Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 299: Lư mạn ninh (5)




Tôi ngập trong nước, nhưng vì đang ở cảnh trong mơ nên không phải chịu chút nỗi đau đớn nào của việc bị chìm vào trong nước.
Tôi không nhìn rõ được thứ gì đang kéo tay tôi. Theo lý mà nói thì đúng ra phải là Lư Mạn Ninh, nhưng tôi cảm thấy không phải cô ta.
Lực từ cánh tay ấy rất lớn, móng tay như vuốt nhọn muốn bấm nát cánh tay tôi, cảm giác bỏng rát như lửa đốt.
Càng lúc tôi càng chìm sâu, bỗng có một luồng sức mạnh ngăn lại lực của người kia xuôi theo tay của đối phương truyền đến trên tay tôi.
Tôi đã chìm tới đáy sông.
Tôi đang nghĩ đến một cách là dùng cánh tay còn lại kéo ngược đối phương lên.
Tôi không biết trạng thái của bản thân ở cảnh trong mộng là gì, đại khái có thể xem là ma vậy. Có thể tự do hành động mà không chút trở ngại. Lúc này lòng tôi chỉ có một tâm niệm duy nhất, chính là bay lên trên mà không phải “nổi” lên hoặc “bơi” lên.
Có điều… người đang nắm tay tôi kia hoàn toàn không muốn ngoi lên mặt nước.
Tôi nghe thấy tiếng bong bóng nước ùng ục dưới sông.
Bàn tay của kẻ kia càng nắm chặt hơn, nhất quyết không chịu buông ra.
Đang chẳng biết xử trí ra sao thì trên cánh tay tôi giờ lại thêm một bàn tay nữa, tôi rơi vào hoàn cảnh phải đọ sức với đối phương.
Một cô gái như Lư Mạn Ninh không thể như Quách Ngọc Khiết kia được, sức lực cô ta không thể lớn như thế.
Tôi hơi hoảng. Không lẽ cái thứ mà tôi nắm được kia là loại ma da dưới sông Lạc Cự sao?
Bọn người Thanh Diệp hình như đã điều tra được một vài khúc sông Lạc Cự này đã từng có người tự sát, mà đường Tân Giang cũng nằm trong danh sách được nhắc tới.
Da đầu tôi run lên, tôi không còn muốn lôi đối phương lên nữa, giờ chỉ muốn thoát thân thôi.
Bây giờ trên cánh tay tôi lại có thêm một bàn tay nữa. Lúc này tôi thực sự đã bị dọa đến mức tim muốn rớt ra ngoài rồi. Nháy mắt đã có cánh tay thứ tư!
Tôi cảm thấy được mấy chục ngón tay đang không ngừng sục sạo trên cánh tay mình. Vận hết sức bình sinh, tôi liều mạng vùng thoát ra. Nhận thấy tính mạng bị đe dọa cộng với bản năng sinh tồn khiến tôi bộc phát một nguồn sức mạnh to lớn, ngay lập tức khiến bốn bàn tay kia phải bung ra, theo đà quán tính, toàn thân tôi đã trồi lên trên mặt nước.
Đương nhiên, khi trồi lên tôi không tạo ra chút bọt nước lẫn tiếng động nào.
Tôi vội vàng kiểm tra lại cánh tay, hú hồn, dù vẫn còn đau nhưng không bị thương.
Tôi thật sự không muốn mình giống như La Giang Nhạn, chả hiểu ra sao lại chết, như thế không phải là chết một cách quá ư rồ dại sao.
Lúc bấy giờ, tội chợt nghe thấy dưới chân mình có tiếng sóng lao xao. Cúi đầu dòm xuống thì thấy dưới nước hình như có thứ gì đó đang nổi lên. Sắc mặt tôi lập tức thay đổi. Con ma da ấy vẫn có thể đuổi theo đến tận đây sao? Tôi muốn bỏ chạy, tính phóng lên chỗ lan can nhưng tôi không cách nào mà tiến lên phía trước được nữa.
Chết rồi! Lư Mạn Ninh! Lư Mạn Ninh còn dưới nước! Tôi chỉ có thể hoạt động trong một khu vực nhất định mà chỗ đó phải lấy thân thể của Lư Mạn Ninh làm trung tâm, nếu vượt quá giới hạn đó thì tôi không thể nào chạy được.
