Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2010:




Tay áo rộng bay phấp phới, che khuất tầm nhìn của tôi.
Trong phòng xuất hiện thêm rất nhiều những tờ đơn chuyển phát nhanh, trông như tuyết rơi vậy.
Bọn chúng chạm phải âm khí, lập tức hoá thành tro bụi, nhưng lại không ngừng có thêm những tờ2đơn chuyển phát nhanh khác rơi xuống liên tục.
Tôi nheo mắt lại, kéo Mộc Ái và Mộc Ca ra sau lưng, nhìn rõ được cái bóng người mới xuất hiện này.
Ma cổ trang!
Tôi không ngờ rằng con ma cổ trang sẽ xuất hiện, cảm thấy vô cùng bất7ngờ.
Hầu hết đơn chuyển phát nhanh đều bay về phía ma cổ trang. Chứ không phải như những gì tôi nghĩ là chúng đang nhắm vào tôi, còn ma cổ trang đã giúp tôi đỡ hết những tờ đơn chuyển phát nhanh.
Cuộc chiến bùng nổ một cách đột1ngột này khiến tôi không hiểu gì cả.
Bộ quần áo rộng thùng thình trên người ma cổ trang cũng đã che hết tầm nhìn của tôi, làm tôi gần như không thể nhìn thấy được bóng dáng của con ma chuyển phát nhanh.
“Này!” Tôi kêu lên, nhưng tiếng7của tôi đã bị lấn át bởi tiếng rào rào do những tờ đơn chuyển phát nhanh kia bay phấp phới phát ra.
Đơn chuyển phát nhanh gần như đã bao trùm hết cả căn phòng làm việc, hình thành một cơn lốc xoáy, xông về phía ma cổ0trang.
Rào!
Ma cổ trang vung tay áo lên, âm khí như một cái rìu khổng lồ, chặt nát những tờ đơn chuyển phát nhanh kia ra.
Tôi nghe thấy con ma chuyển phát nhanh phát ra một tiếng hừ, âm khí của cô ta đang bay ra xa.
Ma cổ trang khép tay lại, bay ra khỏi phòng làm việc như một cơn gió vậy.
“Lúc nãy có chuyện gì vậy?” Mộc Ca ôm lấy Mộc Ái, hỏi với vẻ lo lắng.
“Tôi cũng không biết.” Tôi cau mày lại, nhìn xuống đống đơn chuyển phát nhanh rách nát vương vãi khắp nơi, có hơi không hiểu về chuyện xảy ra lúc nãy.
Đơn chuyển phát nhanh có thể tác động đến bất kì một con ma hay một người nào. Cỗ sức mạnh này chưa hẳn là tuyệt đỉnh, nhưng cũng đủ mạnh rồi.
Ma cổ trang còn mạnh hơn cả con ma chuyển phát nhanh sao?
Nếu không phải thì khó mà giải thích được việc nó có thể xé nát nhiều đơn chuyển phát nhanh như vậy một cách dễ dàng thế này.
Tôi nhặt các mảnh giấy dưới đất lên, tâm trạng rối bời.
Tôi gần như đã nắm được thóp của con ma chuyển phát nhanh, có thể ra lệnh cho cô ta rồi. Tuy rằng vẫn chưa biết là tại sao hoá đơn chuyển phát nhanh lại quan trọng với cô ta như thế, cô ta tại sao lại để thứ quan trọng như thế ở một nơi thế này. Nhưng nói chung là tôi đã nắm được điểm yếu này, tôi có thể hỏi ra được rất nhiều thứ.
Ma cổ trang đột nhiên chen ngang, khiến tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
Tiêu huỷ hết đống hoá đơn, trở mặt với con ma chuyển phát nhanh, đối với tôi mà nói không có lợi ích gì cả. Thậm chí tôi còn không thể ra tay giết chết cô ta. Làm sức mạnh của cô ta yếu đi, cô ta có thể trốn đến một nơi nào khác, hồi phục sức mạnh.
