Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 971: Kinh khủng (7)




Úc Xuyên Phong và mẹ cậu ta tan rã trong không vui, hai mẹ con đều đang tức giận, lại đều cảm thấy tủi thân.
Tôi nhìn thấy Úc Xuyên Phong nằm bò ra giường, lật qua lật lại cái máy bay mô hình đặt trên cái tủ ở đầu giường mình; cũng nhìn thấy mẹ của Úc Xuyên Phong ngồi trên ghế sofa, tay chống lên trán, đau lòng rơi nước mắt.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Cha của Úc Xuyên Phong trở về, sắc mặt cơ hồ trắng như tờ giấy.
“Anh về rồi à.” Mẹ của Úc Xuyên Phong lau nước mắt, hỏi thăm một câu, mệt mỏi đứng dậy muốn đi rót nước, “Vừa nãy em nấu nước, có lẽ nguội rồi… Bận suốt một ngày một đêm…”
Tôi linh cảm có chuyện xảy ra, liền xuyên qua cửa phòng, nhìn Úc Xuyên Phong. Cậu ta nằm trên giường, xé một cuốn sách bài tập, gấp rất nhiều máy bay giấy, ném khắp phòng. Xem ra, cậu ta tạm thời không có chuyện gì.
Tôi vội vàng ra phòng khách nhìn cặp vợ chồng đó.
Bọn họ đang ở trong nhà bếp.
Mẹ của Úc Xuyên Phong không rót nước, bên cạnh cánh tay là bình nước và ly thủy tinh.
Sắc mặt của cha Úc Xuyên Phong vẫn nhợt nhạt.
Anh ta thấp giọng, gần như là đang thì thầm.
Tôi chỉ đành tiến qua đó, ghé sát tai vào nghe.
“… Bà lão, bà lão ở lầu một, em… em có biết không?”
“Vâng?” Mẹ của Úc Xuyên Phong không hiểu gì cả.
Trong lòng tôi hồi hộp.
“Bà ấy đi rồi… Bà lão, đi rồi… Bọn anh… Cái hôm mà anh đưa Phong Phong tới nhà Trịnh Vỹ…” Người đàn ông lo âu, trên trán toát ra mồ hôi hột.
Người phụ nữ lại vẫn không hiểu gì, có chút kinh ngạc và hơi ngậm ngùi: “Bà lão mất rồi sao? Ôi, con người bà ấy tốt như vậy… Nhưng mà cũng đã chín mươi hay tám mươi mấy tuổi rồi đúng không? Đây là tang vui mà. Con trai bà ấy…”
Người đàn ông nắm chặt lấy cánh tay của vợ mình: “Bọn anh đã nhìn thấy! Không, không phải là bọn anh, mà là Phong Phong! Hôm đó Phong Phong đã nhìn thấy bà lão!”
Người phụ nữ sững sờ.
“Bà ấy chết rồi, Phong Phong nhìn thấy bà ấy. Em đã hiểu chưa hả?” Người đàn ông nhấn mạnh.
“Liệu có phải… nhận nhầm không?” Người phụ nữ hoảng hốt nói, khóe miệng giật giật, “Anh đừng có đùa với em mấy chuyện này. Con trai chính là do anh chiều hư. Có phải anh muốn kiếm cớ cho nó không? Cái cớ này cũng quá vớ vẩn...”
Tay của người đàn ông liên tục bóp chặt lại, người phụ nữ dần lộ ra vẻ đau đớn.
“Anh không nhìn thấy, chỉ có Phong Phong thấy. Lúc anh đi lấy xe, anh nhìn thấy nó đang nói chuyện, nhưng bên cạnh không có ai cả. Sau khi nó lên xe, kể là nói chuyện với bà lão đó. Nó không có chuyện gì để làm hay sao mà lại lừa anh về chuyện này? Anh lừa em làm gì chứ?!” Giọng nói của người đàn ông hơi lớn hơn một chút.
Vẻ mặt của người phụ nữ không còn chút máu, trở nên trắng nhợt.
