Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 320: Phá giải




Trong khoảnh khắc ấy, tôi liên tục nghe thấy từ xa vang vọng đến tiếng đồ đạc bị vụn vỡ “loảng xoảng, loảng xoảng”. Tôi quay đầu một cách vô thức về hướng đó, đó là hướng nhà của Đào Hải. Nói như thế thì âm thanh vỡ vụn kia chẳng lẽ là của cái Tụ Âm Bồn đang phủ kín căn nhà chăng? Cái bát vừa biến mất trong tay tôi…
Tôi nhớ đến những vấn đề linh thể mà đám người Thanh Diệp hay gặp phải, e là cái Tụ Âm Bồn ở chỗ ngôi nhà ấy cũng là một linh thể, còn cái mà tôi cầm lúc trước là một thực thể của nó.
Sắp xếp ổn thỏa suy nghĩ của mình, tôi chợt giật mình.
Tụ Âm Bồn biến mất thế Đào Chính đâu?
Đào Chính cho dù là vô hình hay là bị Tụ Âm Bồn nuốt mất, thì dù sao vẫn là có liên quan đến Tụ Âm Bồn. Nay cái bồn đã biến mất rồi, vậy thì Đào Chính là được “nôn” ra lại, hay cũng theo đó mà bị xóa sổ?
Tôi nôn nóng muốn đi xem thử thế nào, nhưng chợt đổi ý dòm xuống mấy cái thùng giấy. Tôi đã lấy cái nhau thai của Tiêu Thiên Tứ ra ngay tại chỗ này, tôi cũng từ cái thùng giấy kia mà lấy được cái Tụ Âm Bồn. Người của Thanh Diệp thu được nhau thai từ chỗ Vu Mộng còn chấp nhận được. Nhưng còn cái Tụ Âm Bồn thì họ làm sao tìm được? Mà tìm được rồi sao không xử lý đi, mà lại cứ để cho nó tồn tại mãi đến bây giờ? Vì không thể hay chưa tới lúc?
Đống suy nghĩ lan man kia vừa lóe lên, tôi liền có xung động muốn mò mẫm bên trong thùng giấy ấy một lượt nữa, xem xem nó còn chứa gì nữa không. Nhưng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của bàn thân, tôi nghĩ nên giải quyết vấn đề của bản thân trước mới đúng.
“Sự tò mò sẽ hại chết con mèo” - câu này quả thật cực kì chính xác. Tôi vội vàng nhắc nhở chính mình, từ trong phòng phóng ra ngoài.
Lúc đi ngang quang phòng làm việc, ánh mắt vừa xẹt qua, thân thể tôi vội vàng dừng gấp lại, xém chút nữa là té cắm đầu. Với tình trạng chỉ có ý thức như tôi, nếu mà té cắm đầu được thì cũng là một kỳ tích.
Tầm nhìn của tôi trong chớp mắt chuyển hướng hơn trăm độ, tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều trong hiện thực nữa. Chỗ giá hồ sơ và góc tường, phía trên cửa sổ, có một bóng người đang đứng đó. Nhìn từ dáng vẻ, người ấy đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tựa như đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, người ấy quay đầu nhìn lại. Tôi khá ngạc nhiên, kêu lên “Diệp Thanh!”
Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt, toàn bộ thân thể của anh ta đều đang trong bóng tối, ăn mặc thế nào cũng chẳng thấy, nhưng tôi có thể khẳng định đấy là Diệp Thanh. Trước nay luôn vậy, người mà đứng ở chỗ ấy thì hẳn là Diệp Thanh rồi. Hay nói cách khác, trong phòng nghiên cứu Thanh Diệp, người có hành động như ma quỷ thì chỉ có Diệp Thanh thôi.
Tôi di chuyển đến trước mặt của Diệp Thanh, kể tường tận ngọn ngành những gì đã trải qua, kể xong thấp thỏm hỏi: “Anh có thể nghe thấy tôi nói không? Diệp Thanh?”
Lần này người mà tôi bám lên không biết có phải Diệp Thanh không, chẳng may anh ta cũng giống như những con ma và người khác không nghe thấy tôi, không nhìn thấy tôi, vậy thì tôi không biết phải làm sao nữa.
Bóng người ấy hoàn toàn không chút phản ứng. Tôi lại nhìn không rõ bộ dạng của người ấy, cũng chẳng rõ người ấy đang ngán ngẩm, đang ngủ gục hay đang trầm tư về những lời tôi kể.
