Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 271: Mã số 008 - Báo hiệu tử vong (4)




“Ồ, tôi đều nghe được âm thanh trên người người này, từ đầu tới chân luôn.”
“Âm thanh gì?”
“Không biết.”
“Ma Cô, anh thật sự không biết sao?”
“Tôi nói dối làm cái gì? Chỗ này...”
Click! Click!
“... Tôi... Thứ tôi gặp phải là... là điềm báo...”
Click!
“Chỗ này nghe được loại âm thanh nói rất nhỏ, nghe không rõ, tôi đã mở to hết cỡ rồi, nhưng vẫn cứ xì xà xì xồ, ngay cả là tiếng nam nữ hay già trẻ đều không thể nghe ra. Sau đó chỗ này...”
Click! Click!
“... Cả một hàng giá treo trên lầu đều có những con quạ đen đang đứng...”
Click!
“Chỗ này nghe được tiếng cười, tiếng cười của phụ nữ, hẳn là cô gái trẻ tuổi, rất trong trẻo. Chỗ này...”
Click! Click!
“... Tôi quyên hết tiền vào hòm công đức bên cạnh, cầu xin một lá bùa đã khai quang...”
Click!
“Chỗ này lại là tiếng khóc của một ông già, rất đau lòng, nhưng có chút đè nén. Chỗ này...”
Click! Click!
“... Đụng phải một người đang loạn qua đường...”
Cick!
“Là tiếng hét, không phân biệt được là nam hay nữ.”
“Âm thanh anh nghe được là từ trên người Nhậm Mẫn truyền tới hay là tiếng trong khu nhà?”
“Này này này, các cậu đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi đấy à? Đây tuyệt đối là âm thanh trên người của Nhậm Mẫn.”
“Tôi không nhìn thấy âm khí ở trên người anh ta.”
“Tôi cũng không biết được nó là cái gì, những âm thanh này tôi đều nghe được rất rõ ràng, nếu các cậu không nghe được, thì có lẽ là linh thể chăng?”
“Nhiều linh thể như vậy? Cái anh Nhậm Mẫn kia... Chẳng lẽ là quan hệ huyết thống?”
“Chắc là không có nhiều linh thể như vậy đâu.”
“Không phải anh vừa nói là linh thể hả, còn nói những âm thanh kia lúc thì là phụ nữ, lúc thì là đàn ông nữa?”
“Bọn họ không phải cùng lúc phát ra âm thanh, có thứ tự trước sau rõ ràng, từ lúc bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ có một âm thanh thôi. Tôi cảm thấy, giống như là bệnh tâm thần ấy.”
“Còn là một người bệnh tâm thần biết sử dụng kỹ thuật miệng, có thể thay đổi giọng nói?”
“Chuyện này không phải là không thể.”
“Chuyện xảy ra trên người Nhậm Mẫn cũng không phải do huyết thống của Nguyên Thuần, mà là anh ta tự đụng phải cái gì đó?”
“Cũng có khả năng là do huyết thống của Nguyên Thuần mang đến linh thể này. Một ngàn năm trôi qua, kể cả những tài liệu lịch sử và các môn phái còn lưu truyền đến nay, cũng không thể biết rõ trên người Nguyên Thuần đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại còn lưu truyền cũng chỉ là do có người khác kể lại.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Cứ quan sát Nhậm Mẫn thôi. Nếu như những nguy hiểm kia không phải do ngoài ý muốn, vậy thì lúc đó chúng ta có thể nhìn ra thứ gì đấy.”
“Vậy tôi đi liên lạc với Nhậm Mẫn.”
Ngày 6 tháng 12 năm 2001, liên hệ với người ủy thác. File ghi âm điện thoại 200112061951.mp3.
“Xin chào anh Nhậm.”
“...”
“Anh Nhậm?”
“Tôi... Tôi lại thấy rồi...”
“Anh nhìn thấy cái gì?”
“Là bươm bướm. Trên đèn trong nhà tôi có rất nhiều bươm bướm, bọn nó… Bọn nó đều bị bỏng chết rồi rơi xuống, sau đó lại bay đến những con khác... Không biết từ nơi nào bay tới...”
“Anh ở nhà một mình?”
“Không, không phải. Tôi ở trong phòng ngủ, vợ tôi ở trong phòng của con tôi… Tôi… Chúng nó…”
“Anh Nhậm, bây giờ chúng tôi có thể tới không?”
“Bọn chúng đang xếp thành chữ...”
“Cái gì?”
“Những con bươm bướm rơi xuống kia xếp thành chữ. Tôi thấy được một chữ...”
“Chữ gì?”
“... Chết... Đúng... Đúng... Hô... Hô...”
“Là chữ "Chết"?”
“Đúng... Hu hu...”
“Anh đừng sợ. Anh có nhớ những con quạ đen mà anh đã nhìn thấy không? Đó có khả năng là ảo giác của anh. Bây giờ chúng tôi sẽ đến nhà anh.”
“Á!”
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Anh Nhậm?”
“Còn có một chữ nữa! Còn có một chữ... Chết đuối... Là chết đuối!”
“Vậy thì, anh Nhậm, xin anh hãy tránh xa nguồn nước, chúng tôi lập tức đến, xin anh đừng lo lắng.”
“Được, được… Rời xa nguồn nước… Tôi sẽ không đụng vào nước...”
