Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 303: Mã số 037 - Chuyện hồn ma trong ngôi nhà cũ (1)




Bởi vì chuyện của Lư Mạn Ninh khiến tâm trạng của tôi có chút hoảng hốt. Lại vừa đúng là cuối tuần, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền đi đến khách sạn tìm Cổ Mạch.
Tôi biết anh ta sẽ không nói một câu an ủi nào cho ra hồn, nhưng so với bọn Tí Còi, Cổ Mạch là một chuyên gia xử lý không ít những chuyện kì bí, nhất định sẽ có một vài cách để có thể trở nên thành thục khi đối diện với những chuyện thế này.
Quả không sai, Cổ Mạch nghe tôi kể xong, cả điện thoại cũng chẳng để xuống, vừa lắc lư theo tiếng nhạc, vừa bâng quơ hỏi: “Vậy sao?” Đối với chuyện này, anh ta cảm thấy không đồng ý.
“Đáng lẽ anh phải gặp được những chuyện như thế này rồi chứ? Có ý tốt mà chẳng được báo đáp, trái lại còn bị hiểu lầm…” Tôi nói.
“Đâu chỉ riêng có ma mới vậy, con người không phải cũng như thế sao?” Tuổi thật của Cổ Mạch đã không còn nhỏ, dù có trừ bỏ đi 10 năm bị mất tích, cũng đủ chuẩn làm một ông chú thực thụ rồi – không phải kiểu chú mà mới 30 đã bị mấy em gái gọi bằng “chú” đâu. Ông chú này ngón tay rất linh hoạt, chơi game âm nhạc còn lợi hại hơn cả người trẻ tuổi. Tôi ghé mắt qua xem, cấp cao nhất, đánh giá: “Perfect“.
“Anh nói đúng!” Tôi thở dài một hơi, lòng vẫn cảm thấy hơi ấm ức.
Cổ Mạch chơi hết màn mới chịu bỏ điện thoại xuống, cử động thư giãn mấy ngón tay, bộ dạng cực kì chuyên nghiệp.
“Cứ coi như là bị chó cắn một cái đi, cậu cũng đã đánh chết nó rồi, không phải là xong chuyện rồi sao?”
Cổ Mạch nói xong, đứng dậy đi rót nước. Tôi tựa vào ghế sô pha, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, vẫn không cách nào quên được hình ảnh sau cùng của Lư Mạn Ninh bị lôi tuột vào trong vũng nước.
Bộ dạng ấy là…
Tuyệt vọng.
Từ việc bị bộ Kimono ám cho nên muốn tự sát để giải thoát, đến việc phát hiện cái chết của mình cũng không thể giái thoát được Chu Khải Uy, lại còn chính mắt nhìn thấy Chu Khải Uy nhảy lầu tự sát ngay trước mặt mình, tất cả đều đưa cô ta đến chỗ tuyệt vọng.
Vì cô ta biết, chính mình hại chết Chu Khải Uy.
Cổ Mạch ném lon nước vào tôi, trúng ngực nhói một phát.
“Cậu không phải nghĩ nhiều thế làm gì. Những chuyện như thế không có khả năng xảy ra trên người cậu đâu.” Cổ Mạch đột nhiên nói.
Tôi lơ đãng bật nắp lon nước, bị bọt nước có ga bắn ra dính đầy cả người. Cổ Mạch bật cười ha hả. Tôi đen mặt đứng dậy chạy vào nhà tắm lấy khăn lau.
“Này chú em!”
Cổ Mạch gọi, tôi chẳng buồn đáp.
“Gặp phải chuyện như thế mà không thấy thẹn với lương tâm là tốt rồi.” Cổ Mạch bình tĩnh nói.
Tay tôi dừng lại.
“Đừng có nghĩ rằng vỗn dĩ có thể làm được tốt hơn. Bởi vì cậu vĩnh viễn không thể làm tốt hơn được nữa.” Cổ Mạch nói tiếp.
Trong lòng tôi có chút xao động, quay đầu nhìn lại, Cổ Mạch đã cầm điện thoại lên lần nữa. Tôi nghĩ, cái ông chú không đứng đắn này trước đây chắc cũng từng đau khổ lắm đây.