Nhưng có nhiều hoá đơn chuyển phát nhanh như thế, tôi muốn nắm chúng trong tay mãi thì cũng không thực tế lắm.
Còn lúc nãy nữa…
“Hai người, anh…” Tôi nhìn về phía Mộc Ca: “Anh có biết tuyến thế giới khác không?”
“Ý cậu muốn nói đến cái khái niệm trong các bộ phim khoa học viễn tưởng? Thế giới song song?” Mộc Ca hỏi.
“Không, không phải một loại khái niệm. Mà là… Anh có từng gặp phải trường hợp có một số việc đã có thay đổi không? Có những chuyện nó vốn đã xảy ra như thế, nhưng đột nhiên nó lại xảy ra theo một hướng khác…” Tôi giải thích một cách lộn xộn.
Đây là suy nghĩ do Trần Dật Hàm đưa ra.
Cái suy nghĩ này được hình thành trên nền tảng “một cái tôi khác”. Chỉ có như thế mới có thể giải thích được là trong cái quá khứ bị thay đổi kia, “tôi” đã tồn tại như thế nào. Mặc dù tôi cho rằng cái thứ đó không có gì tốt lành, nhưng người nhà và bạn bè đã từng tiếp xúc với nó đều không nghĩ như thế. Vì vậy tuyến thế giới khác nhau đã trở thành cách giải thích hợp lí nhất.
Tôi cũng muốn chấp nhận cái cách giải thích này.
Chỉ có cách giải thích thế này, tôi mới có cơ hội quay về thế giới ban đầu, quay về thời điểm trước khi những biến cố kia xảy ra, làm cho mọi thứ trở lại bình thường.
Mộc Ca lắc đầu, nhìn về phía tôi, sau đó nhìn sang Mộc Ái: “Tôi không hề quen biết cậu. Nhưng mà có vẻ như cậu quen biết với hai cha con chúng tôi. Có thể là trong nhận thức của cậu thì chúng ta là bạn tốt nên cậu đã cứu Mộc Ái và cứu cả tôi, phải vậy không?”
Mộc Ca rất thông minh, anh ta đã đoán ra được chân tướng sự thật thông qua vài lời nói của tôi.
Tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng có đồng ý nhiều lần hơn đi nữa thì kí ức của tôi cũng không hề thay đổi.
Mộc Ca trầm tư suy nghĩ gì đó: “Nhận thức của cậu chắc là không phải giả đâu. Nhưng nhận thức của chúng tôi không phải giả. Tuyến thế giới khác nhau mà cậu nói đến… Có thể chính là cách giải thích tốt nhất rồi.”
Anh ta khựng lại một hồi: “Nếu vậy thì, cái thế giới đó… Chính là một tuyến thế giới khác sao?”
“Anh đã phát hiện được gì ở chỗ Lam Cơ?” Tôi vội lên tiếng hỏi.
“Chỗ đó, khác hoàn toàn với chỗ này. Một vương quốc riêng biệt, có chế độ xã hội riêng biệt. Có thể nói rằng đó là bản nâng cấp của thế giới này. Ma vương đã thống trị thế giới, loài người chỉ là vật nuôi của ma vương thôi. Điều đặc biệt là, ma vương vốn cũng là người. Đây trông giống như là các tầng lớp khác nhau trong xã hội. Ngoài tầng lớp giàu và nghèo vốn có ra, còn có thêm ba tầng lớp nữa là ma vương, ma và người. Có thể được thăng tiến. Nhưng thường thì việc thụt lùi sẽ đồng nghĩa với chết. Ma vương cũng có thể bị người giết chết, nhưng hầu hết thời gian, vẫn là do ma vương quyết định vận mệnh của loài người. À… Nếu như nói là tuyến thế giới khác thì chỗ đó trông giống như là một tuyến thế giới nâng cấp vậy. Chỗ này của chúng ta phát triển đến cuối cùng cũng sẽ trở thành như thế kia chăng.” Mộc Ca tỏ vẻ lo âu.
