Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 250: Tiêu tai miễn nạn




Nếu dựa theo tình hình lúc nãy, tôi có thể chắc chắn lí do bọn họ muốn rời đi không đơn giản chỉ là chuyện bà Chu bị tai biến bỗng bật dậy nói rằng muốn chuyển nhà hay là chuyện gặp phải thành viên của Thanh Diệp.
Trong lòng tôi nghi ngờ rằng có phải là do lần đó Diệp Thanh “đi ra ngoài” không? Hôm ấy lúc ở Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, tôi bỗng cảm nhận được một luồng âm khí không bình thường, khiến cho tôi rợn cả tóc gáy, nổi cả da gà. Trong giấc mơ hai mươi năm trước, lúc Cổ Mạch đến khu nhà này đã nghe được rất nhiều âm thanh kỳ lạ. E rằng nơi này thật sự có gì đó bất thường, chỉ là do trước đây có Diệp Thanh ở đây nên mới đỡ hơn. Nếu như bọn yêu ma quỷ quái đó dám xông ra làm loạn thì liền bị Diệp Thanh đánh chết.
Vừa nghe xong những lời tôi nói, chủ nhiệm Mao có chút do dự. Bà ấy từ từ rót cho mình một ly trà nóng, sau đó lại chần chừ, khẽ sờ chỗ này, chạm chỗ kia. Mãi một lúc lâu sau, bà ấy mới hạ được quyết tâm kể cho chúng tôi nghe.
“Chuyện này tôi cũng chỉ mới nghe nói gần đây thôi, do con gái của dì Chu nói với tôi đấy. Bây giờ cô ấy đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ trong nhà, chuẩn bị đưa dì Chu đến nơi khác sống.” Chủ nhiệm Mao khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Cô ấy nói với tôi rằng, miếng đất này vốn không tốt lành gì đâu, trước đây khi chưa xây khu nhà này, mảnh đất này vốn là nghĩa địa hay chiến trường gì đó, nói chung là không tốt lành. Sau đó nơi này bắt đầu có người xây cất nhà cửa, đến sinh sống ở đây. Lúc đầu mọi chuyện khá bình thường, chỉ có một hộ gia đình kia thì hơi xui xẻo thôi. Tôi vốn không tin mấy thứ này lắm. Cô ấy cũng chỉ nói sơ qua thôi. Ý của cô ấy là vận xui của mảnh đất này đều tập trung vào một chỗ, những hộ gia đình khác thì cũng bình thường thôi, không có vấn đề gì cả. Nhưng hộ gia đình kia bị vận xui bám theo, sau khi chết hết mấy mạng người rồi thị bọn họ dọn đi nơi khác, căn nhà cũng bán luôn. À không, không phải bán nhà. Lúc đấy căn nhà đó là được đơn vị cấp cho nên vẫn chưa thể bán được. Hình như là để trống...”
Chủ nhiệm Mao ngồi đó suy nghĩ một hồi, sau đó khẽ vỗ vào mu bàn tay: “Người già cả rồi, trí nhớ cũng kém. Nói chung là hộ gia đình kia đã dọn khỏi đây. Sau đó trong khu nhà này liền thường xuyên xảy ra chuyện.”
Tôi im lặng nghe chủ nhiệm Mao nói tiếp.
Hộ gia đình mà chủ nhiệm Mao nhắc tới chắc là gia đình của Diệp Thanh. Chỉ là Dư Tân Vanh nói Diệp Thanh là thiên sát cô tinh, anh ta sẽ khắc chết toàn bộ người thân, ai vướng vào anh ta đều xui xẻo cả, nhưng khi đến chỗ chủ nhiệm Mao, hay nói đúng hơn là vị chủ nhiệm Chu kia thì liền biến thành gia đình Diệp Thanh đã đỡ nạn cho toàn bộ cư dân trong thôn Sáu Công Nông này.
Tôi nhìn về phía Gã Béo.
Gã Béo khẽ lắc đầu.
Chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ giải toả di dời mảnh đất này thì đã điều tra kĩ càng về người sở hữu mảnh đất này. Nhưng còn việc trước khi xây nên thôn Sáu Công Nông, mảnh đất này được dùng để làm gì thì chúng tôi không có điều tra. Nếu đúng như những gì chủ nhiệm Mao nói, mảnh đất này là nghĩa địa hay là chiến trường gì đó thì có thể giải thích được một số chuyện.
Những con ma mà tôi từng nhìn thấy ở nơi này chỉ có Diệp Thanh và ông Vương, bà Vương thôi chứ chưa từng nhìn thấy cô hồn dã quỷ nào khác xuất hiện ở đây.