Tôi đã xem qua quá khứ của anh ta. Khoảng thời gian vừa có được năng lực, anh ta đã trải qua không ít cảm xúc. Hiện nay được như thế, anh ta ắt hẳn đã từng trải rất nhiều. Mỗi cá nhân trong phòng nghiên cứu Thanh Diệp đại khái đều như vậy. Diệp Thanh và Lưu Miểu thì tôi đã biết rồi. Bạn bè thời thơ ấu của Diệp Thanh, cha mẹ của Lưu Miểu, đều mất tích hoặc chết trong những sự kiện kì bí.
Thầy thuốc không thể cứu hết tất cả bệnh nhân, cảnh sát không thể bắt hết mọi tên tội phạm. Trên thế giới, mỗi giây mỗi phút đều có người chết đi. Do nhìn không thấu đáo, hoặc chưa hề trải nghiệm qua, nên những người bình thường đều đang thanh thản mà sống.
Còn Cổ Mạch lại có thể nghe thấy tiếng của những người đã chết. Anh ta ắt hẳn đã trải qua nhiều khó khăn hơn bất kì một người nào trong đám người Thanh Diệp. Tôi bâng quơ hỏi:
“Anh ở đây… có nghe thấy gì không?”
Đôi bàn tay đang gõ bàn phím của Cổ Mạch chẳng hề dừng lại một giây, tiếng nhạc dạt dào sôi nổi, hòa cùng với giọng nói con gái ngọt ngào êm tai đang tràn ngập cả không gian khách sạn.
“Có chứ, nhưng mà âm thanh ở đây không nhiều, phần lớn thời gian khá là yên ắng.” Cổ Mạch dừng một chút nói, “Đáng sợ nhất chính là bệnh viện.”
Tôi im lặng chẳng nói gì thêm, phủi quần áo chuẩn bị ra về. Đầu Cổ Mạch chẳng thèm ngẩng lên, chỉ “ừ” một tiếng, biểu thị đã biết.
Tôi mở cửa, ngập ngừng vẫn chưa chịu bước đi, quay người lại hỏi Cổ Mạch: “Diệp Thanh từng nói ‘Người và ma không chung lối, ma không nên tồn tại ở dương gian’. Nhưng nếu loại ma mình gặp không phải là ác ma, thì có phải là tôi…”
Lúc ban đầu Lư Mạn Ninh đâu phải là ác ma, nhưng đến lúc tan biến hoàn toàn, cô ta nào biết mình đã khiến bao nhiêu người tìm đến cái chết rồi.
“Việc này không phải do tôi quyết định, mà chính cậu phải tự quyết. Cậu thấy mình nên làm gì thì cứ làm thế. Đời người như cơn gió thoảng, nghĩ nhiều mà làm gì chứ!”
Cổ Mạch vô tư trả lời, sau đó chửi đổng lên một câu vì để lỡ mất một nốt nhạc.
Mặc dù Cổ Mạch chưa ngẩng đầu lên, nhưng tôi vẫn gật đầu một cái, khép cửa rồi rời đi.
Thứ hai đi làm, tôi cũng đem chuyện này kể lại cho bọn Tí Còi nghe, tinh thần thì đã ổn hơn rất nhiều. Tôi nhờ Trần Hiểu Khâu giúp, để xin Trần Dật Hàm tra xem trong khoảng thời gian ấy, có bao nhiêu người tự sát. Vì không phải là án giết người nên tra cứu khá khó khăn. Mãi đến thứ 6, bên chỗ Trần Dật Hàm mới có được kết quả. Trần Hiểu Khâu thuật lại:
“Cả thảy 21 người chết, bao gồm tự sát và ngoài ý muốn. Trong khoảng 20 phút trước sau cái chết của Chu Khải Uy mà anh nhắc đến.”
Vì nguyên nhân dẫn đến cái chết không giống nhau, địa điểm cũng khác, lại không phải án giết người, nên nếu tôi không đề cập đến, chắc cũng không ai phát hiện sự “tình cờ” này.
Tôi chẳng nói gì thêm, tâm trạng vốn đã bình ổn, giờ bỗng rối rắm trở lại.
...
