Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 223: Bắt gian




Tôi theo phản xạ tự nhiên mà nhớ tới giấc mơ vừa rồi, hai cha con nhà kia có nhắc tới “dì Cố.”
Thì ra suy luận lần trước của tôi có sai sót, không phải là sau khi người phụ nữ kia chết lâu rồi người đàn ông đó mới có người mới và muốn tái hôn mà là đã ngoại tình từ trước đó.
Nếu vậy thì rất có thể hung thủ mà trước kia tôi suy đoán chính là bọn họ rồi!
Tôi bỗng có chút phấn khích, có cảm giác giống như xua tan được lớp sương mù trước mặt. Thậm chí tôi còn nhìn sang người phụ nữ kia một cách mong đợi.
Chắc lúc này cô ta nên đi bắt gian, sau đó cãi nhau, ẩu đả với bên kia, rồi bị giết hại đúng không?
Tôi bỗng cảm thấy mình hơi biến thái.
Cho dù là không có cách nào thay đổi được quá khứ, nhưng đây cũng là một mạng người vô tội, mà tôi lại mong chờ nhìn thấy sự thật về cái chết của người ta, thế là sao chứ? Tôi lại không phải là cảnh sát phá án, đối với người phụ nữ này mà nói thì rất có thể tôi sẽ trở thành hung thủ hủy hoại hồn ma của cô ta.
Nghĩ tới đây, tâm trạng phấn khích ban nãy của tôi liền biến mất.
Tiếng nói của đôi trai gái kia vọng ra từ điện thoại. Tiểu Lâm đang khuyên nhủ, còn người đàn ông kia thì giọng điệu căm phẫn, hận không thể xông tới đập cho ông anh rể ngoại tình kia một trận. Dựa vào cuộc nói chuyện của họ, tôi cũng đoán ra được người đàn ông trong điện thoại là em trai của người phụ nữ này, Tiểu Lâm là em dâu của cô ta.
Người phụ nữ ngồi đơ ra một lúc lâu mới lên tiếng: “Họ đang ở đâu?”
“Nhà hàng Khải Duyệt. Họ vừa mới gọi món xong, chị, chị tới mau đi, tụi em canh chừng giúp chị.” Em trai của người phụ nữ nhanh chóng trả lời.
Người phụ nữ cầm lấy điện thoại, vội vã thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô ấy rất hoảng loạn, lúc đợi thang máy, cô ta nhấn liên tục mấy cái, cuối cùng không nhịn được, chạy xuống bằng cầu thang bộ. Trong lúc đi xuống cô ta còn vấp té một lần nữa.
Người phụ nữ bắt taxi ở trước cổng khu dân cư, suốt dọc đường cô ta nắm chặt vào ghế, chau mày, mắt cứ liên tục đảo qua đảo lại một cách bất an. Cả người cô ấy đều đang run lên khe khẽ.
Bác tài xế quan tâm hỏi một câu: “Cô ơi, cô không khỏe sao?”
Người phụ nữ ngập ngừng lắc đầu.
Tài xế thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Tới nhà hàng Khải Duyệt, sau khi xuống xe, cô ta đứng ngây ra trước cổng nhà hàng hết mấy phút. Đến khi nhân viên đứng đón khách ngoài cửa khách sạn tới hỏi han thì người phụ nữ mới định thần lại.
“Tôi có hẹn với người khác, họ... họ đã tới rồi.” Cô ta run rẩy lấy vào điện thoại ra, gọi cho em trai của mình.
Trong tích tắc thì có một người từ trong nhà hàng chạy ra, đó là một người đàn ông có hàng chân mày rất giống với người phụ nữ này, gọi một tiếng “Chị ơi”, vẻ mặt còn lộ vẻ đang kìm nén sự tức giận.
Mặt người phụ nữ không cảm xúc, theo em trai vào trong nhà hàng, đi tới bàn của họ.
Tiểu Lâm là một cô gái hiền lành dịu dàng, cô ấy nhìn người phụ nữ một cách thông cảm, kéo người phụ nữ ngồi xuống, rồi chỉ về phía căn phòng riêng bên cạnh đang đóng kín cửa.
