Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 49: Mã số 066 – Món tiền trời cho (4)




“Không có, khi ấy chúng tôi liên lạc với nhau không nhiều. Nửa năm sau khi cậu ấy phát tài mới tìm đến tôi. Các anh chắc có tìm hiểu qua, đúng vào lúc ấy, mẹ của cậu ấy qua đời.”
“Đúng vậy.”
“Vợ cậu ấy lúc ấy đã khống chế được bệnh tình, cậu ấy cũng trở nên yên tâm hơn, nhưng không ngờ mẹ mình lại đột nhiên qua đời. Tôi với cậu ấy đều cảm thán rằng thế sự vô thường. Sau đó tôi nghe nói việc làm ăn của cậu ấy càng ngày càng lớn, nhưng bên cạnh đó cũng có tin đồn kèm theo. Bạn bè người thân của cậu ấy lần lượt qua đời, có người nghi ngờ rằng có phải cậu ấy đã làm cái gì rồi hay không.”
“Làm chuyện gì?”
“Thì là làm phép, phong thủy gì đó, truyền đi rất hoang đường, nói rằng cậu ấy có bố trị một trận phong thủy trong xưởng, người bước vào đều bị ghi lại mạng, sau đó cứ qua một khoảng thời gian là có một người chết đi, biến thành ma, bị hút vào trong trận phong thủy phù hộ tài vận cho cậu ấy. Tóm lại là một vài thứ tầm phào nhảm nhí.”
“Loại tin đồn này có ngọn nguồn gì không?”
“Ngọn nguồn?”
“Như kẻ thù, đối thủ cạnh tranh cố ý làm ra để đánh bại anh ấy, hoặc thật sự có người nhìn thấy trận phong thủy kỳ lạ trong xưởng của anh ấy?”
“Làm sao có thể chứ? Chỉ là những lời đoán mò của người lúc đó thôi. Kiểu tin đồn nói chơi chứ không ai tin nó cả.”
“Tin đồn được truyền đi, nhưng không ai tin?”
“Đã cải cách mở cửa, việc “phá bỏ bốn cũ” (phá bỏ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ) diễn ra biết bao lâu rồi, làm gì có ai còn tin vào thứ này nữa cơ chứ?”
“Nhưng việc bạn bè người thân của anh Lâm liên tục chết đi là sự thật, không có ai thấy sợ hãi sao?” Xưởng của anh ấy có xuất hiện chuyện nhân viên từ chức không? Còn nữa bạn bè người thân của anh ấy có ai vì thế mà xa lánh anh ấy không?”
“Không… không có. Khi ấy, không có ai làm thế cả.”
“Anh Tôn, anh cũng không cảm thấy việc đó rất quái dị sao?”
“Tôi… tôi không cảm thấy như thế… tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng… a, anh vừa nói như vậy… những tin đồn kia đúng là có nguồn gốc thật. Khi đó Lâm Nhất Phàm mở xưởng, trong viện nghiên cứu có hai người bị cậu ấy kéo qua bên kia làm việc, lúc đó có Tiểu Ngô, tên là Ngô Dịch, cậu ta là người mở đầu nói những câu đó.”
“Ngô Dịch? Anh ta là người như thế nào?”
“Một người rất cầu tiến, ở quê thi đỗ đại học, vừa tốt nghiệp liền được đưa đến viện chúng tôi, sau đó làm hai năm rồi đi qua xưởng của Lâm Nhất Phàm. Cậu ta làm việc rất siêng năng, không ai nghĩ cậu ta lại có thể nói ra những lời như thế cả. Tin đồn này tôi cũng nghe được từ chỗ cậu ta. Khi đó cậu ta đã tìm được việc mới, phải rời thành phố Dân Khánh, nên trước khi đi đến viện chào tạm biệt.”
“Chỗ xưởng của anh Lâm cũng có những lời kiểu như thế, cũng là do cậu ta mở đầu sao?”
“Sau này tôi nghe nói là như thế đó. Có người chửi cậu ta thất đức, nhưng Lâm Nhất Phàm không để ý, còn nói giúp cậu ta. Tóm lại là không ai tin vào lời đồn đó cả.”
“Vậy lúc đầu anh nói anh Lâm đáng thương là ý nói việc vợ anh ấy ngã bệnh dẫn đến việc anh ấy bị ép kinh doanh sao?”
“Đúng vậy. Vợ cậu ấy mất vào năm 99, con trai thì mất trước đó. Tôi tham dự tang lễ, cả người cậu ấy đờ đẫn, không hề có chút tinh thần nào. Trước lúc cậu ấy chết, lợi nhuận của cái xưởng kia vẫn rất tốt, nhưng tôi lại thấy trạng thái của cậu ấy không ổn, tâm tư không hề đặt vào xưởng. Cậu ấy từng nói với tôi muốn đóng xưởng, trở về viện nghiên cứu, nhưng cái xưởng ấy càng làm càng lớn, người làm càng ngày càng nhiều, không thể nói đóng là đóng được, phải tìm một ông chủ mới, nhưng cũng không thể tìm được người tiếp tay trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được. Tôi nghe cậu ấy nói, năm 2000 cậu ấy đã bắt đầu làm chuyện này, mãi đến khi cậu ấy tự sát, vẫn không thể vứt cái gánh nặng đó đi được. Cái xưởng kia, khi ấy chính là gánh nặng của cậu ấy.”
“Thì ra là thế.”
“Cũng tức là, anh ấy vô tâm kinh doan, nhưng nhà xưởng vẫn đi lên không ngừng?”
