Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 284: Mã số 019 - Cơn gió đêm trăng (6)




“Bà làm sao học được ‘Gió âm nhập não’ này?”
“Tôi học được ở trong khu nghĩa địa. Lúc nhỏ chơi đùa trong khu nghĩa địa, đào mộ người khác, bên trong ngôi mộ đó có một mảnh vải vẽ những cái này... Tôi không biết gì cả, lúc ban đầu tôi không nghĩ nó là thật đâu. Chị tôi xảy ra chuyện rồi tôi mới... Sau đó tôi bị mẹ chồng ép buộc. Vì chiếm lợi ích mà bà ấy ép tôi hại chết những người kia. Tôi không muốn làm vậy đâu, thật đấy. Các cậu cứu tôi, cứu con trai và cháu trai tôi với!”
“Bọn họ không biết chuyện mà bà đã làm sao?”
“Bọn họ không biết, là tôi giấu bọn họ. Hu Hu... Tôi cũng không muốn đâu. Vì những đứa trẻ đã chết kia, mẹ chồng và con trai tôi còn giận tôi nữa... Tôi cũng đâu muốn thế chứ. Tôi cũng không biết là mình sẽ sinh ra những thứ kia, nếu tôi biết thì tôi nhất quyết sẽ không sinh đâu. Con dâu của tôi sẽ... Hu hu...”
“Bà không muốn, vậy vì sao bà còn nguyền rủa Nhạc Tổ Vinh làm gì?”
“Cậu ta dám giành vợ của cháu tôi, còn trách tôi sao? Cháu trai tôi là một người tốt, nó nói nó không bận tâm, còn đồng ý thuê chung nhà với cái tên đáng chết kia. Tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn nó chịu khổ sở chứ! Tôi vốn là không muốn làm… con trai của tôi cũng đã hận tôi rồi, tôi đã nhiều năm không làm rồi… Thật đó, tôi không muốn làm vậy đâu. Các cậu giúp tôi với. Cái tên đáng chết kia có thể trả tiền, tôi cũng có tiền!”
“Vậy mảnh vải vẽ cách làm phép đó đâu rồi?”
“Không có. Tôi đánh rơi rồi... Lúc đó tôi chỉ xem qua thôi, sau đó bị bố mẹ tìm được, nhất thời hoảng loạn, tôi không biết đã rơi ở đâu.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa.”
“Thật là mất rồi! Tôi không có lừa các cậu! Trong thôn này cũng chỉ có tôi biết dùng cái đó thôi, không ai biết nữa. Nên chắc chắn là mất rồi!”
“Được rồi!”
“Các cậu đồng ý rồi sao? Đồng ý cứu con và cháu tôi!”
“Không, chúng tôi chuyện gì cũng không đồng ý.”
“Cậu! Đám người đáng chết các cậu...”
Ngày 18 tháng 5 năm 2003, xác nhận người ủy thác không còn những tình huống khác thường nữa.
Ngày 20 tháng 5 năm 2003, Chương Phượng Bình qua đời vì bệnh.
Ngày 21 tháng 5 năm 2003, xác nhận Tô Quảng và cha của cậu ta mắc bệnh, bệnh viện vẫn chưa chẩn đoán được là bệnh gì.
Ngày 25 tháng 5 năm 2003, Tô Quảng và Tô Đại Vệ qua đời vì bệnh.
Ngày 26 tháng 5 năm 2003, ở thôn của nhà họ Tô vẫn chưa tìm thấy mảnh vải vẽ "Gió âm nhập não", không phát hiện có luồng âm khí nào.
Ngày 4 tháng 6 năm 2003, điều tra được thông tin mẹ Tô Quảng – Lâm Chi sau khi sinh Tô Quảng xong có đặt vòng tránh thai.
Ngày 5 tháng 6 năm 2003, chấm dứt cuộc điều tra.
Ngày 3 tháng 6 năm 2004, nhận được cuộc gọi từ Nhạc Tổ Vinh. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200407031315.mp3.
