Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 95: Nằm mơ thêm lần nữa (3)




Bởi vì tôi sắp biết được chân tướng của Sở Nhuận nên phấn khởi không thôi. Công việc của ngày hôm ấy đều không quá để tâm. Thực ra, tôi có để tâm cũng chẳng có tác dụng gì. Đào Hải sống không thấy người, chết không thấy xác, có muốn điều tra, cũng chẳng có đường lần. Tôi luôn muốn tìm một ông thầy bói toán để bói xem Đào Hải đang ở đâu.
Tối ngày hôm ấy, tôi đi ngủ từ sớm. Sau khi chìm vào giấc ngủ, quả nhiên tôi đã nhìn đến phần tiếp theo của giấc mộng.
Tràng cảnh mới đồng dạng là ở phim trường, trong đó đại đa số mọi người vẫn là những người tôi đã từng thấy trong tràng cảnh khi gặp Chu Hướng Dương, chỉ là lần này, bầu không khí trong phim trường cực kì cổ quái. Sở Nhuận không còn là một đám không khí vô hình nữa, mà là một người thực sự tồn tại giống như những người khác trong phim trường, sắc mặt trắng nhợt, thần sắc u ám. Đôi mắt của ông ta không hề có thần thái, đờ đẫn nhìn vào cái màn hình.
Trước ống kính, hai diễn viên một nam một nữ đang tập luyện, diễn viên nữ cầm một sợi dây thừng trong tay, làm vài động tác trên cổ diễn viên nam. Hai người cũng coi như thoải mái, cười cười nói nói.
Tôi phát hiện Sở Nhuận không còn lồng tiếng cho những đồ vật xung quanh nữa, ông ta giống như một người bình thường, đột nhiên mất đi những hành động quỷ quái đó.
“Đạo diễn Sở, đều xong hết rồi.” Có người đi đến bên cạnh Sở Nhuận nói.
“Ờ, vậy bắt đầu quay đi.” Sở Nhuận quay đầu lại.
Lúc này tôi mới thấy, trên khuôn mặt của Sở Nhuận có một vết bầm đen thật lớn, xem ra là bị người ta đánh.
Cánh tay buông thõng bên cạnh người ông ta còn quấn băng vải, không biết là bị thương có nặng không. Vết thương như thế này, chắc hẳn là do Chu Hướng Dương gây ra nhỉ? Tôi suy đoán trong lòng.
Sau khi bấm máy, diễn viên nam và diễn viên nữ bắt đầu tranh cãi, diễn viên nam ngồi xuống, quay lưng về phía diễn viên nữ hút thuốc, diễn viên nữ sau khi trải qua một hồi đấu tranh nội tâm, đã cầm sợi dây thừng bên tay choàng vào cổ diễn viên nam. Vừa dùng sức vừa vật lộn, đã bắt đầu một cảnh mưu sát.
“Quay trúng phải cái micrô rồi.” Người bên cạnh Sở Nhuận nhắc nhở nói.
Sở Nhuận giống như người bị mộng du, nghe thấy lời nhắc nhở mới hô lên “cắt”, rồi nói “quay lại”.
Cả phim trường nhất thời lo lắng, có lẽ là nghĩ đến cảnh phim phải quay đi quay lại không ngừng của Chu Hướng Dương.
Người nhắc nhở Sở Nhuận cười giải thích một chút. Khiến người nhân viên phụ trách micrô vội vã nói lời xin lỗi.
Quay lại, lần này người diễn viên nữ buột miệng cười, làm gián đoạn tiến độ quay phim.
Lần quay lại thứ hai, tất cả đều thuận lợi, tiếp theo cần quay bổ sung một số cảnh đặc thù.
Sở Nhuận vẫn cứ như không tồn tại, chủ yếu đều do người bên cạnh ông ta chỉ đạo công việc của đoàn phim, người đó hình như là phó đạo diễn của Sở Nhuận.
“Bắt đầu quay.” Sở Nhuận thờ ơ nói.
Trên màn hình, là cảnh sợi dây thừng đang siết chặt vào cổ diễn viên nam, một cảnh đặc thù. Người diễn viên đó bị ngộp đến nỗi mặt đỏ lên, nhưng mà chỉ hai giây sau, cảnh quay đã kết thúc rồi.
