Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 97: Đuổi người




Đội trưởng Vạn im bặt không nhắc tới cuộc đối thoại lần trước giữa chúng tôi. Đối với những yêu cầu mà những người bình thường nghe qua cảm thấy khó tin cũng không nói hai lời, tự động sắp xếp cho chúng tôi vào trong phòng giam.
Có viên cảnh sát dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát chúng tôi. Trần Hiểu Khâu bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, còn tôi thì cảm thấy toàn thân bị trói buộc không tự tại.
Đội trưởng Vạn vỗ vỗ vào bả vai viên cảnh sát, nhìn thấy người liền nói: “Người ta muốn trải nghiệm cuộc sống, các cậu đừng bận tâm nhiều.”
Viên cảnh sát nhìn vào ánh mắt của chúng tôi càng giống như đang nhìn mấy tên thần kinh vậy.
Đội trưởng Vạn dẫn chúng tôi vào trong phòng giam, cũng không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Tôi và Trần Hiểu Khâu được xếp ngồi trên một chiếc giường thô sơ, nhìn đối diện vào một chiếc giường khác.
“Vậy cứ ở chỗ này?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi gật đầu.
Thời gian tử vong của cô gái bán dâm đó là 4 giờ sáng. Tôi xem đồng hồ thì thời gian vẫn còn sớm.
“Có muốn nằm nghỉ một lát không?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu, “Tôi ngồi sang một bên.”
Trong phòng giam có một bộ bàn ghế cũ đã bị tróc sơn, xiêu vẹo đến không ra hình thù, nhưng ngồi một người chắc hẳn không thành vấn đề.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu, “Không cần đâu.”
Đây là lần thứ hai tôi ở riêng cùng Trần Hiểu Khâu, cũng không biết nên nói những gì nên hai người vẫn duy trì sự im lặng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi cứ ngây người ra nhìn chiếc giường trống đó. Đột nhiên, vai của tôi chùn xuống, quay đầu lại phát hiện Trần Hiểu Khâu đã ngủ rồi. Cơ thể tôi có chút cứng nhắc, cố gắng dịch chuyển một chút đề phòng Trần Hiểu Khâu bị trượt xuống. Mũi tôi có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Trần Hiểu Khâu, không phải nước hoa mà là thứ mùi khoan khoái nhẹ nhàng của sữa tắm và dầu gội, có chút giống với hương hoa. Tôi cũng không phải kiểu chưa từng bị người khác dựa vào mình để ngủ, dẫu sao cũng có một cô em gái nhỏ, khi tôi còn nhỏ cũng từng bồng em, ru cho em ngủ. Nhưng Trần Hiểu Khâu và em gái tôi hoàn toàn khác nhau.
Tôi chầm chậm chìa tay ra đỡ lấy vai của Trần Hiểu Khâu, ôm lấy lưng cô ấy rồi từ từ đặt cô ấy nằm lên giường.
Phòng giam bây giờ không nhốt người, cũng không có nhu yếu phẩm, trên giường chỉ có một lớp nệm mỏng manh, cũng không hề có mền gối gì. Bây giờ mới tháng chín, thời tiết vẫn chưa chuyển lạnh, tôi cũng không có áo khoác ngoài để đắp cho Trần Hiểu Khâu.
Tôi nhìn cái chân của Trần Hiểu Khâu vẫn còn thõng xuống đất cảm giác có chút do dự. Với tư thế này Trần Hiểu Khâu nhất định sẽ ngủ không thoải mái, nhưng nếu phải bồng cô ấy nằm gọn trên giường thì lại có phần hơi thân mật.
Tôi lặng lẽ nói câu xin lỗi với Trần Hiểu Khâu rồi đặt cô ấy nằm như vậy.
Qua 4 giờ sáng, hồn ma của cô gái bán dâm đó vẫn chưa xuất hiện. Tôi thở dài một hơi, lại chờ thêm nửa tiếng, một chút âm khí cũng không cảm nhận được, tôi hoàn toàn yên tâm rồi.
Tôi nhẹ nhàng lay Trần Hiểu Khâu thức dậy.
Trần Hiểu Khâu mơ mơ màng màng chớp mắt một hồi mới tỉnh táo trở lại, chống tay đỡ người ngồi dậy.
“Em đã ngủ à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
“Ừm. Sắp 5 giờ rồi, một chút động tĩnh cũng không có.” Tôi giải thích tình hình với Trần Hiểu Khâu.
“Ơ, như vậy thì đã kiểm chứng được suy đoán của em.” Trần Hiểu Khâu điềm tĩnh nói, dụi dụi mắt rồi vận động cơ vai và lưng.
“Thật ngại quá, đã đặt em nằm như vậy.” Tôi đỏ mặt xin lỗi.
“Không cần để ý. Nếu anh bồng em nằm lên giường thì không phải là anh rồi.” Trần Hiểu Khâu cười cười nói.
Tôi ngớ ra, “Cái gì?”
“Quách Ngọc Khiết nói anh rất cổ hủ, có lần cô ấy uống say được anh cõng về nhà, đến chiếc giày anh cũng không cởi ra cho cô ấy.” Trần Hiểu Khâu tiếp tục nói.
Mặt tôi càng đỏ hơn.
Sự kiện đó tôi vẫn còn nhớ. Lúc Quách Ngọc Khiết tỉnh lại còn nghi ngờ không biết có phải tôi cố ý muốn để cô ấy giặt ga giường cho tôi không. Trời đất có mắt, tôi tuyệt đối chưa từng nghĩ tới chuyện đó! Nếu không phải vì mẹ và em gái của tôi đã đi du lịch thì lúc đó không đời nào tôi để Quách Ngọc Khiết ngủ như vậy cả đêm. Có điều, nếu họ ở nhà thì sẽ không có giường trống, cho nên tôi cũng cũng sẽ không đưa Quách Ngọc Khiết về nhà.