Chủ nhiệm Mao khẽ nói tiếp: “Việc này cũng là do dì Chu kể cho cô ấy nghe. Chuyện này xảy ra vào lúc cô ấy còn nhỏ, cô ấy cũng không nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chỉ biết là trước đây mỗi đêm đều phải bật đèn sáng trưng để ngủ, màn cửa sổ thì phải đóng chặt, giống như là đang sợ thứ gì đó vậy. Sau khi cô ấy lớn lên thì dì Chu cũng không có nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó. Tình trạng này kéo dài được khoảng mấy năm, có thể tự do buôn bán nhà cửa, có rất nhiều người đã dọn khỏi đây, nhưng cũng có rất nhiều người dọn vào đây ở, tình hình dần dần khả quan hơn.”
Tôi nói: “Tôi thấy cũng có khá nhiều người già sống ở đây nhỉ?”
Chủ nhiệm Chu khẽ chau mày rồi nói: “Đúng vậy. Vì bọn họ đều không tiện dọn ra khỏi đây. Sau này tôi mới dọn đến khu vực gần đây để sinh sống, trước đây tôi cũng không biết nơi này còn có những chuyện kinh dị như vậy.”
Tôi vội hỏi: “Vậy bây giờ lại xuất hiện những hiện tượng quái dị giống như nhiều năm trước sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì cũng chỉ là tiếng nói chuyện, tiếng bước chân kì lạ hay là thấy được bóng người mờ ảo gì đó thôi.” Nói đến đây, chủ nhiệm Mao khẽ lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy qua. Những ai sống ở đây mà thường đi ngủ trễ thì sẽ thấy được thứ gì đó. Trên lầu mười tám có cậu thanh niên bị thứ gì đó doạ sợ, còn bị té gãy chân nữa. Đêm hôm khuya khoắt gọi xe cấp cứu đến, làm cho những người dân sống ở gần đấy đều nháo nhào cả lên, rồi mọi người lại nói là nhìn thấy thứ gì đó, rồi nghe thấy gì đó, hù cho những người khác sợ chết khiếp. Bên phía sở cảnh sát cũng có cử người đến đây để xem thử, không có trộm đột nhập vào. Sau đó, liên tục mấy ngày liền, ống nước xảy ra vấn đề, mọi người liền muốn dọn ra khỏi đây.”
Tôi không nói những lời như là bảo họ thuê phòng ở bên ngoài để ở tạm gì đó.
Trong tiểu khu tồi tàn này, những hộ gia đình chấp nhận dọn đến nơi khác hoặc đủ khả năng dọn ra khỏi đây thì đã sớm dọn hết rồi. Những người đang có ý định mua nhà, nếu không có lí do đặc biệt gì thì cũng sẽ không đến mua những căn nhà ở đây. Vừa đúng lúc bắt đầu giải toả di dời nên bọn họ đều muốn nhanh chóng giải toả, dọn ra khỏi chỗ này.
Suy cho cùng thì vẫn do chưa gặp phải những hiện tượng quái dị thật sự.
Cũng giống như Phạm Như Hồng, anh ta thật sự gặp phải ma, vì vậy đám người Thanh Diệp vừa bảo anh ta dọn ra khỏi đó thì anh ta liền làm theo, anh ta còn đưa cả chìa khoá nhà cho đám người Thanh Diệp nữa.
Tôi hỏi: “Vậy chuyện này xảy ra vào lúc nào?”
Chủ nhiệm Mao suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi còn nhớ tối hôm gọi xe cấp cứu là ngày 7.”
Quả nhiên là như vậy. Hôm đó chính là ngày tôi nhìn thấy Diệp Thanh trở về.
Diệp Thanh vừa mới rời khỏi đây được một khoảng thời gian ngắn thôi thì yêu ma quỷ quái đã bắt đầu lộng hành rồi.
Vị chủ nhiệm Chu kia nói rằng, gia đình Diệp Thanh đỡ nạn cho thôn Sáu Công Nông, điều này cũng không sai. Lúc còn sống đã như vậy, lúc chết đi vẫn là như vậy.
Chỉ là bây giờ Diệp Thanh đã trở về rồi, tại sao lại còn xảy ra những chuyện này?
Như chợt nghĩ ra gì đó, tôi vội quay sang hỏi chủ nhiệm Mao: “Chưa từng có ai đến cái Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đó để xem qua sao? Con gái của chủ nhiệm Chu có nhắc đến chuyện này không?”
