Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 53: Hẻm nhỏ




Lúc đó Vương Huệ nghe thấy lời ông Vương nói, một người đã làm mẹ như cô cũng khóc òa lên. Ông Vương nhẹ nhàng an ủi lấy cô. Vương Huệ khuyên nhủ, kêu gào, cuối cùng do không chịu nổi nên chuyển sang mắng nhiếc, nhưng ông Vương vẫn giữ nguyên dáng vẻ dễ chịu và nói rằng bà Vương sắp trở về nấu cơm rồi. Vương Huệ không thể chịu đựng được, cô quỳ xuống xin ông Vương, kêu thêm con mình cũng đi khóc lóc van xin, ông Vương cuối cùng cũng đổi ý.
“Sau này khi nhắc tới mẹ tôi thì ông ấy tỏ ra không tình nguyện, tôi cũng không biết ông ấy đóng kịch trước mặt chúng tôi, cho rằng mẹ tôi mất tích hay đã thật sự tỉnh táo rồi.” Vương Huệ khóc không thành tiếng.
“Chúng tôi sẽ nói chuyện với ba cô, xem thử tình hình của ông ấy.” Trịnh Hân Hân nói, lại hỏi: “Ba cô là người như thế nào?”
“Rất thật thà, tính tình rất tốt, ông ấy chưa bao giờ đánh hay mắng tôi, rất thương yêu tôi. Bà nội tôi là người trọng nam khinh nữ, không thích tôi mà mẹ tôi, ông ấy bảo vệ chúng tôi thế là bị bà nội đánh cho.” Vương Huệ thở dài nói: “Tình cảm của ông ấy và mẹ tôi rất tốt, sau khi hai người quen nhau thì chưa bao giờ cãi nhau, đừng nói đến cãi nhau, ngay cả một lần nói nặng cũng chẳng có. Mỗi ánh mắt của mẹ tôi, ông ấy đều biết mẹ tôi có ý gì. Ông ấy chỉ cần giơ tay lên, mẹ tôi cũng biết ông ấy muốn làm gì.
Vương Huệ nghẹn ngào, “Tôi chưa hề nghĩ tới ba tôi lại có thể là một người cố chấp đến thế. Ông ấy đã nhận định rồi, cho rằng mẹ tôi nhất định sẽ trở lại.”
“Cô đừng đau lòng, chúng tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ ba cô.” Trịnh Hân Hân an ủi.
“Đúng vậy, Tiểu Huệ à cô phải giữ vững tinh thần, như vậy mới có thể đảm bảo ba của cô sẽ thoát được ra khỏi sự đau thương.” Hà Quyên rút khăn giấy đưa cho Vương Huệ.
Vương Huệ dùng sức gật đầu.
Chúng tôi hẹn nhau ngày mai sẽ đi đến nhà ông Vương, để cho Hà Quyên và Trịnh Hân Hân tiến hành công tác tâm lý cho ông Vương. Tôi và Quách Ngọc Khiết dĩ nhiên cũng sẽ đi cùng.
Trên đường đi tôi hỏi hai bác sĩ tâm lý nắm chắc được mấy phần thành công. Hôm qua bởi vì Vương Huệ nên hai người đều nói với dáng vẻ rất chắc chắn để cho Vương Huệ có thêm lòng tin, bây giờ khi nghe tôi hỏi, hai người đều lắc đầu.
“Vẫn chưa gặp được ông Vương, tôi cũng không rõ được. Có đôi khi người nhà không hiểu rõ được tình hình của người bệnh nên khi miêu tả sẽ có chút sai lệch.”
Đến nhà ông Vương, Vương Huệ mở cửa cho chúng tôi, mũi vẫn còn ửng đỏ.
Tôi vừa bước vào trong cánh cửa, bước chân chợt dừng lại, hình như cảm thấy được một điều bất thường.
“Chặn ở cửa làm gì?” Quách Ngọc Khiết đẩy tôi một cái.