“Vậy chúng ta đi thôi. Đi ăn sáng, sau đó trở về. Hôm nay anh nghỉ phép để lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho cuộc chiến tối nay.” Trần Hiểu Khâu lên kế hoạch.
“Tôi phải nằm mơ giữa ban ngày sao?” Tôi hỏi.
“Vậy phải xem tình trạng của anh. Nếu có tinh thần thì hãy giết chết Sở Nhuận đi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu nghi ngờ, “Em khơi mào chuyện này không có ý đồ gì đen tối đó chứ?”
“Tại sao phải có ý đồ đen tối? Ông ta không phải là người mà là quỷ, hơn nữa còn là ác quỷ giết người.”
“Như vậy cũng khiến con người không thoải mái.” Tôi thở dài.
Đội trưởng Vạn cười híp mắt đưa chúng tôi ra khỏi trại tạm giam, lúc chia tay còn đột ngột hỏi: “Không sao rồi chứ?”
Tôi lặng im.
Trần Hiểu Khâu trả lời: “Có lẽ vậy.”
Nụ cười của đội trưởng Vạn vụt tắt, có chút thất vọng khua khua tay xoay người trở về trại tạm giam.
Ăn sáng xong tôi không về nhà mà đến Thanh Diệp kể về kế hoạch.
Bên trong Thanh Diệp vẫn yên lặng như xưa, không có chút phản ứng nào.
“Tôi tạm ở nhờ chỗ này một ngày, ngủ trên gường của anh Diệp Thanh không có vấn đề gì chứ?” Tôi căng thẳng hỏi.
Chiếc giường nhìn vào rõ ràng là có người đang dùng đó, nhất định chính là giường của Diệp Thanh.
Không có ai phản hồi, tôi liền đi về hướng phòng ngủ bên trong, phủi lớp bụi bám lâu ngày trên chiếc gối nằm, sắp xếp lại xong, đúng lúc vừa nằm xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng “cốc cốc”. Tôi giật mình nhìn về hướng phát ra âm thanh đó, là bức tường bên cạnh.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ vẫn cứ tiếp tục, không giống mật mã Morse, ngược lại nó giống như tiếng thúc giục trong lúc đang bực mình hay sốt ruột. Từ vị trí đó cho thấy, tôi có thể tưởng tượng được người đàn ông đó đang dựa vào tường buông thõng cánh tay, chỉ xoay cổ tay và dùng ngón tay gõ lên bức tường.
Tôi cẩn thận đứng dậy lùi về sau một bước, rời xa chiếc giường mà mình đã cực khổ dọn dẹp, lúc đó tiếng khua gõ mới dừng lại. Tôi khóc không thành tiếng. Diệp Thanh không cho phép tôi ngủ à. Không cho thì thôi vậy, sao lại không nói sớm chứ? Tôi phủi bụi cả ngày trời, cũng ho sặc sụa chứ ít gì.
“Vậy… sô pha được chứ?” Tôi nhìn nhìn bốn chiếc giường gỗ nhẵn bóng khác, lưỡng lự một hồi rồi lựa chọn ghế sô pha.
Diệp Thanh không phát ra tiếng động nữa.
Tôi thở dài một cái rồi bước ra phòng khách.
Tuy không có rèm cửa sổ nhưng môi trường lờ mờ bên trong Thanh Diệp rất thích hợp để nghỉ ngơi. Sô pha cũng vừa đủ lớn.
Tôi vừa nằm xuống thì cánh cửa Phòng Nghiên cứu bất ngờ mở ra, trên cửa phát ra âm thanh “cốc cốc cốc”.
Trong lòng tôi lo lắng, “Có phải bây giờ không muốn tôi ngủ nghỉ ở đây chăng, hay là buổi tối muốn nằm mơ cũng không thể đến?”
Tiếng gõ “cốc” dừng lại, im lặng vài giây rồi tiếp tục gõ hai cái.
Tim tôi như đập loạn nhịp, cẩn thận cân nhắc.
Thanh Diệp không muốn tôi ở lại lâu như vậy, hay là không muốn tôi nằm mộng ở đây?
Cũng phải nói lại, dù đã mấy lần tiếp xúc với hồn ma nhưng người của Thanh Diệp và ông Vương đều chưa từng bước vào giấc mơcủa tôi. Ông Vương có thể là vì nương theo hình thái của người sống mà hành động, cho nên không cách nào báo mộng được, còn người của Thanh Diệp thì sao? Là không muốn báo mộng ư?
Tiếng “cốc” lại vang lên, thúc giục tôi rời khỏi.
Tôi bất lực, chỉ có thể ra khỏi Phòng Nghiên cứu, cánh cửa Phòng Nghiên cứu đóng sầm lại sau lưng tôi, suýt chút nữa đập vào gáy của tôi.
Phòng Nghiên cứu không thể nán lại, tôi đành tìm một khách sạn thuê phòng, chìm vào giấc ngủ trong sự lo sợ.
Ban ngày tôi đều không nằm mơ được nên báo bình an với bọn Tí Còi, rồi nói với cha mẹ hôm nay qua đêm ở nhà Gã Béo, sau đó thì chờ cho đến tối.
Trăng ngang đỉnh đầu, nhịp tim của tôi đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, đem dây thừng đã mua từ trưa quấn tới quấn lui mấy vòng, nghĩ ra rất nhiều ý tưởng rồi mới nằm xuống giường. Dường như trong khoảnh khắc đó tôi đã nhập vào mộng cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.