Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 293: Chu khải uy (1)




Tôi quyết định phải đi gặp người này.
Tuy với năng lực hiện giờ của tôi, có thể cũng chẳng giúp được gì, nhưng nếu tôi không đi thì trong lòng sẽ cứ nghĩ ngợi mãi, vậy cũng không tốt lắm..
Có những việc làm xong lòng đầy hối hận, cơ mà không làm càng hối hận hơn. Sau khi cân nhắc đắn đo lợi hại thì tôi vẫn muốn đi thử một chuyến.
Sau khi tan ca, tôi từ chối cho bọn Tí Còi đi cùng, một mình đến bệnh viện.
Đây là một bệnh viện cấp tỉnh cách thôn Sáu Công Nông hơn ba trạm xe buýt. Cũng hiển nhiên, tiếng người nói chuyện còn huyên náo hơn cả cái chợ. Tôi tìm đến khu nằm bệnh. Trước khi thang máy đến đã có đông người đứng chờ sẵn, thang máy vừa đến thì bên trong có rất nhiều người ùa ra.
Trải qua hai giấc mơ tối qua, giờ nhìn thấy cảnh người chen chúc này, lòng tôi bỗng có chút khó chịu. Giờ ngẫm lại, từ lúc dính vô đám người Thanh Diệp, danh sách những thứ làm tôi dị ứng ngày càng nhiều lên. Tuy chưa đến mức vướng phải hội chứng sợ tất cả mọi thứ, nhưng cảm giác cũng chẳng dễ chịu tẹo nào.
Sau khi lên đến Khoa Chỉnh hình ở lầu bốn tôi mới phát hiện số người gãy tay, gãy chân không hề ít. Những phòng bệnh tôi đi ngang qua đều nghẹt cả người, già có trẻ có, còn có cả tiếng khóc nháo của trẻ em.
Tôi chăm chú quan sát trần nhà và rèm cửa của phòng bệnh ngay bên cạnh. Cảnh tượng cuối cùng của giấc mơ, cái trần nhà ấy, chiếc đèn huỳnh quang ấy, cho đến cái rèm cửa ấy chính là những thứ mà khi Chu Khải Uy giật mình tỉnh giấc đã nhìn thấy.
Chu Khải Uy là một người trẻ tuổi bị té gãy chân. Tôi đã hỏi thăm được từ chỗ chủ nhiệm Mao, anh ta cùng với đồng nghiệp của mình thuê chung một căn phòng ở tầng thứ 18 tại thôn Sáu Công Nông, làm nghề kế toán, ngày thường rất bận rộn. Và cũng giống như bao nhiêu người trẻ tuổi khác, tuy đã lưu trú ở thôn Sáu Công Nông ba bốn năm rồi, nhưng quan hệ với hàng xóm không được thân thiết lắm. Chủ nhiệm Mao cũng đã tiếp xúc qua với anh ta khi làm công tác tổng điều tra nhân khẩu và kê khai người thuê trọ. Đúng vào ngày mùng 7 ấy, khi chiếc xe cứu thương đưa anh ta đi, bà ấy cũng có nói chuyện vài câu, lại vì lý do chuyện vỡ ống nước và chuyện thôn Sáu Công Nông đã không thể ở được nữa, nên chủ khu nhà trọ đã nhờ Chủ nhiệm Mao đến thăm anh ta.
Chủ phòng trọ của Chu Khải Uy là hộ gia đình đến sớm nhất ở thôn Sáu Công Nông, cũng là nhân viên cũ của Cục Chế tạo Khánh Châu. Sau khi nhà cửa có thể tự do mua bán hay cho thuê, người đó là một trong những người đầu tiên mua lại phòng được đơn vị phân chia, rồi đem phòng cho thuê. Hiện nay tuổi tác đã cao, phòng cho thuê đã nhiều năm như thế, nhưng từ trước đến nay chưa hề nhờ đến trung gian môi giới nào, thay đổi bao nhiêu người thuê phòng thì căn bản đều là người thuê trước giới thiệu người thuê sau tìm đến, đại đa số là những nhân viên ít kinh nghiệm của Sở kế toán mà Chu Khải Uy đang công tác.
