Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 269: Mã số 008 - Báo hiệu tử vong (2)




“Như vậy đúng là rất đáng sợ. Những người khác có thấy không?”
“Không, vợ của tôi... Vợ của tôi nói chỉ có một con... Lúc đó tôi bị dọa sợ đến hét lên, cầm tay vợ tôi chỉ lên trời, vợ tôi nói chỉ có một con chim thôi có gì đâu… Cô ấy chỉ nhìn thấy một con chim. Sau đó tôi cũng nhìn lại, đúng là chỉ có một con…”
“Lúc anh nhìn lại là lúc nào?”
“Chỉ trong chớp mắt! Chỉ trong chớp mắt mà đàn chim kia liền biến thành một con!”
“Ồ. Vậy vợ chồng anh có tiếp tục đi chùa không?”
“Có có! Nhà cha vợ tôi ở ngay bên cạnh miếu Thành Hoàng, cách hai trạm xe buýt, chúng tôi ngồi xe đến đó. Khi đến cửa, tôi nhìn thấy đám mèo hoang... Trước cửa của miếu có khá nhiều mèo hoang. Mấy con mèo đó cứ nhìn tôi chằm chằm... Vợ tôi bị dọa sợ, kéo tôi nhanh đi thắp hương, còn mời cả nhà sư nhìn cho tôi. Bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì… Tôi quyên tiền, sau đó rút một thẻ xăm… Là Đại Hung… Người giải xăm nói tôi sẽ gặp tai họa máu tanh… Tôi… Chúng tôi liền cầu người đó hóa giải giúp, ông ta nói không có cách nào cả, nói cái gì mà số mạng gì gì đó. Tôi quyên hết tiền vào hòm công đức bên cạnh, cầu xin một lá bùa đã khai quang.”
Sột soạt...
“Đây, là cái này.”
“Ừm. Sau đó thì sao?”
“Sau khi xin bùa xong, chúng tôi liền rời khỏi. Mấy con mèo hoang đó… không biết có phải là vì trời tối không mà không thấy đâu nữa. Chúng tôi trở về nhà của cha mẹ vợ, Uông Uông cũng ngủ rồi. Sau khi ăn cơm xong thì trở về nhà, cả đêm cũng không thấy chuyện gì xảy ra cả. Tôi cho rằng vì cầu được lá bùa nên tốt rồi. Ngày hôm sau, khi đi mua thức ăn trên đường cái, có một chiếc xe xông đến, chạy sát qua mũi của tôi. Tôi suýt nữa thì bị đâm phải, chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất. Chiếc xe đó vẫn tiếp tục xông về phía trước, đụng phải một người đang loạn qua đường… Chỗ đó chỉ cách tôi mười mét thôi, người kia bị đâm trúng rồi, ngực… toàn bộ phần ngực đều bị ép dẹp… máu chảy lênh láng đưới đất...”
“Lúc đó anh cố ý né tránh hay là trùng hợp mà tránh qua được?”
“Không, không có né tránh, chỉ là trùng hợp né qua.”
“Lúc đi có bởi vì chuyện gì ngoài ý muốn mà trì hoãn, đi chậm một vài bước chân hoặc là dừng lại hay không?
“Không… Không có, chỉ là… Chỉ là trùng hợp như vậy...”
“Người gây ra tai nạn và người bị hại kia anh có quen biết không?”
“Không biết, đều là người tôi không quen biết. Khi cảnh sát giao thông tới, còn hỏi tôi hai câu về tình huống lúc đó. Tôi gọi điện thoại cho vợ tôi, lúc đó chân vẫn còn mềm nhũn, cô ấy đỡ tôi trở về, còn nói đã tránh được kiếp nạn rồi. Chúng tôi đều nghĩ đã tránh được một kiếp, có nghĩa là lá bùa kia đã có hiệu quả.”
“Lúc sau có phải đã xảy ra chuyện gì hay không mà lại làm cho anh thay đổi suy nghĩ?”
