Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 985: Sự cố (4)




Hàn Kiệt Sinh đang rất nghiêm túc. Ông ta cảm nhận được khác thường, liền lập tức hành động. Việc ông ta đã làm cũng quá xuất sắc. Chí ít thì sự quyết đoán như thế tôi không thể nào có được.
Câu chuyện của Hàn Kiệt Sinh hiển nhiên là vẫn chưa kết thúc.
Ông ta nói tiếp: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi từ biên cương trở về, sẽ đến làm việc ở thành phố mà cha mẹ tôi đang sống. Nhưng lúc làm việc ở bệnh viện cơ sở ngoài biên giới, tôi đã nhận được một ủy nhiệm, được phái đi tham dự một hội nghị tuyên truyền ở thành phố khác. Và ở đó tôi đã gặp lại một người bạn cũ, cậu ấy hiểu nhầm về tình trạng của tôi, nên muốn giúp tôi trở lại Dân Khánh, để làm việc ở một bệnh viện lớn hơn. Trong quá trình nói chuyện giữa chúng tôi cũng nảy sinh hiểu nhầm. Sau đó một tháng, cậu ấy gọi điện đến báo cho tôi biết mình đã lo liệu hết mọi mối quan hệ. Vì chuyện này mà cậu ấy đã bỏ rất nhiều công sức, chạy ngược chạy xuôi cả tháng trời, nên tôi không cách nào từ chối được.”
Hàn Kiệt Sinh thở dài: “Mấy năm trở lại Dân Khánh, tôi nhận ra trước đó không phải là sợ hãi không đâu. Lúc làm trong bệnh viện Dân Khánh, tôi vẫn có cảm giác mình đang gặp nguy hiểm như xưa. Đồng thời, trong mấy năm nay, tôi còn gặp rất nhiều rắc rối trong cuộc sống. Cha mẹ tôi từng bị tai nạn, tôi không còn cách nào, đành đưa họ đến Dân Khánh điều trị. Rồi họ đã lần lượt qua đời cách đây 3 tháng. Tôi đã chuẩn bị thôi việc, đơn từ chức đã viết xong đâu đó rồi, nhưng cũng trong ngày hôm đó…”
Hàn Kiệt Sênh không nói tiếp, nhưng câu nói nửa chừng đó thì quá rõ ràng.
“Giống như một vận mệnh đen tối, lại giống như có người cố ý tính kế.” Ông ta tổng kết.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi lo sợ khi biết được con số thương vong của sự cố đó.
Ngồi trên giường hồi lâu mà tôi vẫn chưa biết nói gì.
Hàn Kiệt Sênh cũng im lặng cùng tôi một lúc, mới cất lời: “Tôi nghe nói cậu đã tỉnh dậy, liền lập tức chạy đến. Một mặt là để cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, mặt khác là… tôi cảm thấy đằng sau sự cố này có uẩn khúc. Tôi cũng đã nói nghi vấn này cho cô Ngô biết, cô ấy có vẻ khá hiểu về chuyện này, nhưng hình như chưa có cách giải quyết thỏa đáng.”
Tôi vội ngỏ lời cảm ơn Hàn Kiệt Sênh.
Ông ta cố ý đến nhắc nhở tôi, có lẽ ông ta đã có chút hiểu lầm về quan hệ giữa tôi và Thanh Diệp, nên sau khi báo cho Ngô Linh biết, bèn chạy đến báo riêng cho tôi lần nữa.
Ông ta mỉm cười, một nụ cười rất không tự nhiên, cái loại không tự nhiên do “không quen” tạo thành, một loại lạ lẫm, chứ không phải là có ý khác.
Ông ta bảo tôi cố gắng nghỉ ngơi, hứa lần sau sẽ đến thăm tôi lần nữa, rồi rời đi.
Tôi nằm trên giường, thân thể vẫn mệt mỏi, nhưng không hiểu sao tinh thần lại trong trạng thái kích động.
Cũng không thể nói là kích động được, nói chính xác là căng thẳng và lo âu.
Không biết tôi đã đờ đẫn như thế trong bao lâu, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa.
Lần này là bác sĩ và y tá.
Tôi lại được đưa đi kiểm tra.
Chủ yếu là bác sĩ lo tôi chịu phải một tổn thương tiềm tàng nào đó trong đầu, khiến tôi bị hôn mê lâu như thế.
Tôi hơi bị chuyện này dời đi lực chú ý.
Nếu như tôi không bị con ma đó giết chết, mà là chết do đầu bị tổn thương, thì cũng không biết là chuyện tốt, hay chuyện xấu nữa.