Tôi lảo đảo bước vào, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống, chảy mồ hôi lạnh cả người, ngược lại đã làm tan biến đi cảm giác bất thường kia.
Vương Huệ vội vàng đỡ tôi, “Không sao chứ? Có bị té hay không?”
“Không có, không sao không sao.” Tôi cười cười, quay đầu trừng mắt nhìn Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết lè lưỡi, chắp tay xin lỗi tôi.
Ông Vương nhìn thấy chúng tôi, mở miệng ra hỏi: “Điều tra thế nào rồi? Đã tìm ra được vợ của tôi chưa?”
“Vẫn đang điều tra. Chú Vương đừng nóng vội, khi có tin tức chúng tôi sẽ thông báo ngay cho chú.” Quách Ngọc Khiết trả lời.
Hà Quyên và Trịnh Hân Hân vào nhà không vội lên tiếng, mà đánh giá một vòng căn nhà trước.
Trong phòng có rất nhiều vật dụng, giống như nhà của nhiều người già khác, không nỡ vứt gì đi hết thế là cái này giữ lại, cái kia để đó, càng tích càng nhiều. Căn nhà theo kiểu một phòng khách hai phòng ngủ, chỉ có một phòng đang đóng cửa, còn phòng khác đang mở, nhìn ra được là một căn phòng trống, trong phòng có chứa hành lý của Vương Huệ, chắc tối qua cô ấy đã ở trong căn phòng này.
Chắc là Hà Quyên và Trịnh Hân Hân muốn suy đoán ra tính cách của ông Vương thông qua tình trạng của căn nhà. Tôi cũng nhìn lướt qua căn nhà, tầm mắt dừng lại tại cánh cửa của căn phòng đang đóng kia.
Lần trước khi đến đây, cánh cửa đó hình như cũng đang đóng.
Người sống một mình rất khi đóng cửa trong nhà lại lắm, bởi vì họ chỉ ở một mình, không cần thiết phải đóng cửa bảo vệ sự riêng tư. Là do họ tới đây nên mới đóng nó lại sao?
Trịnh Hân Hân quan sát xong, liền quan tâm đến cuộc sống gần đây của ông Vương, thế là từ từ dẫn dắt chủ đề câu chuyện.
Tôi không tập trung nghe lắm, cứ cảm thấy căn phòng này cho tôi một cảm giác không thoái mái. Nghe nói sau khi người già đi sẽ tỏa ra một mùi hương cũ kỹ mà chỉ có người trẻ tuổi mới ngửi ra được, cũng không biết có thật hay không. Lần trước dường như không hề có loại cảm giác này. Tôi nhìn ông Vương. Dáng vẻ của ông Vương vẫn giống như trước đây, khi không nói đến bà Vương thì cười ha ha, nhưng vừa nói tới bà Vương thì như biến thành một đứa trẻ thích ăn vạ, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.
Trịnh Hân Hân và Hà Quyên đều cau mày, dường như có hơi khó xử.
“Các cậu đã tìm được nhóm người Thanh Diệp chưa?” Ông Vương đột nhiên hỏi tôi.
Tôi sửng sốt, lắc đầu, “Chưa, vẫn chưa tìm được họ.”
Ông Vương thất vọng, “Thế à.”
“Họ…” Tôi mở miệng, muốn hỏi rằng có thể họ đã chết rồi, nhưng ở trước mặt nhiều người thế này thì không tiện nói chút nào, “Nếu như tìm được họ, con nhất định sẽ nói với chú.”
“Thế thì hay quá!” Ông Vương cười lên, hé ra một hàm răng giả trắng tinh.
Ngồi cả nửa ngày, Hà Quyên và Trịnh Hân Hân có ý muốn cáo từ, thế là Vương Huệ tiễn chúng tôi về.
“Sao rồi?” Vương Huệ đóng cửa, nóng lòng hỏi hai người họ trên hành lang.
Hai người nhìn nhau, trao đổi ý kiến.
