Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 976: Kinh khủng (12)




Tôi nhắm mắt làm ngơ với sự hỗn loạn ở xung quanh.
Tạm thời chỉ muốn làm Úc Xuyên Phong sống lại nhanh một chút.
Chuyện này có thể sẽ bị người khác nhận ra điều khác thường…
Vậy thì, chú ý một chút về phạm vi sử dụng năng lực, chỉ cần làm sao cho vết thương chí mạng của Úc Xuyên Phong được thuyên giảm, đảo ngược về tới khi bị thương nhẹ...
Trên thế giới này có rất nhiều kì tích. Chuyện của Úc Xuyên Phong cùng lắm là trở thành một bản tin ngắn khiến người ta đọc xong rồi quên trên báo, trên tivi hoặc là trên mạng mà thôi.
Tôi đang nghĩ những điều này, đột nhiên cảm thấy thân thể ở dưới tay mình có chút gì đó không đúng.
Úc Xuyên Phong đang trợn mắt, không nhìn vào tôi, cũng không phải là nhìn thẳng về phía trước không có mục tiêu. Con ngươi của cậu ta dịch chuyển tới sát khóe mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó phía sau người tôi.
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng có thứ gì đó kề sát.
Mùi tanh tưởi, hơi thở thối rữa, buồn nôn…
Con ma đó!
Tôi bất chợt quay đầu lại.
Cha của Úc Xuyên Phong đang lắc la lắc lư đi tới.
Con mắt ở trên cái đầu đó không nhìn Úc Xuyên Phong, mà là đang nhìn tôi.
“A... A...” Cái đầu đó phát ra tiếng kêu không rõ ý nghĩa, đôi mắt trợn to thành một hình tròn vo, con ngươi màu đen được tròng trắng bao xung quanh.
Tôi nghe thấy tiếng xe hơi, cảm nhận được vô số cái đèn xe dường như đều đang chiếu lên người tôi.
Tay của tôi bị túm chặt lấy.
Vừa cúi đầu, tôi nhìn thấy Úc Xuyên Phong.
Lồng ngực của Úc Xuyên Phong đang nhúc nhích, xương cốt đâm xuyên qua da, giống như là hoa bắt mồi nở ra vậy.
Mắt của Úc Xuyên Phong trợn trắng lên, có con sâu màu đen nhỏ bé cắn thủng mắt của cậu ta rồi bắn ra ngoài.
Tôi vung tay của Úc Xuyên Phong ra, nhảy bật cả người lên.
“Bắt được mày rồi... Bắt được mày rồi....”
Ở sau lưng, cái đầu đó mang giọng điệu run rẩy nói.
“Mày trưởng thành rồi à... Đúng rồi, người cũng hẳn nên trưởng thành rồi...”
Trong lòng tôi sinh ra cảm giác ớn lạnh. Trong nháy mắt, tôi dường như nhìn thấy thi thể Tiểu Bạch được cái áo dài màu trắng bọc lại, dường như nhìn thấy nó biến thành con quái vật hung ác bổ nhào vào tôi.
Không đúng! Đây đều là ảo giác!
Tôi nên cứu Úc Xuyên Phong, giết chết cái thứ đó!
Tôi lắc lắc đầu, thế nhưng Úc Xuyên Phong mà tôi nhìn thấy trong tầm mắt đã mất đi hình dạng con người.
Cậu ta đã biến thành quái vật dị dạng, trong cơ thể còn có càng nhiều quái vật chui ra hơn.
Trên cả con đường bỗng nhiên đông nghịt những chiếc xe đang đậu, những người tài xế đó xuống xe, ai cũng có hình dạng quái dị.
Tôi hít vào một hơi dài, nhịp tim và hơi thở đều trở nên không thể khống chế.
Tôi nghĩ tới một khả năng, xoay người nhìn về phía cái đầu đó.
Cái đầu giống như một quả bóng bơm hơi vậy, chỉ còn lại hai con mắt hình tròn là vẫn giống như trước.
Tôi nhận thấy được là cái thứ này đang nhanh chóng tiêu hao sức mạnh của mình. Cái thứ mà tôi nhìn thấy có lẽ chỉ là trò phá rối của nó.
Tôi không do dự nữa, lao tới đưa tay về phía cái đầu như quả bóng hơi kia.
Cảm giác khi chạm vào thứ đó giống như chạm vào nội tạng của loài cá vậy, ướt nhẹp nhầy nhụa, vô cùng buồn nôn.
Hai con mắt đó lộ ra qua kẽ tay của tôi, vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hung dữ muốn sử dụng năng lực, muốn thấy cái thứ này tan thành mây khói, nhưng lại nghe thấy “bụp” một tiếng, cái đầu đó nổ tung ngay trong lòng bàn tay của tôi, giống như một quả bóng bay bị bể.
Những mảnh vỡ màu xám rơi xuống đất, liền biến mất rất nhanh.
Không phải là năng lực của tôi, đây không phải là do năng lực của tôi phá hủy nó.
Chết tiệt! Nó chạy mất rồi!
Tôi chửi một tiếng, tránh khỏi cánh tay của cha Úc Xuyên Phong thò tới.
Sau lưng tôi truyền tới tiếng thét chói tai của cậu thiếu niên.
Tôi xoay người lại, nhìn thấy Úc Xuyên Phong.
Một Úc Xuyên Phong khác, một Úc Xuyên Phong đang lơ lửng trên mặt đất.
Úc Xuyên Phong lộ vẻ khó tin nhìn thi thể của mình trên mặt đất, rồi lại nhìn ra xung quanh.
“Úc Xuyên Phong!” Tôi gọi to một tiếng.