Vì tôi nghĩ đến cô bé trốn dưới bàn máy tính kia, nên nhiều lần hỏi bóng hỏi gió những chuyện có liên quan đến căn phòng đó với Chủ Nhiệm Mao.
Nhưng những người thuê phòng mà Chủ nhiệm Mao tiếp xúc không có con gái. Còn về chủ phòng trọ vì sao lại nhờ Chủ nhiệm Mao đến thăm Chu Khải Uy, là do vụ bể ổng nước nên Chủ nhiệm Mao gọi điện cho ông ta, mới biết ông ta đã ngã bệnh nhập viện, vẫn đang điều trị, thế nên mới có chuyện nhờ bà ấy. Cho nên tôi cũng không thuận tiện mà đi làm phiền chủ phòng trọ nữa.
Tôi cũng hỏi thăm thử tình hình của Chủ nhiệm Chu, biết chủ nhiệm Mao vẫn chưa nhận được tin báo tang của Tiền Lan, nên tâm trạng có chút phức tạp.
Chuyện này giống như có người ngồi ở trên tầng cởi một chiếc giày, còn một chiếc cứ lủng lẳng không chịu rơi, tòn ten trên cao khiến cho người ta thấp thỏm, hoang mang.
Trong giấc mơ, tôi vẫn chưa nhìn thấy được hình dáng của Chu Khải Uy. Nghe Chủ nhiệm Mao nói, phòng bệnh ấy chỉ mình anh ta là người trẻ tuổi, không lo tìm không được.
Đến cửa phòng bệnh tôi thả chậm bước chân, giả vờ như vô tình quay đầu ngó vô bên trong.
Phòng có bốn giường bệnh, chiếc giường thứ hai trống không, còn lại ba chiếc kia đã có người nằm, hai chú tuổi trung niên, một ông già. Đúng như là Chủ nhiệm Mao nói chỉ có anh ta là người trẻ, nhưng tôi lại không thấy anh ta đâu.
Tôi ngán ngẩm bước qua, thầm nghĩ thôi thì dạo qua một vòng, đợi lát nữa sẽ lượn lại một lần xem sao.
Thật tình mà nói, bản thân tôi cũng chẳng biết mình đang muốn tìm cái gì nữa!
Chu Khải Uy có một vài khả năng đặc biệt, nhưng đại khái là cũng không có tính công kích, có chăng chỉ là có thể nằm mơ thấy ma quỷ, hoặc có thể nhìn thấy được một số ma quỷ. Trông bộ dạng sợ hãi của anh ta, thì nói không chừng mùng 7 hôm đó là lần đầu tiên xuất hiện năng lực của anh ta.
Còn tôi, tuy nói rằng có chút khả năng tấn công thật, với lại kinh nghiệm nhiều hơn anh ta, nhưng luận về năng lực chiến đấu thì chưa biết thế nào.
Cô bé kia, chắc tôi có thể thử giúp Chu Khải Uy giải quyết được. Nhưng còn muốn tìm hiểu một đám oan hồn chết oan thời cổ đại mà Chu Khải Uy mơ thấy thì đó lại là một việc vô cùng khó khăn.
Tôi sốt ruột mong cho Chu Khải Uy quay về phòng bệnh sớm sớm một chút. Giờ đã hơn sáu giờ chiều, thời gian thăm bệnh của bệnh viện sắp kết thúc rồi, tôi cũng chuẩn bị phải rời đi. Việc này bất kể tôi có giúp được hay không, nhưng vẫn mong sẽ sớm có kết quả, để không phải nặng lòng thêm nữa.
Bị chiếc giày lủng lẳng kia của Chủ nhiệm Chu dày vò như thế là quá đủ rồi, giờ thêm chiếc nữa, tôi thật tình là chịu không nổi.
Rảo bước thật chậm rãi qua phòng bệnh của Chu Khải Uy thêm lần nữa, xoay đầu nhìn vào trong, chiếc giường thứ hai vẫn trống không, tôi thất vọng đến tột độ.
Lượn một hai vòng thì không vấn đề gì, nhưng nếu một lối đi mà tôi cứ rảo tới bước lui ba bốn lượt thì y tá ắt hẳn sẽ sinh nghi. Tôi đành nuối tiếc mà chuẩn bị rời đi, đợi ngày mai quay lại xem sao.