“Ông xã, ý anh là, con trai chúng ta… con trai chúng ta… trúng tà rồi sao?”
Giọng nói run rẩy, dường như là hỏi một câu mà chính mình cũng thấy nghi ngờ.
Người đàn ông không trả lời.
Người phụ nữ lẩm bẩm một mình: “Ngày tháng bị sai đúng không? Là bị sai đúng không? Chắc chắn, người Phong Phong nhìn thấy chắc chắn là lúc đang còn sống…”
“Ngày hôm đó đưa tang.” Cha của Úc Xuyên Phong cứng ngắc quăng ra một câu, “Trước đó thì ở bệnh viện hai ngày. Cái hôm anh đi công tác đó, thì đã đưa tang, đưa tang thẳng từ bệnh viện.”
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói chuyện cả.
Ngọn nguồn sự việc mà bọn họ tìm ra có lẽ không sai, nhưng kết luận rút ra thì lại sai bét nhè.
Tôi rất bó tay, hiện giờ bản thân không thể làm được gì cả, không có cách nào giải thích chân tướng sự việc cho bọn họ.
Tôi bỗng nghĩ tới Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu cũng bị phát hiện không bình thường khi còn thơ ấu. Năng lực của anh ta cùng lắm là khiến người nhà chán ghét, chắc hẳn anh ta vốn cũng không phản ứng quá mạnh mẽ. Quan trọng nhất là năng lực của anh ta không phải lúc nào cũng ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của anh ta.
Úc Xuyên Phong thì khác. Trong số người thân của cậu ta, đã có một nhà bị con ma đó khống chế, chỉ biết làm ra thức ăn có vấn đề. Hiện giờ, cha cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ cậu ta bị trúng tà. Sau này, cậu ta liệu sẽ gặp phải chuyện gì đây?
Không, không phải “sau này”, mà là trong thời gian chưa tới mười hai tiếng đồng hồ tiếp theo, sẽ xảy ra chuyện gì?
Trong lòng tôi trùng xuống.
“Hay là, vái lạy… Đưa nó đi vái lạy…” Mẹ của Úc Xuyên Phong đưa ra một đề nghị, “Đi vái lạy bà lão. Con người bà lão vốn rất tốt bụng…”
“Phong Phong đã hứa với người ta là khi chúng ta đi công tác về, sẽ mua đặc sản cho người ta.” Vẻ mặt của ba Úc Xuyên Phong trở nên tái mét.
“Vậy… đặc sản, anh đã mua đặc sản về chưa?” Mẹ của Úc Xuyên Phong vội vàng hỏi.
“Sao có thể chứ?” Người đàn ông buông tay ra, gãi gãi đầu mình.
“Tới cửa hàng, tới cửa hàng xem thử đi. Mua trên mạng thì không kịp… Tới cửa hàng xem thử đi, cả siêu thị nữa. Mua chút đặc sản, mua nhiều một chút. Những thứ mà bà lão có thể ăn... Xôi, không, không được, không được... Đặc sản... Thịt muối được không, cả mận nữa, là đặc sản đúng không? Có lẽ có nhập về từ vùng khác...” Người phụ nữ hoảng loạn muốn đi lấy ví tiền.
Người đàn ông giữ chặt chị ta: “Em đừng cuống lên, anh đi mua, em ở lại trong nhà trông coi Phong Phong. Đừng lo, không sao đâu. Rõ ràng là... bà lão rất tốt bụng, chắc chắn không sao đâu. Cũng chưa chắc là do nguyên nhân này, có thể là thời kì nổi loạn của nó, thời nổi loạn khi dậy thì đó, những chuyên gia giáo dục chẳng phải cũng nói là giai đoạn này, những thiếu niên thường như vậy hay sao.”
Người phụ nữ gật đầu hoảng loạn.
Hai người dần bình tĩnh lại.
Cha của Úc Xuyên Phong lại đi ra ngoài.
Mẹ của Úc Xuyên Phong không thể nào yên tâm nổi.
