Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 969: Kinh khủng (5)




Cảnh mộng nhảy qua mấy tiếng đồng hồ.
Cơn say khiến Úc Xuyên Phong rất đau đớn. Nơi mà cậu ta ngủ nguyên một đêm cũng không thoải mái gì, là ngủ trên sàn nhà của một căn phòng cho thuê, không có đệm, nằm chung với một đám người say bí tỉ.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên người bọn họ mấy tiếng đồng hồ thì bọn họ mới tỉnh dậy.
Ánh nắng chói chang khiến những kẻ say rượu đều lật người, che mắt lại theo bản năng.
Úc Xuyên Phong uống cũng không nhiều cho lắm, ít nhất thì cũng không cần phải đi vệ sinh gấp.
Một gã đàn ông sau khi tỉnh dậy, đi vào trong phòng vệ sinh liền không thấy đâu nữa.
Tôi tới ngó thử thì phát hiện gã ta nằm bò trong chính bãi nước tiểu của mình, lại ngủ tiếp.
Người phụ nữ nhìn thấy tối hôm qua không có ở trong phòng.
Qua thêm một hai tiếng đồng hồ nữa, những người mơ mơ màng màng này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Úc Xuyên Phong nằm trên sàn nhà, đang ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trên trần nhà có vết loang lổ, giống như lớp sơn bị tróc, lại giống như bị hun khói, còn có thể là do sau khi lầu trên bị rỉ nước để lại vết ố dơ bẩn.
Gã đàn ông đầu đinh chửi đổng rồi từ dưới đất bò dậy, bước qua mấy người đang nằm ngủ như chết, đi vào phòng vệ sinh. Ngay sau đó trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng chửi và tiếng quát gọi của gã ta.
Ý thức của mấy tên này dần dần tỉnh lại.
Có người phát hiện ra Úc Xuyên Phong, kêu lên kinh ngạc.
“Mẹ kiếp mày là ai hả?”
“Anh Nam, con trai anh à?”
“Tào lao! Chị dâu chịu sinh con cho anh ấy sao?”
“Mày là ai hả nhóc con?”
“Ăn trộm sao?”
Úc Xuyên Phong có chút quẫn bách.
Tiếng mở cửa đã giải vây cho cậu ta.
Người phụ nữ tôi nhìn thấy tối hôm qua bước vào, đôi giày cao gót đạp thẳng lên đùi của một gã đàn ông đang cản đường.
Tiếng kêu thảm thiết khiến hai người ở trong phòng vệ sinh chạy ra.
Gã đàn ông đầu đinh nhìn người phụ nữ một cách nịnh nọt, rồi tiếp đó trừng mắt lên chỉ vào Úc Xuyên Phong: “Thằng nhóc này là ai?”
“Anh không quen nó sao anh Nam?”
“Tao đã nói không thể nào là con trai của anh Nam mà.”
“Là ăn trộm đó! Ăn trộm!”
Người phụ nữ đang xách đồ đi vào. Cô ta vứt đồ ăn lên bàn, quay đầu gào lên: “Đây là thằng nhóc mấy người lôi về! Tối hôm qua các người uống say, lôi theo thằng nhóc này, còn nhét bia cho nó! Các người đúng là giỏi mà! Bản lĩnh lớn nhỉ!”
Người phụ nữ vơ lấy đồ ăn mua về, dường như là rau cải, vung cái túi bảo vệ môi trường lên rồi đập mạnh xuống mấy gã đàn ông đang nằm trên sàn nhà.
Mấy gã đàn ông đó chạy bán sống bán chết.
Người phụ nữ đi vào trong phòng vệ sinh, phát ra một tiếng gào thét khủng khiếp: “Ai tiểu ra đây hả? Ai tiểu thì vào liếm sạch cho tôi!”
Úc Xuyên Phong co rúm người lại, tìm kiếm cặp sách của mình trong phòng nhưng không thấy, có chút không biết nên làm thế nào.
Tôi không cảm thấy những người này là kẻ xấu. Ít nhất thì bọn họ không có ý đồ xấu với Úc Xuyên Phong.
Chắc chắn là có chút ngu đần, nhưng tấm lòng thì cũng rất rộng rãi.
Trò cười này kéo dài mười mấy phút, mấy gã đàn ông đó bị ép cầm giẻ lau, cây lau nhà, bắt đầu tổng vệ sinh.