Tôi hét lên một tiếng: “Diệp Thanh?”
Người ấy vốn dĩ đang khoanh tay trước ngực, bấy giờ chợt đưa tay về phía tôi, tôi theo bản năng lùi lại.
Hành động chậm chạp ấy bỗng chốc trở nên nhanh như điện xẹt.
Tôi quay người trốn theo bản năng.
Động tác người ấy còn nhanh hơn, đưa hẳn cánh tay ra chặn đường trốn của tôi, còn theo đà vỗ cho một phát.
Bốp!
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp giật, tôi chẳng kịp suy nghĩ gì thì đã bị vỗ một phát vào trán. Vì chẳng có thân thể, cho nên không có lực cản, tôi thuận theo cái vỗ vừa rồi nhanh chóng lui về phía sau.
Đúng ra tôi phải va vào giá hồ sơ, nhưng ý thức lại đi xuyên qua luôn cửa của giá hồ sơ, không gặp trở ngại nào. Sau lưng chạm vào một vào sấp tài liệu, tựa như rơi vào nhà banh trong mấy khu vui chơi vậy, thân thể vùng vẫy không kiểm soát, và bị ngập trong đống hồ sơ.
Trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy người ấy từ góc nhà đi ra, đứng trước mặt tôi, rồi từ trên cao nhìn xuống tôi: “Ngốc nghếch! Sắp tới chớ có vào đây nữa.”
Đó là tiếng của Diệp Thanh.
Tuy tôi bị mắng nhưng tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang chuẩn bị bò dậy từ đống hồ sơ, oán giận cảnh mộng này tôi lại không thể làm chủ được, thì nghe thấy âm thanh “sột xoạt” thưa thớt trong đống hồ sơ ấy.
Cái tôi mò được không phải là giá hồ sơ cứng lạnh, cũng chẳng phải tập hồ sơ man mát, mà là chiếc giường ngủ êm ái ấm áp.
Về lại rồi!
Nhưng có điều khi nhìn thấy hồ sơ đầy cả giường thì… tôi há hốc mồm miệng. Diệp Thanh không những đánh tôi văng ra khỏi cảnh mộng, mà còn đưa đống hồ sơ này ra đây sao? Không phải, rõ ràng là chính tôi tông đống hồ sơ này văng ra đây. Lôi Cổ Mạch ra thì không tính, nhưng bây giờ lôi cả đống hồ sơ củaThanh Diệp ra thì thật là “dở khóc dở cười”. Nhưng dù sao cuối cùng cũng đã giải quyết được phiền phức trước đây.
Tâm trạng tôi thanh thản trở lại, chồm dậy thu thập gọn gàng đống hồ sơ đang nằm lung tung trên giường.
Cũng vì việc này mà tôi đánh răng rửa mặt trễ hơn thường ngày một chút. Cha mẹ tưởng tôi ngủ quên nên gõ cửa gọi tôi dậy. Ngay lúc ấy điện thoại reo, tôi vừa bắt máy vừa đi mở cửa.
“Ừ, Gã Béo, có chuyện gì... Hả?”
Trông thấy bộ dạng của tôi, mẹ tôi chỉ nói khẽ một câu: “Mẹ múc cháo lên rồi đấy.”
Tôi gật đầu lấy lệ, rồi nói với Gã Béo ở đầu dây bên kia: “Đến phòng làm việc rồi nói chuyện sau.”
Gã Béo lập tức hỏi tôi có phải đêm qua đã nằm mơ không, tôi cho cậu ta câu trả lời khẳng định.
Vội vàng xì xụp ăn cho xong bữa sáng rồi tôi lập tức đến phòng làm việc ngay.
Sở dĩ Gã Béo gọi điện thoại cho tôi là vì lúc cậu ta ăn sáng vào sáng nay thì thấy bản tin buổi sáng đưa tin. Mới sáng sớm mà tin ấy lại khá ghê rợn, báo rằng một công nhân vệ sinh công cộng phát hiện ra một thi thể, phía cảnh sát đang tiến hành điều tra. Nhân viên vệ sinh ấy rất có ý thức làm “tình báo”, trước khi báo cảnh sát còn chụp hình và quay phim lại, rồi liên hệ với thầy pháp. Tuy bản tin ấy khi được chiếu đã dùng biện pháp làm mờ để che lại, địa điểm phát hiện thi thể cũng không nói, nhưng Gã Béo nhìn ra dưới khoảng mờ ấy chính là Đào Chính.