“Nó xảy ra vào thứ Hai, lúc tôi đi làm, tôi nghe được đồng nghiệp nói rằng cuối tuần sẽ đi tham gia tang lễ của một người bạn. Anh ta ở đó nói lảm nhảm, còn nói người đó chết như thế nào... Người đó... rất đáng thương, làm việc trong công xưởng, đại loại là do thiết bị xảy ra sơ sót, bị máy móc kẹp lấy. Lúc được cứu ra, trái tim, phổi và xương ngực, tất cả đều bị dập nát... Khi đó… Khi đó tôi bỗng lại nhớ ra người bị tai nạn hôm trước, cũng là bị ở ngực bên này...”
“Anh đã nảy lên nghi ngờ ư?”
“Cũng… Cũng không được coi là nghi ngờ... Lúc ấy chỉ là nhớ đến, chỉ là bỗng nhớ đến thôi. Qua một thời gian, đồng nghiệp của tôi đã rửa xong ảnh đưa cho tôi. Đó là tấm ảnh ngày trước đi ăn cưới, tôi với vợ tôi có chụp chung với cô dâu chú rể. Tôi đem về nhà, tùy tiện để ở một chỗ nào đó. Con tôi đang học tiểu học, có một tiết thực hành, phải làm thủ công, lúc nó làm... Đêm hôm đó con tôi ngồi trên ghế cắt giấy, tôi liền thấy tờ giấy đó là lạ, kêu nó đưa cho tôi nhìn. Thì ra là nó đem bức ảnh kẹp ở phía dưới, sau đó cắt luôn bức ảnh. Một kéo kia, lại vừa vặn... Hô... Hô...”
“Vừa vặn cắt trúng ngực anh.”
“... Hô... Đúng... Hô... Lại trùng hợp như vậy... Tôi... Tôi...”
“Đừng lo lắng, hiện tai anh vẫn an toàn. Vậy anh đã xử lý bức ảnh như thế nào?”
“Tôi… Tôi liền… Tôi liền đem vứt tấm ảnh ấy đi… Nó… Tôi là nói đứa con trai của tôi, có lẽ là bị mặt… mặt của tôi dọa sợ… Qua vài ngày, nó lại đưa cho tôi tấm ảnh đó. Tôi vốn đã vứt đi rồi, vậy mà không biết nó nhặt lại lúc nào, còn dùng keo dán dán lại. Tôi nhìn nó... nhìn nó… Hô… Tôi liền khen nó, cùng nó tìm album ảnh trong nhà, muốn đem ảnh để vào. Tôi mở ra cuốn album, nhìn thấy tất cả ảnh chụp bên trong, tất cả… Tất cả ảnh của tôi, ngực đều bị người ta vẽ một đường giống nhau, chính là một đường dấu… Hình dạng đó… hình dạng đó giống như… Tôi cùng với vợ lại đi chùa thắp hương, còn cầm theo bức ảnh đi hỏi nhà sư, người ta cũng không biết làm thế nào. Tôi… Tôi chỉ có thể cẩn thận… Nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?”
“Qua vài ngày sau... Khoảng mấy ngày... Tôi cũng không biết nữa... Trong khoảng thời gian đó tôi luôn đề phòng, mỗi ngày trôi qua như thế nào tôi cũng không biết nữa. Nhưng lại đột nhiên phát hiện, ngực của tôi xuất hiện một dấu vết, cùng một vị trí giống như trong bức ảnh vậy, một đường từ chỗ này đến chỗ này, màu xám, giống như kiểu vết bẩn, nhưng lại rửa không sạch. Tôi… Tôi lại mời người đến xem thử, nhưng người ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
“Có thể cho chúng tôi nhìn một chút không?”
“Bây giờ không còn nữa, biến mất rồi.”
“Về sau anh có đụng phải tai nạn nào làm bị thương đến lồng ngực không?”
“Có! Có! Có một việc này! Khi đó tôi tan làm về nhà, đang đi ở trên đường, có đôi vợ chồng ở một quán ăn bên đường đánh nhau, bà chủ quán cầm một cái dao phay chạy ra, chỉ xém chút… Lần này là tôi tự mình tránh được! Mấy ngày ấy tôi vẫn luôn đề phòng, vừa nghe có tiếng động liền nhanh chóng tránh ra. May là tôi nghe thấy tiếng cãi nhau liền tránh đi, nếu không thì bị chém trúng rồi!”