Người phụ nữ kéo Úc Xuyên Phong ngồi xuống cái ghế sofa chật hẹp, ra lệnh cho gã đàn ông đầu đinh đi vào phòng trong lấy cặp sách của Úc Xuyên Phong ra.
Úc Xuyên Phong liền vội ôm chặt lấy cặp của mình.
Người phụ nữ ngồi vắt chân, phất tay đuổi gã đàn ông đầu đinh đi, nói với Úc Xuyên Phong: “Này nhóc, bỏ nhà đi à?”
Úc Xuyên Phong cúi đầu xuống, không trả lời.
“Mấy tên không có não đó dẫn nhóc đi uống rượu. Hiện giờ chuyện này có chút phiền phức. Thế này vậy, nhóc gọi điện cho cha mẹ nhóc, bọn chị đưa nhóc về nhà, chuyện này kết thúc ở đây. Nhóc nói với cha mẹ nhóc, là sáng sớm hôm nay nhóc được mấy người tốt bụng bọn chị nhặt được. Ừ, như vậy đấy.” Người phụ nữ vỗ đùi, dường như là đã ra quyết định.
Úc Xuyên Phong không lên tiếng.
Gã đàn ông đầu đinh nói: “Em bị ngu à? Người ta bỏ nhà đi, em còn muốn đưa nó trở về sao?”
“Không đưa nó về thì anh nuôi nó chắc?”
“Đưa tới đồn công an đi.”
“Đưa tới đồn công an thì anh giải thích kiểu gì? Bắt cóc trẻ con à?”
“Bắt cóc gì chứ? Cứ theo như lời em, nói là nhặt được là xong!”
“Tìm cha mẹ nó, nói không chừng người ta sẽ cho một ít tiền cảm ơn…” Một gã đàn ông nói chen vào.
“Đúng nhỉ!” Gã đàn ông đầu đinh búng ngón tay.
Người phụ nữ mắng chửi: “Các người còn muốn lừa tiền người ta để đi uống rượu hả?”
“Chuyện này sao lại gọi là lừa chứ…” Gã đàn ông đầu đinh biện bạch một cách yếu đuối.
Úc Xuyên Phong bỗng lên tiếng: “Các anh chị đưa em về đi, em cam đoan sẽ không nói với người khác về các anh chị.”
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Úc Xuyên Phong.
Úc Xuyên Phong cắn môi: “Em vốn dĩ muốn về nhà…”
“Thế mày chạy ra ngoài làm gì hả, nhóc con?” Gã đàn ông đầu đinh vứt cây lau nhà ra, dựa vào phía sau ghế sofa.
Úc Xuyên Phong nghĩ ngợi một chút: “Cha mẹ đi công tác, em sống trong nhà người thân, sau dó…”
Tôi có thể cảm thấy được là cậu ta muốn nói dối, nhưng lại tạm thời nghẹn lời.
Gã đàn ông đầu đinh thì đã gật mạnh đầu: “Hiểu mà, hiểu mà. Nhà người thân đó ngược đãi nhóc đúng không? Nhìn khuôn mặt hốc hác của nhóc này.” Gã ta nhéo nhéo hai má của Úc Xuyên Phong một cách thô lỗ.
Mặt của Úc Xuyên Phong bị nhéo nhìn có chút buồn cười.
Người phụ nữ hất tay của gã đàn ông ra: “Vậy người thân của nhóc thì sao?”
Úc Xuyên Phong “ặc” một hồi lâu, không nói gì.
“Thôi được rồi. Ăn cơm xong, chị sẽ đưa nhóc về nhà của nhóc. Sau khi tới nơi, nhóc phải gọi điện cho cha mẹ nhóc đó.” Người phụ nữ lại vỗ đùi ra quyết định.
“Sắp ăn cơm sao?” Gã đàn ông đầu đinh hỏi.
Người phụ nữ chỉ chỉ cây lau nhà, nhìn mấy gã đàn ông lại bắt đầu tiếp tục im lặng dọn dẹp, mới hài lòng đi xuống nhà bếp.
Úc Xuyên Phong căng thẳng nhìn chằm chằm vào nhà bếp.
Có một gã đàn ông tới gần nói: “Nhóc con, đừng lo, tay nghề nấu ăn của chị dâu rất tuyệt đấy.”
“Đúng thế, đúng thế.” Một người khác nuốt nước miếng.
Người phụ nữ rất tháo vát, một lúc sau, nhà bếp liền tỏa ra mùi thơm.