Kiểm tra hoàn tất thì đã đến giờ cơm trưa.
Điều dưỡng đưa cơm đến.
Căng da bụng thì chùng da mắt.
Ấy thế mà sau khi điều dưỡng dọn dẹp mâm cơm đi, tôi vẫn không ngủ được.
Chiều, cha mẹ và em gái lại đến, mang theo canh do mẹ hầm.
Đến giờ tan sở thì đám Tí Còi cũng đến.
Do có mặt người nhà tôi ở đây, nên cả đám không tiện nói mấy chuyện liên quan đến quái dị, mà chỉ nói những chuyện linh tinh khác.
Mẹ tôi giờ lại trở nên mê tín, cho rằng năm nay tuổi của tôi vận hạn không tốt, có lẽ phải kiếm một vị đại sư nào đó xem thử, hoặc đến chùa miếu thắp nhang cầu nguyện.
Cha tôi thì phản đối những việc làm mê tín này. Có điều, ông phản đối chủ yếu là do lo lắng sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong những chuyên gia, nhân sĩ không rõ thân phận kia và cả những nơi sinh hoạt cộng đồng như thế nữa.
Nhỏ em nhìn tôi đá lông nheo, khiến tôi nhớ đến lần tỉnh dậy đầu tiên, trong bàn tay đang nắm lấy tay tôi của nhỏ em hình như có lá bùa.
Tôi bất giác quay qua nhìn đám Tí Còi.
Nhưng tình hình hiện tại thật khó để trao đổi. Cả đám nhanh chóng được cha mẹ tôi tiễn ra cửa phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại cả nhà chúng tôi.
Hơn tám giờ tối, Nam Cung Diệu đã có mặt ở phòng bệnh, khiến tôi rất ngạc nhiên.
Và càng khiến tôi ngỡ ngàng hơn chính là, cha mẹ lại cũng quen biết Nam Cung Diệu.
Hình như họ có đôi chút ngộ nhận về thân phận của anh ta.
“Tiểu Diệu, lại làm phiền cậu nữa rồi, thật là ngại quá.” Mẹ tôi khách sáo nói.
“Không có gì, là công việc của cháu.” Nam Cung Diệu cũng khách sáo đáp.
Họ bắt đầu trò chuyện với nhau.
Tôi liếc mắt nhìn em gái một cái, liền nhìn thấy nó đang nháy mắt ra hiệu với tôi.
Thật sự tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi chuyện trò một lát, cha mẹ kêu nhỏ em cùng trở về.
Cửa phòng đóng lại, tôi nhìn qua Nam Cung Diệu.
Anh ta biết rất rõ tôi muốn hỏi gì, bèn lên tiếng giải thích nghi vấn của tôi.
“Bệnh viên Dân Khánh đã phát sinh sự cố dẫn đến thương vong lớn. Ngoài tiền bồi thường của chính phủ, thì bản thân bệnh viện và Đại học Dân Khánh mà bệnh viện trực thuộc cũng có chi trả phí bồi thường. Họ chi trả tất cả tiền phí trị liệu cho người gặp nạn. Ngoài các nạn nhân thương vong trong sự cố lần này, thì các bệnh nhân trong khu nội trú của bệnh viện Dân Khánh đều được chuyển đến các bệnh viện khác. Cậu rất may mắn, vì ngân sách điều trị có hạn, mà lại được chuyển tới một phòng bệnh cao cấp. Ngoài ra, một phần trong chi trả trị liệu của cậu, có cả nhân viên chăm sóc trực đêm.”
Tôi trợn to mắt.
“Chuyện hoang đường như thế, sao các anh khiến cha mẹ tôi tin được vậy?”
Cho dù là bệnh viện Dân Khánh hay Đại học Dân Khánh, cũng không thể nào chi ra một khoản tiền lớn như thế. Dù đã có chính quyền thành phố đứng ra bổ khuyết vào ngân sách điều trị, nhưng cũng không thể lãng phí thái quá như vậy được.
Nam Cung Diệu đẩy gọng kính: “Không hề hoang đường, mà là sự thật.”
Một lần nữa tôi rơi vào kinh ngạc.
Nam Cung Diệu ngồi xuống ghế: “Em gái cậu biết tôi, nên đã giúp một tay. Vốn dĩ cậu thật sự có một nhân viên đến chăm sóc miễn phí. Nhưng công tác của nhân viên chăm sóc đó đã bị chúng tôi điều chỉnh một chút.”
