại chuyện này người bình thường đã không còn hiểu rõ được nữa rồi. Chính vì không hiểu rõ nên họ sẽ có xu hướng là tin vào một điều và phủ định điều còn lại, cũng không thể phân biệt rõ những quan niệm khác nhau giữa những lĩnh vực khác nhau, cũng không hiểu rõ về bản chất bên trong nó, mà lại có sự lẫn lộn nhiều quan niệm khác nhau, thậm chí tự chế ra nhiều quan niệm mới. Những người khác sẽ thông qua mạng internet và các bộ phim điện ảnh mà thu thập được những thông tin sai lệch đó, vả lại còn tham gia vào các nhóm để đi tung những thông tin này ra. Kết quả đã rất rõ ràng.”
Ngô Linh đưa tay gõ vào kính cửa sổ, không có ai lên tiếng trả lời. Cô ấy bước đến bên cửa chính, đưa tay cầm lấy cái vòng đồng gõ vào trên cửa, đứng đó chờ đợi một hồi.
Lưu Miểu hỏi: “Đây chính là một mẫu thử sao?”
Ống kính hướng lên trên, quay về phía cái cửa chính của ngôi chùa.
Trên cái cửa màu đỏ đó có một vài chỗ đã bị tróc sơn ra. Mái ngói phía trên cửa cũng bị hư hại.
“Một loại trong đó cũng nên.” Ngô Linh nói xong lại gõ cửa tiếp.
Cánh cửa này cách âm không được tốt lắm, có thể nghe được tiếng bước chân của ai đó đang chạy ra và đang chạy rất nhanh, đồng thời người đó cũng có lên tiếng đáp lại.
“Đến rồi đây! Ai vậy?”
Lúc này bỗng vang lên tiếng rút chốt cửa.
Cửa được mở ra, trục cửa phát ra những tiếng cọt kẹt.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo hoà thượng, dưới chân mang một đôi giày thể thao. Người đó có cạo đầu, nhưng chưa cạo trọc sạch sẽ.
Người đó đang nắm chốt cửa, cái chốt cửa mới tinh, mới hơn nhiều so với cánh cửa gỗ đó.
Cái cánh cửa có hơi cổ xưa này không phải dùng khoá để khoá lại, mà chỉ dùng chốt cửa để khoá, cũng có gì đó hơi khác biệt.
Người đàn ông đó lên tiếng: “Các cô cậu là ai vậy?”
“Chúng tôi là du khách, đi ngang qua đây nên định vào chùa để thắp hương.” Ngô Linh vừa nói vừa chắp hai tay lại để hành lễ.
Người đàn ông khẽ cau mày, chỉ về phía bên tay trái của mình: “Không nhìn thấy cái bảng thông báo bên kia sao? Lúc này chưa mở cửa, ngày mốt hãy quay lại đi.”
“Thầy à, làm phiền thầy, chúng tôi chỉ muốn thắp một nén hương thôi.” Ngô Linh rất kiên trì: “Ở chỗ này có bán nến thơm phải không? Ngoài ra tôi còn muốn quyên góp thêm một ít tiền.”
Vẻ mặt của người đàn ông đó khẽ dịu lại, nhìn lướt qua đám người Thanh Diệp, sau đó mới đứng sang một bên nhường đường ra: “Vậy ba người vào đi, không được ở lại quá lâu đấy.”
Ngô Linh khẽ gật đầu, sau đó lại chắp tay hành lễ.
Người đàn ông cũng chắp tay đáp lễ lại.
Đợi khi đám người Thanh Diệp đã vào trong rồi, người đàn ông đó đóng cửa và khoá luôn chốt cửa lại.
Cái chỗ để gắn thanh chốt cửa vẫn còn để ở đó, chỉ là bây giờ không còn để cái thanh gỗ dùng để chốt cửa thôi.
Người đàn ông đi ở phía trước dẫn đường.
Thực chất ngôi chùa này chỉ có một cái sân nhỏ và một toà nhà. Từ trong video không thể nhìn ra được ở đằng sau đó còn có toà nhà nào khác hay không.