Tôi sững người ra trong chốc lát: “Anh không cảm thấy rằng, đó chính là tương lai sao?”
“Gì cơ?”
“Thời gian, lịch sử, anh có tìm hiểu về những cái này không? Chỗ đó chẳng phải chính là tương lai của thế giới này sao?” Tôi hỏi.
“Cái này…” Mộc Ca đổi sắc mặt: “Cậu muốn nói thế này thì cũng được. Nhưng đó chỉ là giả thiết của cậu thôi. Tôi chỉ gặp qua Lam Cơ, từng trao đổi với thuộc hạ của Lam Cơ, tìm hiểu một số thông tin cơ bản ở chỗ đó. Trước khi nghe cậu nói những thứ này, tôi còn tưởng rằng nơi đó là một cái dị không gian do ma vương phân tách ra, hoặc đơn giản hơn đó là một dị không gian do ma vương tạo ra. Lịch sử, bản đồ của nơi đó, tôi chưa từng tìm hiểu bao giờ, như vậy rất khó để có thể chắc chắn rằng nơi đó có phải tương lai hay không.”
Tôi lại sững người ra lần nữa.
“Tôi chưa ở đó được bao lâu, rất nhanh sau đó cậu đã cứu tôi ra rồi. Nói đúng hơn là, rất nhanh sau đấy con ma đó đã đến nơi. Cũng chính là như thế…” Anh ta chỉ xuống đống đơn chuyển phát nhanh dưới đất: “Có rất nhiều đơn chuyển phát nhanh dán vào âm khí của Lam Cơ, bị xé toạc ra, tôi cũng được đưa về đây. Chắc là cô ta đã kiếm được thi thể của tôi và người này trước đó, vì vậy…”
Những gì mà Mộc Ca biết được rất ít.
Nhưng mà sau khi nghe Mộc Ca kể hết toàn bộ mọi chuyện, tôi lại nghĩ đến cái cảm giác kì lạ kia.
Lúc đó con ma chuyển phát nhanh nghe thấy tôi nhắc đến tuyến thế giới khác, trên mặt không có cảm xúc gì cả, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đó không phải là vẻ bình thản do cô ta không hiểu tôi đang nói gì mà là cô ta đang giả vờ bình thản.
Còn có cả vẻ ngạc nhiên nữa.
Không đúng…
Câu trả lời này không chính xác.
Tuyến thế giới không phải là cách giải thích chính xác.
Lúc nãy con ma chuyển phát nhanh làm ra phản ứng đó là mong rằng tôi sẽ tưởng rằng đây là chân tướng sự thật. Cô ta còn chưa biết phải làm sao để lợi dụng được điểm này thì ma cổ trang đã xuất hiện rồi.
Còn có đống đơn chuyển phát nhanh này.
Tuy rằng hình thức khá giống với quy tắc của ma vương, tuy rằng nó vẫn chưa có lớn mạnh đến nỗi sở hữu sức mạnh tuyệt đỉnh, nhưng mà như thế là đã rất giống với một thứ khác rồi.
Một thứ khác mà tôi từng gặp qua.
Trò chơi nói thật hay mạo hiểm.
Quy tắc, kết quả.
Tác động đến tất cả mọi người.
Phạm vi tác động trên toàn thế giới.
Còn thời gian thì là đột nhiên bùng phát ra.
Trò chơi nói thật hay mạo hiểm chỉ đơn thuần là quy tắc thôi.
Ông Trời cũng bị trói buộc bởi quy tắc đó.
Chúng tôi từng cho rằng, đó là thứ do Ông Trời phát điên tạo ra.
Bây giờ…
Phù!
Âm khí bao trùm cả căn phòng làm việc.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ma cổ trang đang từng bước đi tới từ trên hành lang bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.