“Em gái của tôi…”
Giọng nói của tôi hơi lạc đi, nhất thời cảm thấy sợ điều Nam Cung Diệu sắp nói.
“Yên tâm, em gái cậu chỉ cho rằng chúng tôi có chút bản lĩnh, thuộc về loại bắt ma hay cầu phúc thôi. Lúc giao bùa định hồn cho cô bé, chúng tôi chỉ bảo đây là một loại bùa hộ thân. Cô bé vẫn chưa biết chuyện của cậu.”
Tôi thở phào, đồng thời cảm thấy mình đang uổng công cố gắng duy trì cục diện lừa đảo sắp đổ vỡ.
“Bây giờ nói vào việc chính đi. Sáng nay Hàn Kiệt Sênh đến thăm cậu đúng không?”
“Ừ.”
“Trực giác của anh ta chắc không sai đâu. Và suy đoán của Ngô Linh trước đây cũng không sai. Vưu Thất Thất và cái thứ mới đó có liên hệ với nhau, đồng thời năng lực của cái thứ mới đó vượt ngoài sự hiểu biết của chúng ta từ trước đến giờ. Nó không thể khống chế được những hồn ma chưa từng ăn những thực phẩm có vấn đề đó, nhưng đủ trình độ để tiến hành giao dịch với hồn ma, đồng thời khiến chúng nghe theo sự sắp xếp của nó. Vưu Thất Thất chắc là một hồn ma được nó trao cho một số quyền lực. Cô ta muốn diệt khẩu Hàn Kiệt Sênh, nhưng anh ta đã kịp thời trốn thoát trước đó. Trải qua mấy năm tích lũy, quyền lợi mà cô ta có được từ cái đồ vật mới này cũng đã tăng lên. Không cần phải chậm rãi dàn dựng nữa, cô ta có năng lực hành động tức thời. Nên sau khi gặp lại Hàn Kiệt Sênh, cô ta đã muốn ra tay ngay.” Lúc nói những chuyện này, giọng điệu của Nam Cung Diệu rất trầm tĩnh.
Điều này khiến tôi nghi ngờ nhìn qua anh ta.
“Có điều, chúng tôi cho rằng đằng sau sự kiện này còn có một tình huống càng rắc rối hơn nữa.” Nam Cung Diệu rút điện thoại ra, mở cái gì đó, rồi đưa điện thoại đến trước mặt tôi: “Đây là danh sách những người thương vong, trong đó có bác sĩ y tá, có người nhà của bệnh nhân và cả bản thân người bệnh. Tất cả thông tin về bệnh sử của họ, cả lý lịch của các nhân viên công tác, chúng tôi đều đã điều tra cả rồi.”
Tôi nhìn bảng danh sách, ban đầu thì chẳng nhận thấy có vấn đề gì, nhưng dần dần, tôi cảm thấy có gì đó khác thường.
“Trong khoảng thời gian hai năm.” Nam Cung Diệu nói, “Gần như là trong khoảng thời gian đó, họ đều tập trung về bệnh viện Dân Khánh. Minh chứng rõ ràng nhất là cậu, trước khi sự cố xảy ra chưa tới một tiếng đồng hồ, cậu đã cùng Chủ nhiệm Mao chuyển viện đến bệnh viện Dân Khánh. Những người bỏ mạng mà có trường hợp tương tự như cậu lên đến 17 người. Chủ nhiệm Mao trong sự cố này không hề chịu phải một thương tích nào. Cũng vậy, có rất nhiều người, dù đang ở ngay trong hiện trường của vụ cháy nổ, ấy vậy mà vẫn không hề bị thương tổn chút nào.”
Nam Cung Diệu dựa người đến, chạm vào màn hình, đổi qua một danh sách khác cho tôi xem, chính là những người may mắn mà anh ta vừa nói.
Anh ta ngồi xuống trở lại, tiếp tục nói: “Tình huống cụ thể của những người tử vong chúng tôi vẫn chưa rõ, nhưng hoàn toàn có thể đoán định được, tất cả đều đã bị ảnh hưởng bởi cái thứ mới đó, và những người có liên hệ với nó… Có nghĩa là…”
Tay tôi run lên, nhìn qua Nam Cung Diệu.
“Đây là một đợt thanh trừng. Không phải là hành vi thanh trừng xuất phát từ nhu cầu muốn diệt khẩu của cái thứ mới đó, mà là ‘nó’… đang thanh trừng.” Nam Cung Diệu chỉ tay lên trên trời.
Tay tôi buông lỏng, chiếc điện thoại rớt xuống tấm chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.