“Ở đó đó.”
“Thật sự... thật sự là.... không chừng là nhìn nhầm rồi đó...” Người phụ nữ trầm giọng.
“Tụi em có tới hai người, còn có thể nhìn nhầm sao? Lúc đầu họ không hề đóng cửa phòng lại, lúc đi vào còn nắm tay nữa đấy!” Người đàn ông nghiến răng tức giận: “Tên khốn Chu Bái, lát nữa em phải đánh chết gã!”
“Anh đừng có làm bừa!” Tiểu Lâm mắng nhẹ người đàn ông kia một câu.
Hai chân người phụ nữ khẽ chà lên mặt đất, hai tay kéo quần áo của mình, mặt mày trắng bệch.
Tiểu Lâm thì bình tĩnh hơn, lên tiếng nói: “Chút nữa có lẽ sẽ có nhân viên phục vụ mang thức ăn vào nữa, chị xem thử...”
Vừa nói tới đây thì nhìn thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên mở cửa phòng ra.
Tôi nhìn sang bên đó thì thấy trong phòng có ba người, hai cha con nọ thì ngồi lù lù trên ghế. Bên cạnh người chồng còn có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp quyến rũ, xét về ngoại hình, khí chất thì không hơn không kém gì người phụ nữ này. Ăn mặc cũng không quá sang trọng.
Còn nhớ hai cha con người kia từng nói rằng người phụ nữ họ Cố này từng ly dị chồng, và có một đứa con gái đang học cấp hai.
Loại bỏ hai khả năng là vì sắc đẹp và tiền bạc, vậy không lẽ chồng của cô ta thật sự yêu người phụ nữ họ Cố này sao? Vậy con trai của cô ta thì sao? Sao có thể chấp nhận việc cha mình ngoại tình, làm chuyện có lỗi với mẹ mình chứ?
Tôi nhìn sang người phụ nữ.
Sắc mặt của người phụ nữ không phải là trắng bệch nữa mà là xám xịt. Trong mắt chỉ còn tuyệt vọng và vô hồn.
Điều này lại khiến cho tôi nảy cảm thấy khó hiểu.
Ba người họ ngồi ăn chung một bàn đương nhiên có thể cho là có vấn đề nhưng nếu như bảo rằng họ trong sạch thì cũng không sai. Biểu hiện của họ không có chút ám muội nào, ngoại trừ việc đặt phòng riêng ăn cơm ra thì không hề có hành động gì khác nữa.
Người ngoài thì có thể sẽ nghĩ rằng đây là ba người trong một gia đình.
Cho dù là như vậy thì có vẻ như người phụ nữ này đã chịu một sự đả kích rất lớn, nhưng đây đâu phải là bắt gian trên giường chứ.
Tôi không biết có phải do tôi là đàn ông nên không thể hiểu được tâm trạng của phụ nữ hay không, hay là tôi không thể hiểu được yêu cầu của người phụ nữ này đối với hôn nhân và với chuyện tình cảm.
Biểu hiện của em trai và em dâu của người phụ nữ lại rất hợp tình hợp lý.
Người em trai thì vẫn đang nói về chuyện phải xông vào đánh người, còn người em dâu thì khuyên giữ chồng mình không nên gây chuyện ở đây.
“Chị, chị đã nghĩ.. Nghĩ kỹ xem tiếp theo phải làm gì chưa?” Tiểu Lâm hỏi một cách dè dặt.
Cánh cửa phòng riêng đã đóng lại rồi.
Người phụ nữ khẽ lắc đầu.
“Vậy tụi em đưa chị về nhé. Chị hãy suy nghĩ cho thật kỹ.” Tiểu Lâm nói.
“Cứ vậy mà đi sao? Vậy chẳng phải sau này gã ta có thể chối bay chối biến sao?” Người em trai không tán đồng.
“Chị muốn đi về.” Người phụ nữ thấp giọng nói.
Người trong cuộc đã quyết định như vậy thì em trai cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bực bội trong lòng, rồi gọi nhân viên phục vụ tính tiền.