“Alô, là anh Nhạc sao?”
“Là… là tôi.”
“Anh gọi điện có chuyện gì không?”
“Tôi... Năm ngoái tôi đã kết hôn với Vương Tịnh, chính là bạn gái kia của tôi, cũng là bạn gái cũ của Tô Quảng.”
“Ừ.”
“Vì có thai nên chúng tôi kết hôn, cô ấy mang thai rồi. Tôi… Tôi xác định… Tôi xác định đứa trẻ đó là con tôi.”
“Ừm. Vậy đứa trẻ đó đã ra đời chưa?”
“Tháng giêng... Đứa trẻ ấy ra đời vào tháng giêng...”
“Vậy cũng chính là khi anh bị nguyền rủa thì cô ấy đã mang thai rồi sao?”
“Đúng vậy... Chuyện là như vậy... Tôi... Con tôi... Con tôi đã nửa năm tuổi rồi, bây giờ... Bây giờ... Nó...”
“Chúng tôi có thể giúp anh xử lí ổn thoả chuyện đứa trẻ đó.”
“Cô ấy... Vương Tịnh...”
“Chỉ sợ là phép nguyền rủa kia đã có sự thay đổi gì đó mà chúng tôi không biết. Cô Vương Tịnh mặc dù không kết hôn với Tô Quảng, nhưng có lẽ vẫn bị ảnh hưởng.”
“Đứa trẻ đó thì sao? Đứa trẻ đó... Nó là một con quái vật... Vào ban đêm thì mắt của nó sẽ chuyển thành màu đỏ, không có khóc cũng không có nháo gì cả, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, còn... Còn cười nữa... Đứa trẻ đó là quái vật...”
“Đó không phải là một đứa trẻ bình thường. Bây giờ chúng tôi sẽ đến nhà anh để giải quyết chuyện này.”
“Vậy... Phải làm sao đây?”
“Phải giết chết, sau đó thiêu huỷ cái xác đó.”
“Không! Không được! Nó... Nó có thể... Các anh có thể giúp nó...”
“Xin lỗi anh Nhạc. Chúng tôi không thể chữa trị rồi biến nó trở lại thành một đứa trẻ bình thường. Đứa trẻ ấy vốn không phải là một đứa trẻ bình thường.”
“... Tôi cần... Tôi cần suy nghĩ lại đã... Lúc sáng sớm thì con gái tôi trông rất bình thường. Buổi sáng thì nó là con gái tôi. Buổi tối nó mới... Có lẽ con gái tôi đã bị ma nhập rồi...”
“Về điều này thì chúng tôi phải xem qua đứa trẻ ấy rồi mới biết được.”
“Tôi cần suy nghĩ lại...”
Ngày 8 tháng 6 năm 2004, nhận được cuộc gọi từ Nhạc Tổ Vinh. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200406081429.mp3.
“Alô, chào anh Nhạc.”
“Phù... Phù...”
“Anh Nhạc?”
“Con gái tôi... Chết rồi...”
“Vậy cái xác đâu?”
“Hoả thiêu rồi. Tôi có dùng tiền mua một ngôi mộ, sau đó chôn cất đàng hoàng rồi. Phù... Phù...”
“Anh Nhạc, anh vẫn ổn chứ?”
“Trên người nó toàn là máu… Không, không phải máu, là mặt trăng... Con gái tôi biến thành bộ dạng như mặt trăng vậy... Toàn là máu...”
“Biến thành mặt trăng là ý gì?”
“Vương Tịnh... Vương Tịnh hoá điên rồi... Cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của con gái liền hoá điên...”
“Anh Nhạc, anh hãy nén bi thương. Lúc nãy anh có nói biến thành mặt trăng là ý gì?”
“Mặt, cơ thể, cứ giống như mặt trăng vậy, còn rất tròn… Chỉ có một tối thôi... đã như vậy… Sau khi chết... sau khi chết vài ngày, liền… liền bình thường… không… không hoàn toàn bình thường… mà da của nó như hạt cát vậy… rất đáng sợ…”
“Vậy lúc thiêu huỷ cái xác đó có gì bất thường xảy ra không?”