Tôi nhìn thấy cửa phòng ngủ của Úc Xuyên Phong mở ra, cậu thiếu niên còn chưa mang dép, đi chân đất vội vàng chạy ra, nhìn một vòng rồi tức giận nói: “Mẹ thực sự kêu cha đi tìm người ta sao? Bọn họ không làm gì cả, con mới gặp bọn họ vào hôm qua, mẹ muốn con phải nói mấy lần đây!”
Tiếng gào có chút non nớt của cậu ta, khi đối diện với vẻ mặt của mẹ mình liền ngừng lại.
“Phong… Phong Phong à, con… con ngồi xuống trước đi, mẹ có chuyện, có chuyện muốn nói với con...” Người phụ nữ vẫy vẫy tay, kêu Úc Xuyên Phong ngồi xuống ghế sofa.
Úc Xuyên Phong nghi ngờ ngồi xuống.
“Con, con có nhớ bà lão ở lầu một không?” Mẹ của Úc Xuyên Phong nói úp úp mở mở, sau khi nhìn thấy Úc Xuyên Phong gật đầu, chị ta mở to miệng, không thể nói tiếp được nữa.
“Là bà ấy biết con...” Úc Xuyên Phong cắn cắn môi, “Con về rồi, tới chào hỏi bà ấy một chút vậy.”
Người phụ nữ vội túm chặt lấy tay của Úc Xuyên Phong, nói vội vã: “Không được, không được!”
Úc Xuyên Phong nghi hoặc nhìn về phía mẹ mình.
Nhịp tim của tôi bất chợt đập nhanh hơn.
Người phụ nữ cố sức nắm chặt tay của Úc Xuyên Phong.
“Mẹ.” Úc Xuyên Phong giãy dụa một chút.
“Bà ấy chết rồi!” Người phụ nữ đột nhiên hét lớn một tiếng.
Động tác của Úc Xuyên Phong ngừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Bà ấy chết rồi... Cái hôm mà cha con đưa con tới nhà chú đó, hôm đó đưa tang... Bà ấy...” Người phụ nữ nói năng lộn xộn.
Úc Xuyên Phong trợn to mắt.
“Phong Phong, Phong Phong à... Con đừng sợ. Cha con đi mua đồ rồi, đợi lát nữa chúng ta đi thăm bà ấy. Con đừng sợ. Không sao đâu.” Người phụ nữ ôm chặt lấy con trai mình, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt của Úc Xuyên Phong vô cùng ngẩn ngơ. Cảm xúc của cậu ta cũng trở nên trống rỗng, dường như là bị cái tin tức này làm kích động tới nỗi ngây ngốc.
Úc Xuyên Phong mãi không có hành động nào, khiến người phụ nữ bị dọa sợ, vỗ vỗ mặt và gọi tên cậu ta.
“Mẹ à... Bà lão, chết rồi sao? Vậy người con gặp hôm đó là...” Úc Xuyên Phong run rẩy.
“Đừng sợ, không sao đâu. Đợi lát nữa chúng ta đi vái lạy thì không sao nữa.” Người phụ nữ nói nhỏ nhẹ, cẩn thận dè dặt nhìn con trai.
Úc Xuyên Phong lặng im.
“Không sao đâu mà, Phong Phong, không sao đâu.” Người phụ nữ ôm chặt lấy con trai rồi đung đưa, giống như đang dỗ dành con nít vậy.
Cha của Úc Xuyên Phong thở hồng hộc trở về, trên tay là hai cái túi, một cái là túi trong siêu thị, cái còn lại thì có màu đen, nhìn có vẻ giống như túi đựng rác, trong túi có một góc lồi ra.
Khi anh ta đi qua người tôi, tôi nhìn thấy bó nhang và giấy tiền vàng mã bên trong túi.
“Được rồi, mua xong rồi. Chúng ta xuống dưới thăm viếng đi.” Yết hầu của cha Úc Xuyên Phong di động một chút, nói với giọng khàn khàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.