Tôi bay tới nhà bếp, nhìn người phụ nữ nấu ăn.
Những thức ăn qua tay của người phụ nữ không hề xảy ra biến đổi gì.
Những món ăn thường ngày đơn giản rất nhanh liền được làm xong.
Gã đàn ông nhìn nhìn thức ăn, hỏi một cách khó hiểu: “Trong nhà hết ớt rồi sao?”
“Ớt ớt ớt, anh muốn bị trĩ à?!” Thái độ của người phụ nữ không tốt.
Tự nhiên bị chửi một trận, gã đàn ông đầu đinh vò đầu, có chút đành chịu đi ra ngoài.
Người phụ nữ xoay người trở lại nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một hũ ớt xay.
“Có ớt mà! Sao không bỏ vào trong đồ ăn vậy?” Một gã đàn ông khác hỏi.
Người phụ nữ quăng một cái bát tới trước mặt gã ta: “Chấm mà ăn. Chỉ có cậu muốn ăn cay thôi.”
“Em cũng muốn!” Ở bên cạnh có người giơ tay.
Trên bàn ăn ồn ào.
Người phụ nữ gọi Úc Xuyên Phong, xới cơm cho cậu ta, lại ngăn cản hành động khui bia của mấy gã đàn ông đó.
Úc Xuyên Phong đứng ngồi không yên.
“Chị dâu, chị tới tháng à? Nên hôm nay thay đổi tính nết không ăn cay hả?”
“Tới tháng thì có liên quan gì đến chuyện ăn cay vậy?”
Người phụ nữ liền vung đũa quất lên tay hai gã đàn ông đang nói chuyện, khiến bọn họ đau tới nỗi la oai oái.
Quay đầu lại, cô ta cứng nhắc nói với Úc Xuyên Phong: “Nhóc ăn cơm đi, nhìn làm cái gì?”
Úc Xuyên Phong vội vàng cầm đũa lên, và một miếng cơm.
Người phụ nữ gắp thức ăn cho cậu ta: “Ăn thử xem. Không thích thì nhè ra.”
Úc Xuyên Phong nhét miếng thịt người phụ nữ gắp cho cậu ta vào trong miệng.
Tôi đột nhiên cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Úc Xuyên Phong.
Cậu ta nheo mắt lại, cơ thể có chút run rẩy, nhai thức ăn một cách ngấu nghiến.
“Thằng nhóc này quả thực là bị ngược đãi nhỉ?”
“Chắc chắn rồi. Hiện giờ ấy hả, lòng người khác xưa mà.”
“Ồ, cậu còn biết văn vẻ cơ à?”
“Còn phải nói!”
“Mấy người câm miệng!” Người phụ nữ quát mắng một tiếng, rồi lại nhìn về phía Úc Xuyên Phong, giọng điệu vẫn cứng nhắc, “Không ai cướp của nhóc đâu, ăn từ từ thôi.”
Đôi đũa đang định gắp cái đùi gà của gã đàn ông đầu đinh bị người phụ nữ gạt ra, cô ta gắp cái đùi gà cho Úc Xuyên Phong, rồi lại múc canh cho cậu ta.
Mấy gã đàn ông đó không có một ai đứng đắn, cười hi hi ha ha.
Bàn ăn rất náo nhiệt.
Cái bụng và trái tim của Úc Xuyên Phong đều thấy rất ấm áp.
Trái tim tôi thì lại bất chợt cảm thấy nặng nề hơn, đứng lặng im bên cạnh Úc Xuyên Phong.
Đợi đến khi ăn xong bữa cơm này, người phụ nữ ra lệnh cho bốn gã đàn ông đó dọn dẹp rửa bát, kêu gã đàn ông đầu đinh cùng đưa Úc Xuyên Phong về nhà.
“Này, gọi điện thoại cho cha mẹ nhóc đi.” Gã đàn ông đầu đinh đưa điện thoại của mình cho Úc Xuyên Phong.
Úc Xuyên Phong chần chừ nhận lấy điện thoại, nhỏ giọng nói cám ơn.
Cậu ta bị người phụ nữ đẩy lên chiếc xe bán tải cũ kĩ.
Chiếc xe bán tải nổ máy, vang lên tiếng tạch bạch bạch bạch, khi xe chạy cũng rất lắc lư.
Điện thoại của gã đàn ông thì không có vấn đề này, rất nhanh sau đó liền liên lạc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.