Điều mà ba người họ không ngờ tới đó là cánh cửa phòng riêng mở ra, chồng của người phụ nữ cầm điện thoại vội vã đi ra ngoài, va vào bọn họ.
Điện thoại của người phụ nữ vang lên. Lúc mà chồng cô ta tắt điện thoại thì tiếng chuông điện thoại của cô ta cũng ngưng luôn.
Sự im lặng ngượng ngùng.
Em trai của người phụ nữ tính tình nóng nảy, vốn đã muốn đánh người. Lúc này chẳng ai có thể ngăn nổi cậu ta cả, cậu ta ra sức đấm một cú.
Sự việc diễn ra ồn ào như vậy khiến cho mọi người trong quán ăn đều giật mình
“Đồ cặn bã! Dám lén lút ngoại tình sau lưng chị tôi! Con tiện nhân kia là ai? Hả? Con tiện nhân kia là ai vậy hả?”
“Cậu đừng có ăn nói như vậy!” Ở trong tình huống xấu hổ tột cùng như vậy mà người đàn ông đó vẫn không quên việc bảo vệ người phụ nữ họ Cố kia, “Chuyện không giống như mọi người nghĩ đâu, đó chỉ là bạn cũ của tôi, mấy chục năm rồi không gặp nhau… chúng tôi không có làm gì cả!”
Người phụ nữ lặng lẽ rơi nước mắt, không nói gì.
Cánh cửa phòng ăn riêng vẫn đóng im lìm, em trai của người phụ nữ định đi tới mở cửa, nhưng bị anh rể của mình ngăn lại, hai người đàn ông giằng co nhau.
Họ cứ như vậy giằng co hết mấy phút, cuối cùng thì cánh cửa phòng ăn riêng cũng mở ra.
Cậu thanh niên bước ra, vẻ mặt bối rối: “Cậu, ba, hai người đừng đánh nhau nữa, đây chỉ là hiểu lầm thôi, đó là bạn cũ của ba, ba muốn giới thiệu chỗ thực tập cho con.”
Tiểu Lâm vội vàng giảng hòa: “Hóa ra chỉ là hiểu lầm. Anh cũng thật là, lúc nào cũng nóng nảy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà. Anh rể, thật xin lỗi, anh xem chuyện này gây ồn ào đến nỗi...”
“Hiểu nhầm cái gì chứ! Hai người họ lôi lôi kéo kéo như vậy mà nói là bạn cũ sao? Người tình cũ thì đúng hơn!” Người em trai vẫn chưa chịu thôi.
Người phụ nữ không thể ở lại đó được nữa, cô ấy quay người đi ra khỏi nhà hàng.
Đương nhiên tôi chỉ có thể đi theo cô ta.
Theo như những gì tôi chứng kiến lúc nãy, những người có mặt tại đó đều không có ai tin vào những lời giải thích của hai cha con họ. Ngay cả những nhân viên phục vụ không có liên quan cũng lộ ra vẻ khinh bỉ. Sau khi ba người kia vào trong nhà hàng, rõ ràng là có nhiều hành động lôi lôi kéo kéo rất mờ ám.
Người phụ nữ đi lang thang trên phố hết cả nửa ngày, cứ như một u hồn, cuối cùng cũng phải đi về nhà.
Sau khi đến trước cửa nhà của người phụ nữ, tôi mới phát hiện trên cửa có một vài dấu vết lạ. Người phụ nữ không chú ý tới những dấu vết này, móc chìa khóa ra mở cửa.
Tôi ngửi thấy mùi nước tẩy.
Trong phòng đèn sáng choang, hai cha con kia đều ở nhà, và đều ở trong phòng bếp.
“Cô quên tắt lửa, xém chút nữa là cháy nhà luôn rồi. Nếu không nhờ hàng xóm gọi cứu hỏa và bên chủ đầu tư thì không biết sẽ gây ra họa lớn gì đâu!” Trên mặt của người đàn ông còn vết sưng bầm do bị đánh, giọng điệu khó chịu trách móc người phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.