Một nhóm người trong phim trường đều nói lời an ủi diễn viên nam vất vả, anh ta xua xua tay ý nói không sao, xoa xoa cổ, còn cười lên ha hả, khiến người ta có cảm giác là một người hiền lành đôn hậu.
“Phải quay lại lần nữa.” Phó đạo diễn đột nhiên lên tiếng, “Cảnh quay vừa rồi không ổn.”
Diễn viên nam ngờ vực đi đến trước màn hình, trong cảnh quay, cổ của anh ta có một vết ngấn mờ ở ngay phía dưới sợi dây thừng, chắc là do lúc quay toàn cảnh bị xước, tuy rằng hơi mờ, nhưng nhìn có vẻ rất nổi bật.
“Trang điểm lại chỗ này, quay thêm lần nữa.”
Phim trường lại trở nên bận rộn.
Ánh nhìn của Sở Nhuận rời khỏi màn hình, nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng đạo cụ kia.
Tôi thầm cảm thấy kì lạ. Tình hình được nghe kể bên phía Trần Hiểu Khâu là Sở Nhuận soi mói bới lông tìm vết, bộ phim này phải quay đi quay lại rất nhiều lần, quay nhiều đến nỗi xảy ra sự cố, nhưng Sở Nhuận rõ ràng là tư tưởng không tập trung, người trong đoàn làm phim cũng không hề chú tâm, có để xảy ra chút sai sót. Điều này cũng không khó giải thích, dẫu sao cũng xảy ra sự việc như của Chu Hướng Dương, Sở Nhuận còn bị đánh, khiến cho trong lòng mọi người hoang mang cũng là bình thường. Dù gì đi nữa, Sở Nhuận cũng không giống một người đam mê theo đuổi nghệ thuật.
Quay lại thêm lần nữa, lần này Sở Nhuận tự mình hô “Cắt”.
Trong lòng tôi hồi hộp lo lắng.
“Anh giãy dụa không đủ. Anh là một người đàn ông to khỏe mạnh mẽ, chắc chắn phải giãy dụa, không nên ngồi yên như vậy.” Sở Nhuận nói với người diễn viên.
“Cắt!”
“Không được, lần này anh giãy dụa hơi quá rồi trong màn hình đều loạn cả lên. Kiềm chế một chút, chỉ cần biểu hiện ra là đang giãy dụa là được rồi.”
“Cắt!”
“Anh diễn chính mình thành kẻ bại não sao? Phải giãy dụa! Mong muốn được sống sót! Hiểu không?”
Sở Nhuận bắt đầu có chút sốt ruột, dùng cánh tay bị thương vò vò mái tóc.
“Cắt!”
“Không đúng, không đúng! Anh có thể biểu hiện ra một chút mỹ cảm chứ! Anh vùng vẫy loạn lên như vậy, ai nhìn thấy cũng đều biết là đang diễn kịch! Cần phải có khí chất, cần phải khiến người xem cảm thấy hồi hộp!”
Diễn viên nam bị mắng chửi thậm tệ, cũng có chút bực bội, liền tranh cãi với Sở Nhuận mấy câu.
“Hi hi hi…..”
“Ha ha ha …..”
“Hê hê hê …..”
Sau lưng tôi toát ra mồ hôi lạnh, đột ngột nhìn về phía Sở Nhuận. Không đúng, không phải là Sở Nhuận đang lồng tiếng.
“Một lũ ngu ngốc.”
“Bọn chúng đều không biết đóng phim.”
“Đáng ra tôi phải quay được bộ phim hay hơn.”
“Để nó diễn đi.”
“Đúng thế, để nó diễn đi.”
Những âm thanh đó không phát ra từ cùng một hướng, lại đều rất quái dị, rõ ràng không phải là âm thanh của con người.
Tiếng la ó của Sở Nhuận im bặt, toát ra mồ hôi lạnh trên trán.
“Để nó diễn đi.”
“Để nó diễn đi.”
“Để tôi diễn đi.”
Sở Nhuận trừng mắt nhìn cái sợi dây thừng.
“Được rồi, đạo diễn Sở, quay thêm một lần đi. Lần này nhất định sẽ diễn tốt.” Phó đạo diễn hòa giải.