“Tôi không biết nữa. Tôi không có xem...”
“Anh có thể nói cho chúng tôi biết, cái xác của đứa trẻ được chôn ở đâu không?”
“Các anh muốn làm gì?”
“Chúng tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cái xác đó sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Vậy được...”
Ngày 9 tháng 6 năm 2004, đến khu nghĩa địa, xác nhận xác bé gái đó không có gì bất thường.
Vù!
Bỗng có một luồng gió thổi đến từ phía sau gáy của tôi. Tôi suýt nữa nhảy lên, quay đầu lại nhìn, thì ra là Quách Ngọc Khiết pha trà, vừa thổi vừa cúi người phía sau tôi xem tập hồ sơ. Vậy thì gió không phải sẽ thổi ngay sau gáy tôi sao?
“Em làm gì thế?” Tôi lùi ra, tránh xa Quách Ngọc Khiết.
Quách Ngọc Khiết ngơ ngác nói: “Sao thế? Em chỉ xem chút thôi.”
“Miệng em hôi nên anh Kỳ mới không chịu nổi phải không?” Tí Còi cười xấu xa nói.
Những cô gái khác nếu bị chê là miệng hôi, một là sẽ cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ, hai là sẽ nổi giận. Nhưng mà phong cách của Quách Ngọc Khiết không giống người khác. Cô ấy đưa tay lên miệng, chính mình hà hơi vào, nói: “Đâu có đâu. Em không có ngửi thấy mùi gì hết. Thật sự hôi sao? Chẳng lẽ do dạ dày không tốt?”
Vẻ mặt Quách Ngọc Khiết rất nghiêm túc, vừa hỏi vừa nhìn tôi.
Tôi hết nói nổi: “Không. Do anh bị em dọa đấy.”
Gã Béo hỏi: “Anh Kỳ, có phải tập hồ sơ lúc nãy rất kinh dị không?”
“Tạm được...” Tôi cũng không biết nên nói sự kiện này kinh dị hay không kinh dị nữa.
Tôi chưa từng giật bạn gái của người khác, cũng không đắc tội với bất kì người nào... À, xảy ra bất đồng quan điểm với những lãnh đạo cấp cao của Cục Chế tạo Khánh Châu không biết có được tính là đắc tội với người khác không? Ngô Mân Đường có thể làm ra những chuyện như là giết người phóng hoả, còn những người khác thì vẫn chưa thấy có hành động gì. Có khi nào họ tìm những người biết làm phép để nguyền rủa chúng tôi không?
Cứ lo lắng như vậy cũng không phải là cách. Chỉ có thể binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn thôi.
Ngay cả Tiêu Thiên Tứ lợi hại như vậy mà chúng tôi còn có thể thoát chết được, những người khác chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tôi đang tự an ủi bản thân.
Trên thực tế, gần đây khá yên bình, chúng tôi không gặp phải hiện tượng quái dị gì cả. Chuyện thôn Sáu Công Nông bị bể ống nước cũng không mang lại phiền phức gì cho chúng tôi. Trong đơn vị, mọi người đang đồn đãi rằng là do Trưởng phòng Mã có tài, Sếp Già của chúng tôi quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều người, nhưng mấy người chúng tôi đều biết được những chuyện đằng sau, cảm thấy những chuyện đầy máu tanh này chắc chắn không muốn cho ai biết. Những người bên phía Cục Chế tạo Khánh Châu tạm thời chắc sẽ không có hành động gì, hoặc là hai bên đang tiến vào thế giằng co.
Hôm thứ sáu, chuông điện thoại vang lên, Chủ nhiệm Mao gọi đến để tìm chúng tôi, còn không phải là chuyện ống nước hay di dời.
“Đợt trước con gái của Chủ nhiệm Chu gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn tìm các cậu.” Chủ nhiệm Mao nói trong điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.