Úc Xuyên Phong hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Đừng sợ, không sao đâu, rất nhanh sẽ không sao nữa...” Tôi an ủi một câu, “Anh sẽ khôi phục lại tất cả mọi thứ ngay lập tức, chỉ cần cho anh một chút thời gian...”
“Anh Lâm... Anh cũng… chết rồi sao?” Úc Xuyên Phong lẩm bẩm hỏi.
“Không, anh chưa có chết, cậu cũng sẽ không chết.” Tôi kéo Úc Xuyên Phong một cái, giúp cậu ta tránh khỏi một con quái vật nhào tới từ bên cạnh.
Mẹ kiếp! Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Năng lực của con ma đó đã mạnh tới mức này rồi sao?
Ở đây không còn một người bình thường nào nữa sao?
Tôi muốn dẫn theo Úc Xuyên Phong tránh khỏi những con quái vật này. Tôi có thể kéo cậu ta bay lên.
Nhưng mà thi thể của Úc Xuyên Phong vẫn còn ở dưới đất.
Nếu muốn để cậu ta sống tiếp, thì có lẽ tôi phải sử dụng năng lực lên thi thể của cậu ta.
“Anh Lâm...”
Vào lúc tôi đang sứt đầu mẻ trán, thì tôi nghe thấy giọng nói lí nhí của Úc Xuyên Phong.
“Không sao đâu, rất nhanh liền...” Tôi đang muốn bảo đảm với Úc Xuyên Phong.
“Em nhìn thấy rồi... Em cũng đã nhìn thấy trên người mình... Em cũng đã từng ăn những thứ đó... Chúng ta đều từng ăn...” Úc Xuyên Phong nhẹ giọng lặp lại.
Tôi nhìn về phía cậu thiếu niên ở bên cạnh.
Cậu ta lật tay túm chặt lấy bả vai của tôi, trên khuôn mặt đang ngẩng lên hở ra một nụ cười cực lớn: “Chúng ta đều từng ăn. Chúng ta vốn nên ăn những thứ đó. Cứ sống như thế này không phải cũng rất tốt hay sao?”
Nụ cười của cậu ta càng ngày càng lớn, khóe miệng kéo tới tận mang tai, lộ ra hai hàm răng cửa và răng hàm ở nơi sâu nhất.
“Cứ sống như thế này cũng rất tốt mà.”
Úc Xuyên Phong lặp lại một lần nữa, hai mắt trợn to.
Đôi mắt đó đen trắng rõ ràng, con ngươi là một màu đen tuyền.
Tôi chỉ cảm thấy cái thứ đang bám vào tôi này là một loại quái vật kì lạ chưa biết tên nào đó, không phải loài người, cũng không phải hồn ma. Trên người nó có mang theo âm khí tanh hôi, khi nói chuyện thì nước bọt màu xanh chảy xuống từ cái miệng nứt toác.
Miệng của nó không nhúc nhích, âm thanh truyền ra từ trong khoang miệng.
“Cứ sống như thế này đi, không có ai bị làm hại, mọi người đều rất vui vẻ, mọi người cứ vậy sống qua ngày. Nếu như tôi không nhìn thấy thì sẽ sống một cuộc đời bình thường. Như thế này không tốt sao? Đúng không, anh Lâm? Vô tri, vô giác, nhưng lại hạnh phúc cả đời...”
Úc Xuyên Phong nói, hai tay đều chụp chặt bả vai tôi: “Tới chung đi, anh Lâm, anh cũng có thể mà.”
“Không! Cậu chỉ là bị khống chế...” Tôi không thể nào tin tưởng kiểu nói bậy này.
Những lời con ma này nói, chỉ khiến lửa giận trong lòng tôi lại bùng cháy lên.
Cái chết của Tiểu Bạch, bi kịch của Úc Xuyên Phong... Mẹ kiếp cái “vô tri vô giác”, cái thứ này rõ ràng là một loại quái vật tà ác nào đó!
Cơ thể tôi đột nhiên trở nên nóng hổi, dường như có thứ gì đó toát ra từ trong lỗ chân lông.
Tôi túm chặt Úc Xuyên Phong, giác quan của tôi và nó liên hệ với nhau, còn có thêm càng nhiều người hơn…
Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy rất nhiều ý thức mơ hồ hỗn loạn.
Năng lực của tôi bị lôi kéo, trôi đi trong một loại không gian khó miêu tả nổi, xuyên qua thân thể từng người một.
Chuyện này giống như thân thể của chính tôi đột nhiên xảy ra sự thay đổi vậy, dường như tôi đã hoàn toàn mất đi hình dạng cố định, biến thành một một luồng năng lượng, biến thành cơn gió, biến thành không khí...
Tôi có thể chạm vào được linh hồn của người khác, linh hồn của người khác cũng có thể chạm vào tôi.
Tất cả mọi thứ đều đang nghịch chuyển thời gian, đang đảo ngược lại.
Có lẽ sắp dừng lại ở mốc thời gian chính xác, dừng lại ở mốc thời gian chính xác đó, thời gian khi tất cả đều bình thường…
Chờ chút, tôi không cảm nhận được con ma đó!
Con ma đó đã trốn rồi, nó…
Đầu của tôi bỗng nhiên đau nhói, cơ thể cũng trở nên nặng nề. Cảnh vật trước mắt biến thành một vùng màu sắc sặc sỡ, vẫn đang di chuyển nhanh chóng.
Cơ thể tôi nghiêng một cái, trượt thẳng xuống phía dưới.
Điều này khiến tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, mới phát hiện mình bị trượt xuống từ trên cái ghế sofa trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.