Ngày 6 tháng 12 năm 2001, chạy tới chỗ ở của người ủy thác. File ghi âm 00820011206.wav.
“Các anh đã đến rồi! Các anh đến rồi! Tôi…”
“Chồng ơi, đây là...”
“Đây là những người mà anh đã nói với em, người của Thanh Diệp!”
“A,... Mời vào, các anh mau vào nhà ngồi đi. Có muốn uống chút gì không?”
“Không cần khách sáo. Anh Nhậm, chúng tôi có thể đến xem trước những con bươm bướm mà anh đã nói ở trong điện thoại không?”
“Được! Là ở bên này!”
“Bươm bướm gì? Chồng à, anh nhìn thấy gì...”
“Cha, mẹ, họ là ai thế?”
“Em đi... chăm sóc con đi.”
“Vâng… Em biết rồi. Đó là bạn của cha con, con vào phòng với mẹ đi, xem xong sách chưa?”
“Dạ chưa...”
Cộc cộc cộc cộc cộc...
Rầm.
“Là nó… Hả, sao lại…”
“Là con bươm bướm này sao?”
“Vừa nãy là một đàn, đèn còn bị vây kín. Những con bươm bướm rơi xuống trên giường, chết đuối… Là chết đuối… Tôi có thể sẽ bị…”
“Đây là một tin tức tốt. Nguồn nước không phải chỗ nào cũng có, muốn một người trưởng thành chết đuối thì phải cần rất nhiều nước.”
“Đúng, anh nói đúng.”
“Sếp, đây là loại bướm bình thường.”
“Đem đốt đi.”
“Được.”
“Anh Nhậm, chúng tôi cảm thấy phải ở cùng với anh, quan sát tình huống mỗi lần có hiện tượng lạ xảy ra. Ngoài ra, còn có một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Quán cơm lần trước anh nhắc đến, ông chủ và bà chủ đánh nhau, suýt chút nữa làm anh bị thương. Lúc ấy anh tránh thoát nhưng ở hiện trường có người bị thương, cấp cứu không được, đã tử vong.”
“Anh, anh muốn nói...”
“Nếu như anh ở trong nhà, có lẽ người nhà anh sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như thuận tiện thì chúng ta ra ngoài đặt một phòng khách sạn, chúng tôi sẽ ở bên cạnh anh 24 giờ. Có tình huống gì thì chúng tôi có thể phát hiện được ngay, để tìm cách đối phó.”
“Thật cám ơn các anh! Các anh... Nhưng các anh có thể sẽ...”
“Vấn đề an toàn của chúng tôi, anh không cần lo lắng.”
“Cám ơn, cám ơn, thật sự rất cám ơn các anh…”
“Vậy thì chuyển ra khách sạn ngay hôm nay được không?”
“Được, tôi... Tôi nói một tiếng với vợ con tôi.”
“Được.”
Cộc cộc cộc cộc cộc...
“Vợ ơi…”
Cạch! Kẹt!
“Thế nào?”
“Ý của họ là, muốn anh dọn ra ngoài cùng với họ, có chuyện gì thì họ cũng có thể nhanh chóng phối hợp với nhau.”
“Anh muốn dọn ra ngoài…”
“Mẹ, mau nhìn! Ngoài kia có mưa sao băng kìa!”
“Vâng, em biết rồi! Anh muốn dọn đi đâu?”
“Dọn ra khách sạn.”
Ầm!
Xào xạt!
“Thế à, vậy khi anh đến nơi rồi, nhớ gọi điện thoại… Bọn họ… có được không?”
“Thử một lần vậy, chí ít bọn họ…”
“Á Á Á!!!”
“Sao vậy… Con trai?”
“Gia Gia!”
Đùng đùng đùng...
Ầm!
“Gia Gia! Gia Gia!!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có một đứa bé ngã xuống dưới! Trời ạ!”
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Con của tôi... Hu hu hu...”
“Linh, báo cảnh sát!”
Đùng đùng đùng đùng đùng...
“Anh Nhậm! Anh chờ chút!”
“Tôi với A Miểu đi xuống.”
Đùng đùng đùng đùng đùng...
Xoạt xoạt xoạt
“Gia Gia, Gia Gia...”
“Chị Nhậm, chị trước tiên ngồi xuống đã… Chuyện này...”
Xột xoạt...
Răng rắc!
...
Con của người ủy thác từ cửa sổ rơi xuống, nhảy lầu tử vong. Sách báo trên bàn học đều là câu chuyện đứa bé sau khi rơi xuống nước làm sao để nhanh trí tự cứu lấy mình. Kèm theo: Ảnh chụp trang giấy trong sách.
Ngày 7 tháng 12 năm 2001, phân tích File ghi âm. File ghi âm 200112061951G.wav.
“Lần này âm thanh rất rõ ràng.”
“Là cái gì?”
“Âm thanh vù vù, giống như là âm thanh khi côn trùng bay.”
“Trừ cái đó ra còn gì nữa không?”
“Không có âm thanh khác.”
File ghi âm 00820011206G.wav..
“… Được rồi! Dừng ở đây!...”
“Đoạn này rất yên tĩnh.”
“... Anh muốn dọn ra ngoài...”
Click!
“Chỗ này...”
Click! Click!
“... Anh muốn dọn ra ngoài...”
Click!
“Thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.