“Vâng. Theo tôi, khi xưởng đã đạt đến quy mô đó rồi thì có người ông chủ như cậu ấy hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt hết. Không phải cổ đại có chuyện hoàng đế không thượng triều, thiên hạ vẫn thái bình hay sao?”
“Anh nói cũng rất có lý. Xin hỏi anh có cách thức liên lạc của Ngô Dịch không?”
“Không có. Cậu ta không nói chi tiết về chuyện đơn vị.”
“Vâng, hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Ngày 4/7/2010, liên lạc với Ngô Dịch. File ghi âm 06620100704.wav.
“Các anh muốn hỏi chuyện của Lâm xưởng trưởng?”
“Đúng vậy. Căn cứ vào tình hình chúng tôi thăm dò được, khi đó anh đã phát giác được trạng thái của anh Lâm không được ổn, hoặc là nói công xưởng anh Lâm mở không được ổn lắm?”
“Các anh… các anh muốn hỏi chuyện này?”
“Đúng vậy, chúng tôi là người của tạp chí “Quái Đàm Dị Văn”, rất có hứng thú với loại chuyện quái dị như thế này.”
“Ồ… “Quái Đàm Dị Văn”… chuyện này à, đúng là có thể xem như là chuyện quái dị mà các anh nói.”
“Có thể nói rõ hơn không?”
“Các anh làm bên tạp chí này, có từng gặp qua người đã mở mắt âm dương chưa?”
“Anh đã mở được mắt âm dương?”
“Tôi có thể nhìn thấy thứ đó. Nhưng đó là chuyện lúc bé. Quê của tôi ở vùng quê, kế bên là một ngọn núi lớn, tôi từng nhìn thấy ma quỷ trong núi. Ha ha, có thể các anh sẽ cảm thấy tôi đang chém gió, nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy, không phải hoa mắt nhìn nhầm, mà thật sự là đã từng nhìn thấy thứ đó.”
“Thật thần kỳ. Sau khi anh lớn lên vẫn còn năng lực đó chứ?”
“Hết rồi. Hình như sau khi lên cấp hai thì hết rồi. Lần cuối nhìn thấy là vào năm cuối tiểu học, lúc đó đó tôi cùng bọn nhóc trong thôn lên núi chơi, nhìn thấy ma ở nghĩa địa trên núi, là một người già trong thôn vừa mới được chôn cất xong.”
“Anh không thấy sợ với chuyện này?”
“Chúng không hại tôi thì sao tôi lại phải sợ chứ? Ma trên núi khi còn sống đều là những người trong thôn, còn những con quỷ kia, người trong thôn cũng có cúng cho nó, nên chúng nó không làm hại người trong thôn chúng tôi đâu.”
“Vậy công xưởng của anh Lâm thì sao?”
“… Nên lúc đó tôi mới thấy sợ. Haiz… Xunh quanh anh Lâm khi đó có rất nhiều người chết, tang lễ diễn ra không ngừng, nhưng những người đó lại không hề cảm giác được điều gì, ngay cả một câu kiểu như “sao lại có người chết rồi” cũng không thấy nói, dường như… dường như chỉ có mình tôi phát hiện ra có rất nhiều người đã chết, hơn nữa còn chết một cách liên tục. Tôi thật sự rất sợ, nên mới tìm việc mới, rời khỏi thành phố Dân Khánh.”
“Anh Lâm có phát hiện ra không?”
“Anh ấy có. Khi anh ấy tham gia tang lễ không phải theo kiểu đau lòng, mà là ngơ ngác và lo lắng. Sau đó sau khi tôi nói ra phát hiện của mình với mọi người thì Lâm xưởng trưởng đến tìm tôi. Anh ấy không hề cảnh cáo tôi không được nói bậy, mà chỉ hỏi tôi có phải tôi cũng phát hiện ra xung quanh anh ấy luôn có người qua đời hay không.”
“Cũng tức là, chỉ có anh và anh Lâm cảm giác được sự quái dị?”
“Đúng vậy, chỉ có chúng tôi cảm thấy điều đó. Khi tôi từ chức, Lâm xưởng trưởng còn cười. Anh ấy… tôi cảm thấy anh ấy như đang hy vọng người xung quanh mình đều rời đi hết.”
“Anh chỉ phát hiện ra việc người chết, chứ không phát hiện ra điều kỳ lạ nào khác sao? Còn lời đồn về bố cục phong thủy từ đâu mà có?”
“Cái đó không phải do tôi nói, tôi chỉ phát hiện ra được… tần suất chết người không được bình thường. Còn về lời đồn phong thủy có thể là do… Lâm xưởng trưởng tự tung ra.”
“Anh ấy muốn đuổi hết người trong xưởng đi?”
“Tôi nghĩ là như thế.”
“Anh ấy không thể trực tiếp đóng xưởng luôn sao?”
“Tốc độ mở rộng của xưởng quá nhanh, không chỉ những người trong xưởng, mà còn có rất nhiều nhà cung cấp, nhà tiêu thụ đều sống dựa vào xưởng. Nếu anh ấy đóng xưởng ngay thì sẽ có rất nhiều người phải ăn không khí. Nói khó nghe chút thì nếu làm thế có lẽ sẽ chết càng nhanh hơn, ảnh hưởng quá lớn mà.”
“Sau đó anh có nghe đến tin tức anh Lâm qua đời không?”
“Có nhìn thấy trên báo. Cũng khá buồn cười, anh ấy chết rồi thì mọi người mới phát hiện người thân bạn bè của anh ấy đều đã chết hết. Giống như bị ma che mắt ấy, trước lúc đó, không ai phát hiện được chuyện bất thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.