“Lần đó, có người bị hại nào khác không?”
“Không có, à, có lẽ là có, tôi có nhìn thấy máu... Lúc đó tôi hoang mang rối loạn liền chạy đi, cũng không biết... Không biết cụ thể...”
“Ngày tháng và địa chỉ xảy ra chuyện đó anh còn nhớ rõ không?”
“Tôi không nhớ rõ ngày, địa chỉ thì nhớ, ở con đường phía trước khu nhà tôi ở, trên đường Lăng Sơn.”
“Ừm, được rồi. Sau khi tránh thoát được sự cố kia, dấu vết trên ngực anh liền biến mất sao?”
“Đúng thế, lúc tôi về đến nhà liền cởi quần áo ra xem, cái dấu kia liền biến mất rồi.”
“Ồ. Vậy anh đến phòng nghiên cứu của chúng tôi là muốn ủy thác cái gì?”
“Bởi vì, bởi vì lại có... Tôi lại thấy được loại báo hiệu tương tự. Dấu vết đó chưa xuất hiện, tôi đã xem qua những bức ảnh, các dấu vết kia đã không còn nữa. Trước đó, đồng nghiệp tôi đột nhiên phát bệnh ở cơ quan, là bệnh tim. Ngay lúc họp, anh ta đột nhiên ôm ngực, rồi ngã xuống... Tôi... Lúc xe cứu thương đến, anh ta đã chết rồi... Tối… Tối hôm đó, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một cái bóng, là... là một con dơi. Lúc ăn cơm tối nhìn thấy có một con nhưng sau khi ăn cơm xong thì lại có rất nhiều. Đến lúc đi ngủ, ngoài cửa sổ toàn là dơi! Bọn nó treo ngược lên, cứ nhìn tôi chằm chằm… Vợ tôi nói chỉ có một con thôi. Tôi ném đồ ra ngoài cửa sổ, bọn nó mới bị dọa bay đi rồi. Vù vù vù một đám, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại chỉ có một con duy nhất… Nó lại đến rồi… Tôi lại phải…”
“Điềm báo mà lần này anh nhìn thấy chỉ có những cái này?”
“Tôi liền lập tức đi tìm người khi nhìn thấy mấy thứ này! Mấy người lần trước tìm đều không có cách nào… Tôi… Tôi liền tìm đến các anh...”
“Anh nhìn thấy con dơi vào lúc nào?”
“Là vào tuần trước, thứ tư tuần trước!”
“Từ thứ tư tuần trước đến nay, có nhìn thấy gì nữa không?”
“Không… không có.”
“Vào nửa năm trước, trước khi anh gặp phải điềm báo đầu tiên, có làm qua chuyện đặc biệt gì không?”
“Hả?”
“Những chuyện có liên quan đến thần linh các kiểu, ví dụ như, tiếp xúc với người chết hoặc đi đến nơi từng có người chết không?”
“Không có.”
“Có đi qua các nơi bói toán xem mệnh không? Có đụng chạm phải những thứ như quả cầu thủy tinh gì đó, hay là có mang theo những đồ có tác dụng thần kỳ hay không?”
“Không có, không có.”
“Trong nhà có người thân từng gặp phải tình trạng như anh không?”
“Không...”
“Giọng nói của anh đang rất do dự.”
“Trong ký ức của tôi, hình như có một người...”
“Xin anh cẩn thận nhớ lại một chút.”
“Ông ngoại tôi hình như từng nói qua… Tôi không còn nhớ rõ nữa, nghe được từ hồi còn bé tí… Ông ấy nghe nói ai đó chết rồi, lúc đó… lúc đó ông ấy còn nói, cuối cùng cũng chết rồi, tạo nghiệt gì gì đó. Tôi chỉ nhớ mỗi thế, còn học theo, sau này đi đến nhà người khác chơi, khi nhắc đến người chết các kiểu, liền nói câu này, vì thế mà bị mẹ tôi đánh một trận, còn nói… Tôi… Tôi phải hỏi mẹ tôi chuyện này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.