“Nhận định của chúng tôi là, ba của cô đã tỉnh táo nhận thức được chuyện của mẹ cô rồi.” Trịnh Hân Hân nói.
Vương Huệ thấy hơi mông lung, “Vậy bây giờ ông ấy…”
“Lý trí đã nhìn nhận rõ được hiện thực, nhưng trên về phương diện tình cảm thì lại không muốn thừa nhận, rất nhiều bệnh nhân mất đi người thân đều thế cả, nói một cách đơn giản là tự lừa gạt bản thân mình.” Trịnh Hân Hân thở dài.
“Tình hình này cần phải được chỉ dẫn tâm lý dài hạn. Tiểu Huệ cô đừng lo, ba của công không bị mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, ông ấy sẽ khỏi thôi.” Hà Quyên nói.
Vương Huệ thở phào, “Vậy phải làm phiền các chị rồi. Tôi… tôi không biết phải cảm ơn mọi người như thế nào.”
“Không cần khách sáo.”
Sau khi hai bác sĩ và Vương Huệ quyết định xong thời gian đến thăm lần sau, bốn người chúng tôi bèn rời đi.
Tôi hỏi hai người họ: “Việc chữa trị tâm lý thế này tốn bao lâu?”
Trịnh Hân Hân liếc nhìn tôi, “Yên tâm, sẽ có chuyển biến tốt trước khi công việc tháo dỡ của các anh bắt đầu.”
Tôi bị ánh mắt khinh bỉ của Trịnh Hân Hân và Quách Ngọc Khiết trừng lại, thật sự cảm thấy rất oan uổng. Tôi không hề có ý đó, việc thời gian chỉ là buột miệng hỏi thôi.
Hà Quyên lớn tuổi hơn chúng tôi, cười giải hòa: “Ông Vương có thể chóng khỏi, đều là chuyện tốt với tất cả mọi người chúng ta.
Đến cổng khu dân cư, cả đám chúng tôi chia thành hai hướng.
Quách Ngọc Khiết kéo tôi, tôi ngã vào người cô ấy, may mà lưng tôi dẻo dai, thắng kịp thời ngay lúc chỉ cách ngực của cô ấy vài cm. Nếu không lỡ ăn phải đậu hũ, cô ấy sẽ theo phản xạ hất tôi xuống đất, trực tiếp đi khám khoa xương khớp mất thôi, lời một lỗ mười… Đừng hỏi tôi sao tôi lại biết cô ấy sẽ có kiểu động tác theo phản xạ như vậy.
“Làm gì vậy?” Tôi xoa xoa cánh tay bị cô ấy kéo đến suýt trật khớp.
“Chúng ta đi một vòng con hẻm đó đi.” Vương Ngọc Khiết nói.
Tôi ngạc nhiên. “Cái gì?”
“Nói không chừng chúng ta có thể phát hiện được một vài manh mối đấy.” Quách Ngọc Khiết không hề có vẻ như đang nói đùa.
“Cảnh sát còn không phát hiện được gì, chúng ta có thể phát hiện ra được gì sao?”
Tôi không tin hai chúng tôi có thiên phú làm trinh thám, nhưng Quách Ngọc Khiết rất khăng khăng chuyện đi một vòng, thế là tôi đành đi theo.
Con hẻm nhỏ kia nằm giữa thôn 3 và 4 Công Nông, nối liền thôn 5 và thôn Sáu, và có tên là đường Cẩm Điền. Nhưng ngoài người dân của bốn khu dân cư trên, không ai sẽ đi qua nơi này. Đường Cẩm Điền rất hẹp, là đường một chiều, dù có ngồi ở đây hai ngày cũng sẽ chẳng thấy được một chiếc xe nào đi ngang qua. Hai bên đường là trung tâm hoạt động xã khu của thôn 3 và 4, đều được cho thuê cho việc mở các cửa hàng buôn bán nhỏ lẻ.
Hai năm trôi qua, bên đường được lắp một chiếc camera, ngoài ra thì chẳng có gì khác thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.