Ngoái đầu nhìn lại, cái thứ kia đã nổi lên đến sát mặt nước, nó thong thả trồi cái đầu lên. Đó thật sự là một cái đầu người!
Tôi ngơ ngác nhìn cái đầu ấy, thấy rõ ràng đó là khuôn mặt của Lư Mạn Ninh, đôi mắt đã nhắm, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta rơi xuống nước chẳng có bao lâu, thế mà đã chết rồi sao? Nói cách khác, trong lúc tôi không chú ý, cảnh trong mộng đã có biến rồi chăng? Hay là… do mấy con ma da đó…
Lư Mạn Ninh nổi bồng bềnh trên mặt nước, rồi đột ngột chìm xuống chìm vào trong lòng sông.
Tôi nhìn chằm chằm vào vùng nước đó hồi lâu, khoảng hai ba mươi phút sau, dưới nước lại có thứ gì đó nổi lên.
Cũng là cái đầu của Lư Mạn Ninh, trồi lên thẳng đứng, hai mắt trợn ngược, nước trên đỉnh đầu bắt đầu nhỏ xuống từng giọt nghe tí tách…
Tôi trố mắt há mồm, chết đứng luôn. Đó không phải là thi thể của Lư Mạn Ninh, mà là hồn ma của cô ta. Cô ta từ trong nước nổi dần lên, rồi bước hẳn lên trên mặt nước, đi về phía bờ đê, chốc chốc lại dáo dác nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đầy hung tợn, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tim tôi như ngừng đập, theo bản năng quên cả hô hấp, lâm râm khấn nguyện cho cô ta đừng nhìn thấy mình.
Lư Mạn Ninh quả thực đã không nhìn thấy tôi, cô tìm đến sát bên lan can, thò tay bám lấy một khe hở ở giữa hai thanh lan can, lần theo đó bò lên. Nước trên người cô hiện tại vẫn chưa chảy xong, còn giống hệt như tình trạng lúc mới trồi lên từ dưới sông khi nãy.
Trên mặt sông không ngừng lăn tăn gợn sóng, vẳng lên tiếng nước nhỏ giọt nghe tí tách, rõ ràng và trộn lẫn trong tiếng thủy triều lên xuống.
Tôi lùi lại mấy bước, lo lắng mà nhìn chăm chăm vào Lư Mạn Ninh.
“Phịch“. Cô ta vượt qua lan can, chân đã đáp xuống đất, chỗ nhảy xuống để lại cả một vệt nước. Cô ta giữ nguyên dáng vẻ tìm kiếm khi nãy, đi xung quanh vùng gần đó một đoạn, chợt đổi hướng bước về phía trạm xe buýt.
Tôi cảm thấy không lạnh mà run, có linh cảm ác mộng sẽ lặp lại. Chỉ khác ở chỗ, lần trước khắp nơi vương vãi thi thể của Trương Hinh Nhu, còn lần này đâu đâu cũng thấy vệt nước của Lư Mạn Ninh.
Tôi liếc nhìn những giọt nước và dấu chân ướt sũng bị bỏ lại sau lưng cô, chợt rùng mình ớn lạnh.
Khuôn mặt cô giờ đây đã không còn vẻ xinh đẹp ngày trước. Hiện tại cô như một con ác ma, trùng khớp với những miêu tả về ác ma trong bất cứ một tác phẩm nào, ánh mắt mang đầy thù hận, toàn thân tỏa ra âm khí lạnh lẽo.
Tại sao thế?
Rõ ràng khi Lư Mạn Ninh tự sát, là nghĩ sẽ giúp Chu Khải Uy giải thoát mà, giờ sao lại thành ma? Có phải… là do mấy con ma da không?
Tôi quay đầu nhìn về dòng sông Lạc Cự mà lòng thấy nặng trĩu.
Xe buýt ca sáng vẫn chưa đến, Lư Mạn Ninh đứng đợi tại trạm xe. Nước dưới chân cô giờ đã đóng thành một vũng nho nhỏ, vẫn tiếp tục to dần ra.
Đợi trời sáng, khoảng hơn 6 giờ, trên đường đã có người đi và xe cộ qua lại, vũng nước kia giờ đã rộng cả nửa mét.
Tôi trông thấy một người đàn ông đi ngang qua Lư Mạn Ninh, dẫm phải vũng nước ấy. Anh ta chẳng cảm thấy gì, nhưng tôi thì nghe thấy tiếng nước bị dẫm vào, còn giày và vớ của anh ta đã dính cả vệt nước.