“Một đống thình lình xuất hiện trên màn hình ti vi, cả mồm tào phớ đang ăn trong miệng tôi đều phun ra hết, hại tôi phải hỏi ông chủ có cần phải lau bàn lau ghế không?”
Gã Béo than vãn. Tôi thấy khó hiểu: “Một đống?”
“Đúng vậy đó.”
Gã Béo gật đầu.
Lẽ nào Tụ Âm Bồn tan biến, không mang theo lũ ma ấy mà lại “nôn” chúng ra? Mà như thế chẳng phiền phức lắm sao?
Tôi đem giấc mộng hôm qua kể lại, Gã Béo tò mò hỏi: “Chúng mãi mãi duy trì trạng thái một đống hỗn độn như thế à?”
“Không biết nữa. Nếu bên cạnh thi thể đã không còn cái Tụ Âm Bồn, vậy thì có khả năng đã theo thi thể đi luôn rồi quá.” Tôi đoán mò.
“Thế hai người có tính đi xem cái xác ấy thế nào không?” Quách Ngọc Khiết hỏi hai chúng tôi.
Gã Béo lắc đầu lia lịa, khiến các thớ thịt trên mặt rung lên.
Tôi cũng không muốn đi lắm, mà cho dù đi xem rồi thì tôi cũng không biết giải quyết thế nào.
“Để tôi hỏi thử Cổ Mạch vậy.”
Nếu Diệp Thanh đã thu lấy cái Tụ Âm Bồn, nói không chừng Cổ Mạch biết chút gì đó, có điều mấy lần trước vừa hỏi đến, anh ta cứ một mực tỏ ra không hề hay biết chút gì, cũng chẳng biết là thật hay giả nữa.
Tôi gọi điện qua, nghe thấy đầu dây bên kia của Cổ Mạch vẫn ồn ào như trước, lần này chắc là tiếng phim hành động. Tôi đem chuyện Tụ Âm Bồn kể lại cho anh ta, chưa kể đến thi thể của Đào Chính thì nghe thấy ở đầu bên kia một tiếng hét lớn, Cổ Mạch rất kích động: “Thê thảm đến vậy à?”
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Thê thảm gì cơ?”
“Nước bẩn chảy vào Tụ Âm Bồn đúng không? Đầy ngập hoàn toàn đúng không? Sau đó biến thành đồng tiền đúng không? Tụ Âm Bồn sau cùng biến mất đúng không?” Cổ Mạch liền hỏi liên tục một tràng.
Tôi hoang mang xác nhận.
“Thế cục của Diệp Thanh bị phá rồi đấy, Tụ Âm Bồn dùng nước bẩn phá hết cả rồi, vậy thì tiếp đó ống nước có thể được sửa xong rồi, sau đó…” Cổ Mạch đau khổ nói.
Tim tôi giật thót.
Nếu ống nước được sửa xong thì những cư dân ở thôn Sáu Công Nông trước đó cho dù có ý là muốn dọn trở về, hay là muốn cho thuê hoặc bán đi, thì những ý muốn đó đều có thể thực hiện được rồi. Và việc di dời cũng vẫn sẽ tiếp tục.
Tôi đột nhiên hiểu được ý câu nói kia của Diệp Thanh, “Diệp Thanh bảo tôi gần đây đừng vào đó…” không phải là trong cảnh mộng, mà là trong hiện thực.
Cổ Mạch lại cảm khái một hơi dài: “Cậu tốt nhất đừng qua bên ấy. Nếu cậu qua thì lại nhìn thấy con ma nào đó rồi nằm mơ, thế là xong!”
Tôi đối với chuyện này cũng hết cách, vì trong chuyện này tôi thật sự không thể khống chế được. Bây giờ nếu tôi tới làm loạn thôn Sáu Công Nông lên, sau đó ắt sẽ… nằm mơ tiếp. Vừa nghĩ tới tôi đã thấy đau đầu, quả thật là không thể đến thôn Sáu Công Nông tiếp rồi. Nhưng ngộ nhỡ Phòng Di dời có việc, tôi chẳng phải cũng không thể từ chối mãi được sao? Tiến độ của các tổ khác đã sắp xong, dự tính khoảng hai tuần nữa phải làm công tác điều tra về định hướng, thế thì lúc đó chắc chắn trốn không thoát được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.