“Ôi, xin nhường đường.”Có một nữ y tá đưa cơm đẩy xe thức ăn đi qua, sắp vào phòng bệnh của Chu Khải Uy. Tôi bước lùi lại vài bước để cô ấy vào trước, rồi mới dời gót.
“Bệnh nhân giường này đâu rồi, sắp đến giờ kiểm tra phòng mà lại không có mặt.”
Cô y tá hỏi những người bệnh còn lại trong phòng. “Trong phòng vệ sinh hả?”
Tôi đứng lại dỏng tai nghe câu trả lời.
“Đã ra ngoài từ chiều rồi.”
“Chống nạng đi rồi.”
Hai chú bệnh nhân trung niên lần lượt trả lời.
Tôi khẽ nhíu mày lại. Bỗng cô y tá hỏi thêm:
“Có biết là đi đâu không?”
“Anh ta không nói!”
“Anh muốn tìm ai thế?”
Cụ già nằm ở giường gần cửa ra vào, thấy tôi đang đứng trước cửa phòng bèn hỏi tôi.
Tôi đang ngẩn tò te, vừa muốn bịa ra một câu nói dối thì bỗng nghe một tiếng la kinh hãi từ bên ngoài.
Cô y tá và ông chú trung niên đang nhìn tôi đều quay đầu ngó về hướng cửa sổ.
Hai chiếc nạng gỗ rơi vù qua khung cửa, giây tiếp theo là đầu của một người trẻ tuổi đang rơi tự do…
Liên tiếp ba tiếng vang lên. Trong ngoài phòng bệnh hỗn loạn cả lên, hành lang tràn ngập tiếng la hét inh ỏi.
Tôi ngơ ngác.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của chàng thanh niên ấy. Khuôn mặt anh ta như thế nào thì cũng không nói rõ được. Bởi vì khi ấy chỉ thấy răng anh ta đang nghiến chặt, hai quai hàm bạnh ra, hai mắt cũng nhắm nghiền lại, biểu hiện sự hoảng sợ lẫn kiên quyết. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thân thể căng cứng như dây đàn, trông như một khúc cây từ trên cao rơi xuống vậy.
Dáng vẻ đó… Là tự sát…
Cả người tôi run lên.
Không biết vì sao, tôi đột nhiên nghĩ ra được thân phận của người đó.
Chân của tôi có chút mềm nhũn. Đi được vài bước mới phục hồi được sức lực, nhanh chóng xông đến bên cửa sổ, mở cửa ra, nhìn xuống bên dưới.
Xung quanh đầy những cái đầu đang thò ra, cùng nhìn xuống dưới đất.
Ngay phía dưới cửa sổ nơi tôi đang đứng, là một cái xác chết nằm rũ rượi trong vũng máu với cái đầu đã nứt toang, biến dạng hoàn toàn, căn bản không cách nào nhìn ra đó từng là cái đầu của một con người nữa.
Hai chiếc nạng gỗ, một chiếc rơi ngay bên cạnh cái xác, một chiếc bị chính cái xác đè lên.
Thi thể ấy vẫn nằm thẳng đơ, hay tay còn đang nắm chặt lại.
Tôi cố sức tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy chút âm khí nào.
Là đã chạy rồi hay vừa mới bắt đầu đã…
“Tôi nói mà, có phải là…” Một người trung niên bước đến bên cạnh tôi, cũng nhìn xuống dưới, sau đó úp úp mở mở nói.
“Là Chu Khải Uy? Chu Khải Uy mấy ngày gần đây nằm viện có điều gì khác thường không?” Tôi rụt đầu trở lại, vốn là muốn nắm lấy cánh tay của chú trung niên ấy, nhưng lại nhìn thấy trên tay ông ấy treo lên dây băng, bàn tay của tôi dừng lại giữa không trung.
Chú trung niên ấy bất ngờ bị tôi hỏi, nhất thời còn chưa phản ứng kịp, một lúc rồi mới trả lời: “Cậu ta hả… hình như là tỉnh giấc lúc hơn nửa đêm rồi. Hỏi cậu ta có phải vết thương đau không, bảo cậu ta tới nói với bác sĩ đi nhưng cậu ta lại không chịu, cả người cứ quái lạ thế nào ấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.