Chuyến xe buýt ca đầu mà Lư Mạn Ninh chờ đợi đã tới.
Cô theo mọi người lên xe, một đường đi xuyên thẳng đến vị trí của cửa sau. Đúng thế, là “xuyên qua“. Khác với trường hợp của Trương Hinh Nhu, đây là trạng thái điển hình của ma, có thể xuyên qua các thực thể.
Những người khi bị cô ta đi xuyên qua, tôi trông thấy họ rùng mình một cái, có người còn kiểm tra quần áo, nghi ngờ nhìn một tay bị dính nước của mình. Những nơi Lư Mạn Ninh xuyên qua, đều lưu lại những vệt nước. Cuối cùng cô ta chọn đứng ở chỗ cửa sau xe. Dưới chân bắt đầu đọng nước, nước xuôi theo bậc thềm cửa xe chảy xuống, khi tích tụ đủ lượng thì men theo khe cửa mà chảy khỏi xe.
Cô ta không bám vào tay vịn, cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe.
Người đứng gần cô chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, không biết nước từ đâu chảy hoài, còn nhiều lần ngó thử xung quanh mình, rồi nhìn lên phía trên đầu, cuối cùng đành đổi qua đứng chỗ khác.
Tôi quan sát thấy hành khách cứ đứng gần cô rồi lại phải dời chỗ mấy lần, họ còn cãi vã với bác tài, bảo là nóc xe đã bị rỉ nước rồi.
Vẻ mặt Lư Mạn Ninh không thay đổi chút nào, tới trạm liền xuống xe, đổi qua xe điện ngầm, tiếp tục để lại một chuỗi dấu vết, rồi đến bệnh viện. Đích đến của cô là phòng bệnh của Chu Khải Uy.
Chu Khải Uy nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, tay giữ khư khư chiếc điện thoại di động. Ông chú trung niên trêu anh ta: “Hôm nay bạn gái cậu không đến sao?”
“Vâng.” Chu Khải Uy ngơ ngẩn nghĩ ngợi, chốc chốc nhìn điện thoại, rồi lại thở dài thất vọng.
Vẻ mặt chứa đầy thù hận của Lư Mạn Ninh đột nhiên bình tĩnh trở lại, bước những bước chân cộc cộc đến bên Chu Khải Uy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh ta.
Trên thân Chu Khải Uy gai óc nổi lên từng đợt, anh ta muốn bỏ trốn một cách vô thức, đồng thời đưa tay lên sờ mặt mình, cũng như những hành khách kia, anh ta thấy mặt mình ướt nhẹp. Chu Khải Uy cho rằng mình đã khóc mà không biết, liền đưa tay xoa xoa lên khóe mắt, tự lấy làm kì lạ.
Lư Mạn Ninh sợ hãi thụt tay lại, có chút đau lòng nhìn thân thể của mình, tình cảm sâu nặng dần dần biến thành mạnh mẽ và kiên định.
Điều này càng khiến tôi thêm nghi ngờ.
Lư Mạn Ninh vẫn là Lư Mạn Ninh, không giống như tôi nghĩ là cô đã bị mấy con ma da xâm chiếm. Thế thì nỗi hận thù trước giờ từ đâu mà có? Là do bản năng sao? Suy nghĩ thật sự trong tận đáy lòng là không hề muốn chết, mà tha thiết muốn được sống, và vì căm hận bộ Kimono kia, nên ngay khi vừa biến thành ma, mới trào lên mối hận thù này? Nếu như thế thì hành động tìm kiếm lúc ban đầu là do đâu? Thù oán do bị ma da giết hại sao?
Tôi cảm thấy vô cùng bất an! Nhưng không biết làm sao giải tỏa nỗi bất an này.
Lư Mạn Ninh giữ khoảng cách xa xa với Chu Khải Uy, cả ngày cô đứng nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, những khi anh ta lo lắng cho cô không biết giờ cô thế nào, thì cô lại lộ ra vẻ mặt đầy xót thương.
Đêm đến, Chu Khải Uy ôm nỗi lo lắng cho Lư Mạn Ninh chìm vào giấc ngủ, vào lúc nửa đêm, đôi chân mày nhíu lại, tỏ vẻ sợ hãi tột độ.
Ánh mắt chăm chú tràn ngập yêu thương của Lư Mạn Ninh đã tắt ngấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.