Diễn viên nam ôm cục tức trong lòng, đặt mông ngồi xuống, ném sợi dây thừng cho diễn viên nữ. Diễn viên nữ cũng có vẻ không kiên nhẫn, xoa xoa vết hằn trên tay, đón lấy sợi dây thừng.
Sở Nhuận không ngừng đổ mồ hôi, được phó đạo diễn dìu tới ngồi trên chiếc ghế dựa.
Phó đạo diễn làm thay phần việc của ông ta, hô bắt đầu bấm máy.
Sợi dây thừng siết lên cổ của diễn viên nam, dần dần siết chặt hơn.
“Siết chết gã!”
“Đúng, siết chết gã!”
“Ha ha, xem ta siết chết gã đây!”
Các loại đồ vật kêu la giống như phát cuồng vậy.
Lần này diễn viên nữ kéo dài thời gian, không ngừng kéo sợi dây thừng. Diễn viên nam tròng mắt trợn trắng, ngón tay vô lực chụp lấy sợi dây, hai chân đạp đạp.
“Lần này tốt hơn rất nhiều rồi.” Phó đạo diễn cười nói với Sở Nhuận.
Sở Nhuận đứng dậy một cái “xoạt”, xô đổ cái màn hình, mặt trắng bệch hô lớn “Dừng tay”.
Giống như là tỉnh mộng, lúc này những người trong phim trường mới tỉnh táo lại, nhận ra diễn viên nam đã ngất đi rồi. Hiện trường tức khắc trở nên hỗn loạn. Sở Nhuận đứng ngẩn ngơ, giống như là bị hút mất hồn phách, nhìn mọi người xung quanh vội vã cấp cứu diễn viên nam.
Những người đó và cảnh vật đều đang dần dần hóa thành hư vô.
Âm thanh mới đã xuất hiện rồi.
“Đều là do đạo diễn Sở liên tục bắt quay lại.”
“Đúng vậy, nói cái gì mà mỹ cảm, không biết là cần cái mỹ cảm gì.”
“Quay mấy mươi lần rồi, vậy nên mới xém chút hại chết người.”
“Là đạo diễn Sở sai.”
“Ông ta vốn dĩ không bình thường cho lắm.”
“Chuyện tình Chu Hướng Dương cũng là do ông ta làm.”
“Lỗi của Sở Nhuận.”
“Là do Sở Nhuận.”
“Đều là do lỗi của Sở Nhuận.”
Âm thanh dần trở thành tiếng ồn ào ầm ĩ.
Sở Nhuận ôm đầu, ngồi xổm trong bóng tối.
“Sở Nhuận, mày đã hại tao không nhẹ nha. Lần này lại còn hại người khác sao?” Giọng nói của Chu Hướng Dương xé tan bóng đêm.
Sở Nhuận bị xách lên, vùng vẫy vài cái không có sức lực.
“Mày chẳng phải nói cái gì mà giãy dụa, cái gì mà mỹ cảm sao? Mày thử giãy dụa cho tao xem đi. Ha ha ha...”
Cơ thể Sở Nhuận ngã trên mặt đất, bị những nắm đấm vô hình dùng sức đấm mạnh, thân thể co quắp, vừa run rẩy, vừa phát ra tiếng rên một cách yếu ớt.
“Tao đã từng nói là tao sẽ không tha cho mày, mỗi ngày đều phải đánh mày một lần! Tao sống không dễ chịu, thì mày cũng đừng mong sống thoải mái! Cha mẹ mày đang li hôn, đều bỏ mặc mày rồi đúng không? Không còn bọn họ, mày là cái thá gì trong làng giải trí? Tao muốn đánh mày thì đánh, không có ai có thể cứu được mày!”
Sở Nhuận đang ấp úng.
Tôi chú ý lắng nghe, rất lâu sau mới nghe được rõ ràng lời của Sở Nhuận xen giữa tiếng những nắm đấm đánh vào cơ thể.
Ông ta nói: “Giết tôi đi.”
Sở Nhuận có lẽ là đã nghe thấy những âm thanh không thể kiểm soát. Điểm khác thường mà ông ta đột nhiên thể hiện ra ở phim trường, sự yếu đuối vào giờ phút này của ông ta, đều không hề đơn giản như những gì người bên cạnh nhìn thấy được. Ông ta có lẽ thật sự bị điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.