Chủ nhiệm Mao lắc đầu: “Đám người của cái phòng nghiên cứu đấy mất tích lâu lắm rồi. Cho dù là có người nói nhìn thấy người của bọn họ thì cũng không ai đến đó xem đâu. Bọn họ vốn không có qua lại gì nhiều với những người dân sống trong khu nhà này.”
Tôi thấy cũng không hỏi được gì nữa, đành nói với chủ nhiệm Mao: “Chủ nhiệm Mao, tôi thì cũng có chút tin những thứ này, nhưng cấp trên sẽ không vì nơi này có ma mà đẩy nhanh tiến độ giải toả đâu. Vả lại chuyện này nếu đồn ra ngoài...”
Chủ nhiệm Mao cũng cảm thấy khó hiểu: “Tôi hiểu mà. Tôi hiểu chứ. Những người dân sống trong tiểu khu này cũng hiểu điều này. Tôi cảm thấy có lẽ là do mọi người bị thứ gì đó ảnh hưởng chăng. Chỉ là khu vực xung quanh đây cũng không có cái xưởng nào cả...”
Nếu như có cái xưởng nào đó ở gần đây, vậy rất có thể là do cái xưởng đó đã thải ra chất độc hại gì đấy, ảnh hưởng đến sức khoẻ của người dân, gây ra hiện tượng ảo giác. Nơi này không phải là trung tâm thành phố, nhưng cũng không phải là vùng ngoại ô, khu vực xung quanh đây đừng nói là có công xưởng, ngay cả văn phòng còn không có nữa. Cả khu này đều là khu dân cư, làm sao có thể xuất hiện tình trạng này được?
Chủ nhiệm Mao cũng không thể làm rõ được nguyên nhân chuyện này, bà ấy chỉ nói sơ qua những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng nói thêm một câu: “Bây giờ bọn họ đang kích động, tôi sợ là sau này lỡ mà có gây ra chuyện gì phiền phức thì khó thu dọn tàn cục lắm. Sếp của các cậu có cách gì không?”
Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao chủ nhiệm Mao gọi chúng tôi đến đây rồi. Khi bà ấy nói những lời này, ngữ khí khá là chần chừ. Suốt cả buổi, bà ấy như đang do dự gì đó. Ai cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gây nên những chuyện này, chủ nhiệm Mao chỉ đành coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, để xem sếp già tài năng của chúng tôi có bản lĩnh gì.
“Tôi về sẽ nói chuyện này với ông ấy, có lẽ sẽ tìm chuyên gia đến để tiến hành điều tra.” Mời chuyên gia đến để đo đạc về chất lượng nguồn nước sinh hoạt và không khí ở khu dân cư này. Nếu như có thể dùng khoa học để giải thích được những chuyện xảy ra gần đây, vậy thì quá tốt rồi.
Cuối cùng thì chủ nhiệm Mao cũng đã nở nụ cười.
Tôi và Gã Béo tạm biệt chủ nhiệm Mao rồi ra về.
Vừa ra khỏi uỷ ban nhân dân, Gã Béo liền quay sang hỏi tôi: “Anh Kỳ, anh cảm thấy nguyên nhân gây ra những chuyện này là gì?”
Tôi nói ra những suy nghĩ của tôi: “Bây giờ chúng ta đến chỗ Thanh Diệp xem sao đã. Diệp Thanh chắc chắn sẽ biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Gã Béo cũng tán thành lời đề nghị của tôi.
Hai chúng tôi đi lên lầu sáu. Mắt âm dương của Gã Béo có hiệu quả hay không thì tôi không biết. Nhưng mắt âm dương của tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, tôi không phát hiện được có hồn ma nào cả. Khu nhà này ngay cả âm khí cũng không có, cũng không biết là người dân làm sao thấy được có ma nữa.
Lên lầu sáu rồi tôi mới cảm thấy có chút lạnh.
Trước đây Gã Béo không cảm giác được gì cả. Lần này cậu ta cũng có thể cảm nhận sự khác thường ở nơi này.
Gã Béo nói: “Đúng thật là đỡ nạn giùm mọi người đấy chứ.”
Trong cả khu nhà thì nơi này là nơi có âm khí nặng nhất, một là nơi này là nguồn phát ra âm khí, hai là nơi này như một cái xoáy chuyên hút âm khí.
Tôi lấy chìa ra khoá mở cửa, ló đầu vào trong nhà xem thử, không có cảm nhận được cái luồng âm khí lạnh thấu xương tuỷ lần trước, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Diệp Thanh, chúng tôi lại đến làm phiền anh rồi.” Vừa nói tôi vừa bước vào trong phòng nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.