Vừa mới bước vào cửa thì có thể nhìn thấy gian chính của ngôi chùa, thùng công đức và bức tượng Phật đều được đặt ở trong gian chính, ngoài ra thì còn có ba gối bồ đoàn được đặt trước thùng công đức và cái bàn cúng đặt trước tượng Phật tổ.
Ngôi chùa này trông rất tồi tàn, bên trong chùa cũng có một vài chỗ bị tróc sơn.
Bức tượng Phật cũng không có gì đặc biệt, đây chỉ là những bức tượng sản xuất đại trà. Bức tượng không quá cao, khoảng ba mét, nửa thân trên có bám rất nhiều bụi bặm, nửa thân dưới cũng không được lau dọn cho sạch sẽ lắm.
Người đàn ông kia vòng qua bức tượng Phật, đi vào trong cái cửa ở phía đằng sau.
Ống kính quay xung quanh bức tượng một vòng, quay toàn cảnh trong đây, nhưng không hề quay được có thứ gì bất thường cả.
Ống kính trở về phía trước của bức tượng đó.
Lúc nãy Ngô Linh vốn đang ngẩng đầu lên để quan sát bức tượng Phật, lúc này cô ấy đã không còn nhìn đến bức tượng Phật nữa.
Lưu Miểu khẽ hỏi: “Sao rồi?”
Ngô Linh lắc đầu: “Là một bức tượng Phật bình thường, không có gì đặc biệt cả.”
Ống kính dịch chuyển, quay về phía Diệp Thanh.
Gương mặt của Diệp Thanh bị làm nhoè, không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Ống kính dịch chuyển lại gần Diệp Thanh.
Lưu Miểu lại hỏi tiếp: “Sếp, cậu có phát hiện được gì không?”
“Không có.”
“À...” Giọng điệu Lưu Miểu có chút thất vọng.
Người đàn ông kia quay lại, trên tay cầm theo một bó nhang và báo giá tiền cho đám người Thanh Diệp.
Chỉ có Ngô Linh đi thắp nhang, sau đó cô ấy lại bỏ tiền vào trong thùng công đức.
Lúc người đàn ông nhìn thấy số tiền Ngô Linh bỏ vào thì ánh mắt sáng rực lên.
Ngô Linh hỏi: “Thầy à, ở chỗ này chỉ có một bức tượng Phật này thôi sao?”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một bức tượng này thôi.”
Ngô Linh lại hỏi tiếp: “Ngôi chùa này thật sự rất nhỏ... Có bao năm lịch sử vậy?”
“Lịch sử sao?” Người đàn ông kia nói với vẻ ngạc nhiên: “Ngôi chùa này được xây dựng vào năm 89 thì có lịch sử gì chứ? Các cô cậu theo đạo phật sao? Vậy thì tìm lộn chỗ rồi. Các cô cậu nên đi đến núi Phổ Thế hoặc là bên Hải Tân, ở bên đó mới chính gốc.”
“Ở đây không có nhiều người theo đạo phật sao?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không có mấy ai theo đạo phật cả. Ngay cả hoà thượng cũng không chịu nổi. Có một vài người ở đây chưa tới một năm thì đã rời khỏi rồi.”
“Thầy đã ở đây lâu lắm rồi à?”
“Tôi là người dân ở đây. Trước đây có mở một cửa tiệm bán trà, nhưng ế quá nên dẹp tiệm rồi, sau đó thì vào chùa tu. Bác hai tôi là trụ trì của ngôi chùa này. Nhưng cũng không có gì to tát cả, ông ấy cũng là sau này mới xuất gia, để kiếm miếng cơm sống qua ngày thôi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, tự châm lửa và nhả khói phì phèo, còn lên tiếng hỏi Lưu Miểu và Diệp Thanh có muốn hút không.
Cả hai người đều từ chối hút thuốc.
Ngô Linh đột nhiên lên tiếng: “Vậy chúng tôi có thể hỏi thăm thầy một vài chuyện không? Sẽ có thù lao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.