Mã số sự kiện: 037
Tên sự kiện: Chuyện hồn ma trong ngôi nhà cũ
Người ủy thác: Vương Ngạn, Vương Đồng, Vương Bân
Giới tính: Nam, Nữ, Nam
Tuổi: 49, 46, 42
Nghề nghiệp: nhân viên
Quan hệ gia đình: ba anh em, đều có gia đình
Địa chỉ liên hệ: phòng số XXX, số XXX, đường Tây Châu, thành phố Dân Khánh
Điện thoại: 187XXXXXXXX
Diễn biến sự kiện:
Ngày 7 tháng 9 năm 2006, người ủy thác lần đầu đến văn phòng. File ghi âm 03720060907.wav
“Xin chào anh chị. Như đã giới thiệu qua điện thoại, ba người là anh em?”
“Vâng, tôi là anh cả, còn đây là em gái và em trai tôi, Vương Bân nhỏ nhất.”
“Cả ba người cùng gặp chung một chuyện kì lạ gì sao?”
“Trong nhà bị ma ám! Cả ba người chúng tôi đã dọn khỏi đó từ lâu rồi. Nhà nhỏ, năm người ở thì chật quá. Cho nên chúng tôi ai có thể ở nội trú trong trường thì ở, và sau khi đi làm, ai dọn đi được thì dọn. Cha mẹ lúc trước vẫn luôn ở trong đó.”
“Lúc trước? Cha mẹ của ba người cũng đã dọn đi rồi sao?”
“Không phải, mẹ của chúng tôi qua đời vào năm 2004, cha chúng tôi cũng đi theo bà cách đây hơn ba tháng.”
“Ồ, vậy trong căn nhà đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Để em tôi kể đi, chuyện này nó là người rõ nhất.”
“Là anh Vương Bân phải không?”
“Vâng… Vào cuối tháng 5 đầu tháng 6 cách đây ba tháng, tôi nhận được điện thoại của hội Cư ủy, nói rằng cha chúng tôi mất rồi. Vì sống một mình lúc về già, nên ông đặt luôn suất ăn dành cho người cao tuổi trong hội, ngày ba bữa đều có người mang đến. Người đưa cơm trưa hôm ấy gõ cửa hoài mà không thấy ai lên tiếng, bèn báo công an. Họ phá cửa vào nhà, thấy cha tôi đã chết trước đó một khoảng thời gian rồi. Chết già thôi, tuổi ông đã cao, thêm cái bệnh tật đầy người…”
“Ai mà biết được có phải chết già không?”
“Vương Đồng, ý chị là sao?”
“Nếu là chết già, thì sao có ma được?”
“Hai người thôi đi!”
“Anh làm bộ dáng này cho ai xem vậy anh cả? Chẳng phải từ lâu anh đã không cần gia đình này nữa à?”
“Ba anh chị, xin bình tĩnh một chút. Để anh Bân nói tiếp đã. Nếu sau đó có ý kiến gì không giống, anh Vương Ngạn và chị Vương Đồng có thể lại nói với chúng tôi sau.”
“Cha của tôi quả thực là chết già mà. Cảnh sát và bệnh viện đều đưa ra bằng chứng cả rồi. Tôi vội vã chạy về… à, tôi đang công tác ở Thủ Đô, khi nhận tin liền nhờ bên hội Cư ủy chăm coi dùm trước. Khi tôi về tới đã là buổi sáng ngày thứ hai, tôi lập tức tìm người bên dịch vụ tang lễ trọn gói giúp tôi thay quần áo cho cha, sắm sửa đầy đủ các thứ như áo mền tẩm liệm, nhang đèn vàng mã, di ảnh cũng lo xong. Bận rộn suốt một ngày, tối tôi trải đệm ra ngủ trên sàn. Nhà kiểu một phòng khách hai phòng ngủ, rộng chỉ hơn 40 mét vuông, bố cục cũng không được tốt lắm, diện tích sử dụng trong phòng rất hẹp, có chút tiếng động gì đều có thể nghe thấy, cộng thêm hướng nhà cũng không đẹp. Tối đó tôi ngủ trong phòng nhỏ, có hơi lạnh một chút, trong cơn mơ mơ màng màng, sau đó liền cảm thấy ấm áp, cho nên ngủ một mạch tới sáng luôn. Khi tôi thức dậy, vừa mở mắt liền thấy… trên người tôi… trên người tôi… là chăn liệm của cha tôi đang đắp lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.